Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Chương 45
Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 45
"Này..." Tần Thạc gọi anh ta.
Chỉ đùa một chút mà thôi.
Lại còn tức giận!
Một giây sau anh ta cảm thấy mình đã quá lo lắng.
Dù sao anh ta cũng đã thấy được trong bóng tối Diệp Thương Ngôn nắm tay một người phụ nữ, trực tiếp đi về phía sân sau nhà họ An.
An Hạnh Nhi thật sự không kịp chuẩn bị đã bị người khác kéo đi.
Vừa rồi cô cũng không phải cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.
Ngược lại điều khiến cô có chút ngạc nhiên chính là, nghe cuộc nói chuyện giữa Tiêu Việt Duệ, Tần Thạc và Diệp Thương Ngôn, bọn họ rất thân sao?
Cùng Tiêu Việt Duệ lớn lên từ nhỏ, không thấy anh ta và Diệp Thương Ngôn có gặp nhau?
Trong lúc đang có chút choáng váng.
Đột nhiên cô cảm thấy được một trận nguy cơ.
Thân thể của cộ bị người khác chống lên vách tường ở sân sau.
"Diệp Thương Ngôn, anh phát bệnh thần kinh gì vậy?” An Hạnh Nhi kịp phản ứng, không thể không phản kháng.
"Cô An, cô biết điều khó chống lại của một người đàn ông chính là một người phụ nữ... muốn từ chối lại ra vẻ mời chào đáng yêu!”
An Hạnh Nhi rất muốn nói tục ngay lúc này.
Cô tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn giống như không cảm nhận được cơn tức giận của cô, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, con ngươi đen nhánh giống như có ma lực, rất dễ khiến cho người ta đắm chìm.
"Cô An, hôm nay cô khiến tôi rất mất mặt trước bạn bè của mình!” Giọng nói từ tính và hơi thở ấm áp của Diệp Thương Ngôn phả vào mặt cô.
Mẹ nó.
An Hạnh Nhi thầm chửi mắng.
Tên này, trời sinh biết trêu gái như vậy sao?
Giờ phút này cô bị anh ta đến gần như vậy, lông tơ khắp người đều muốn dựng lên.
"Cô nói đi, cô đền bù cho tôi thế nào?”
Nhịp tim An Hạnh Nhi tăng tốc.
Cả người đều cảm thấy rất xấu hổ.
Cô tức hổn hển nói: "Anh cũng không nói không thể đưa cho người khác."
An Hạnh Nhi đương nhiên biết Diệp Thương Ngôn đang nói đến chuyện viên đá quý.
Tiêu Việt Duệ rõ ràng là đang nhạo báng chuyện Diệp Thương Ngôn đưa viên đá quý cho cô, trở về cô lại đưa cho mẹ mình.
"Đối với món quà mà người khác tặng, cô An đều tùy tiện như vậy sao?”
Trái tim An Hạnh Nhi khẽ động.
Nhịp tim rõ ràng đã tăng nhanh rất nhiều.
Hai tay cô chống lại Diệp Thương Ngôn: "Thả tôi ra!"
"Cô An vẫn chưa trả lời tôi!”
CHƯƠNG 45
"Này..." Tần Thạc gọi anh ta.
Chỉ đùa một chút mà thôi.
Lại còn tức giận!
Một giây sau anh ta cảm thấy mình đã quá lo lắng.
Dù sao anh ta cũng đã thấy được trong bóng tối Diệp Thương Ngôn nắm tay một người phụ nữ, trực tiếp đi về phía sân sau nhà họ An.
An Hạnh Nhi thật sự không kịp chuẩn bị đã bị người khác kéo đi.
Vừa rồi cô cũng không phải cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.
Ngược lại điều khiến cô có chút ngạc nhiên chính là, nghe cuộc nói chuyện giữa Tiêu Việt Duệ, Tần Thạc và Diệp Thương Ngôn, bọn họ rất thân sao?
Cùng Tiêu Việt Duệ lớn lên từ nhỏ, không thấy anh ta và Diệp Thương Ngôn có gặp nhau?
Trong lúc đang có chút choáng váng.
Đột nhiên cô cảm thấy được một trận nguy cơ.
Thân thể của cộ bị người khác chống lên vách tường ở sân sau.
"Diệp Thương Ngôn, anh phát bệnh thần kinh gì vậy?” An Hạnh Nhi kịp phản ứng, không thể không phản kháng.
"Cô An, cô biết điều khó chống lại của một người đàn ông chính là một người phụ nữ... muốn từ chối lại ra vẻ mời chào đáng yêu!”
An Hạnh Nhi rất muốn nói tục ngay lúc này.
Cô tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn giống như không cảm nhận được cơn tức giận của cô, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, con ngươi đen nhánh giống như có ma lực, rất dễ khiến cho người ta đắm chìm.
"Cô An, hôm nay cô khiến tôi rất mất mặt trước bạn bè của mình!” Giọng nói từ tính và hơi thở ấm áp của Diệp Thương Ngôn phả vào mặt cô.
Mẹ nó.
An Hạnh Nhi thầm chửi mắng.
Tên này, trời sinh biết trêu gái như vậy sao?
Giờ phút này cô bị anh ta đến gần như vậy, lông tơ khắp người đều muốn dựng lên.
"Cô nói đi, cô đền bù cho tôi thế nào?”
Nhịp tim An Hạnh Nhi tăng tốc.
Cả người đều cảm thấy rất xấu hổ.
Cô tức hổn hển nói: "Anh cũng không nói không thể đưa cho người khác."
An Hạnh Nhi đương nhiên biết Diệp Thương Ngôn đang nói đến chuyện viên đá quý.
Tiêu Việt Duệ rõ ràng là đang nhạo báng chuyện Diệp Thương Ngôn đưa viên đá quý cho cô, trở về cô lại đưa cho mẹ mình.
"Đối với món quà mà người khác tặng, cô An đều tùy tiện như vậy sao?”
Trái tim An Hạnh Nhi khẽ động.
Nhịp tim rõ ràng đã tăng nhanh rất nhiều.
Hai tay cô chống lại Diệp Thương Ngôn: "Thả tôi ra!"
"Cô An vẫn chưa trả lời tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương