Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Chương 33
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 33
An Hạnh Nhi không có quan tâm đến Hạ Tư Tư.
Cô lúc này đã ngừng xe ở quán ăn đặc sản Luận Anh Hùng.
Hạ Tư Tư rất thích đồ ăn ở tiệm này, cho dù là ăn cùng với ai thì Hạ Tư Tư tuyệt đối đều chỉ định tiệm này, người không biết có khi còn tưởng, tiệm này là do Hạ Tư Tư mở nữa.
Hạ Tư Tư rất không vui mà theo An Hạnh Nhi đi vào trong phòng bao.
Trong phòng bao, một thân ảnh cao lớn đã đợi ở bên trong, lúc này anh ta đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng sông hộ thành bên ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên sông hộ thành, theo dòng nước gợn sóng lăn tăn, đẹp như cõi mộng.
Lúc này thân ảnh đang đứng ở đó đã cảm giác được sự xuất hiện của bọn họ.
Anh ta quay người, đối diện với bọn họ.
Khóe miệng nở lên một nụ cười nhạt, ánh mặt trời vào lúc đó như cũng xuyên qua cửa sổ kính, bao trùm cả người anh ta trong một vầng sáng đẹp.
An Hạnh Nhi đột nhiên cảm thấy, cái câu ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ chính là sự thuyết minh chính xác nhất đối với anh.
Không có vẻ đẹp trai nhìn thấy mà giật mình của Diệp Thương Ngôn, đẹp trai đến nỗi đầy lực sát thương. Cũng không có sự ưu nhã giả vờ, sự thanh cao cố ý biểu hiện ra ngoài của Cố Quân Tường.
Khí chất thanh nhã của anh ta, chính là dòng nước chảy tự nhiên, hoàn toàn sạch sẽ.
“Đợi rất lâu rồi sao?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Mới tới thôi.” Tiêu Việt Duệ đáp.
“Ngồi đi.” An Hạnh Nhi nói.
Tiêu Việt Duệ tìm một chỗ ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Hạ Tư Tư đã tìm một chỗ có khoảng cách xa nhất ngồi xuống.
Chính là cố ý.
An Hạnh Nhi cạn lời.
Nhưng hiển nhiên Tiêu Việt Duệ cũng không quan tâm.
Bọn họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền cung kính mà tiến lên trước, đưa menu cho bọn họ.
Ba người đồng thời xem menu.
An Hạnh Nhi nói: “Việt Duệ, đã lâu không có về rồi, có món ăn Thanh Thành nào đặc biệt muốn ăn không?”
Tiêu Việt Duệ còn chưa mở miệng.
Thì Hạ Tư Tư đã lên tiếng: “Ở nước ngoài chắc không có ớt đúng không! Về Thanh Thành rồi chắc chắn phải ăn cay mới được.”
Tiêu Việt Duệ mím môi, không có nói chuyện.
Ba người từ nhỏ cùng lớn lên, thực ra rất rõ về sở thích ăn uống của nhau.
Tiêu Việt Duệ tuy 8 tuổi đã đến Thanh Thành, nhưng trên thực tế anh ta đến từ Kinh Thành, đồ ăn của Kinh Thành có xu hướng ngọt, chưa hề ăn cay, đến Thanh Thành nhiều năm như vậy, dường như vẫn chưa ăn quen món cay của Thanh Thành.
Bây giờ lại rời đi nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng biết, không ăn được.
Lúc đó nghe thấy Hạ Tư Tư nói với nhân viên phục vụ: “Thỏ hầm tiêu, cá kho tiêu, lạp xưởng tiêu đỏ khô, râu mực xào. Tất cả đều đặc biệt cay!”
“Có cần chút rau không, chúng tôi xào rau muống và....”
“Rau muống cũng được, nhưng đem đi trộn, bỏ nhiều loại ớt chỉ thiên vào!”
“Ò, được. Nhưng mà cô Hạ, hôm nay cô chọn món có hơi cay quá, tôi kiến nghị nên chọn thêm một món canh rau thanh đạm...”
“Không cần canh, lấy bia.” Hạ Tư Tư trực tiếp ngắt lời sự kiến nghị tốt bụng của nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ sững sờ một giây: “Được.”
“Mau đi làm đồ ăn đi, đói chết rồi.” Hạ Tư Tư thúc giục, căn bản không cho người khác cơ hội chọn món.
An Hạnh Nhi nhìn thấy Tiêu Việt Duệ cũng đã gấp menu lại, hình như cũng không có định chọn thêm món khác.
An Hạnh Nhi cũng trả menu lại cho nhân viên phục vụ.
Trên bàn ăn của ba người, Hạ Tư Tư lấy điện thoại ra chơi, căn bản không hề nghĩ sẽ gia nhập vào cuộc trò chuyện của An Hạnh Nhi và Tiêu Việt Duệ, rõ ràng rất là ngoài cuộc.
Cũng may, đồ ăn lên rất nhanh.
Không bao lâu sau, một bàn lớn đầu đồ ăn đã được dọn lên.
Hạ Tư Tư rất hưng phấn mà bắt đầu ăn.
An Hạnh Nhi cũng ăn mấy miếng.
Nhưng thật sự rất cay, nhưng cũng may cô cũng ăn cay được, cho nên vẫn có thể ăn.
Nhưng mà Tiêu Việt Duệ, thì thật sự không thấy anh ta động đũa qua.
An Hạnh Nhi định kêu nhân viên phục vụ chọn thêm món.
Thì Hạ Tư Tư đột nhiên rót bia ra: “Không phải là tẩy trần sao? Không uống bia thì không có thành ý!”
An Hạnh Nhi nhìn Hạ Tư Tư một cái.
Con nhỏ này cũng biết rõ là tửu lượng của Tiêu Việt Duệ không tốt!
CHƯƠNG 33
An Hạnh Nhi không có quan tâm đến Hạ Tư Tư.
Cô lúc này đã ngừng xe ở quán ăn đặc sản Luận Anh Hùng.
Hạ Tư Tư rất thích đồ ăn ở tiệm này, cho dù là ăn cùng với ai thì Hạ Tư Tư tuyệt đối đều chỉ định tiệm này, người không biết có khi còn tưởng, tiệm này là do Hạ Tư Tư mở nữa.
Hạ Tư Tư rất không vui mà theo An Hạnh Nhi đi vào trong phòng bao.
Trong phòng bao, một thân ảnh cao lớn đã đợi ở bên trong, lúc này anh ta đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng sông hộ thành bên ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên sông hộ thành, theo dòng nước gợn sóng lăn tăn, đẹp như cõi mộng.
Lúc này thân ảnh đang đứng ở đó đã cảm giác được sự xuất hiện của bọn họ.
Anh ta quay người, đối diện với bọn họ.
Khóe miệng nở lên một nụ cười nhạt, ánh mặt trời vào lúc đó như cũng xuyên qua cửa sổ kính, bao trùm cả người anh ta trong một vầng sáng đẹp.
An Hạnh Nhi đột nhiên cảm thấy, cái câu ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ chính là sự thuyết minh chính xác nhất đối với anh.
Không có vẻ đẹp trai nhìn thấy mà giật mình của Diệp Thương Ngôn, đẹp trai đến nỗi đầy lực sát thương. Cũng không có sự ưu nhã giả vờ, sự thanh cao cố ý biểu hiện ra ngoài của Cố Quân Tường.
Khí chất thanh nhã của anh ta, chính là dòng nước chảy tự nhiên, hoàn toàn sạch sẽ.
“Đợi rất lâu rồi sao?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Mới tới thôi.” Tiêu Việt Duệ đáp.
“Ngồi đi.” An Hạnh Nhi nói.
Tiêu Việt Duệ tìm một chỗ ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Hạ Tư Tư đã tìm một chỗ có khoảng cách xa nhất ngồi xuống.
Chính là cố ý.
An Hạnh Nhi cạn lời.
Nhưng hiển nhiên Tiêu Việt Duệ cũng không quan tâm.
Bọn họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền cung kính mà tiến lên trước, đưa menu cho bọn họ.
Ba người đồng thời xem menu.
An Hạnh Nhi nói: “Việt Duệ, đã lâu không có về rồi, có món ăn Thanh Thành nào đặc biệt muốn ăn không?”
Tiêu Việt Duệ còn chưa mở miệng.
Thì Hạ Tư Tư đã lên tiếng: “Ở nước ngoài chắc không có ớt đúng không! Về Thanh Thành rồi chắc chắn phải ăn cay mới được.”
Tiêu Việt Duệ mím môi, không có nói chuyện.
Ba người từ nhỏ cùng lớn lên, thực ra rất rõ về sở thích ăn uống của nhau.
Tiêu Việt Duệ tuy 8 tuổi đã đến Thanh Thành, nhưng trên thực tế anh ta đến từ Kinh Thành, đồ ăn của Kinh Thành có xu hướng ngọt, chưa hề ăn cay, đến Thanh Thành nhiều năm như vậy, dường như vẫn chưa ăn quen món cay của Thanh Thành.
Bây giờ lại rời đi nhiều năm như vậy, không cần nghĩ cũng biết, không ăn được.
Lúc đó nghe thấy Hạ Tư Tư nói với nhân viên phục vụ: “Thỏ hầm tiêu, cá kho tiêu, lạp xưởng tiêu đỏ khô, râu mực xào. Tất cả đều đặc biệt cay!”
“Có cần chút rau không, chúng tôi xào rau muống và....”
“Rau muống cũng được, nhưng đem đi trộn, bỏ nhiều loại ớt chỉ thiên vào!”
“Ò, được. Nhưng mà cô Hạ, hôm nay cô chọn món có hơi cay quá, tôi kiến nghị nên chọn thêm một món canh rau thanh đạm...”
“Không cần canh, lấy bia.” Hạ Tư Tư trực tiếp ngắt lời sự kiến nghị tốt bụng của nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ sững sờ một giây: “Được.”
“Mau đi làm đồ ăn đi, đói chết rồi.” Hạ Tư Tư thúc giục, căn bản không cho người khác cơ hội chọn món.
An Hạnh Nhi nhìn thấy Tiêu Việt Duệ cũng đã gấp menu lại, hình như cũng không có định chọn thêm món khác.
An Hạnh Nhi cũng trả menu lại cho nhân viên phục vụ.
Trên bàn ăn của ba người, Hạ Tư Tư lấy điện thoại ra chơi, căn bản không hề nghĩ sẽ gia nhập vào cuộc trò chuyện của An Hạnh Nhi và Tiêu Việt Duệ, rõ ràng rất là ngoài cuộc.
Cũng may, đồ ăn lên rất nhanh.
Không bao lâu sau, một bàn lớn đầu đồ ăn đã được dọn lên.
Hạ Tư Tư rất hưng phấn mà bắt đầu ăn.
An Hạnh Nhi cũng ăn mấy miếng.
Nhưng thật sự rất cay, nhưng cũng may cô cũng ăn cay được, cho nên vẫn có thể ăn.
Nhưng mà Tiêu Việt Duệ, thì thật sự không thấy anh ta động đũa qua.
An Hạnh Nhi định kêu nhân viên phục vụ chọn thêm món.
Thì Hạ Tư Tư đột nhiên rót bia ra: “Không phải là tẩy trần sao? Không uống bia thì không có thành ý!”
An Hạnh Nhi nhìn Hạ Tư Tư một cái.
Con nhỏ này cũng biết rõ là tửu lượng của Tiêu Việt Duệ không tốt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương