Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 80: Biển
Ban đầu Diệp Dạng còn nghĩ họ không ăn hết bàn đồ ăn đó, nhưng thực tế thì Hạ Đông và Diệp Dạng đã ăn hơn phân nửa.
Hạ Đông đoán được cậu suy nghĩ cái gì.
"Ăn hải sản không rõ cảm giác no bụng lắm."
Khi thanh toán hóa đơn, Hạ Đông quẹt thẻ, Diệp Dạng nhìn mấy con số trên đó có hơi líu lưỡi, nữa cơm này còn đắt hơn giá phòng một đêm của họ.
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng ra khỏi nhà hàng.
"Ăn được không?"
Diệp Dạng do dự đáp:
"Ngon ạ."
Hạ Đông nói.
"Nếu em thích, thì đợi khi chúng ta về có thể mua từ chợ hải sản tự mình nấu."
Diệp Dạng vội lắc đầu.
"Thôi ạ, em cũng không thích lắm.
Hạ Đông sao không biết Diệp Dạng nghĩ gì.
"Chúng ta tự mình mua tại chợ hải sản thì giá tốt hơn nhiều."
Diệp Dạng "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ vẫn rất đắt.
Cậu chợt hơi lo lắng, cậu phải càng nỗ lực hơn nữa, đợi đến khi tốt nghiệp phải tìm một công việc lương cao, như vậy mới có thể nuôi Hạ Đông trắng trẻo mập mạp.
Cậu đột nhiên nhớ đến một câu nói của các bạn nữ trong lớp: Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa.
Diệp Dạng nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Hạ Đông, anh Đông của cậu quả thật xinh đẹp như hoa, môi hồng răng trắng, khuôn mặt đào hoa.
Nhưng ngày Diệp Dạng kiếm tiền nuôi gia đình còn xa, phải đợi một khoảng thời gian nữa.
Tối hôm nay, Hạ Đông không có kế hoạch gì, chẳng qua vừa ăn xong nên hai người đi dạo quanh khu vực gần đó.
Theo lời của Hạ Đông nói rằng: Mới ăn no xong không nên hoạt động mạnh.
Cho nên vẫn phải đi tiêu thực trước.
Xung quanh đây khá nhiều người, đa phần là các cặp tình nhân, nắm tay thân mật với nhau.
Hạ Đông và Diệp Dạng cũng giống thế, từ trước đến nay họ không kiêng dè điều gì, huống chi ở đây không ai quen biết họ. Hai người mười ngón tay đan vào nhau đi trong đám đông, cũng không quá nổi bật,
Dọc đường đi, Diệp Dạng còn thấy một cặp tình nhân giống họ, là hai người đàn ông nho nhã, thoạt nhìn hơn bốn mười tuổi.
Tình cảm của họ có vẻ rất tốt, cùng nắm tay nhau đi dạo, vừa trò chuyện vừa cười đùa.
Đi một lát, họ cũng trở về khách sạn, Hạ Đông bảo Diệp Dạng đi tắm, còn anh mở vali lấy một số thứ, ngồi ung dung trên giường chờ Diệp Dạng.
Diệp Dạng vừa ra từ phòng tắm, không biết là xấu hổ vì chuyện gì mà mặt đỏ bừng lên.
Tất nhiên cậu thấy trên đầu giường đặt một lọ nhỏ gì đó, cậu nhớ khi cả hai thu xếp đồ đạc Hạ Đông đã bỏ những thứ này vào vali trước mặt cậu.
Diệp Dạng cảm thấy không cần mang thứ những này, hầu hết các khách sạn đều sẽ có sẵn nhưng Hạ Đông mang theo đồ tốt chút, tránh làm cơ thể cậu bị thương.
"Lại đây."
Hạ Đông vẫy tay, Diệp Dạng vừa tiến đến mép giường đã bị Hạ Đông kéo thẳng lên giường, tấm khăn tắm quanh eo rơi mất từ lúc nào.
Hạ Đông vừa hôn Diệp Dạng, bàn tay vừa di chuyển không ngừng, ngón tay được bao bởi da thịt mềm mại thật sự dễ chịu đến mức Hạ Đông gần như không đợi nổi mà thay bằng thứ khác vào.
Bức tường ngăn cách phòng và ban công là một tấm kính trong suốt, Hạ Đông không kéo rèm lại, anh cũng không bật đèn. Họ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nhất trên cơ thể của nhau trong màn đêm dịu dàng lẫn trong làn gió biển oi bức.
Diệp Dạng kéo dài tiếng "Ưm".
"Sẽ có người nhìn thấy..."
"Nếu người nọ bay được."
Hạ Đông nắm chặt cổ chân bạn nhỏ.
"Mạnh một chút hay nhẹ một chút?"
"Nhẹ chút ạ..."
Tuy Hạ Đông nghe vậy nhưng cố tình làm trái ý Diệp Dạng, buộc người bên dưới phải khóc thút thít, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng mới dừng lại.
Chẳng qua, Hạ Đông vẫn biết kiềm chế, dù sao ngày mai họ định ra biển, trên cơ thể Diệp Dạng lưu lại quá nhiều dấu vết cũng không tốt.
Anh mỉm cười nói:
"Em cào nhẹ tay thôi, nếu không ngày mai có người hỏi anh lưng anh sao thế thì phải trả lời sao đây?"
Diệp Dạng run giọng đáp:
"Mèo cào ạ..."
Hạ Đông dùng sức, nói:
"Có lý, ngày mai có người hỏi, anh sẽ trả lời rằng con mèo hoang nhỏ trong nhà cào."
Đến nửa đêm, con mèo hoang nhỏ trong nhà thật sự quá mệt, thiếp đi trong lồng ngực của chủ nhân.
Họ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, may là trước khi ngủ Hạ Đông đã kéo rèm cửa, bằng không sáng sớm họ đã bị ánh mặt trời rọi cho tỉnh.
Diệp Dạng đạp lên đùi Hạ Đông.
"Em đói quá..."
Hạ Đông hôn cậu, đáp:
"Anh gọi bữa sáng, lát nữa sẽ có nhân viên mang lên."
Diệp Dạng chôn mặt vào ngực Hạ Đông, nhắm mắt đến khi có người bấm chuông cửa mới theo Hạ Đông đứng dậy.
Chờ nhân viên bày bữa sáng xong xuôi, Hạ Đông mới vào phòng tắm.
Diệp Dạng xong sớm hơn Hạ Đông, đợi khi Hạ Đông đánh răng xong ra ngoài, phát hiện cậu không ăn trước mà đứng trên cân đo trọng lượng trong khách sạn, vẻ mặt lo lắng.
"Chuyện gì vậy?"
"Em béo lên một ký..."
"Chỉ một ký thôi mà."
Hạ Đông kéo Diệp dạng qua ăn bữa sáng.
Ngược lại, Diệp Dạng rất quan tâm vấn đề này.
"Mới hai ngày thôi ạ."
Hạ Đông nhếch khóe môi.
"Béo hơn thì khi làm càng thoải mái."
"..."
Diệp Dạng yên lặng ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng.
Một năm trước, Hạ Đông nuôi Diệp Dạng tăng hơn năm ký, nghe khá nhiều nhưng trên thực tế Diệp Dạng nhìn không mập bao nhiêu, chỉ là bù cho khoảng thời gian gầy yếu trước kia của cậu mà thôi.
Nhưng một năm nay, áp lực học tập làm Diệp Dạng giảm xuống vài ký. Hạ Đông tìm mọi cách vẫn không làm cậu tăng cân lại được, không nghĩ đến vừa nghỉ hai ngày đã tăng thêm một ký.
Hạ Đông an ủi nói:
"Tùy người, tùy chiều cao và thể trạng mà số cân nặng phù hợp cũng khác nhau."
Diệp Dạng đáp một tiếng "Dạ", nghĩ đến cơ bắp trên người Hạ Đông thì hâm mộ không thôi.
Cơm nước xong, hai người đến một bãi biển cho khách du lịch gần đó, tìm một nơi ít người thì dừng lại.
Hạ Đông trải thảm cho Diệp Dạng nằm lên.
"Nằm xuống đi, anh bôi kem chống nắng cho em."
Trước đó Tô Tri Vi đã hướng dẫn cho họ, kem chống nắng bôi trên cùng mặt và cổ, dạng phun sương cho toàn thân.
Hạ Đông chưa dùng thứ này bao giờ, lúc đầu anh xịt quá nhiều, lần thứ hai không kiểm soát được lượng kem, đành xịt chỗ này một ít chỗ kia một ít, rồi dùng tay xoa đều.
Những vết sẹo cũng trên lưng Diệp Dạng hầu như đã biến mất, chỉ có thể thấy vài vết mờ nhạt, nhưng vết sẹo ở xương cụt vẫn rõ ràng như cũ.
Hạ khuỵu gối xuống giúp cậu bôi kem chống nắng, đến phần xương cụt nọ anh khẽ cúi người hôn lên nó.
Diệp Dạng căng thẳng lấy tay che lại.
"Nhiều người lắm ạ!"
Hạ Đông vỗ vào mông cậu một cái.
"Ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm người khác?"
Vành tai Diệp Dạng vẫn đỏ lên, cậu ngồi dậy.
"Để em giúp anh bôi."
"Không được."
Hạ Đông từ chối.
"Anh không giỏi kiềm chế lắm."
"..."
Mọi khi ở trên giường lúc bắt nạt cậu chưa bao giờ nghe nói không giỏi kiềm chế.
Hạ Đông tự phun phần chân và nửa người trước.
"Em giúp anh xoa sau lưng đi."
"Được ạ."
Trên lưng Hạ Đông vẫn còn vài vết xước đỏ, do Diệp Dạng cào tối qua, cậu gãi vành tai hơi đỏ lên của mình, tiếp tục xịt vài cái.
Bàn tay bạn nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa trên lưng anh, trong lòng Hạ Đông rất ngứa ngáy, nhưng dù sao đang ở bên ngoài, anh không thể làm gì quá đáng.
"Không cần phun nhiều như vậy."
Hạ Đông cảm thấy lượng kem Diệp Dạng phun lên người anh đủ rồi, thật ra anh không ngại phơi đen thêm, nhưng tia UV quá mạnh, phơi quá lâu da sẽ bị tổn thương còn dễ bong tróc.
Kỳ thật, dưới ánh mặt trời thì da Hạ Đông trắng hơn Diệp Dạng một chút. Làn da Diệp Dạng thuộc loại trắng lạnh, trong khi Hạ Đông là trắng sáng, dưới ánh nắng mặt trời trông như ngọc.
Diệp Dạng phát hiện vài người đi qua nhìn chằm chằm Hạ Đông, có cả nam lẫn nữ. Nữ không tính, còn với nam, Diệp Dạng trực tiếp trừng mắt với người nọ.
Hạ Đông buồn cười hỏi:
"Em làm gì vậy?"
"Bọn họ nhìn anh!"
Diệp Dạng cả giận đáp.
Hạ Đông sao lại cảm thấy vai trò của họ hơi bị ngược, anh nói với giọng dỗ dành:
"Nhìn thì nhìn, anh cũng không mất miếng thịt nào."
"Không được."
Diệp Dạng kéo Hạ Đông về phòng thay đồ, lấy áo phông họ mang theo ra.
"Anh mặc đi ạ."
"Được thôi."
Hạ Đông nhướng mày.
"Em mặc nó với anh."
"Được ạ."
Diệp Dạng thoải mái tròng áo phông vào.
"..."
Hạ Đông không nghĩ rằng, đi biển còn phải mặc áo phông.
Chẳng qua dáng vẻ ham muốn độc chiếm của bạn nhỏ đánh yêu quá mức, Hạ Đông vui vẻ thuận theo ý cậu.
Nhưng đến khi Hạ Đông mặc áo phông vào rồi, Diệp Dạng nhìn cặp chân dài trắng nõn của Hạ Đông thì bắt đầu khó chịu.
Hạ Đông chú ý đến ánh mắt mãnh liệt của cậu, bất đắc dĩ nói:
"Không thể mặc quần dài được, nếu không làm sao xuống biển đây?"
Diệp Dạng miễn cưỡng đồng ý, hai người đến một khu nước nông, nơi đó tụ tập khá nhiều người, ai cũng đều chơi điên cuồng, không có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Hạ Đông.
Đặc biệt là sau khi xuống biến, chân Hạ Đông đã được ẩn trong nước, Diệp Dạng rất hài lòng,
"Đi xa hơn một chút không?"
Diệp Dạng một tay vịn cái phao bơi, một tay được Hạ Đông giữ lấy, sóng biển đánh từng đợt vào người, Diệp Dạng nhìn về biển rộng lớn có hơi choáng váng đầu óc.
"Em hơi chóng mặt ạ."
"Đừng nhìn nữa."
Hạ Đông thả vòng bơi xuống nước, ôm lấy Diệp Dạng đặt lên trên, sau đó bản thân anh đạp nước đẩy cậu đi.
Diệp Dạng hơi hoảng, chân cậu đưa ra ngoài, tay nắm chặt Hạ Đông.
"Đừng sợ, anh không để em uống nước biển đâu."
Khi họ đến nơi sâu hơn, nước đã ngập đến ngực Hạ Đông, những con sóng càng lớn hơn nữa. Diệp Dạng nổi trên mặt nước hoàn toàn không kiểm soát được, đong đưa theo cơn sóng.
Một đợt sóng lớn đánh vào, Diệp Dạng cùng vòng bơi bị đây ra xa hơn.
"Anh Đông!"
Hạ Đông bơi qua giữ chặt Diệp Dạng.
"Sao em sợ như vậy?"
Diệp Dạng tủi thân đáp:
"Em không biết bơi mà."
Tất nhiên Hạ Đông biết Diệp Dạng không biết bơi.
"Vịn vào phao, nơi này an toàn, sóng đánh không lật được em đâu."
Diệp Dạng vẫn nắm chặt tay Hạ Đông không buông, Hạ Đông dứt khoát ôm cậu xuống khỏi phao bơi, nhưng ở vùng nước sâu như vậy, Diệp Dạng không thể đứng vững được, cậu loạng choạng suýt chút thì ngã.
Diệp Dạng thấp hơn Hạ Đông khá nhiều, mặt nước dâng đến ngực Hạ Đông nhưng lại đến cổ cậu.
Hạ Đông bèn ôm lấy mông cậu, kéo cả người cậu vào lòng, áo phông trên cơ thể cả hai đều ướt đẫm. Diệp Dạng ôm chặt cổ Hạ Đông, anh cho cậu cảm giác an toàn hơn phao bơi rất nhiều.
Từng đợt từng đợt sóng đánh vào, Hạ Đông vấn đứng vững, Diệp Dạng hoàn toàn không sợ chút nào.
Hạ Đông đoán được cậu suy nghĩ cái gì.
"Ăn hải sản không rõ cảm giác no bụng lắm."
Khi thanh toán hóa đơn, Hạ Đông quẹt thẻ, Diệp Dạng nhìn mấy con số trên đó có hơi líu lưỡi, nữa cơm này còn đắt hơn giá phòng một đêm của họ.
Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng ra khỏi nhà hàng.
"Ăn được không?"
Diệp Dạng do dự đáp:
"Ngon ạ."
Hạ Đông nói.
"Nếu em thích, thì đợi khi chúng ta về có thể mua từ chợ hải sản tự mình nấu."
Diệp Dạng vội lắc đầu.
"Thôi ạ, em cũng không thích lắm.
Hạ Đông sao không biết Diệp Dạng nghĩ gì.
"Chúng ta tự mình mua tại chợ hải sản thì giá tốt hơn nhiều."
Diệp Dạng "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ vẫn rất đắt.
Cậu chợt hơi lo lắng, cậu phải càng nỗ lực hơn nữa, đợi đến khi tốt nghiệp phải tìm một công việc lương cao, như vậy mới có thể nuôi Hạ Đông trắng trẻo mập mạp.
Cậu đột nhiên nhớ đến một câu nói của các bạn nữ trong lớp: Anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa.
Diệp Dạng nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của Hạ Đông, anh Đông của cậu quả thật xinh đẹp như hoa, môi hồng răng trắng, khuôn mặt đào hoa.
Nhưng ngày Diệp Dạng kiếm tiền nuôi gia đình còn xa, phải đợi một khoảng thời gian nữa.
Tối hôm nay, Hạ Đông không có kế hoạch gì, chẳng qua vừa ăn xong nên hai người đi dạo quanh khu vực gần đó.
Theo lời của Hạ Đông nói rằng: Mới ăn no xong không nên hoạt động mạnh.
Cho nên vẫn phải đi tiêu thực trước.
Xung quanh đây khá nhiều người, đa phần là các cặp tình nhân, nắm tay thân mật với nhau.
Hạ Đông và Diệp Dạng cũng giống thế, từ trước đến nay họ không kiêng dè điều gì, huống chi ở đây không ai quen biết họ. Hai người mười ngón tay đan vào nhau đi trong đám đông, cũng không quá nổi bật,
Dọc đường đi, Diệp Dạng còn thấy một cặp tình nhân giống họ, là hai người đàn ông nho nhã, thoạt nhìn hơn bốn mười tuổi.
Tình cảm của họ có vẻ rất tốt, cùng nắm tay nhau đi dạo, vừa trò chuyện vừa cười đùa.
Đi một lát, họ cũng trở về khách sạn, Hạ Đông bảo Diệp Dạng đi tắm, còn anh mở vali lấy một số thứ, ngồi ung dung trên giường chờ Diệp Dạng.
Diệp Dạng vừa ra từ phòng tắm, không biết là xấu hổ vì chuyện gì mà mặt đỏ bừng lên.
Tất nhiên cậu thấy trên đầu giường đặt một lọ nhỏ gì đó, cậu nhớ khi cả hai thu xếp đồ đạc Hạ Đông đã bỏ những thứ này vào vali trước mặt cậu.
Diệp Dạng cảm thấy không cần mang thứ những này, hầu hết các khách sạn đều sẽ có sẵn nhưng Hạ Đông mang theo đồ tốt chút, tránh làm cơ thể cậu bị thương.
"Lại đây."
Hạ Đông vẫy tay, Diệp Dạng vừa tiến đến mép giường đã bị Hạ Đông kéo thẳng lên giường, tấm khăn tắm quanh eo rơi mất từ lúc nào.
Hạ Đông vừa hôn Diệp Dạng, bàn tay vừa di chuyển không ngừng, ngón tay được bao bởi da thịt mềm mại thật sự dễ chịu đến mức Hạ Đông gần như không đợi nổi mà thay bằng thứ khác vào.
Bức tường ngăn cách phòng và ban công là một tấm kính trong suốt, Hạ Đông không kéo rèm lại, anh cũng không bật đèn. Họ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nhất trên cơ thể của nhau trong màn đêm dịu dàng lẫn trong làn gió biển oi bức.
Diệp Dạng kéo dài tiếng "Ưm".
"Sẽ có người nhìn thấy..."
"Nếu người nọ bay được."
Hạ Đông nắm chặt cổ chân bạn nhỏ.
"Mạnh một chút hay nhẹ một chút?"
"Nhẹ chút ạ..."
Tuy Hạ Đông nghe vậy nhưng cố tình làm trái ý Diệp Dạng, buộc người bên dưới phải khóc thút thít, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng mới dừng lại.
Chẳng qua, Hạ Đông vẫn biết kiềm chế, dù sao ngày mai họ định ra biển, trên cơ thể Diệp Dạng lưu lại quá nhiều dấu vết cũng không tốt.
Anh mỉm cười nói:
"Em cào nhẹ tay thôi, nếu không ngày mai có người hỏi anh lưng anh sao thế thì phải trả lời sao đây?"
Diệp Dạng run giọng đáp:
"Mèo cào ạ..."
Hạ Đông dùng sức, nói:
"Có lý, ngày mai có người hỏi, anh sẽ trả lời rằng con mèo hoang nhỏ trong nhà cào."
Đến nửa đêm, con mèo hoang nhỏ trong nhà thật sự quá mệt, thiếp đi trong lồng ngực của chủ nhân.
Họ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, may là trước khi ngủ Hạ Đông đã kéo rèm cửa, bằng không sáng sớm họ đã bị ánh mặt trời rọi cho tỉnh.
Diệp Dạng đạp lên đùi Hạ Đông.
"Em đói quá..."
Hạ Đông hôn cậu, đáp:
"Anh gọi bữa sáng, lát nữa sẽ có nhân viên mang lên."
Diệp Dạng chôn mặt vào ngực Hạ Đông, nhắm mắt đến khi có người bấm chuông cửa mới theo Hạ Đông đứng dậy.
Chờ nhân viên bày bữa sáng xong xuôi, Hạ Đông mới vào phòng tắm.
Diệp Dạng xong sớm hơn Hạ Đông, đợi khi Hạ Đông đánh răng xong ra ngoài, phát hiện cậu không ăn trước mà đứng trên cân đo trọng lượng trong khách sạn, vẻ mặt lo lắng.
"Chuyện gì vậy?"
"Em béo lên một ký..."
"Chỉ một ký thôi mà."
Hạ Đông kéo Diệp dạng qua ăn bữa sáng.
Ngược lại, Diệp Dạng rất quan tâm vấn đề này.
"Mới hai ngày thôi ạ."
Hạ Đông nhếch khóe môi.
"Béo hơn thì khi làm càng thoải mái."
"..."
Diệp Dạng yên lặng ngồi xuống, cầm đũa ăn bữa sáng.
Một năm trước, Hạ Đông nuôi Diệp Dạng tăng hơn năm ký, nghe khá nhiều nhưng trên thực tế Diệp Dạng nhìn không mập bao nhiêu, chỉ là bù cho khoảng thời gian gầy yếu trước kia của cậu mà thôi.
Nhưng một năm nay, áp lực học tập làm Diệp Dạng giảm xuống vài ký. Hạ Đông tìm mọi cách vẫn không làm cậu tăng cân lại được, không nghĩ đến vừa nghỉ hai ngày đã tăng thêm một ký.
Hạ Đông an ủi nói:
"Tùy người, tùy chiều cao và thể trạng mà số cân nặng phù hợp cũng khác nhau."
Diệp Dạng đáp một tiếng "Dạ", nghĩ đến cơ bắp trên người Hạ Đông thì hâm mộ không thôi.
Cơm nước xong, hai người đến một bãi biển cho khách du lịch gần đó, tìm một nơi ít người thì dừng lại.
Hạ Đông trải thảm cho Diệp Dạng nằm lên.
"Nằm xuống đi, anh bôi kem chống nắng cho em."
Trước đó Tô Tri Vi đã hướng dẫn cho họ, kem chống nắng bôi trên cùng mặt và cổ, dạng phun sương cho toàn thân.
Hạ Đông chưa dùng thứ này bao giờ, lúc đầu anh xịt quá nhiều, lần thứ hai không kiểm soát được lượng kem, đành xịt chỗ này một ít chỗ kia một ít, rồi dùng tay xoa đều.
Những vết sẹo cũng trên lưng Diệp Dạng hầu như đã biến mất, chỉ có thể thấy vài vết mờ nhạt, nhưng vết sẹo ở xương cụt vẫn rõ ràng như cũ.
Hạ khuỵu gối xuống giúp cậu bôi kem chống nắng, đến phần xương cụt nọ anh khẽ cúi người hôn lên nó.
Diệp Dạng căng thẳng lấy tay che lại.
"Nhiều người lắm ạ!"
Hạ Đông vỗ vào mông cậu một cái.
"Ai rảnh rỗi nhìn chằm chằm người khác?"
Vành tai Diệp Dạng vẫn đỏ lên, cậu ngồi dậy.
"Để em giúp anh bôi."
"Không được."
Hạ Đông từ chối.
"Anh không giỏi kiềm chế lắm."
"..."
Mọi khi ở trên giường lúc bắt nạt cậu chưa bao giờ nghe nói không giỏi kiềm chế.
Hạ Đông tự phun phần chân và nửa người trước.
"Em giúp anh xoa sau lưng đi."
"Được ạ."
Trên lưng Hạ Đông vẫn còn vài vết xước đỏ, do Diệp Dạng cào tối qua, cậu gãi vành tai hơi đỏ lên của mình, tiếp tục xịt vài cái.
Bàn tay bạn nhỏ mềm mại nhẹ nhàng xoa trên lưng anh, trong lòng Hạ Đông rất ngứa ngáy, nhưng dù sao đang ở bên ngoài, anh không thể làm gì quá đáng.
"Không cần phun nhiều như vậy."
Hạ Đông cảm thấy lượng kem Diệp Dạng phun lên người anh đủ rồi, thật ra anh không ngại phơi đen thêm, nhưng tia UV quá mạnh, phơi quá lâu da sẽ bị tổn thương còn dễ bong tróc.
Kỳ thật, dưới ánh mặt trời thì da Hạ Đông trắng hơn Diệp Dạng một chút. Làn da Diệp Dạng thuộc loại trắng lạnh, trong khi Hạ Đông là trắng sáng, dưới ánh nắng mặt trời trông như ngọc.
Diệp Dạng phát hiện vài người đi qua nhìn chằm chằm Hạ Đông, có cả nam lẫn nữ. Nữ không tính, còn với nam, Diệp Dạng trực tiếp trừng mắt với người nọ.
Hạ Đông buồn cười hỏi:
"Em làm gì vậy?"
"Bọn họ nhìn anh!"
Diệp Dạng cả giận đáp.
Hạ Đông sao lại cảm thấy vai trò của họ hơi bị ngược, anh nói với giọng dỗ dành:
"Nhìn thì nhìn, anh cũng không mất miếng thịt nào."
"Không được."
Diệp Dạng kéo Hạ Đông về phòng thay đồ, lấy áo phông họ mang theo ra.
"Anh mặc đi ạ."
"Được thôi."
Hạ Đông nhướng mày.
"Em mặc nó với anh."
"Được ạ."
Diệp Dạng thoải mái tròng áo phông vào.
"..."
Hạ Đông không nghĩ rằng, đi biển còn phải mặc áo phông.
Chẳng qua dáng vẻ ham muốn độc chiếm của bạn nhỏ đánh yêu quá mức, Hạ Đông vui vẻ thuận theo ý cậu.
Nhưng đến khi Hạ Đông mặc áo phông vào rồi, Diệp Dạng nhìn cặp chân dài trắng nõn của Hạ Đông thì bắt đầu khó chịu.
Hạ Đông chú ý đến ánh mắt mãnh liệt của cậu, bất đắc dĩ nói:
"Không thể mặc quần dài được, nếu không làm sao xuống biển đây?"
Diệp Dạng miễn cưỡng đồng ý, hai người đến một khu nước nông, nơi đó tụ tập khá nhiều người, ai cũng đều chơi điên cuồng, không có bao nhiêu người nhìn chằm chằm Hạ Đông.
Đặc biệt là sau khi xuống biến, chân Hạ Đông đã được ẩn trong nước, Diệp Dạng rất hài lòng,
"Đi xa hơn một chút không?"
Diệp Dạng một tay vịn cái phao bơi, một tay được Hạ Đông giữ lấy, sóng biển đánh từng đợt vào người, Diệp Dạng nhìn về biển rộng lớn có hơi choáng váng đầu óc.
"Em hơi chóng mặt ạ."
"Đừng nhìn nữa."
Hạ Đông thả vòng bơi xuống nước, ôm lấy Diệp Dạng đặt lên trên, sau đó bản thân anh đạp nước đẩy cậu đi.
Diệp Dạng hơi hoảng, chân cậu đưa ra ngoài, tay nắm chặt Hạ Đông.
"Đừng sợ, anh không để em uống nước biển đâu."
Khi họ đến nơi sâu hơn, nước đã ngập đến ngực Hạ Đông, những con sóng càng lớn hơn nữa. Diệp Dạng nổi trên mặt nước hoàn toàn không kiểm soát được, đong đưa theo cơn sóng.
Một đợt sóng lớn đánh vào, Diệp Dạng cùng vòng bơi bị đây ra xa hơn.
"Anh Đông!"
Hạ Đông bơi qua giữ chặt Diệp Dạng.
"Sao em sợ như vậy?"
Diệp Dạng tủi thân đáp:
"Em không biết bơi mà."
Tất nhiên Hạ Đông biết Diệp Dạng không biết bơi.
"Vịn vào phao, nơi này an toàn, sóng đánh không lật được em đâu."
Diệp Dạng vẫn nắm chặt tay Hạ Đông không buông, Hạ Đông dứt khoát ôm cậu xuống khỏi phao bơi, nhưng ở vùng nước sâu như vậy, Diệp Dạng không thể đứng vững được, cậu loạng choạng suýt chút thì ngã.
Diệp Dạng thấp hơn Hạ Đông khá nhiều, mặt nước dâng đến ngực Hạ Đông nhưng lại đến cổ cậu.
Hạ Đông bèn ôm lấy mông cậu, kéo cả người cậu vào lòng, áo phông trên cơ thể cả hai đều ướt đẫm. Diệp Dạng ôm chặt cổ Hạ Đông, anh cho cậu cảm giác an toàn hơn phao bơi rất nhiều.
Từng đợt từng đợt sóng đánh vào, Hạ Đông vấn đứng vững, Diệp Dạng hoàn toàn không sợ chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương