"Chắc không đắt đâu ạ." Cố Dĩ Nam không muốn để cho người khác hái trộm số trái cây được linh khí nuôi dưỡng của cô, số tiền này nhất định phải bỏ ra.
"Con còn nói xe con mua không đắt, bà Lưu nói chiếc xe này ít nhất cũng phải hơn trăm nghìn, kết quả con lừa bà chỉ có mấy đồng. "Bà nội Cố vừa nghĩ đến chuyện này là lại thấy bực bội: "Ở quê chúng ta, mua xe sang như vậy để làm gì? Mua một chiếc xe chuyên chở khách, chở được hơn chục người là có mấy chục triệu rồi, chắc chắn sẽ rất đông khách."
Cố Dĩ Nam ngây người, chở hơn chục người? "Bà nội, như thế sẽ bị phạt đấy ạ."
"Hả? Bị phạt à?" Bà nội Cố suy nghĩ một chút, vậy thì thôi vậy: "Thế xe của con có thể chở khách được không?"
Cố Dĩ Nam thật sự dở khóc dở cười, bà nội thật hay nghĩ linh tinh: "Cũng không được ạ."
Bà nội Cố nhìn chiếc xe màu trắng sữa bên ngoài, vẻ mặt chê bai: "Vậy mua nó về làm gì?"
Ngày hôm sau, Cố Dĩ Nam lái chiếc xe "Tiểu Bạch vô dụng" đến huyện, tìm một cửa hàng chuyên làm hàng rào cho vườn trái cây, đặt làm 200 mẫu hàng rào, sau khi đặt hàng xong, cần phải có thời gian để sản xuất, khoảng 10 ngày nữa mới có thể giao hàng.
Trong khoảng thời gian này, Cố Dĩ Nam cũng không nhàn rỗi, mỗi buổi sáng, cô đều đi dạo một vòng quanh vườn rau, sau đó lại cầm cuốc lên vườn trái cây nhổ cỏ, bón phân cho cây.
Chớp mắt đã đến cuối tháng 9, cải bó xôi, xà lách, cải thảo, cần tây, rau thơm trong vườn đều đã lớn, có thể thu hoạch được rồi.
Hôm đó, Triệu Đại Quân lại gọi điện thoại cho Cố Dĩ Nam: "Nam Nam, rau nhà con lớn hết rồi à?"
Cố Dĩ Nam đang chăm chú nhổ cỏ trong vườn trái cây, nhất thời không hiểu ý của Triệu Đại Quân: "Sao chú biết ạ?"
"Trước đó con nói nửa tháng là có mẻ rau mới cơ mà? Đã 16 ngày rồi, sao vẫn chưa bán?" Vì muốn mua rau để tặng khách hàng, ngày nào Triệu Đại Quân cũng mong ngóng.
"Mấy hôm nay con bận quá nên quên mất."
Cố Dĩ Nam nhìn ngày, hôm nay đã là 29 tháng 9 rồi, sắp đến lễ quốc khánh rồi: "Vậy đến lễ quốc khánh con sẽ đăng bán."
"Ừ, cũng được." Triệu Đại Quân cũng không tiện hối thúc cô: "Lần này con đăng bán nhiều một chút, lần trước khách hàng của chú mua về ăn thử, họ khen rất ngon, lần này chắc chắn sẽ mua nhiều hơn đấy."
"Chú à, trong vườn con chỉ có mấy loại rau đó thôi, không có nhiều hơn đâu ạ."
Cố Dĩ Nam tỏ vẻ khó xử, trong vườn còn trồng thêm một ít cải thìa, củ cải trắng, rau diếp, nhưng mấy loại rau này có thời gian sinh trưởng khá dài, ít nhất phải đến tháng 11 mới có thể thu hoạch.
"Vậy con nghĩ cách đi, chú đang trông chờ vào rau của con đấy." Từ khi được ăn rau nhà Cố Dĩ Nam trồng, chức năng dạ dày của Triệu Đại Quân tốt hơn hẳn, bụng bia cũng nhỏ đi không ít, ông ấy tin rằng, chỉ cần kiên trì, chắc chắn ông ấy sẽ có thể lấy lại vóc dáng anh tuấn như hồi còn trẻ.
Cố Dĩ Nam cười đáp: "Được con sẽ cố gắng."
Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, Cố Dĩ Nam gọi điện thoại cho Hạ Tinh: "Ngày mai khi nào cậu đến?"
"Khoảng 3 giờ chiều mai tớ hạ cánh, nhớ ra đón "thái hậu" đấy nhé!"
"Được."
Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Dĩ Nam lái xe đến sân bay, đợi khoảng mười mấy phút thì thấy Hạ Tinh tô son đỏ chót, đeo kính râm, đi đôi giày cao gót đầy khí chất, sải bước đi ra.
Nhìn thấy cách ăn mặc thời thượng của Hạ Tinh, Cố Dĩ Nam thốt lên: "Cậu đi diễn thời trang đấy à?"
"Để gặp cậu, tớ đã lấy hết quần áo trong tủ ra rồi đấy."
Hạ Tinh tháo kính râm xuống, nhìn Cố Dĩ Nam với mái tóc đen dài, mới hơn hai tháng không gặp, sao cô lại trở nên xinh đẹp như vậy?
"Này, hai tháng nay cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại xinh đẹp như vậy?"
Cố Dĩ Nam đã sớm quen với việc Hạ Tinh lúc nào cũng nói năng bậy bạ, cô kéo Hạ Tinh đi ra ngoài: "Đi thôi, không thì tắc đường đấy."
Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá
Chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương