Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký
Chương 3
12.
Đêm đó, tôi lại mơ thấy ông nội.
“Ông nội! Ông đã thắng trận chưa? Lần trước cháu đốt cho ông mấy cái vũ khí quân sự đó ông dùng thế nào rồi ạ?
“ y da, cháu gái, đừng nhắc nữa! Mấy cái vũ khí cháu đốt cho ông tiên tiến quá. Mấy cái lão già bọn ta nghiên cứu không ra! May mà gặp được mấy cậu sinh viên mới đến, ai nấy đều vô cùng tài giỏi! Bọn ta đã đánh cho mấy tên khốn kia chạy mất dáp rồi! Haizz, nhưng mà đáng tiếc thật đấy, mấy cậu bé đó tuổi còn trẻ như vậy mà đã phải xuống dưới này…”
Sinh viên đại học?
“Có phải là 5 sinh viên đại học không ạ?”
“Hả? Sao cháu biết? Nhưng mà không phải chỉ có 5 người đâu, hai hôm trước lại có thêm một người nữa rồi! Trên đó có chuyện gì vậy? Mấy đứa nhỏ đó sao lại phải xuống dưới này hết vậy?”
Tôi vội vã nhờ ông nội giúp tôi hỏi rõ nguyên nhân t.ử v.ong của bọn họ.
Ông nội vô cùng kinh ngạc:
“Mấy đứa nhỏ này đều là bị c.hết oan sao? Chẳng trách! Chẳng trách!”
Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng, nạn nhân số 6 nhất định là một manh mối đột phá!
13.
Tôi vội vã chạy đến đồn cảnh sát tìm Lục Hàn, cảnh sát Tiểu đường lấy ra danh sách những sinh viên đại học đã t.ự s.át trong vòng một tháng.
“Trương Kỳ, nữ, 21 tuổi. Ngày 29 tháng 4 nhảy từ nóc tòa nhà giảng đường xuống, t.ử v.ong tại chỗ.”
Tôi mở danh sách những sinh viên tham gia kế hoạch Trích Tinh ra, quả nhiên, hồi cuối tháng 3 cô bé đó cũng tham gia cuộc thi cấp tỉnh!
Lục Hàn đưa tôi đến ký túc xá của Trương Kỳ, chỗ ngồi của cô bé vừa tinh tế xinh xắn, lại vừa ấm áp, vừa nhìn đã thấy, đây nhất định là một cô bé tràn đầy sức sống, yêu đời.
Tiểu Á, bạn cùng phòng ký túc xá của cô bé cũng vô cùng nghi ngờ:
“Chị Thố Thố, Trương kỳ bạn ấy vừa ưu tú lại vừa vui vẻ hoạt bát. Em chưa tình thấy bất kỳ dấu hiệu cho thấy bạn ấy có xu hướng mắc bệnh trầm cảm cả.”
“Có khi nào là cô bé mắc chứng trầm cảm cười, chỉ là đang cố tỏ vẻ vui cười không?”
“Không giống lắm, hơn nữa bình thường bạn ấy cũng rất thích xem bài Tarot, xem bài tarot một nửa cũng là tư vấn về mặt tâm lý, cho dù bạn ấy có thật sự có vấn đề về tâm lý cũng không có lý do gì lại tự đẩy bản thân vào ngõ cụt, chọn con đường t.ự s.át để giải thoát.”
Tôi nhét những lá bài tarot trở lại trong ngăn bàn. Cùng lúc đó, cảnh sát Tiểu Đường gọi điện thoại đến.
“Lão đại, tra ra rồi. Nhà tài trợ tập đoàn Kuno đó đã bổ nhiệm một nhân sự cấp cao làm giám khảo cho cuộc thi, tên là Chu Chung Lâm, người đàn ông này có chút kỳ lạ.”
Trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
14.
Chu Chung Lâm là người sáng lập của tập đoàn Kuno. Tập đoàn Kuno những năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Để tránh dư luận xã hội, Chu Chung Lâm người này, không có chứng cứ xác thực thì không thể nào tuỳ tiện thẩm vấn được.
Mấy ngày nay vì điều tra vụ án này mà Lục Hàn đã không ngừng chạy đông chạy tây, còn tôi thì đang mải nghiên cứu về bài Tarot.
“Lá bài tử thần: tượng trưng cho cái c.hết. Hả? Trên lá bài này hình như có dính thứ gì đó?”
Tôi đặt lá bài dưới ánh đèn, nhìn thấy một chuỗi các chữ số được ký hiệu trên lá bài.
Đúng lúc đó, chuông cửa trước nhà vang lên.
Lục Hàn đang xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu đứng ở trước cửa, mặt mũi đầy vẻ không tự nhiên, đỏ bừng.
Không phải chứ? Anh chàng này lại tính làm trò gì nữa vậy???
“Khụ… Còn không phải là do bà nội tôi sao, cứ nhất quyết bắt tôi mang đống đồ này đến cho cô, sợ cô đói bụng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trên tay Lục Hàn.
Đêm hôm 10 giờ rồi còn sợ tôi bị đói, mang nguyên liệu nấu ăn đến cho tôi???
“Vừa đúng lúc, anh vào đi, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Lục Hàn nhìn lá bài Tarot nghiên cứu nửa ngày.
“Ngày mai tôi sẽ gửi cho bộ phận kỹ thuật.”
Sau đó vô cùng tự giác cầm túi nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp.
Hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì không biết???
Ai mà tin được, đêm hôm 11 giờ, tôi nhìn một bàn đĩa lớn đĩa nhỏ đồ ăn như đang bày tiệc trước mặt, đầu óc quay cuồng.
“Cảnh sát Lục? Mấy món này đều do anh làm đấy à?”
“Đúng, cô mau nếm thử đi xem thế nào. Tôi cũng có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy!”
Tôi giơ ngón tay, chỉ chỉ vào đồng hồ:
“Anh trai, anh nhìn đồng hồ hộ tôi với, bây giờ 11 giờ đêm rồi, xin hỏi chúng ta bây giờ đang ăn bữa gì vậy?”
“Ừm…” Lục Hàn gãi gãi đầu, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Bữa sáng…ngày mai?”
A, haha, ai đó đến bứng cái tên này đi dùm tôi với.
15.
Chuỗi chữ số trên lá bài tarot chính là mật mã của một két sắt ngân hàng, bên trong có chứa nhật ký hàng ngày của Trương Kỳ.
Ngày 15 tháng 3.
“Hôm nay tham gia kỳ thi kế hoạch Trích Tinh cấp tỉnh, mình bị loại rồi, năm sau mình sẽ tiếp tục cố gắng.”
Ngày 20 tháng 3.
“Thầy Chu mời các thí sinh tham gia cuộc thi đi ăn tối, sau khi ăn xong thầy ấy giao cho mỗi người một đề bài. Người giải ra được đáp án sẽ nhận được một món quà đặc biệt.
Không lẽ đây là món quà bí mật của kế hoạch Trích Tinh sao?”
Ngày 11 tháng 4.
“Tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu, cuối cùng cũng có thể giải ra được đáp án. Đáp án rất kỳ quái.”
Ngày 19 tháng 4.
“Hôm nay tôi có một dự cảm rất mạnh mẽ. Tự rút cho bản thân một lá bài may mắn, là lá Tử thần. Liên tục rút 5 lần, tất cả đều là lá Tử thần.
Tôi cân nhắc rất lâu. Tôi vẫn quyết định không làm theo chỉ thị trong đáp án đi đến núi Thanh Trùng.”
Ngày 20 tháng 4.
“Có năm sinh viên đại học nhảy xuống từ núi Thanh Trùng. Tôi rất sợ. Những người đó lúc đi ăn cơm tôi đã từng gặp qua, đều là những tuyển thủ tham gia Kế hoạch Trích Tinh!”
Ngày 23 tháng 4.
“Tôi đến tìm thầy Chu, thầy ấy nhất định biết được chân tướng vụ việc.”
Ngày 25 tháng 4.
“Tôi không tài nào tiếp tục sử dụng bài Tarot được nữa.”
Ngày 27 tháng 4.
“Hình như tôi bị bệnh rồi.”
Ngày 29 tháng 4.
“Thế giới này thật là khiến con người ta tuyệt vọng.”
Tôi im lặng rất lâu, Lục Hàn nói, đội kỹ thuật đã phá giải được đáp án câu hỏi của Chu Chung Lâm, là một chuỗi mật mã “6 giờ sáng ngày 19 tháng 4, đỉnh núi Thanh Xà”
16.
Lục Hàn nhanh chóng bắt và giam giữ Chu Chung Lâm lại để điều tra, mặc dù ông ta liên tục phủ nhận.
"Cô bé ấy quả thật đã đến gặp tôi, nhưng không phải tôi g.iết người. Là t.ự s.át!"
Ánh mắt Lục Hàn lóe lên tia lạnh lùng.
"Cứ bình tĩnh đi ông Chu. Trong sáng nay, mọi hoạt động của tập đoàn Kuno đều sẽ bị đình chỉ."
Chu Chung Lâm tỏ vẻ tức giận.
“Cậu thì có tư cách gì?! Không có chứng cứ mà dám đình chỉ việc kinh doanh của công ty chúng tôi?”
“Cậu có biết một ngày chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không? Cậu có đền được không? Tôi sẽ thuê luật sư kiện các người!”
Lục Hàn bình thản châm một điếu thuốc,
"Ông Chu đừng kích động. Theo báo cáo mà chúng tôi thu thập được, công tác an toàn cháy nổ của tập đoàn Kuno các ông tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm nên Sở cứu hỏa đã ra lệnh chấn chỉnh ngay lập tức!"
Chu Chung Lâm giận tím mặt: "Tôi muốn báo cáo! Tôi muốn báo cáo! Luật sư! Tôi muốn gặp luật sư của tôi!!!"
“Nhân tiện, tôi xin nhắc lại rằng tập đoàn của ông cũng vừa vướng phải một vụ bê bối trốn thuế, đội luật sư của ông… có thể sẽ hơi nhiều việc đấy.”
“Luật sư của Sở cảnh sát chúng tôi cũng rất giỏi và công bằng! Ông có thể cân nhắc tới họ ^^”
Chu Chung Lâm tức giận đến mức bật cười: "Được rồi, vậy tới hết đi! Để tôi xem các người làm được gì!”
17.
Bằng chứng chỉ gói gọn trong một cuốn sổ mơ hồ, chưa đủ để kết tội ông ta giế.t người.
Mọi thứ dần trở nên phức tạp.
Đồn cảnh sát người ra người vào tấp nập, không khí vô cùng căng thẳng, suy cho cùng thì vụ án này cũng liên đới rất nhiều chuyện khác.
Tuy nhiên, trước áp lực từ phía trên, họ không còn cách nào khác là phải cho phép Tập đoàn Kuno hoạt động trở lại.
Nhìn mọi người bận rộn mỗi ngày, tôi không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng,
"Cảnh sát Lục, liệu chúng ta có thể thắng không?"
Anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi một cách kiên quyết:
"Công lý sẽ không bao giờ vắng mặt, và chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép nó vắng mặt!"
Vào ngày xét xử, Chu Chung Lâm nhìn chúng tôi và gia đình nạn nhân trên khán đài với ánh mắt khiêu khích.
Lục Hàn siết chặt nắm đấm, bên dưới tất cả chúng tôi đều cảm thấy toát mồ hôi trong lòng.
Tuy nhiên, khi video bằng chứng được trình lên, vẻ mặt của Chu Chung Lâm bắt đầu trở nên hoảng hốt.
"Không thể nào! Không thể nào!! Làm sao có được đoạn video đó! Tuyệt đối không thể nào!!! Rõ ràng là vu khống!"
Ba ngày trước phiên tòa, Hứa Thanh Hà rủ tôi đi chơi.
"Tiểu Thố Tử, sao bây giờ nhìn thấy tôi lại tức giận như vậy?"
"Tiền bối...Tiền bối đừng trêu chọc tôi nữa. Chuyện ban đầu chỉ là hiểu lầm thôi. Có phải là anh không biết đâu."
Khung cảnh vẫn như trước, làn gió lướt qua mặt, nhưng không hiểu sao hôm nay Hứa Thanh Hà lại cảm thấy trong lòng cay đắng hơn một chút.
"Em trai tôi từng có người yêu."
"Ừm?"
"Là con trai. Người ấy lớn hơn em tôi vài tuổi, là du học sinh ở Nhật."
“Nhật Bản?” Tôi cau mày.
“Đúng, đúng như em nghĩ. Sau khi tốt nghiệp, người đó trở về Trung Quốc và làm việc cho tập đoàn Kuno.”
“Đây là bằng chứng về mọi tội ác phi pháp của tập đoàn Kuno mà người đó đã biên soạn sau vụ tai nạn của Hứa Lạc, trong đó có một đoạn video. "
Trong lòng tôi đã mơ hồ đoán được điều đó.
"Sau đó người đó đã..."
"Rơi vào hôn mê sâu."
18.
Liên quan tới vụ việc nghiêm trọng “Công ty Kuno làm hại sinh viên”, tòa án đã nhanh chóng tiếp nhận và xử lý thông tin.
Vào thời điểm ông nội yêu cầu tôi kể cho ông nghe về vụ án 419 trong mơ thì bản án đã được công bố.
Tập đoàn Kuno vốn huy hoàng hơn chục năm đã sụp đổ chỉ sau một đêm.
Hơn 18 người tham gia sát hại sinh viên đại học đã bị đưa đến trước vành móng ngựa.
“Kể từ khi quân ta biết về sáu cô cậu bé sinh viên đó, cuộc chiến lại càng trở nên sôi sục tinh thần chiến đấu hơn!
Chờ khi bọn họ một lần thất thủ ông liền lãnh đạo tấn công, đánh bại tất cả những con ma xấu xa bên kia đó!”
“Mấy người bọn họ lúc còn sống cũng đánh bại không được ông nội cháu, huống chi là khi đã chết! Ha Ha!!”
“Không nói nữa, không nói nữa, ông đi bắt người tiếp đây!"
Sức khỏe của bà Lục cũng dần hồi phục, trên đường về nhà, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, có thứ gì đó vừa va vào vai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn kỹ hơn thì ôi mẹ ơi!!
Cái quái gì thế này!!
Tôi nhìn thấy một con quỷ nhỏ người đẫm máu, tay chân vặn ngược ra đằng sau, đang vặn vẹo bằng một tư thế kỳ dị tiến về phía tôi!
Tay tôi run cầm cập, cố lấy hết can đảm lấy điện thoại bấm số của Lục Hàn,
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói dịu dàng và trầm ấm của anh vang lên qua ống nghe.
"Lục...Lục Hàn, hình, hình, hình như tôi nhìn thấy...những thứ bẩn thỉu… nó…nó … đang đến gần tôi …"
Tôi gần như muốn khóc, sao tôi lại nhìn thấy ma vào ban ngày chứ?
"Tôi tới đó ngay! Cố gắng tới nơi đông người! Đừng nhìn vào nó nữa!"
Thế nhưng đã quá muộn rồi, con quỷ nhỏ đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt lạnh căm căm.
Chân tôi nhũn ra, ngã gục xuống đất.
Nó chầm chậm lết về phía tôi từng bước một.
Không thể nào, ngày hôm nay tôi sẽ bỏ mạng tại đây sao?
Tôi nhớ rằng từng có người nói rằng con ma nếu có mắt màu trắng là tốt, đen là xấu, đỏ là lệ quỷ, vô cùng hung ác, sẽ lấy đi mạng người.
Con này là... màu xanh lá cây???
Tôi dụi dụi mắt không tin nổi.
Cái này tôi không thấy người ta nói đến?? Con ma có đôi mắt màu xanh lá cây???
Vậy thì …
Tôi lập tức đứng phắt dậy với vẻ mặt tức giận, giơ chân đá thật mạnh vào mặt nó!!
"Con mẹ nó chứ? Sao mi dám nhìn chằm chằm bà nội mi hả? Móc con mắt mi ra bây giờ!"
Con ma chỉ vào mặt tôi với vẻ hoài nghi, cả người run lên vì tức giận.
"Còn dám chỉ tay hả? Có tin ta bẻ ngón tay mi ra ngoáy mũi không?! Đồ quỷ nhỏ ngu ngốc!"
Con ma ú ớ nói cái gì đó mà tôi nghe không hiểu, và khi tôi lắng nghe cẩn thận, hóa ra đó là "!$#%%#八GA%#!$!!!"
Mẹ kiếp, còn dám mắng tôi?
Tôi lại đá vào bụng nó và hét lên: “Quỳ xuống cho bố mày!”
Bốp - có tiếng ai đó bị quật mạnh xuống sàn.
Không sai, chính là chân tôi giẫm đã giẫm lên mặt nó rồi dụi mạnh xuống đất!
Khi ông nội đến, ông nhìn con ma đang nằm bầm dập chết lặng trên đường, yên lặng giơ ngón tay cái lên cho tôi.
"Cháu gái! Cháu... thật là mạnh mẽ!"
Tôi ngượng ngùng cười: “Chỉ là được di truyền thôi ông ~”
Ông nội kể, người trong đại đội của ông không chỉ đuổi quân xâm lược ra khỏi sông Vong Xuyên mà còn vượt cả sông Tam Đồ để tiến vào hang ổ của bọn người xấu, trực tiếp thống nhất toàn cõi.
“Khi con ma này ở dưới đó, nó là kẻ hung ác số một chuyên đi xâm lược vùng đất khác. Bọn ông đã định đày nó đến địa ngục tầng thứ mười tám, cho nó ở đó ngàn năm, nhưng không ngờ rằng trên đường áp giải nó đã bỏ chạy.”
Nghe ông nói vậy, tôi liền giơ chân lên dẫm lên người nó vài phát cho bõ ghét.
Ma quỷ tuy thân thể sẽ không thối rữa nhưng nỗi đau tâm hồn sẽ theo mi hàng vạn năm nữa nha!
Sát thương vật lý +1
Sát thương tâm lý +1000!
Đêm đó, tôi lại mơ thấy ông nội.
“Ông nội! Ông đã thắng trận chưa? Lần trước cháu đốt cho ông mấy cái vũ khí quân sự đó ông dùng thế nào rồi ạ?
“ y da, cháu gái, đừng nhắc nữa! Mấy cái vũ khí cháu đốt cho ông tiên tiến quá. Mấy cái lão già bọn ta nghiên cứu không ra! May mà gặp được mấy cậu sinh viên mới đến, ai nấy đều vô cùng tài giỏi! Bọn ta đã đánh cho mấy tên khốn kia chạy mất dáp rồi! Haizz, nhưng mà đáng tiếc thật đấy, mấy cậu bé đó tuổi còn trẻ như vậy mà đã phải xuống dưới này…”
Sinh viên đại học?
“Có phải là 5 sinh viên đại học không ạ?”
“Hả? Sao cháu biết? Nhưng mà không phải chỉ có 5 người đâu, hai hôm trước lại có thêm một người nữa rồi! Trên đó có chuyện gì vậy? Mấy đứa nhỏ đó sao lại phải xuống dưới này hết vậy?”
Tôi vội vã nhờ ông nội giúp tôi hỏi rõ nguyên nhân t.ử v.ong của bọn họ.
Ông nội vô cùng kinh ngạc:
“Mấy đứa nhỏ này đều là bị c.hết oan sao? Chẳng trách! Chẳng trách!”
Tôi tỉnh lại từ trong giấc mộng, nạn nhân số 6 nhất định là một manh mối đột phá!
13.
Tôi vội vã chạy đến đồn cảnh sát tìm Lục Hàn, cảnh sát Tiểu đường lấy ra danh sách những sinh viên đại học đã t.ự s.át trong vòng một tháng.
“Trương Kỳ, nữ, 21 tuổi. Ngày 29 tháng 4 nhảy từ nóc tòa nhà giảng đường xuống, t.ử v.ong tại chỗ.”
Tôi mở danh sách những sinh viên tham gia kế hoạch Trích Tinh ra, quả nhiên, hồi cuối tháng 3 cô bé đó cũng tham gia cuộc thi cấp tỉnh!
Lục Hàn đưa tôi đến ký túc xá của Trương Kỳ, chỗ ngồi của cô bé vừa tinh tế xinh xắn, lại vừa ấm áp, vừa nhìn đã thấy, đây nhất định là một cô bé tràn đầy sức sống, yêu đời.
Tiểu Á, bạn cùng phòng ký túc xá của cô bé cũng vô cùng nghi ngờ:
“Chị Thố Thố, Trương kỳ bạn ấy vừa ưu tú lại vừa vui vẻ hoạt bát. Em chưa tình thấy bất kỳ dấu hiệu cho thấy bạn ấy có xu hướng mắc bệnh trầm cảm cả.”
“Có khi nào là cô bé mắc chứng trầm cảm cười, chỉ là đang cố tỏ vẻ vui cười không?”
“Không giống lắm, hơn nữa bình thường bạn ấy cũng rất thích xem bài Tarot, xem bài tarot một nửa cũng là tư vấn về mặt tâm lý, cho dù bạn ấy có thật sự có vấn đề về tâm lý cũng không có lý do gì lại tự đẩy bản thân vào ngõ cụt, chọn con đường t.ự s.át để giải thoát.”
Tôi nhét những lá bài tarot trở lại trong ngăn bàn. Cùng lúc đó, cảnh sát Tiểu Đường gọi điện thoại đến.
“Lão đại, tra ra rồi. Nhà tài trợ tập đoàn Kuno đó đã bổ nhiệm một nhân sự cấp cao làm giám khảo cho cuộc thi, tên là Chu Chung Lâm, người đàn ông này có chút kỳ lạ.”
Trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
14.
Chu Chung Lâm là người sáng lập của tập đoàn Kuno. Tập đoàn Kuno những năm gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Để tránh dư luận xã hội, Chu Chung Lâm người này, không có chứng cứ xác thực thì không thể nào tuỳ tiện thẩm vấn được.
Mấy ngày nay vì điều tra vụ án này mà Lục Hàn đã không ngừng chạy đông chạy tây, còn tôi thì đang mải nghiên cứu về bài Tarot.
“Lá bài tử thần: tượng trưng cho cái c.hết. Hả? Trên lá bài này hình như có dính thứ gì đó?”
Tôi đặt lá bài dưới ánh đèn, nhìn thấy một chuỗi các chữ số được ký hiệu trên lá bài.
Đúng lúc đó, chuông cửa trước nhà vang lên.
Lục Hàn đang xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu đứng ở trước cửa, mặt mũi đầy vẻ không tự nhiên, đỏ bừng.
Không phải chứ? Anh chàng này lại tính làm trò gì nữa vậy???
“Khụ… Còn không phải là do bà nội tôi sao, cứ nhất quyết bắt tôi mang đống đồ này đến cho cô, sợ cô đói bụng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trên tay Lục Hàn.
Đêm hôm 10 giờ rồi còn sợ tôi bị đói, mang nguyên liệu nấu ăn đến cho tôi???
“Vừa đúng lúc, anh vào đi, tôi có việc muốn hỏi anh.”
Lục Hàn nhìn lá bài Tarot nghiên cứu nửa ngày.
“Ngày mai tôi sẽ gửi cho bộ phận kỹ thuật.”
Sau đó vô cùng tự giác cầm túi nguyên liệu nấu ăn đi vào nhà bếp.
Hôm nay anh ta uống nhầm thuốc gì không biết???
Ai mà tin được, đêm hôm 11 giờ, tôi nhìn một bàn đĩa lớn đĩa nhỏ đồ ăn như đang bày tiệc trước mặt, đầu óc quay cuồng.
“Cảnh sát Lục? Mấy món này đều do anh làm đấy à?”
“Đúng, cô mau nếm thử đi xem thế nào. Tôi cũng có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy!”
Tôi giơ ngón tay, chỉ chỉ vào đồng hồ:
“Anh trai, anh nhìn đồng hồ hộ tôi với, bây giờ 11 giờ đêm rồi, xin hỏi chúng ta bây giờ đang ăn bữa gì vậy?”
“Ừm…” Lục Hàn gãi gãi đầu, hiếm thấy lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
“Bữa sáng…ngày mai?”
A, haha, ai đó đến bứng cái tên này đi dùm tôi với.
15.
Chuỗi chữ số trên lá bài tarot chính là mật mã của một két sắt ngân hàng, bên trong có chứa nhật ký hàng ngày của Trương Kỳ.
Ngày 15 tháng 3.
“Hôm nay tham gia kỳ thi kế hoạch Trích Tinh cấp tỉnh, mình bị loại rồi, năm sau mình sẽ tiếp tục cố gắng.”
Ngày 20 tháng 3.
“Thầy Chu mời các thí sinh tham gia cuộc thi đi ăn tối, sau khi ăn xong thầy ấy giao cho mỗi người một đề bài. Người giải ra được đáp án sẽ nhận được một món quà đặc biệt.
Không lẽ đây là món quà bí mật của kế hoạch Trích Tinh sao?”
Ngày 11 tháng 4.
“Tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu, cuối cùng cũng có thể giải ra được đáp án. Đáp án rất kỳ quái.”
Ngày 19 tháng 4.
“Hôm nay tôi có một dự cảm rất mạnh mẽ. Tự rút cho bản thân một lá bài may mắn, là lá Tử thần. Liên tục rút 5 lần, tất cả đều là lá Tử thần.
Tôi cân nhắc rất lâu. Tôi vẫn quyết định không làm theo chỉ thị trong đáp án đi đến núi Thanh Trùng.”
Ngày 20 tháng 4.
“Có năm sinh viên đại học nhảy xuống từ núi Thanh Trùng. Tôi rất sợ. Những người đó lúc đi ăn cơm tôi đã từng gặp qua, đều là những tuyển thủ tham gia Kế hoạch Trích Tinh!”
Ngày 23 tháng 4.
“Tôi đến tìm thầy Chu, thầy ấy nhất định biết được chân tướng vụ việc.”
Ngày 25 tháng 4.
“Tôi không tài nào tiếp tục sử dụng bài Tarot được nữa.”
Ngày 27 tháng 4.
“Hình như tôi bị bệnh rồi.”
Ngày 29 tháng 4.
“Thế giới này thật là khiến con người ta tuyệt vọng.”
Tôi im lặng rất lâu, Lục Hàn nói, đội kỹ thuật đã phá giải được đáp án câu hỏi của Chu Chung Lâm, là một chuỗi mật mã “6 giờ sáng ngày 19 tháng 4, đỉnh núi Thanh Xà”
16.
Lục Hàn nhanh chóng bắt và giam giữ Chu Chung Lâm lại để điều tra, mặc dù ông ta liên tục phủ nhận.
"Cô bé ấy quả thật đã đến gặp tôi, nhưng không phải tôi g.iết người. Là t.ự s.át!"
Ánh mắt Lục Hàn lóe lên tia lạnh lùng.
"Cứ bình tĩnh đi ông Chu. Trong sáng nay, mọi hoạt động của tập đoàn Kuno đều sẽ bị đình chỉ."
Chu Chung Lâm tỏ vẻ tức giận.
“Cậu thì có tư cách gì?! Không có chứng cứ mà dám đình chỉ việc kinh doanh của công ty chúng tôi?”
“Cậu có biết một ngày chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không? Cậu có đền được không? Tôi sẽ thuê luật sư kiện các người!”
Lục Hàn bình thản châm một điếu thuốc,
"Ông Chu đừng kích động. Theo báo cáo mà chúng tôi thu thập được, công tác an toàn cháy nổ của tập đoàn Kuno các ông tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm nên Sở cứu hỏa đã ra lệnh chấn chỉnh ngay lập tức!"
Chu Chung Lâm giận tím mặt: "Tôi muốn báo cáo! Tôi muốn báo cáo! Luật sư! Tôi muốn gặp luật sư của tôi!!!"
“Nhân tiện, tôi xin nhắc lại rằng tập đoàn của ông cũng vừa vướng phải một vụ bê bối trốn thuế, đội luật sư của ông… có thể sẽ hơi nhiều việc đấy.”
“Luật sư của Sở cảnh sát chúng tôi cũng rất giỏi và công bằng! Ông có thể cân nhắc tới họ ^^”
Chu Chung Lâm tức giận đến mức bật cười: "Được rồi, vậy tới hết đi! Để tôi xem các người làm được gì!”
17.
Bằng chứng chỉ gói gọn trong một cuốn sổ mơ hồ, chưa đủ để kết tội ông ta giế.t người.
Mọi thứ dần trở nên phức tạp.
Đồn cảnh sát người ra người vào tấp nập, không khí vô cùng căng thẳng, suy cho cùng thì vụ án này cũng liên đới rất nhiều chuyện khác.
Tuy nhiên, trước áp lực từ phía trên, họ không còn cách nào khác là phải cho phép Tập đoàn Kuno hoạt động trở lại.
Nhìn mọi người bận rộn mỗi ngày, tôi không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong lòng,
"Cảnh sát Lục, liệu chúng ta có thể thắng không?"
Anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi một cách kiên quyết:
"Công lý sẽ không bao giờ vắng mặt, và chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép nó vắng mặt!"
Vào ngày xét xử, Chu Chung Lâm nhìn chúng tôi và gia đình nạn nhân trên khán đài với ánh mắt khiêu khích.
Lục Hàn siết chặt nắm đấm, bên dưới tất cả chúng tôi đều cảm thấy toát mồ hôi trong lòng.
Tuy nhiên, khi video bằng chứng được trình lên, vẻ mặt của Chu Chung Lâm bắt đầu trở nên hoảng hốt.
"Không thể nào! Không thể nào!! Làm sao có được đoạn video đó! Tuyệt đối không thể nào!!! Rõ ràng là vu khống!"
Ba ngày trước phiên tòa, Hứa Thanh Hà rủ tôi đi chơi.
"Tiểu Thố Tử, sao bây giờ nhìn thấy tôi lại tức giận như vậy?"
"Tiền bối...Tiền bối đừng trêu chọc tôi nữa. Chuyện ban đầu chỉ là hiểu lầm thôi. Có phải là anh không biết đâu."
Khung cảnh vẫn như trước, làn gió lướt qua mặt, nhưng không hiểu sao hôm nay Hứa Thanh Hà lại cảm thấy trong lòng cay đắng hơn một chút.
"Em trai tôi từng có người yêu."
"Ừm?"
"Là con trai. Người ấy lớn hơn em tôi vài tuổi, là du học sinh ở Nhật."
“Nhật Bản?” Tôi cau mày.
“Đúng, đúng như em nghĩ. Sau khi tốt nghiệp, người đó trở về Trung Quốc và làm việc cho tập đoàn Kuno.”
“Đây là bằng chứng về mọi tội ác phi pháp của tập đoàn Kuno mà người đó đã biên soạn sau vụ tai nạn của Hứa Lạc, trong đó có một đoạn video. "
Trong lòng tôi đã mơ hồ đoán được điều đó.
"Sau đó người đó đã..."
"Rơi vào hôn mê sâu."
18.
Liên quan tới vụ việc nghiêm trọng “Công ty Kuno làm hại sinh viên”, tòa án đã nhanh chóng tiếp nhận và xử lý thông tin.
Vào thời điểm ông nội yêu cầu tôi kể cho ông nghe về vụ án 419 trong mơ thì bản án đã được công bố.
Tập đoàn Kuno vốn huy hoàng hơn chục năm đã sụp đổ chỉ sau một đêm.
Hơn 18 người tham gia sát hại sinh viên đại học đã bị đưa đến trước vành móng ngựa.
“Kể từ khi quân ta biết về sáu cô cậu bé sinh viên đó, cuộc chiến lại càng trở nên sôi sục tinh thần chiến đấu hơn!
Chờ khi bọn họ một lần thất thủ ông liền lãnh đạo tấn công, đánh bại tất cả những con ma xấu xa bên kia đó!”
“Mấy người bọn họ lúc còn sống cũng đánh bại không được ông nội cháu, huống chi là khi đã chết! Ha Ha!!”
“Không nói nữa, không nói nữa, ông đi bắt người tiếp đây!"
Sức khỏe của bà Lục cũng dần hồi phục, trên đường về nhà, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, có thứ gì đó vừa va vào vai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn kỹ hơn thì ôi mẹ ơi!!
Cái quái gì thế này!!
Tôi nhìn thấy một con quỷ nhỏ người đẫm máu, tay chân vặn ngược ra đằng sau, đang vặn vẹo bằng một tư thế kỳ dị tiến về phía tôi!
Tay tôi run cầm cập, cố lấy hết can đảm lấy điện thoại bấm số của Lục Hàn,
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói dịu dàng và trầm ấm của anh vang lên qua ống nghe.
"Lục...Lục Hàn, hình, hình, hình như tôi nhìn thấy...những thứ bẩn thỉu… nó…nó … đang đến gần tôi …"
Tôi gần như muốn khóc, sao tôi lại nhìn thấy ma vào ban ngày chứ?
"Tôi tới đó ngay! Cố gắng tới nơi đông người! Đừng nhìn vào nó nữa!"
Thế nhưng đã quá muộn rồi, con quỷ nhỏ đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt lạnh căm căm.
Chân tôi nhũn ra, ngã gục xuống đất.
Nó chầm chậm lết về phía tôi từng bước một.
Không thể nào, ngày hôm nay tôi sẽ bỏ mạng tại đây sao?
Tôi nhớ rằng từng có người nói rằng con ma nếu có mắt màu trắng là tốt, đen là xấu, đỏ là lệ quỷ, vô cùng hung ác, sẽ lấy đi mạng người.
Con này là... màu xanh lá cây???
Tôi dụi dụi mắt không tin nổi.
Cái này tôi không thấy người ta nói đến?? Con ma có đôi mắt màu xanh lá cây???
Vậy thì …
Tôi lập tức đứng phắt dậy với vẻ mặt tức giận, giơ chân đá thật mạnh vào mặt nó!!
"Con mẹ nó chứ? Sao mi dám nhìn chằm chằm bà nội mi hả? Móc con mắt mi ra bây giờ!"
Con ma chỉ vào mặt tôi với vẻ hoài nghi, cả người run lên vì tức giận.
"Còn dám chỉ tay hả? Có tin ta bẻ ngón tay mi ra ngoáy mũi không?! Đồ quỷ nhỏ ngu ngốc!"
Con ma ú ớ nói cái gì đó mà tôi nghe không hiểu, và khi tôi lắng nghe cẩn thận, hóa ra đó là "!$#%%#八GA%#!$!!!"
Mẹ kiếp, còn dám mắng tôi?
Tôi lại đá vào bụng nó và hét lên: “Quỳ xuống cho bố mày!”
Bốp - có tiếng ai đó bị quật mạnh xuống sàn.
Không sai, chính là chân tôi giẫm đã giẫm lên mặt nó rồi dụi mạnh xuống đất!
Khi ông nội đến, ông nhìn con ma đang nằm bầm dập chết lặng trên đường, yên lặng giơ ngón tay cái lên cho tôi.
"Cháu gái! Cháu... thật là mạnh mẽ!"
Tôi ngượng ngùng cười: “Chỉ là được di truyền thôi ông ~”
Ông nội kể, người trong đại đội của ông không chỉ đuổi quân xâm lược ra khỏi sông Vong Xuyên mà còn vượt cả sông Tam Đồ để tiến vào hang ổ của bọn người xấu, trực tiếp thống nhất toàn cõi.
“Khi con ma này ở dưới đó, nó là kẻ hung ác số một chuyên đi xâm lược vùng đất khác. Bọn ông đã định đày nó đến địa ngục tầng thứ mười tám, cho nó ở đó ngàn năm, nhưng không ngờ rằng trên đường áp giải nó đã bỏ chạy.”
Nghe ông nói vậy, tôi liền giơ chân lên dẫm lên người nó vài phát cho bõ ghét.
Ma quỷ tuy thân thể sẽ không thối rữa nhưng nỗi đau tâm hồn sẽ theo mi hàng vạn năm nữa nha!
Sát thương vật lý +1
Sát thương tâm lý +1000!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương