"Không cần thanh minh, kệ họ." Cố Dĩ Nam của hiện tại đã tâm vững như bàn thạch, lời mắng chửi, nghi ngờ đều không thể tổn thương cô, rau của cô như thế nào, người mua tự khắc biết rõ.
"Sao có thể kệ họ được?" Hạ Tinh tức giận thay cô.
"Tranh cãi với họ có ích gì, người ta muốn mắng thì cứ mắng, người ta muốn mua thì vẫn sẽ mua." Cố Dĩ Nam rất lạc quan, cô chưa bao giờ muốn đi theo con đường dành cho số đông, cô không cần sự công nhận của đại chúng: "Tớ không cần họ công nhận, dù sao họ cũng không mua nổi."
Hạ Tinh: "..."
Phải nói là, câu này rất phũ.
"Vậy cậu định mặc kệ à?"
Cố Dĩ Nam "ừ" một tiếng.
"Cũng được." Hạ Tinh thở dài, cô ấy biết, đối với Cố Dĩ Nam không muốn nổi tiếng thì im lặng là cách xử lý tốt nhất.
"Đúng rồi, nhà cậu còn rau không? Đồng nghiệp tôi muốn mua thêm một ít."
Cố Dĩ Nam đáp: "Rau mới gieo hạt giống thôi, khoảng hai tuần nữa mới có."
Nghe thấy rau mới gieo hạt giống, Hạ Tinh sốt ruột: "Sao cậu không trồng nhiều một chút?"
Cố Dĩ Nam bất lực: "Không có đất."
"Cậu có thể thuê thêm mà?"
Cố Dĩ Nam nói: "Tớ cũng có ý định đó, nhưng phải đợi mọi người thu hoạch vụ khoai lang này xong mới thuê được."
Rất nhiều nhà trong thôn đều trồng khoai lang vào mùa xuân, phải đến sau tháng 10 mới thu hoạch được, bây giờ vẫn chưa đến mùa thu hoạch.
Ruộng nhà Cố Dĩ Nam vì người thuê trồng bắp, nên mới có thể lấy lại vào đầu tháng 8, nếu không thì phải đợi thêm một thời gian nữa.
Hạ Tinh: "Vậy được, để tớ nói với đồng nghiệp."
Cố Dĩ Nam "ừ" một tiếng.
Cúp điện thoại xong, Cố Dĩ Nam lên mạng xem thử nguồn cơn sự việc, cuối cùng phát hiện ra là do một blogger đăng một câu than phiền vu vơ khiến mọi người bàn tán.
Dựa theo lời của blogger, Cố Dĩ Nam nhanh chóng đoán ra được người này là cháu trai của một trong ba bà cụ đã mua rau nhà cô, vì vậy cô tìm một bức ảnh của blogger đó, gửi cho từng bà cụ một tấm, hỏi xem có quen biết người này không.
Chẳng mấy chốc, một bà cụ đã nhận ra người trong ảnh: "Cô bé, sao con lại có ảnh cháu trai bà? Cháu trai bà đẹp trai chứ?"
Đẹp trai hay không thì Cố Dĩ Nam không biết, cô chỉ biết là rất đáng đánh, Cố Dĩ Nam kể chuyện cháu trai bà cụ than phiền trên mạng cho bà ấy nghe: "Bà ơi, chắc bà biết rau nhà con như thế nào, có đáng giá với số tiền đó hay không, mong bà nói với cháu trai, đừng lan truyền tin đồn thất thiệt trên mạng nữa."
Bà cụ rất tức giận, vội vàng xin lỗi: "Cô bé, xin lỗi, bà không biết nó lại đăng lên mạng."
"Bà ơi, lần này coi như xong đi, nếu còn có lần sau, con sẽ hủy bỏ tư cách mua hàng của bà." Cố Dĩ Nam biết bà cụ coi trọng điều gì, nên đã dùng điều đó để uy hiếp, đánh rắn phải đánh vào bảy tấc.
Nghe thấy chủ cửa hàng muốn hủy tư cách mua hàng của bà ấy, bà cụ lập tức hoảng hốt, bà còn đang mong ăn nhiều rau một chút để điều dưỡng cơ thể, vì vậy vội vàng cam đoan: "Con yên tâm, bà nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, nếu nó còn dám ăn nói lung tung, bà sẽ đánh gãy chân nó!"
Sau khi cúp điện thoại, bà cụ vội vàng chạy đến nhà con trai cả, sau đó cùng con trai và con dâu dạy dỗ đứa cháu trai cả suốt ngày chỉ biết ở nhà ăn bám, chơi game: "Tao sẽ đánh chết mày!"
Cậu cháu trai bị đánh đến mức kêu bố gọi mẹ, liên tục kêu gào: "Con không dám nữa, con không dám nữa."
...
Trong một bệnh viện tư nhân yên tĩnh.
Người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú dựa lưng vào giường bệnh, ga giường trắng tinh càng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh, anh khẽ mím môi mỏng, lạnh lùng xem tài liệu trên tay.
"Tống Hoài, cậu là người hiểu rõ tình trạng cơ thể mình nhất, tôi mong cậu có thể nghe lời khuyên, đừng để xảy ra chuyện như lần trước nữa." Bác sĩ gập hồ sơ bệnh án lại: "Lần này, nếu không phải có người đi ngang qua, hậu quả thật khó lường."
Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 39
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương