Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai
Chương 17-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù ngôi nhà mà Cao Tích Nguyên nhắc tới có phải là nhà tân hôn hay không thì cũng đều có nghĩa là Lục Diễn Châu đã đưa cô vào kế hoạch tương lai của mình.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Lục Diễn Châu vẫn đang nhìn mình.
Ánh mắt vô tư một cách thẳng thắn.
Chút hoảng sợ kia bỗng dưng được xoa dịu, cô nheo mắt cười với anh: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Diễn Châu luôn quan sát biểu cảm của cô, ngoại trừ lúc đầu hoảng sợ và bối rối thì gần như không có bài xích hay khó chịu, anh thả lỏng thần kinh, dịu dàng nói: “Gọi món em muốn ăn đi.”
Vu Hạ gật đầu, quay lại nghiên cứu thực đơn cùng Lâm Tô.
Họ vừa gọi món xong thì cửa phòng bị đẩy ra.
Người bạn đầu đinh bước vào, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi đáp xuống người Vu Hạ, giải thích: "Xin lỗi vì đến muộn, bị kẹt xe."
Vu Hạ nghe ra lời này là nói với mình, vội nói: "Không sao đâu."
Người bạn này thấp hơn Lục Diễn Châu một chút, nhưng vóc dáng cường tráng, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lục Diễn Châu, đưa cho Vu Hạ một cái thẻ màu đen: "Quà gặp mặt."
"?"
Vu Hạ bỗng hoang mang, ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu, sao còn có thứ gọi là quà gặp mặt này nữa? Cô đâu có chuẩn bị! Tại sao bạn lúc nhỏ của bạn trai lại tặng quà gặp mặt cho cô?
Lục Diễn Châu chán ghét chậc lưỡi, giúp cô cầm lấy cái thẻ đặt lên bàn.
Lâm Tô cười lớn: “Cầm đi, thẻ VIP trọn đời phòng gym của anh ấy đấy, mọi người ai cũng có.”
Bây giờ Vu Hạ mới biết người bạn thời thơ ấu này của Lục Diễn Châu mở một số chuỗi phòng tập gym ở thành phố Giang, là chuỗi phòng gym nổi tiếng nhất thành phố.
Giá trị của thẻ này không hề rẻ.
"Cảm ơn..." Vu Hạ chân thành cảm ơn.
Những người bạn này của Lục Diễn Châu... sao người sau càng thú vị hơn người trước vậy chứ, ai cũng đều rất có năng lực.
Trác Thịnh bảo phục vụ mở hai chai rượu vang, mọi người vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện. Vu Hạ và Lâm Tô kết bạn WeChat với nhau, các cô gái làm quen với nhau rất nhanh. Lâm Tô lướt WeChat của cô, hỏi: "Này, cô là họa sĩ à?"
Cô thấy Vu Hạ trước đó đăng bài liên quan đến triển lãm truyện tranh.
Vu Hạ: “Vẽ truyện tranh.”
"Giỏi quá, tôi không biết vẽ gì cả."
Vu Hạ khiêm tốn nói: “Từ nhỏ tôi đã thích vẽ tranh, sở thích biến thành nghề nghiệp.”
Lâm Tô ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể cho tôi biết bút danh của cô không? Không tiện cũng không sao."
Việc này cũng không có gì là không thể, đã là bạn bè của Lục Diễn Châu thì sau này có lẽ sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp nhau, huống hồ Lâm Tô lại là con gái và hai người còn đã kết bạn WeChat.
Vu Hạ nói thầm bút danh của mình với cô ấy.
Lâm Tô nghe xong thì lộ vẻ khó hiểu, cau mày: "Sao tôi cảm thấy cái tên này hơi quen quen nhỉ?"
Vu Hạ nghe thấy liền giật mình!
Hỏng rồi!
Quên mất chuyện cô từng lên hot search!
"À, cô chính là người đó! Truyện tranh của cô từng lên hot search?" Lâm Tô là một người lướt web 5G, nhanh chóng nhớ đến hot search này. Là bạn gái của Trác Thịnh nên cô đã nghe nói chuyện Lục Diễn Châu chuyển nhà, cũng biết thời gian cụ thể, cô liên tưởng và nhanh chóng hiểu ra một số chuyện. Lâm Tô kinh ngạc nhìn Vu Hạ, rồi lại nhìn Lục Diễn Châu: "Vậy nên, vậy nên... nguyên mẫu của bộ truyện tranh đó là hai người?"
Người bạn thuở nhỏ hỏi: "Truyện tranh nguyên mẫu gì thế?"
Cao Tích Nguyên cũng nhìn sang, hiển nhiên cũng không biết chuyện này.
Vu Hạ vội vàng nói: “Không có gì, không có gì.”
Lâm Tô liếc nhìn cô, biết cô không muốn nói thêm nữa, "Không có gì, bọn em đang tám chuyện thôi."
Trác Thịnh: "Em vừa nói nguyên mẫu gì cơ? Hai người họ là nguyên mẫu gì?"
"Ây da, mọi người đừng hỏi nữa." Lâm Tô xua tay, "Con gái nói chuyện, đàn ông các anh bớt hỏi đi."
"... Được." Trác Thịnh nhún vai.
Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lâm Tô với vẻ cảm kích. Nếu lúc này mà họ biết đến chuyện bộ truyện tranh đó, chắc chắn sẽ trêu chọc thật lâu.
Lâm Tô sấn tới, nhỏ giọng nói: "Vậy là tôi đoán đúng rồi?"
"Ha ha..." Vu Hạ cười gượng ngầm thừa nhận.
"Thật lãng mạn."
Vu Hạ sửng sốt: “Lãng mạn sao?”
Lâm Tô nhìn cô, thấp giọng nói: "Không lãng mạn sao? Ôm nhầm nhưng gặp được đúng người, chẳng phải là định mệnh sao?"
Chẳng phải là định mệnh sao?
Cho đến khi ăn xong, cả đám ra cửa đợi tài xế, trong đầu Vu Hạ vẫn còn vang vọng những lời này. Lục Diễn Châu không nghe rõ cô và Lâm Tô nói chuyện gì, thấy cô có vẻ đờ đẫn, chỉ cho rằng cô uống quá nhiều.
Anh đưa chìa khóa xe cho tài xế rồi đưa cô ngồi vào ghế sau xe.
Khi xe chạy ra ngoài, Lục Diễn Châu mở cửa sổ lên cho thoáng, Vu Hạ nép vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Khó chịu hả?”
Vu Hạ lắc đầu: “Em không say, tửu lượng của em rất tốt, hai ly rượu vang sẽ không say.”
“Giỏi lắm.” Người đàn ông cười khẽ.
"..."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em đi Hồng Kông có mua quà cho anh đấy.”
Lục Diễn Châu buồn cười: “Sao lại mua quà cho anh nữa?”
"Không phải đồ gì đắt tiền, thấy thích hợp nên mua, về nhà sẽ đưa anh." Vu Hạ thẳng lưng, ngang tầm mắt với anh, "Sau khi về nhà, anh có thể mặc chiếc áo khoác trắng đó một lần nữa cho em xem không?"
Lục Diễn Châu sửng sốt, không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
Một lúc lâu không thấy anh phản hồi, Vu Hạ sờ mặt anh, nghiêm túc lặp lại: “Mặc lại chiếc áo khoác trắng đó cho em xem, được không?”
Cho dù ngôi nhà mà Cao Tích Nguyên nhắc tới có phải là nhà tân hôn hay không thì cũng đều có nghĩa là Lục Diễn Châu đã đưa cô vào kế hoạch tương lai của mình.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Lục Diễn Châu vẫn đang nhìn mình.
Ánh mắt vô tư một cách thẳng thắn.
Chút hoảng sợ kia bỗng dưng được xoa dịu, cô nheo mắt cười với anh: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Diễn Châu luôn quan sát biểu cảm của cô, ngoại trừ lúc đầu hoảng sợ và bối rối thì gần như không có bài xích hay khó chịu, anh thả lỏng thần kinh, dịu dàng nói: “Gọi món em muốn ăn đi.”
Vu Hạ gật đầu, quay lại nghiên cứu thực đơn cùng Lâm Tô.
Họ vừa gọi món xong thì cửa phòng bị đẩy ra.
Người bạn đầu đinh bước vào, đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi đáp xuống người Vu Hạ, giải thích: "Xin lỗi vì đến muộn, bị kẹt xe."
Vu Hạ nghe ra lời này là nói với mình, vội nói: "Không sao đâu."
Người bạn này thấp hơn Lục Diễn Châu một chút, nhưng vóc dáng cường tráng, anh ta ngồi xuống bên cạnh Lục Diễn Châu, đưa cho Vu Hạ một cái thẻ màu đen: "Quà gặp mặt."
"?"
Vu Hạ bỗng hoang mang, ngẩng đầu nhìn Lục Diễn Châu, sao còn có thứ gọi là quà gặp mặt này nữa? Cô đâu có chuẩn bị! Tại sao bạn lúc nhỏ của bạn trai lại tặng quà gặp mặt cho cô?
Lục Diễn Châu chán ghét chậc lưỡi, giúp cô cầm lấy cái thẻ đặt lên bàn.
Lâm Tô cười lớn: “Cầm đi, thẻ VIP trọn đời phòng gym của anh ấy đấy, mọi người ai cũng có.”
Bây giờ Vu Hạ mới biết người bạn thời thơ ấu này của Lục Diễn Châu mở một số chuỗi phòng tập gym ở thành phố Giang, là chuỗi phòng gym nổi tiếng nhất thành phố.
Giá trị của thẻ này không hề rẻ.
"Cảm ơn..." Vu Hạ chân thành cảm ơn.
Những người bạn này của Lục Diễn Châu... sao người sau càng thú vị hơn người trước vậy chứ, ai cũng đều rất có năng lực.
Trác Thịnh bảo phục vụ mở hai chai rượu vang, mọi người vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện. Vu Hạ và Lâm Tô kết bạn WeChat với nhau, các cô gái làm quen với nhau rất nhanh. Lâm Tô lướt WeChat của cô, hỏi: "Này, cô là họa sĩ à?"
Cô thấy Vu Hạ trước đó đăng bài liên quan đến triển lãm truyện tranh.
Vu Hạ: “Vẽ truyện tranh.”
"Giỏi quá, tôi không biết vẽ gì cả."
Vu Hạ khiêm tốn nói: “Từ nhỏ tôi đã thích vẽ tranh, sở thích biến thành nghề nghiệp.”
Lâm Tô ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể cho tôi biết bút danh của cô không? Không tiện cũng không sao."
Việc này cũng không có gì là không thể, đã là bạn bè của Lục Diễn Châu thì sau này có lẽ sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp nhau, huống hồ Lâm Tô lại là con gái và hai người còn đã kết bạn WeChat.
Vu Hạ nói thầm bút danh của mình với cô ấy.
Lâm Tô nghe xong thì lộ vẻ khó hiểu, cau mày: "Sao tôi cảm thấy cái tên này hơi quen quen nhỉ?"
Vu Hạ nghe thấy liền giật mình!
Hỏng rồi!
Quên mất chuyện cô từng lên hot search!
"À, cô chính là người đó! Truyện tranh của cô từng lên hot search?" Lâm Tô là một người lướt web 5G, nhanh chóng nhớ đến hot search này. Là bạn gái của Trác Thịnh nên cô đã nghe nói chuyện Lục Diễn Châu chuyển nhà, cũng biết thời gian cụ thể, cô liên tưởng và nhanh chóng hiểu ra một số chuyện. Lâm Tô kinh ngạc nhìn Vu Hạ, rồi lại nhìn Lục Diễn Châu: "Vậy nên, vậy nên... nguyên mẫu của bộ truyện tranh đó là hai người?"
Người bạn thuở nhỏ hỏi: "Truyện tranh nguyên mẫu gì thế?"
Cao Tích Nguyên cũng nhìn sang, hiển nhiên cũng không biết chuyện này.
Vu Hạ vội vàng nói: “Không có gì, không có gì.”
Lâm Tô liếc nhìn cô, biết cô không muốn nói thêm nữa, "Không có gì, bọn em đang tám chuyện thôi."
Trác Thịnh: "Em vừa nói nguyên mẫu gì cơ? Hai người họ là nguyên mẫu gì?"
"Ây da, mọi người đừng hỏi nữa." Lâm Tô xua tay, "Con gái nói chuyện, đàn ông các anh bớt hỏi đi."
"... Được." Trác Thịnh nhún vai.
Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Lâm Tô với vẻ cảm kích. Nếu lúc này mà họ biết đến chuyện bộ truyện tranh đó, chắc chắn sẽ trêu chọc thật lâu.
Lâm Tô sấn tới, nhỏ giọng nói: "Vậy là tôi đoán đúng rồi?"
"Ha ha..." Vu Hạ cười gượng ngầm thừa nhận.
"Thật lãng mạn."
Vu Hạ sửng sốt: “Lãng mạn sao?”
Lâm Tô nhìn cô, thấp giọng nói: "Không lãng mạn sao? Ôm nhầm nhưng gặp được đúng người, chẳng phải là định mệnh sao?"
Chẳng phải là định mệnh sao?
Cho đến khi ăn xong, cả đám ra cửa đợi tài xế, trong đầu Vu Hạ vẫn còn vang vọng những lời này. Lục Diễn Châu không nghe rõ cô và Lâm Tô nói chuyện gì, thấy cô có vẻ đờ đẫn, chỉ cho rằng cô uống quá nhiều.
Anh đưa chìa khóa xe cho tài xế rồi đưa cô ngồi vào ghế sau xe.
Khi xe chạy ra ngoài, Lục Diễn Châu mở cửa sổ lên cho thoáng, Vu Hạ nép vào trong ngực anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Khó chịu hả?”
Vu Hạ lắc đầu: “Em không say, tửu lượng của em rất tốt, hai ly rượu vang sẽ không say.”
“Giỏi lắm.” Người đàn ông cười khẽ.
"..."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em đi Hồng Kông có mua quà cho anh đấy.”
Lục Diễn Châu buồn cười: “Sao lại mua quà cho anh nữa?”
"Không phải đồ gì đắt tiền, thấy thích hợp nên mua, về nhà sẽ đưa anh." Vu Hạ thẳng lưng, ngang tầm mắt với anh, "Sau khi về nhà, anh có thể mặc chiếc áo khoác trắng đó một lần nữa cho em xem không?"
Lục Diễn Châu sửng sốt, không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
Một lúc lâu không thấy anh phản hồi, Vu Hạ sờ mặt anh, nghiêm túc lặp lại: “Mặc lại chiếc áo khoác trắng đó cho em xem, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương