Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi
Chương 3: Ngạo Kiều Tiểu Băng Sơn Sư Đệ X Liếm Cẩu Đại Sư Tỷ 3
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây Một nghĩa trang đã bị bỏ hoang từ lâu, lẻ loi cô tịch dưới ánh nắng chói chang. Ngói trên mái không còn nguyên vẹn, trông cực kì tàn tạ, còn bị phủ kín một mảng lá khô. Mấy ngọn đèn lồng màu trắng rách bươm, nhăn nhúm treo dưới mái hiên, nhẹ nhàng lắc lư. Hai cánh cửa trước rộng mở, tấm ván gỗ sớm đã tróc sơn, hai vòng tay nắm cửa hình Thao Thiết* cũng loang lổ rỉ sắt đến mốc xanh. Bên trong cực kì yên ắng, lại thêm vài phần âm trầm không thể xoá mờ. (*Gốc, 饕餮, một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương. Thiết kế thường có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới. Nguồn: wikipedia) Hệ thống, “Kiểm tra cho thấy, ký chủ đã đến điểm bắt đầu của【 Tâm quỷ họa 】. Hiện tại giải khóa tư liệu chi tiết của nhiệm vụ, xin tiếp nhận” Tên nhiệm vụ: Tâm quỷ họa Mục tiêu: Cùng Tạ Trì Phong giải cứu thôn dân NPC "Lâm Nguyên" mất tích hai ngày trước. Thời hạn: 48 tiếng (bắt đầu đếm ngược từ bây giờ) Mức độ nguy hiểm: cấp D Mức độ trinh thám: cấp B Đánh giá tổng hợp: phó bản sơ cấp Tiến độ hiện tại: 5% Ghi chú: Nếu NPC mấu chốt tử vong hoặc nhiệm vụ hoàn thành quá thời gian quy định, đều sẽ xem như nhiệm vụ thất bại, trừ bớt khen thưởng và bị trừng phạt. Tang Nhị, “Huh?” Kỳ quái, vì sao mức độ nguy hiểm và trinh thám lại cách nhau tận hai cấp? Aiz, bất quá hiện tại không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, trước tiến vào nghĩa trang nhìn kỹ lại nói sau. Bước qua ngạch cửa là một giếng trời diện tích không nhỏ. Bốn phía âm trầm, tường nhà đổ nát, trong không khí còn thoang thoảng mùi vị gỗ mục. Cỏ dại từ khe hở của những viên gạch chen chúc mọc ra. Trên mặt đất, cột nhà, khung cửa sổ gỗ điêu khắc hình chim hỉ tước đều phủ một lớp bụi thật dày. Và bên trong những khe hở của các hoạ tiết đóng đầy mạng nhện trắng xoá. “Nghe những thôn dân kia nói, tổ tiên của họ vốn sống trên núi. Mười năm trước mới dời cả thôn xuống chân núi. Nghĩa trang này chính là lúc ấy từng dùng còn để lại”, Tang Nhị ngẩng đầu, đánh giá bốn phía, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lướt qua nơi nào đó. Rất nhanh, một gương mặt trắng bệch với nụ cười quỷ quyệt đập vào mắt nàng, “Đó là…” Tạ Trì Phong nhìn theo ánh mắt nàng, “Là hình nhân thế mạng*” (*Gốc, 纸扎人, là những hình nộm đốt theo cho người chết như để bồi táng thay cho tập tục chôn người sống theo người chết ở TQ. Ở việt nam hình như cũng có loại này) “Quả thật là chúng”, Tang Nhị ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào chúng nói, “Nhìn rợn người thật” Sâu trong chỗ tối, hai đứa trẻ được làm bằng giấy chỉ cao bằng một nửa người bình thường, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm sát bên nhau. Trên khuôn mặt nhỏ xám trắng có vẽ hai phần má hồng đỏ chót, cái miệng nhỏ màu đỏ tươi, tròng mắt đen kịt toát ra tử khí âm trầm. Quần áo trên người cũng rất hoa lệ, màu sắc rực rỡ, trên cổ và tay đều đeo đầy vàng. Tạ Trì Phong cũng bước đến gần, hắn nhíu mày, như thể có chút khó hiểu nói, “Tại sao lại vẽ mắt?” Ở dân gian có một cách nói thế này, rằng không thể vẽ mắt cho hình nhân thế mạng, đặc biệt khi phải đặt chúng ở những nơi có âm khí khá nặng như nghĩa trang, mộ địa, linh đường... Vì làm vậy chúng rất dễ trở thành vật thể chiêu tà, khiến cô hồn dã quỷ ám vào. Có hình nhân thế mạng làm ký thể, cô hồn dã quỷ liền có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, mượn cơ hội hút dương khí. Mà những người nào có bát tự mỏng, sau khi tham gia lễ tang của người khác xong, buổi tối về nhà lại mơ thấy ác mộng, thậm chí bị xui xẻo một thời gian, cũng là vì nguyên nhân này. Nếu chỉ đơn giản hút dương khí cũng thôi nhưng nếu gặp phải hung thần lệ quỷ, chúng nó có thể sẽ "hút đến nghiện", từ linh đường bám theo người sống về đến tận nhà. Một người bình thường có thể trạng khỏe mạnh thế nào cũng vô dụng, vì một khi bị quỷ bám vào, chỉ trong thời gian cực ngắn, thân thể họ sẽ dần suy nhược uể oải, cuối cùng sẽ vì ốm đau triền miên mà chết. Đối với có tu sĩ có linh lực hộ thân, cô hồn dã quỷ kỳ thật là thứ thấp kém nhất và dễ đối phó nhất, không hề có chút uy hiếp nào. Nhưng những bá tánh bình dân cực kì chú ý những điều kiêng kị này. “Núi Đại Vũ mới chết nhiều người như vậy sao họ còn để hai hình nhân thế mạng có vẽ mắt ở đây? Dù là một trò đùa cũng không nên làm như vậy” “Không”, Tạ Trì Phong nhíu mày, tựa hồ phát hiện gì đó, hắn đột nhiên duỗi tay, lôi chúng ra và ném đến nơi có ánh mặt trời, ý bảo Tang Nhị nhìn, “Đây không phải mực” Dưới ánh mặt trời chói chang, Tang Nhị mới phát hiện đôi mắt của giấy trát người không phải thuần đen mà càng giống màu gan heo sậm sau khi máu khô, chưa kể xung quanh còn hơi loang ra. Nàng lắp bắp lên tiếng, “Đây là dùng máu vẽ?” Lúc này, bên ngoài nghĩa trang bỗng truyền đến một chuỗi tiếng khiêng vác vật nặng, tựa hồ có người đang đến. Hai người đành phải tạm dừng đối thoại. Khi vừa quay đầu, họ liền thấy một nhóm người trẻ tuổi đang hợp sức nâng một cỗ quan tài bằng gỗ nam có mạ viền vàng cực nặng tiến vào nghĩa trang. Một nam tử trung niên để râu dài* đi bên cạnh, khẩn trương dặn dò, “Nhớ cẩn thận một chút. Nâng cho vững vào, đừng để đụng vào khung cửa” (Gốc, 美髯, kiểu râu như Quan Công) Người này tuy chỉ đơn giản mặc thuần một màu đen, nhưng nhìn sơ liền biết quần áo được làm từ nguyên liệu tốt nhất. Khí độ nam tử bất phàm, hiển nhiên không phải thôn dân bình thường. Nam tử trung niên quay đầu, vừa lúc thấy hai người đứng trong góc chợt ngẩn người, “Hai vị là...?” Tạ Trì Phong chắp tay, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót mà hành lễ, “Tại hạ đến từ Chiêu Dương tông, Tạ Trì Phong" Tang Nhị cũng học theo hắn, báo tên họ ra. Nam tử trung niên vừa nghe được địa vị của họ, thần sắc lập tức nghiêm nghị lại, cũng đáp lễ nói, "Thì ra là hai vị tiên sư của Chiêu Dương tông. Tại hạ là nhân sĩ Chi Châu, Trương Tam, hôm nay đến là để đón nghĩa huynh kết bái của ta, Lý Tứ, về nhà” Tang Nhị, “?” Hai cái họ tên quỷ quái gì đây? Mùi vị qua loa có lệ càng ngày càng rõ nét nha! Đặt tên cũng lười biếng như vậy, tác giả mau ra đây ăn đánh nào! Quả nhiên, sau khi nói hai ba câu, không cần người khác thúc giục, Trương Tam thở dài một tiếng, tự động đi vào cốt truyện, thực hiện chức trách của một NPC chuyên cung cấp manh mối, “Nửa tháng trước, nghĩa huynh Lý Tứ của ta mang theo hai gã tùy tùng, từ Chi Châu đến Giang Lăng bàn chuyện làm ăn, nhưng khi đi qua núi Đại Vũ lại mất tích. Bọn ta dọc theo lộ trình của huynh ấy, tìm kiếm xung quanh lại chẳng thu hoạch được gì. Hôm trước, nghe nói núi Đại Vũ xuất hiện rất nhiều thi cốt vô danh, bọn ta mới tìm đến nhận thi thể, không ngờ bên trong thật sự có huynh ấy. Ta nhanh chóng nhờ người chế tạo một cỗ quan tài, để nghĩa huynh ta có thể có chút mặt mũi về nhà, còn mua một ít giấy tiền vàng mã thiêu cho huynh ấy” Tang Nhị bắt được từ ngữ mấu chốt hỏi, “Nói cách khác, hai hình nhân thế mạng bị vẽ thêm mắt kia cũng là các người chuẩn bị?” “Đúng vậy, nhưng tiểu nhị ở tiệm bán vàng mã không hề vẽ mắt cho chúng nó. Ai biết được chỉ đặt ở đây một đêm, chúng nó liền có hai mắt”, nhắc đến chuyện này, Trương Tam hiển nhiên cũng có chút sợ hãi, đè thấp giọng nói, “Ngay cả những giấy tiền đã chuẩn bị sẵn đặt bên trong cũng bị làm hỏng, nhất định tối qua đã có thứ không sạch sẽ nào đó tiến vào quấy phá. Thật sự quá tà môn!” Đúng lúc này, có người bên trong gọi Trương Tam một tiếng. Trương Tam đành phải lau nước mắt, dừng than thở, xoay người đi vào. Tang Nhị nhìn theo bóng gã, nhẹ giọng hỏi thiếu niên bên cạnh, “Trì Phong, đệ thấy sao?” “Hình nhân sẽ không tự mọc ra hai mắt”, ánh mắt Tạ Trì Phong lạnh lẽo, đi thẳng vào vấn đề, “Là có người đang giả thần giả quỷ” “Ta cũng cho rằng có người giả thần giả quỷ, trộm vẽ thêm mắt cho hình nhân”, Tang Nhị khoanh tay nói, “Hơn nữa, kẻ đó có lẽ sợ mực bình thường không đủ hiệu quả nên mới cố ý dùng máu vẽ mắt. Nói kẻ đó không có ý tốt là còn nhẹ, đây quả thực là ngập tràn ác ý. Cũng không biết kẻ đó có mục đích gì nữa” Nói rồi, hai người bước vào phòng đặt quan tài. Không biết có phải nàng bị ảo giác không, nhưng không khí ở đây so với bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều, như thể tiến vào một động băng. Nhìn sơ một vòng, nơi này ước chừng đặt hai mươi cỗ quan tài vừa cũ vừa nát. Lần này những thi cốt được vớt lên, số lượng cuối cùng có thể khâu lại thành người chỉ có hai mươi người, đại bộ phận đã hóa thành xương trắng, căn bản không biết bộ dáng, tuổi tác, lai lịch. Chỉ có vài người còn nhận diện được khuôn mặt mới có thể quay về cố hương. Nhưng nếu cứ để như vậy mãi cũng không phải biện pháp hay. Hai ngày sau, những thi cốt không có ai đến nhận đại khái sẽ phải an táng xuống những phần mộ vô danh trong núi. Trước đó, nhóm người Trương Tam đã đem xác Lý Tứ đặt vào cỗ quan tài gỗ nam viền vàng, sau đó cùng hợp lực đậy nắp quan tài nặng trĩu lên. Tang Nhị sao có thể để bọn họ đóng lại, nàng vội tiến lên nói, “Chậm đã, Trương tiên sinh, xin hỏi có thể để bọn ta nhìn một chút tình trạng của người chết không?” “Nếu việc này có thể giúp ích cho việc bắt yêu của hai vị tiên sư, đương nhiên có thể”, Trương Tam cực kì hào phóng đồng ý, vội bảo gia phó tránh sang một bên. Tạ Trì Phong đặt tay lên nắp quan tài. Ban nãy mọi người phải hợp lực mới có thể nhúc nhích được nắp quan tài, hắn thế nhưng chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng đẩy ra. Tuy chỉ mới hở ra một khe nhỏ nhưng một mùi hôi thối cực nồng đã lan toả khắp không khí. Tang Nhị bóp mũi, trốn sau người Tạ Trì Phong và nhìn vào trong quan tài. Lúc còn sống, chuyên ngành của Tang Nhị là hội hoạ. Sau khi tốt nghiệp, nàng tự mở phòng làm việc, chuyên thiết kế poster, background, nhân vật... cho các loại web drama, điện ảnh hoặc trò chơi kinh dị. Bởi vì công việc yêu cầu, nàng phải thường xuyên tiếp xúc với các tác phẩm có đề tài kinh dị, thriller, hơn nữa hiện tại là ban ngày, bên cạnh còn có nhiều người như vậy, cho nên nàng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác như đang chơi một game RPG giải đố vậy. Theo nắp quan tài dần mở rộng, một khối thi thể hoàn toàn biến dạng, hư thối sưng phù hiện ra trước mắt nàng. Lý Tứ nằm trong quan tài, người mặc áo liệm, mặt được che lại bởi một tấm sa mỏng. Gió khẽ thổi qua khiến một góc sa mỏng phất lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi môi bên dưới đang có giòi bọ đang ngo nghoe chuyển động. Người hầu xung quanh bị mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi, không khỏi lui về sau một bước. Những người có tâm lý yếu càng thê thảm hơn, mặt xanh môi trắng, dạ dày nhộn nhạo, như thể sắp nôn. Dù không muốn nôn nhưng ngửi lâu rồi cũng muốn nôn. Tang Nhị vội vàng bảo bọn họ tránh đi trong chốc lát. Trương Tam cũng không đành lòng nhìn tiếp, nghe nàng nói vậy liền cầu mà không được, vội vã mang theo người ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không nói thêm nhiều lời vô nghĩa, Tạ Trì Phong lấy một lá bùa ra, thả xuống giữa mày người chết. Vừa dính lên trán người chết, phù chú đột nhiên bốc khói trắng và cháy lên. Chỉ là ngọn lửa vô cùng mỏng manh, không bao lâu sau đã "phụt” một tiếng tắt ngúm. Trong nhóm yêu ma quỷ quái, "quỷ" là tầng lớp yếu nhất, dùng dương khí của người làm thức ăn. Vì chúng không có thật thể, đương nhiên không thể sản sinh máu thịt. "Ma" là một dạng tương đối cao cấp, cường đại lại tà ác, cuồng vọng. Trong tiên môn, thậm chí còn có người chuyên môn tu luyện ma tu. Nếu việc này do ma làm, phù chú sẽ không bốc cháy. Ranh giới giữa "yêu" và "quái" tương đối mơ hồ, đều có thể khiến phù chú bốc cháy. "Yêu" thông thường từ vật còn sống biến thành. "Quái" muốn sinh ra lại phức tạp hơn một tý, trong các tình huống đặc thù, những căn phòng từng xảy ra án mạng hay quần áo dính máu bị ám tà khí cũng có thể tác quái hại người, dùng huyết nhục tế sống cho nó. Chuyện này cụ thể là do "yêu" hay "quái" làm, sau này cần phải xem xét thêm nhiều yếu tố khác. Tang Nhị che mũi, giọng ồm ồm nói, “Thế nhưng bốc cháy?! Chuyện này quả nhiên có liên quan đến yêu quái… Nhưng mà, luồng tà khí này hình như có chút yếu thì phải?” Phù chú càng cháy dữ dội bao nhiêu liền cho thấy tà vật càng cường đại, khát máu bấy nhiêu. Một tà vật hại ba người trở lên là đã có thể bị đưa vào hàng ngũ “vô cùng nguy hiểm”. Một tà vật giết hai mươi mạng người, dù sao cũng không thể cháy yếu như vậy được. Hơn nữa, hệ thống đánh giá mức độ nhiệm vụ cũng rất có thâm ý. Nhiều người chết như vậy thì mức độ khó khăn có bê bết thế nào cũng không nên là sơ cấp chứ? Nếu không sẽ khác gì dùng một bài toán cao cấp làm bài kiểm tra nhỏ trong nhà trẻ? Chẳng lẽ bản thân yêu quái này không khó đối phó? Vậy nó dựa vào gì mà lại có thể hại chết nhiều người như vậy? Hơn hết, hai hình nhân bị người khác cố ý dùng máu vẽ mắt bên ngoài kia, lại là chuyện gì nữa? Hoàn toàn không nghĩ ra. Tạ Trì Phong đóng nắp quan tài lại, lui về sau một bước, “Không chỉ như thế, số lượng thi thể cũng có vấn đề” Tang Nhị khó hiểu, “Số lượng?” “Số thi cốt không nên nhiều hơn số thi thể bị thối rửa" Tang Nhị suy tư một chút, chẳng bao lâu sau, nàng như được khai thông trí óc, hai mắt sáng ngời nói, “Ta hiểu ý của đệ rồi! Khả năng ăn uống của tà vật sẽ càng ngày càng lớn. Từ đầu chỉ hại một người, dần dần liền sẽ biến thành năm người, mười người… nó không thể tự khống chế, lòng tham không đáy. Nhưng hiện tại, số xương trắng từ những thi thể tử vong từ lâu lại nhiều hơn những thi thể mới tử vong. Nói cách khác, khả năng ăn uống của nó không những không tăng lên mà còn giảm xuống, điều này vô cùng khác thường” Người này một khi nghiêm túc, nhìn qua cũng không phải một bao cỏ*, đầu óc chỉ toàn chuyện nam nữ hoan ái, không chút đứng đắn. (*Chỉ những người có đầu óc không thông minh lại dung tục, vô dụng) Ánh mắt Tạ Trì Phong dừng trên vết bớt nơi dái tai nàng, nghĩ thầm. Mọi chuyện cuối cùng cũng có một chút tiến triển. So với việc không có mục tiêu lang thang khắp núi Đại Vũ như mò kim đáy bể thì đi dọc theo lộ trình Lý Tứ trước khi mất tích từng đi hẳn sẽ tìm được manh mối nhanh hơn. Vì có liên quan đến mạng người, nếu cứ mãi loay hoay ở nghĩa trang này, cuối cùng thôn dân mất tích kia chỉ sợ sẽ ngủm củ tỏi. Vì thế, sau khi để lại mật tin ở nghĩa trang cho đồng môn, tóm tắt lại những việc đã xảy ra, họ liền lên đường, đi đến con đường mà Trương Tam từng kể. Khi đã đến thương đạo, Tạ Trì Phong một tay chắp sau lưng, một tay tạo thành nhị chỉ quyết*, triệu bội kiếm ra khỏi vỏ ngay giữa không trung. (*Áp ngón trỏ và ngón giữa với nhau, duỗi thẳng) Thanh kiếm của Tạ Trì Phong tên “Nguyệt Lạc”, nó là một binh khí có tiếng trong tiên môn, có thể truy dấu tà khí trong phạm vi mười dặm. Thân kiếm hơi toả ánh bạc, tú mỹ tiêu sái, tiên khí dào dạt. Khi dòng linh lực đang vận chuyển, ánh sáng bạc nơi mũi kiếm sáng lấp lánh giống hệt ánh trăng chiếu vào mặt nước, đúng như tên gọi của nó. Vừa ra khỏi vỏ, Nguyệt Lạc kiếm liền lanh canh rung động, như mũi tên được bắn khỏi dây cung, lao vút đi. Hai người đuổi theo Nguyệt Lạc, một đường đi thẳng đến một sườn núi khuất tầm mắt của núi Đại Vũ. Nguyệt Lạc kiếm bỗng ngừng lại, mũi kiếm chỉ xuống đất, bay là là giữa không trung. Đây có nghĩa tà ám liền ở gần đây, không thể thu hẹp phạm vi hơn nữa. Lúc này hoàng hôn đã qua, sắc trời dần tối. Trong núi dần có sương mù, xung quanh đều im lặng, phương xa mơ hồ xuất hiện vài ánh đèn leo lét. Xuyên qua màn sương trắng, đến gần một ít, bọn họ phát hiện một thôn xóm nhà ở thưa thớt. Ma trơi lập loè, xung quanh vắng lặng, cực kì yên tĩnh. Chung quanh đều là rừng rậm hoang dã. Nhiệm vụ【 Tâm quỷ họa 】này mức độ khó khăn thuộc sơ cấp, nhất định sẽ có một nơi che giấu manh mối cực lớn, mà xung quanh đây thì chỉ có thể là thôn này. Hiện tại tà vật kia hoặc đang trốn ở trong thôn, hoặc đã để lại một manh mối cực kì quan trọng ở đây. Dù là trường hợp nào, đều tránh không khỏi việc phải “vào thôn”. Lúc này, Tạ Trì Phong bỗng nhiên kêu lên một tiếng, thân mình hơi lảo đảo, nửa quỳ trên đất. Hửm? À. Tang Nhị ngốc một giây nhưng trong nháy mắt liền vỡ lẽ. Đây là tác dụng phụ của độc Chích tình sau khi bị trì hoãn phát tác. Nhưng nàng lại giả vờ không biết gì, đầy mặt lo lắng nhào đến gần, “Trì Phong, đệ sao vậy, chẳng lẽ do tối qua không nghỉ ngơi tốt nên linh lực lại có vấn đề?” Tạ Trì Phong mặt không còn chút huyết sắc, hít sâu một hơi, chịu đựng choáng váng đáp, “Không sao cả” Nói rồi, hắn liền muốn rút tay mình khỏi lòng Tang Nhị. “Đệ đừng lộn xộn, để ta dìu đệ thôi. Đệ nhìn mình đi, ngay cả đứng còn không vững nữa là”. Tang Nhị bỏ kiếm của hai người vào túi Càn Khôn, lại nhét túi Càn Khôn vào tay áo, lúc này hai tay đã rảnh rang, nàng chuẩn bị đến đỡ hắn. Đúng lúc này, phía sau thân cây bỗng truyền đến một tiếng “Răng rắc” cực kỳ nhỏ, như thể có ai đó đang trốn ở đó, không cẩn thận giẫm gãy một nhánh cây. Tang Nhị ngẩng phắt đầu, cao giọng nói, “Là ai? Mau ra đây!” Qua hồi lâu, từ phía sau thân cây, một cái đầu đầy vẻ nhút nhát, sợ hãi lú ra. Đó là một một bé gái vừa đen lại vừa gầy, khoảng 11-12 tuổi, em đeo một cái sọt lớn chứa củi sau lưng, hai mắt không ngừng đảo quanh Tang Nhị và Tạ Trì Phong, “Hai người... Hai người lạc đường ư?” Nửa giờ sau. Tang Nhị dìu Tạ Trì Phong vào một gian nhà ở đầu thôn, để hắn nằm trên giường. Cô bé ban nãy chính là thôn dân ở đây, thấy nhóm người Tang Nhị đã muộn thế này còn loay hoay trong rừng, cho rằng họ bị lạc đường nên liền đưa họ về nhà. Cô bé nói trong nhà chỉ có cha và anh trai, còn một phòng trống có thể cho hai người mượn dùng. Với tình hình hiện tại, Tạ Trì Phong quả thật cần một nơi nghỉ ngơi, được nằm trên giường đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều việc phải lăn lộn ở vùng ngoại ô, hứng gió vù vù. Huống hồ họ vốn dĩ cũng muốn vào thôn, cho nên Tang Nhị không cự tuyệt lòng tốt của đối phương, sau khi cảm ơn xong, nàng liền đóng cánh cửa bằng trúc lại, cài khoá. Trong gian phòng nhỏ hẹp đơn sơ, chỉ còn lại nàng và Tạ Trì Phong. Tang Nhị thở dài, có chút phiền não. Nhìn quanh một vòng, nơi này chỉ có một chiếc giường, một ván gỗ và hai chiếc ghế. Tạ Trì Phong đều đã như vậy rồi, nàng đương nhiên không thể giành giường với người bệnh. Chẳng lẽ nói, đêm nay nàng lại phải đả tọa gác đêm? Lúc này, trong đầu Tang Nhị trong đột nhiên nhảy ra một đoạn nguyên văn cốt truyện mới... 【 Tình huống của Tạ Trì Phong càng ngày càng tồi tệ, thân thể lạnh đến độ như người chết, hắn suy yếu nằm vật trên giường, ai cũng có thể thấy được, hắn đang cực kì khó chịu. Nhưng Tang Nhị không hề nghĩ như vậy. Trai đơn gái chiếc, dùng chung một phòng, tối qua không thể làm đến cuối cùng, chớp mắt lại có thêm một cơ hội tốt nhường này, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Tang Nhị hưng phấn khoá chặt cửa lại, xoay người, rốt cuộc lộ rõ nguyên hình, bất chấp tất cả mà bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt Tạ Trì Phong. Tạ Trì Phong phát giác được điều bất thường, cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn làm gì?” “Ta muốn làm gì ư?”, trên người Tang Nhị chỉ còn lại một lớp áo, nàng còn cố ý làm động tác cởi áo chậm nhất có thể, bày ra đường cong cơ thể, đầy mờ ám hỏi lại, “Ha, quần áo ta cũng đã cởi hết rồi, đệ nói xem ta muốn làm gì?” Tạ Trì Phong sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói, “Ngươi dám làm bậy?” Dưới ánh mắt kinh giận lại khuất nhục của hắn, Tang Nhị ngồi xuống mép giường, chậm rãi dùng ngón tay vén vạt áo của thiếu niên lên, cực kì ung dung nói, “Ta đương nhiên dám. Đệ cứ kêu đi, giọng nhỏ như vậy, dù có kêu rách họng cũng không ai đến cứu đệ đâu” “Ngươi...” “Ta từ rất lâu đã muốn làm thế này với đệ rồi, chẳng qua mãi không tìm được cơ hội mà thôi”, Tang Nhị nhếch mép cười, “Tin ta đi, đệ sẽ thích chuyện này cho mà xem” 】 Tang Nhị, “???” Đ*t, cốt truyện quái gở gì thế này. Vì sao một hai muốn trong hoàn cảnh này đi cốt truyện chứ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương