Vì số lượng bạn đời thực sự rất hiếm, nên phẫu thuật xóa bỏ dấu vết đã phát triển thành một kỹ thuật rất thành thạo. Phẫu thuật không khó khăn, thậm chí không cần mổ xẻ, nhưng để tránh cho bệnh nhân bị quá kích động, bác sĩ thường yêu cầu đối phương ở lại bên cạnh.
Một tấm kính chia cách hai người. Bạch Nhược Vi nằm trên ghế, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm.
“Không sao đâu, chỉ là rửa sạch dấu vết thôi mà.” Chị lặp lại lời của bác sĩ, không rõ là đang an ủi mình hay an ủi Tống Thức Chu.
“Thức Chu, tôi đã trải qua đủ mọi thứ, tôi không sợ, em cũng không cần lo lắng.”
Khuôn mặt của chị không biểu hiện cảm xúc, đôi mày kiêu hãnh khẽ hạ xuống, như thể không có gì có thể làm xao động tâm trí chị, nhưng đường viền hàm lại lộ rõ vẻ mong manh. Bạch Nhược Vi khẽ cười, đôi mắt hơi đỏ.
“Dù sao sau khi rửa xong, chúng ta có thể có một dấu ấn sâu sắc hơn, phải không?”
Tim Tống Thức Chu bỗng chùng xuống.
Như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, Tống Thức Chu bước qua cánh cửa kính, nắm lấy tay Bạch Nhược Vi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày cô chủ động nắm lấy tay chị ấy.
Người kia ngạc nhiên nhìn cô, đôi tay đan xen truyền đi hơi ấm, dường như trái tim của họ cũng đang đập cùng nhịp.
Có lẽ chính Tống Thức Chu cũng không nhận ra rằng, từ khi bác sĩ nói về việc rửa sạch dấu vết, lòng cô đã căng thẳng và không thể buông lỏng được.
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã luôn quan tâm đến từng hành động của Bạch Nhược Vi.
Cô từng nghĩ mình là người lạnh lùng, nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều nợ cô, không xứng đáng để cô bỏ công tâm tư. Nhưng hóa ra, người đã làm tổn thương cô sâu sắc nhất, và cũng là người gắn bó với cô lâu nhất, lại là người cô quan tâm nhất.
Trong lòng Tống Thức Chu trào dâng một nỗi chua xót, hóa ra cô không phải là người vô cảm. Cô chỉ vì đã có một người mà mình thực sự lo lắng, nên không muốn dành sự chú ý ít ỏi của mình cho bất kỳ ai khác.
Quá trình rửa dấu ấn sắp bắt đầu. Đầu ngón tay của Bạch Nhược Vi khẽ run lên, chị siết chặt tay Tống Thức Chu, nhẹ nhàng lay lay.
“Tiểu Bảo đã lâu không gặp em, nó rất nhớ em. Em là chủ nhân của nó, khi nào có thời gian thì ghé qua Tuyết Tạ để gặp nó nhé,"
“Ừm.”
“Chuyện của Tống Lam Y em đừng lo lắng. Cái bình sứ đó là do bà ta đập vỡ, bà ta không thoát khỏi trách nhiệm đâu. Giá trị của chiếc bình đã vượt qua mức quy định của nghị viện, nên bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Ừm.”
“Tống Thức Chu, thực ra tôi thấy em rất tuyệt vời. Em dám yêu, dám hận. Em trả thù người đã luôn làm tổn thương mình. Đó là hành động đầy dũng cảm, không có gì sai cả.”
“Ừm...”
“Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ của cả hai nhé.”
“Ừm.”
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của cô ấy lại đột ngột run rẩy:
“Tống Thức Chu... tôi thật sự không muốn rửa sạch dấu ấn này."
Mũi kim lạnh lẽo cắm vào da của Bạch Nhược Vi. Nó không đau, nhưng một cảm giác khác lạ nhanh chóng lan khắp cơ thể chị. Pheromone mà Tống Thức Chu để lại trong cơ thể chị rất ít, việc loại bỏ nó diễn ra rất nhanh.
Nhưng dù ít đến đâu, đối với chị, đó lại là thứ quan trọng nhất.
Hương thơm của hoa quỳnh càng lúc càng nhạt, mùi hương từng mang đến chhị cô sự an yên và khao khát giờ đây đang dần biến mất khỏi cuộc đời chị. Đó là một quá trình giày vò chậm rãi, giống như lần trước khi Tống Thức Chu rời bỏ chị.
Trên bàn đặt một chiếc bình hoa trống rỗng, Bạch Nhược Vi nhẹ nhàng gạt nó rơi xuống. Cảm giác bị rút bỏ pheromone dấy lên nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng chị. Các nhân viên y tế lùi lại một bước, còn Bạch Nhược Vi thì như đang suy sụp. Dù cho có tỏ ra lạnh lùng đến đâu, chị cũng không thể che giấu sự phản kháng mạnh mẽ đối với việc rửa sạch dấu ấn.
Chị đã mất kiểm soát:
“Tôi thật sự, thật sự không muốn rửa sạch dấu ấn này chút nào.”
Tim Tống Thức Chu chợt thắt lại.
Nếu xóa bỏ dấu ấn này, liệu giữa họ sẽ còn lại gì?
Nước mắt chảy dài trên mặt Bạch Nhược Vi, ướt đẫm cả nửa khuôn mặt. Đôi mắt chị chứa đầy sự cố chấp và mong manh. Trong đầu chị, những hình ảnh lướt qua, tất cả đều liên quan đến một người trong quá khứ.
“Ra ngoài hết! Tất cả mọi người ra ngoài!"
Trừ một người.
Trong cơn mơ hồ, chị vươn tay ra, có ai đó nắm lấy tay chị thật chặt.
“Tống Thức Chu, là em sao?"
Tống Thức Chu khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Là tôi.”
“Em vẫn ở bên tôi, em không bỏ rơi tôi..."
Giây tiếp theo, giọng cô ấy run lên:
“Tống Thức Chu, tại sao khi tôi gọi em, em lại không nghe máy?"
“Khi đó tôi đang chọn nhẫn, tôi đã đi tìm em, nhưng em không ở đó...?"
“Tại sao em lại chết..."
Những quá khứ đã trôi qua từ lâu nhưng chưa bao giờ buông tha cho chị, cũng như chị chưa bao giờ buông tha cho chính mình.
Tống Thức Chu chưa bao giờ thấy Bạch Nhược Vi đau khổ đến vậy, như thể trái tim cô đang vỡ nát.
“Thức Chu, tại sao tôi lại không đồng ý lời cầu hôn của em..."
“Tôi rất thích bức tranh mà em tặng, mỗi bức tôi đều giữ gìn cẩn thận... tại sao tôi lại nói rằng mình không thích?"
“Còn cuốn nhật ký tình yêu mà em viết trên Weibo, em có biết không, người luôn ủng hộ em... là tôi...”
Chị khựng lại, đôi mắt hơi mờ đi, dường như nhớ lại một câu chuyện xa xôi:
“Khi tôi còn nhỏ... ngài Bạch đã tặng tôi một con ngựa nhỏ.”
Chị tự nói với mình: “Đó là một con ngựa lùn màu nâu đỏ, chiếc móng sắt đầu tiên của nó là do tôi đóng. Nó rất thích ăn cà rốt, tôi rất yêu nó, và tôi đã đặt tên nó là Lộ Na..."
“Nhưng rồi một ngày nọ, ngài Bạch đã giết nó."
“Ông ấy nói rằng Lộ Na đã chết vì tôi."
Chị sẽ không bao giờ quên ngày đó.
Chỉ trong giây lát, con ngựa còn đang hí vang đã bị ngài Bạch bắn chết. Máu, rất nhiều máu. Chị đã từng thấy máu trên những người bạn khác, nhưng lần này, máu đến từ người bạn đầu tiên của chị – con ngựa nhỏ của chị.
Chị vẫn nhớ rõ lời ngài Bạch khi ấy:
“Bạch Nhược Vi, trước khi con có đủ khả năng để bảo vệ những thứ mà con yêu quý, đừng bao giờ bộc lộ bất kỳ sự yêu thích nào. Con sẽ biến chúng thành điểm yếu của mình."
“Chúng sẽ chết vì con, và con chỉ có thể cảm thấy đau đớn.”
Đó chính là lý do tại sao chị luôn khó có thể nói ra lời yêu, chị không thể nào thốt lên được.
“Vì vậy, sau này tôi đã giết ông ấy.”
Một dòng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt chị. Bạch Nhược Vi không phải là kiểu người khiến người ta cảm thấy thương xót khi cô khóc. Ngược lại, chị khiến người khác cảm thấy khó chịu, như thể một người như chị không nên khóc, không nên yếu đuối, không nên cúi đầu.
Nhưng Tống Thức Chu lại cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Cô ôm lấy eo người phụ nữ trước mặt. Cái eo thon gọn ấy run rẩy trong vòng tay cô. Tống Thức Chu để chị khóc, để chị thoải mái trút hết cảm xúc của mình. Cô nhẹ nhàng vuốt lưng chị ấy, như đã từng làm vô số lần trong quá khứ, dịu dàng trấn an: “Mọi chuyện qua rồi, Bạch Nhược Vi, mọi thứ đều đã qua rồi, không sao nữa rồi.”
Tiểu thư Bạch nhìn vào đôi mắt lo lắng của cô, khẽ nói:
“Tôi nói những điều này không phải để biện minh cho mình, cũng không phải để giải thích vì sao tôi đã lạnh lùng và làm tổn thương em.”
“Tôi chỉ muốn nói rằng, chúng ta đều là những người có quá khứ khó nói. Quá khứ đã định hình chúng ta, thay đổi chúng ta, nhưng điều không bao giờ thay đổi chính là trái tim tôi yêu em.”
“Từ đầu đến cuối, trái tim yêu em của tôi chưa bao giờ thay đổi.”
Dễ được bảo vật vô giá, khó gặp người tình chân thật.
Trước đây Bạch Nhược Vi không hiểu tình yêu, thậm chí còn coi thường nó. Nhưng Tống Thức Chu là người duy nhất trên thế gian lạnh lẽo này đã dũng cảm nói lời yêu với chị. Chị đã từng phụ bạc trái tim chân thành ấy, để mối quan hệ của họ kết thúc trong sự cô đơn.
Giờ đây, chị sẵn sàng dành hàng trăm lần, hàng ngàn lần thời gian để bù đắp.
Bởi vì đối với chị, Tống Thức Chu là người quý giá nhất trên thế giới này.
“Có thể chúng ta đã gặp đúng người vào sai thời điểm, nhưng bây giờ không còn là quá khứ nữa... bây giờ không còn là thời gian sai lầm nữa. Ở kiếp trước tôi đã giết ngài Bạch, kiếp này cũng sẽ như vậy, chỉ là vấn đề thời gian.”
“Điều khác biệt là, tôi sẽ không bỏ lỡ em nữa.”
Một sự im lặng bao trùm, thế giới của Bạch Nhược Vi đột nhiên trở nên yên tĩnh, như thể mọi thứ đã kết thúc, không còn Tống Thức Chu, không còn Viện Giám sát, và không còn chị nữa.
Vết cắn nhạt trên tuyến thể của chị đã hoàn toàn biến mất. Hương thơm của hoa quỳnh quen thuộc dường như sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa, và mùi hương của nguyệt quế đã trở lại với sự lạnh lùng vốn có. Cả hai lại trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất.
Trong sự im lặng ấy, Bạch Nhược Vi nghe thấy giọng nói của chính mình:
“Tống Thức Chu, em có thể đánh dấu tôi được không?”
“Cho chúng ta một cơ hội để viết lại quá khứ.”
Chị biết rằng đây là một điều không thể.
Vừa rửa sạch một dấu vết tạm thời mà đã yêu cầu một dấu ấn mới, yêu cầu này thật điên rồ. Bác sĩ sẽ không đồng ý, và một người bạn đời bình thường cũng sẽ không đồng ý.
Phải chăng vì ngày tận thế sắp đến, nên không còn thời gian để họ yêu nhau nữa? Có lẽ từng giây từng phút thiếu vắng Tống Thức Chu, có lẽ từng giây từng phút từ lúc Tống Thức Chu rời xa chị, đối với Bạch Nhược Vi mà nói, đã là ngày tận thế.
Nhưng chị lại tin chắc rằng, Tống Thức Chu sẽ đồng ý.
Bởi vì trong xương tủy, cả hai người họ đều giống nhau.
Cùng một ngọn lửa cháy bỏng, cùng một sự mãnh liệt, và cùng một tình yêu dũng cảm không sợ hãi.
Răng nanh sắc nhọn của Tống Thức Chu cắm sâu vào tuyến thể của Bạch Nhược Vi, xuyên qua da thịt, mùi hoa quỳnh dâng lên mãnh liệt, bao phủ toàn bộ thế giới của chị, cảm giác bị tước đoạt và sắc màu như được tái sinh, thế giới của chị cuối cùng đã sống lại.
Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Bạch Nhược Vi.
Nhiều năm trôi qua, băng qua hai thế giới, cuối cùng chị cũng nhận lại được dấu ấn này.
Dấu ấn mà chị từng xem nhẹ, nhưng giờ lại quý trọng vô cùng.
Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi
Chương 95
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương