Vì vậy, lúc trước khi bị gọi vào ký thỏa thuận chấm dứt hợp đồng, cô đã không đồng ý, cho dù công ty có bồi thường thêm một tháng lương, cô cũng không muốn.
Lúc đó cô đã nói gì nhỉ? Cố Dĩ Nam cố gắng nhớ lại tình huống lúc đó, hình như là xé bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng? Hay là làm gì khác? Thời gian quá lâu, cô đã quên mất rồi.
Dù sao lúc đó cũng cãi nhau rất khó nghe, đến mức một thời gian sau đó cô vẫn luôn buồn bực, cuối cùng dẫn đến tai nạn giao thông.
Người phụ nữ nghiêm nghị thấy Cố Dĩ Nam không cầm bút, giọng nói mất kiên nhẫn: "Tiểu Cố, cô có thắc mắc gì sao?"
"Không có.
" Cố Dĩ Nam cười nhạt, trước đây cô không muốn bị sa thải, một là vì mất mặt, hai là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai, dù sao nhảy việc là một chuyện, bị sa thải lại là chuyện khác.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là cô của ngày xưa nữa, trong tay có bảo bối, vạn sự như ý, cô hơi đâu mà quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này.
Vì vậy, Cố Dĩ Nam cầm bút ký xoẹt tên mình, chữ ký đen tuyền, vô cùng dứt khoát.
Người phụ nữ nghiêm nghị thở phào nhẹ nhõm, trước đó thái độ của Cố Dĩ Nam giống như không đồng ý, may mà cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt ký tên: "Công việc của cô đã bàn giao xong hết rồi chứ?"
Cố Dĩ Nam gật đầu, thực ra cô cũng không nhớ rõ nữa.
"Được rồi, vậy thì chốt đến ngày hôm nay, tiền bồi thường sẽ được chuyển khoản cùng với lương tháng này cho cô.
"
"Được.
"
"Chúc cô tương lai tươi sáng, tiền đồ như gấm.
"
"Cảm ơn.
" Cố Dĩ Nam khách sáo nói xong lập tức rời khỏi phòng họp, đứng trên hành lang sáng sủa sạch sẽ, ngơ ngác không biết nên đi về phía nào.
Cảnh tượng này lọt vào mắt mọi người trong khu vực văn phòng, ai nấy đều lộ ra vẻ thương cảm, đồng thời cũng thầm cầu nguyện, hy vọng người tiếp theo không phải là mình.
Cố Dĩ Nam không biết mọi người đang nghĩ gì, cẩn thận nhớ lại một lúc, lần theo trí nhớ tìm đến chỗ ngồi của mình, khu vực văn phòng rộng lớn đã trống không ít chỗ, lác đác vài nhân viên đang ngồi, thấy cô quay lại, những nhân viên này lập tức vây quanh: "Tổ trưởng Cố, chị thật sự muốn nghỉ việc à?"
"Tổ trưởng Cố, sau này chị đi đâu?"
"Tổ trưởng Cố, sau này giữ liên lạc nhé.
"
"Được.
" Cố Dĩ Nam thu dọn đồ đạc xong, cười với những gương mặt vừa quen vừa lạ này: "Tôi đi đây, có duyên gặp lại, tạm biệt.
"
"Tạm biệt tổ trưởng Cố.
"
Những nhân viên này nhìn theo bóng lưng khuất dần của Cố Dĩ Nam, trong lòng đều cảm thấy tiếc nuối, tổ trưởng Cố tuy ít nói nhưng là người có năng lực, làm việc dưới trướng cô cũng rất thoải mái, vốn tưởng rằng sau khi quản lý nghỉ việc, tổ trưởng Cố sẽ được thăng chức, ai ngờ cuối cùng người được thăng chức lại là tổ trưởng Tạ vốn không ưa gì tổ trưởng Cố.
Tổ trưởng Tạ vừa lên chức chưa được bao lâu thì tổ trưởng Cố đã bị sa thải, rõ ràng bị chơi xấu, nhưng những lời này không ai dám nói ra, chỉ có thể âm thầm mắng chửi trong lòng vài câu.
Cố Dĩ Nam ôm theo minh chứng cho bốn năm thanh xuân của mình bước ra khỏi công ty, đi thang máy xuống tòa nhà, đứng trước cổng lớn, nhìn thành phố vừa quen vừa lạ này, thành phố mà cô đã học tập và làm việc 8 năm.
Cô nói: "Tôi đã trở lại.
"
Bắt xe về căn phòng đã thuê, căn hộ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, được dọn dẹp sạch sẽ, rất ấm cúng.
Mấy năm đi làm, cô vẫn luôn sống một mình ở đây.
Cố Dĩ Nam vừa ngồi xuống ghế sô pha chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy một cô gái để tóc ngắn sành điệu đứng bên ngoài: "Gọi điện thoại mãi không thấy bắt máy, cứ tưởng cậu nghĩ quẩn rồi chứ, tan làm là tớ chạy đến đây ngay.
"
Cố Dĩ Nam nhìn cô gái tóc ngắn này, tên là Hạ Tinh, là bạn cùng phòng đại học, cũng là bạn thân của cô, có thể gặp lại Hạ Tinh, cô rất vui mừng, dang rộng vòng tay ôm lấy cô ấy: "Tinh Tinh.
"
Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 2: Chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương