Sau Khi Sống Lại, Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã
Chương 2
Khi Niên Bác Văn nói xong câu này, Cố Tuyết thấy rất rõ hai mắt của hắn đỏ ngầu sợ hãi, xen vào đó là mấy phần giận dữ.
Cố Tuyết hoàn toàn có thể hiểu tại hắn lại có biểu hiện này, đây hoàn toàn phải trách cô lúc trước cứ một mực si mê, chạy theo Lục Trạch Thâm, vứt bỏ tấm chân tình của hắn. Thật ra thì Cố Tuyết cũng không hiểu tại sao Niên Bác Văn đối với mình lại vừa gặp đã yêu, rõ ràng so về địa vị thì nhà họ Cố không bằng một góc nhà họ Niên. Cố Tuyết cảm thấy bản thân ngoại trừ xinh đẹp hơn người khác một chút, thì mấy điểm khác hoàn toàn không có gì nổi bật.
Mà Niên Bác Văn cũng không phải dạng người say mê sắc đẹp.
"Bác Văn, anh hiểu lầm rồi. Em nói thật chứ không có ý lấy lui làm tiến gì cả. Có thể bây giờ anh không tin em, nhưng thời gian sẽ chứng minh em không nói dối."
Cố Tuyết kiên định nói.
Ánh mắt chắc chắn của cô nhìn thẳng Niên Bác Văn không tránh né. Nhìn thấy ánh mắt này, bản thân hắn không tự chủ muốn tin tưởng cô hơn. Nhưng chuyện của quá khứ vẫn luôn hiển hiện ở đó, từng chuyện, từng chuyện một như thước phim ngắn chạy từ từ tái hiện trong kí ức.
"Đối với những chuyện em làm với tôi. Tôi sẽ không tin lời em nói nữa. Tuy nhiên, vẫn là câu nói đó, Tiểu Tuyết, dù cho em có làm gì, có dùng khổ nhục kế nào thì tôi cũng không ly hôn, càng không để em có cơ hội ở bên cạnh tên cặn bả đó. Em có biết tên đó và cô em gái tốt của em đang yêu đương không?"
Niên Bác Văn cười lạnh hỏi.
"Em biết, dĩ nhiên là em biết. Bác Văn, em biết lúc trước em rất ngu xuẩn, làm nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, nói chuyện cũng không kiêng nể gì ai. Nhất là đối với anh và nhà họ Niên, nhưng em tỉnh ngộ rồi. Bắt đầu từ giờ phút này em sẽ không vô tri như vậy nữa."
Cố Tuyết cam đoan nói.
Làm sao cô lại không biết chuyện Lục Trạch Thâm và Cố Nguyệt Sương yêu nhau chứ! Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ ràng chuyện này nhất, ở kiếp trước, sau khi chia rẽ được cô và Niên Bác Văn, hai người đó bắt đầu lộ nguyên hình, khiến cô gặp nhiều râc rối.
"Bác Văn, anh cho em cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Cố Tuyết xuống giọng nài nỉ.
Cô nắm tay Niên Bác Văn thành khẩn nhìn hắn. Đối diện với ánh mắt này, trong lòng hắn rung lên từng hồi, tựa như có ai đó đang đung dùi cui đánh vào trái tim hắn từng hồi trống trận.
Chưa bao giờ Niên Bác Văn có thể kháng cự lại Cố Tuyết, từ lần đầu gặp gỡ đến tận bây giờ, hắn chỉ có ngày càng chìm đắm trong bể tình của Cố Tuyết.
Niên Bác Văn chìm trong bể tình sâu đến nổi không thể nào ngoi lên được.
"Bác Văn..."
"Chuyện này tôi sẽ xem xét." Niên Bác Văn quay đầu né tránh ánh mắt của Cố Tuyết, hắn sợ tiếp tục nhìn cô thì chút tôn nghiêm còn lại cũng mất hết: "Tối nay có một bữa tiệc ở nhà họ Niên, em có thể không đi!"
"Đi, sao em lại có thể không đi chứ!"
Cố Tuyết sốt sắng.
Mấy lần trước, khi nhà họ Niên có tiệc tùng, cô đều lấy lý do để không cùng Niên Bác Văn xuất hiện, hoặc nếu có tham dự, cũng phải gây ra không ít chuyện mất mặt, khiến bà cụ Niên và ông bà Niên căm ghét cô. Thật ra không chỉ có họ, hễ là người nhà họ Niên đều dành cho Cố Tuyết ánh mắt không hề có thiện cảm.
"Em chắc chắn sẽ đi sao? Em sẽ tiếp tục làm loạn? Tiểu Tuyết, bữa tiệc tối nay là tiệc thọ của bà nội, nếu em có ý định phá hoại thì đừng đi sẽ tốt hơn."
Niên Bạc Văn lạnh giọng thẳng thắng.
Bất kể chuyện gì hắn cũng nhân nhượng, dung túng Cố Tuyết, chỉ riêng chuyện có liên quan đến bà nội hắn thì không. Người mà Niên Bác Văn kính trọng nhất là bà cụ Niên bởi vì một tay bà đã nuôi lớn hắn.
Có một điều trùng hợp là hai năm nay, Cố Tuyết đều vắng mặt trong tiệc thọ của bà, nên giữa hai người mới không có thêm xung đột mới.
"Em sẽ không gây rối đâu. Em khẳng định đó. Bác Văn, em đã nói muốn cùng anh xây dựng lại tổ ấm, thì tuyệt đối sẽ không nói dối."
Cố Tuyết nghiêm túc đáp.
Bước đầu để có thể chung sống hòa bình với Niêm Bác Văn là khôi phục quan hệ với người nhà họ Niên. Thật ra lúc trước ông bà Niên và bà cụ Niên thích cô lắm, nhưng vì mấy lời xúi giục của Cố Nguyệt Sương, cô mới khiến họ cảm thấy ác cảm.
Cố Nguyệt Sương là con gái của mẹ kế và bố cô sinh ra, nhỏ hơn cô hai tuổi. Bố mẹ Cố Tuyết đã ly hôn khi cô được mười tuổi, ban đầu họ nói rằng bản thân không hợp mới chia tay, nhưng thực chất là mẹ cô không muốn cô biết bố cô ngoại tình. Người phụ nữ kia là thư kí của bố, chính vì vậy mà họ mới dám ở bên nhau trước mặt mọi người, dùng thân phận ông chủ - thư kí để che mắt.
Cố Tuyết từng rất ghét mẹ con Cố Nguyệt Sương, tuy nhiên, sau nhiều cạm bẫy, hai người đó thành công lấy được lòng tin, tín nhiệm của cô, rồi dần dần là bắt đầu tẩy não.
"Tốt nhất là được như lời em nói." Niên Bác Văn vẫn tỏ ra lạnh nhạt: "Em về phòng mình đi, chút nữa trợ lý của tôi sẽ đưa nhà thiết kế và thợ trang điểm đến giúp em..."
Niên Bác Văn nói xong thì quay người định lên lầu, từ lúc kết hôn đến giờ, Cố Tuyết và hắn đều chia phòng để ngủ. Thực tế thì đây là do Cố Tuyết lấy cái chết uy hiếp hắn.
"Được, em sẽ về phòng chờ đợi... có điều, phòng của em là phòng ngủ chính. Em muốn dọn từ phòng khách ở lầu ba về đó, có được không?"
Cố Tuyết hoàn toàn có thể hiểu tại hắn lại có biểu hiện này, đây hoàn toàn phải trách cô lúc trước cứ một mực si mê, chạy theo Lục Trạch Thâm, vứt bỏ tấm chân tình của hắn. Thật ra thì Cố Tuyết cũng không hiểu tại sao Niên Bác Văn đối với mình lại vừa gặp đã yêu, rõ ràng so về địa vị thì nhà họ Cố không bằng một góc nhà họ Niên. Cố Tuyết cảm thấy bản thân ngoại trừ xinh đẹp hơn người khác một chút, thì mấy điểm khác hoàn toàn không có gì nổi bật.
Mà Niên Bác Văn cũng không phải dạng người say mê sắc đẹp.
"Bác Văn, anh hiểu lầm rồi. Em nói thật chứ không có ý lấy lui làm tiến gì cả. Có thể bây giờ anh không tin em, nhưng thời gian sẽ chứng minh em không nói dối."
Cố Tuyết kiên định nói.
Ánh mắt chắc chắn của cô nhìn thẳng Niên Bác Văn không tránh né. Nhìn thấy ánh mắt này, bản thân hắn không tự chủ muốn tin tưởng cô hơn. Nhưng chuyện của quá khứ vẫn luôn hiển hiện ở đó, từng chuyện, từng chuyện một như thước phim ngắn chạy từ từ tái hiện trong kí ức.
"Đối với những chuyện em làm với tôi. Tôi sẽ không tin lời em nói nữa. Tuy nhiên, vẫn là câu nói đó, Tiểu Tuyết, dù cho em có làm gì, có dùng khổ nhục kế nào thì tôi cũng không ly hôn, càng không để em có cơ hội ở bên cạnh tên cặn bả đó. Em có biết tên đó và cô em gái tốt của em đang yêu đương không?"
Niên Bác Văn cười lạnh hỏi.
"Em biết, dĩ nhiên là em biết. Bác Văn, em biết lúc trước em rất ngu xuẩn, làm nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, nói chuyện cũng không kiêng nể gì ai. Nhất là đối với anh và nhà họ Niên, nhưng em tỉnh ngộ rồi. Bắt đầu từ giờ phút này em sẽ không vô tri như vậy nữa."
Cố Tuyết cam đoan nói.
Làm sao cô lại không biết chuyện Lục Trạch Thâm và Cố Nguyệt Sương yêu nhau chứ! Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ ràng chuyện này nhất, ở kiếp trước, sau khi chia rẽ được cô và Niên Bác Văn, hai người đó bắt đầu lộ nguyên hình, khiến cô gặp nhiều râc rối.
"Bác Văn, anh cho em cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Cố Tuyết xuống giọng nài nỉ.
Cô nắm tay Niên Bác Văn thành khẩn nhìn hắn. Đối diện với ánh mắt này, trong lòng hắn rung lên từng hồi, tựa như có ai đó đang đung dùi cui đánh vào trái tim hắn từng hồi trống trận.
Chưa bao giờ Niên Bác Văn có thể kháng cự lại Cố Tuyết, từ lần đầu gặp gỡ đến tận bây giờ, hắn chỉ có ngày càng chìm đắm trong bể tình của Cố Tuyết.
Niên Bác Văn chìm trong bể tình sâu đến nổi không thể nào ngoi lên được.
"Bác Văn..."
"Chuyện này tôi sẽ xem xét." Niên Bác Văn quay đầu né tránh ánh mắt của Cố Tuyết, hắn sợ tiếp tục nhìn cô thì chút tôn nghiêm còn lại cũng mất hết: "Tối nay có một bữa tiệc ở nhà họ Niên, em có thể không đi!"
"Đi, sao em lại có thể không đi chứ!"
Cố Tuyết sốt sắng.
Mấy lần trước, khi nhà họ Niên có tiệc tùng, cô đều lấy lý do để không cùng Niên Bác Văn xuất hiện, hoặc nếu có tham dự, cũng phải gây ra không ít chuyện mất mặt, khiến bà cụ Niên và ông bà Niên căm ghét cô. Thật ra không chỉ có họ, hễ là người nhà họ Niên đều dành cho Cố Tuyết ánh mắt không hề có thiện cảm.
"Em chắc chắn sẽ đi sao? Em sẽ tiếp tục làm loạn? Tiểu Tuyết, bữa tiệc tối nay là tiệc thọ của bà nội, nếu em có ý định phá hoại thì đừng đi sẽ tốt hơn."
Niên Bạc Văn lạnh giọng thẳng thắng.
Bất kể chuyện gì hắn cũng nhân nhượng, dung túng Cố Tuyết, chỉ riêng chuyện có liên quan đến bà nội hắn thì không. Người mà Niên Bác Văn kính trọng nhất là bà cụ Niên bởi vì một tay bà đã nuôi lớn hắn.
Có một điều trùng hợp là hai năm nay, Cố Tuyết đều vắng mặt trong tiệc thọ của bà, nên giữa hai người mới không có thêm xung đột mới.
"Em sẽ không gây rối đâu. Em khẳng định đó. Bác Văn, em đã nói muốn cùng anh xây dựng lại tổ ấm, thì tuyệt đối sẽ không nói dối."
Cố Tuyết nghiêm túc đáp.
Bước đầu để có thể chung sống hòa bình với Niêm Bác Văn là khôi phục quan hệ với người nhà họ Niên. Thật ra lúc trước ông bà Niên và bà cụ Niên thích cô lắm, nhưng vì mấy lời xúi giục của Cố Nguyệt Sương, cô mới khiến họ cảm thấy ác cảm.
Cố Nguyệt Sương là con gái của mẹ kế và bố cô sinh ra, nhỏ hơn cô hai tuổi. Bố mẹ Cố Tuyết đã ly hôn khi cô được mười tuổi, ban đầu họ nói rằng bản thân không hợp mới chia tay, nhưng thực chất là mẹ cô không muốn cô biết bố cô ngoại tình. Người phụ nữ kia là thư kí của bố, chính vì vậy mà họ mới dám ở bên nhau trước mặt mọi người, dùng thân phận ông chủ - thư kí để che mắt.
Cố Tuyết từng rất ghét mẹ con Cố Nguyệt Sương, tuy nhiên, sau nhiều cạm bẫy, hai người đó thành công lấy được lòng tin, tín nhiệm của cô, rồi dần dần là bắt đầu tẩy não.
"Tốt nhất là được như lời em nói." Niên Bác Văn vẫn tỏ ra lạnh nhạt: "Em về phòng mình đi, chút nữa trợ lý của tôi sẽ đưa nhà thiết kế và thợ trang điểm đến giúp em..."
Niên Bác Văn nói xong thì quay người định lên lầu, từ lúc kết hôn đến giờ, Cố Tuyết và hắn đều chia phòng để ngủ. Thực tế thì đây là do Cố Tuyết lấy cái chết uy hiếp hắn.
"Được, em sẽ về phòng chờ đợi... có điều, phòng của em là phòng ngủ chính. Em muốn dọn từ phòng khách ở lầu ba về đó, có được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương