Khi thái y chẩn ra hỉ mạch, ông ta cúi gằm mặt xuống sàn, trông như thể sợ bị g.i.ế.c người diệt khẩu vậy.
Ta tự tay ban cho ông ta một bao lì xì đỏ thắm để trấn an.
Khi ta đến Ngự thư phòng tìm Tiêu Cảnh Thừa, trên án thư của hắn ta đang đặt một đĩa bánh phù dung, không biết do ai trong hậu cung làm, cách bày biện rất tinh tế, phía dưới lót một lớp cánh hoa tử kim còn đọng sương mai. Ta chẳng khách sáo gì, cầm lấy một miếng.
Tiêu Cảnh Thừa khẽ nhấc mắt liếc xéo ta, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Phải nói rằng đồ của Hoàng đế đúng là ngon hơn thật, bánh phù dung này ngọt hơn hẳn bánh trong cung của ta. Ta chậm rãi nếm thêm hai miếng nữa, sau đó mới ung dung đáp: "Bổn cung đến trò chuyện với cha của Thiên Thiên."
Tiêu Cảnh Thừa mặt không biểu cảm hỏi: "Thiên Thiên là ai?"
Chẳng ai trả lời câu hỏi đó của hắn ta. Ta chống tay ngồi lên góc bàn, đung đưa chân hỏi: "Nghe hay không? Ta vừa mới đặt đấy."
Hắn ta khẽ sững người, khóe mắt hơi cong xuống. Trong thoáng chốc, ta cảm thấy dường như hắn ta đang vui mừng, nhưng rồi hắn ta lập tức lên tiếng: "Chúc Vĩnh Ninh, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Biết chứ.
Trước đây ta cũng từng tưởng tượng cảnh mình mang thai. Theo như trong tiểu thuyết tình cảm hay nói, đáng lẽ ta phải nằm trên giường, phu quân ta vui mừng khôn xiết, vừa thưởng hậu hĩnh cho lang trung chẩn mạch, vừa bế bổng ta lên quay vòng vòng, rồi vội vàng sai người đi mua nước mơ chua nổi tiếng nhất bên ngoài về cho ta uống.
Chứ không phải như Tiêu Cảnh Thừa bây giờ, ngồi đó lạnh lùng hỏi ta có biết mình đang nói gì không.
"Thuốc của ta lần trước đã uống hết rồi. Ầy, nếu tin này truyền ra ngoài thì sao nhỉ? Ta vốn chẳng có tiếng tốt gì, đằng nào cũng chỉ thêm một tội danh làm bẩn hậu cung mà thôi. Đến lúc đó mọi người đều sẽ đoán cha đứa bé là ai, ngươi đoán xem, liệu có ai nghi qua Hoàng đế không?"
"Láo xược! Ta thấy ngươi điên nặng rồi đấy."
Tiêu Cảnh Thừa đập bàn đứng dậy, ta thong thả ngắt lời hắn ta, trả đũa bằng cách thở dài với hắn ta một tiếng, cười nói: "Lúc này bệ hạ vẫn nên nói nhỏ chút thì hơn."
Hắn ta nhíu mày thật chặt, hồi lâu mới nói: "Trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi rời cung."
Ta hơi ngạc nhiên, cứ tưởng hắn ta sẽ ban cho ta một bát thuốc phá thai gì đó chứ.
Nhưng nghĩ lại, dưới gối hắn ta hiện giờ không con không cái.
Vì vậy ta nói: "Đừng bảo ngươi định giao đứa bé này cho Hoàng hậu nuôi đấy nhé."
Tiêu Cảnh Thừa nhìn ta chằm chằm, trong mắt đầy vẻ chán ghét.
Hắn ta nói: "Chúc Vĩnh Ninh, ngươi cũng xứng sao?"
Hết chương 3
Sau Khi Ta Chết, Hoàng Đế Nạp Thêm Mười Mỹ Nhân
Chương 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương