Đêm hôm đó, Trần Mặc định khi nào truyền dịch xong thì sẽ tìm một quán net để ngủ qua đêm vì trường học có giờ giới nghiêm. Nhưng không chỉ mỗi Cẩu Ích Dương không chịu về, mà lúc cậu truyền dịch được một lúc thì Tịch Tư Yến, người tưởng chừng đã rời đi lại xuất hiện ở hành lang và bảo cậu vào phòng bệnh, còn nói là có giường trống.
Trong hoàn cảnh này Trần Mặc cũng không già mồm làm gì, đồng ý vào phòng bệnh.
Giờ đã gần nửa đêm.
Y tá treo bình nước cần truyền lên đầu giường rồi dặn dò một số việc cần lưu ý. Cô nhìn cậu trai nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn sang hai người đứng hai bên giường.
"Bạn học à?" Y tá hỏi Trần Mặc.
Trần Mặc nửa nằm nửa ngồi, gật đầu "ừm" một tiếng.
Y tá cười nói: "Quan hệ của mấy đứa tốt thật, nửa đêm mà vẫn ở lại bệnh viện với bạn. Nhưng quy định bệnh viện là sau 12 giờ đêm thì chỉ có một người được ở lại chăm sóc thôi. Người ở lại có thể ngủ trên giường gấp bên cạnh, tuy hơi cứng chút nhưng cũng nằm trong sự chịu đựng của thanh niên mấy đứa."
Trần Mặc: "Không sao đâu ạ, họ sắp về rồi."
Y tá không nói gì thêm, gật đầu rời đi.
Ngay khi y tá vừa đi, Cẩu Ích Dương đã kéo chiếc giường gấp ra và nói: "Tôi không về, tối nay tôi ở lại với cậu." Rồi nhìn sang phía đối diện: "Anh Yến, cậu về đi, nhìn cách ăn mặc này thì chắc tối nay cậu có việc bận đúng không?"
"Không có gì đâu." Tịch Tư Yến dời mắt khỏi ống truyền dịch của Trần Mặc.
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, chuông điện thoại trong túi hắn đã reo lên.
Vừa kết nối, âm thanh từ đầu dây bên kia đã vang khắp phòng bệnh yên tĩnh lúc nửa đêm. Đó là giọng của Lớp phó học tập Tôn Hiểu Nhã.
Tôn Hiểu Nhã nói rất to: "Ai cũng bảo tôi hỏi xem cậu đang ở đâu?"
Tịch Tư Yến: "Có gì không?"
Có vẻ đầu bên kia là một nơi rất náo nhiệt, có tiếng pháo hoa xen lẫn với tiếng cười đùa của nam nữ trẻ tuổi. Dường như có ai đó ghé sát vào điện thoại của Tôn Hiểu Nhã, ồn ào nói.
"Anh Yến, cậu đi đâu cả buổi tối nay vậy, qua đây nhanh đi!"
"Hiểu Nhã, giục cậu ấy đến nhanh đi, chúng ta đặc biệt hẹn nhau ở bãi biển rồi mà. Có người đã mong đợi suốt cả tối rồi, chẳng lẽ cậu ấy không hiểu?
"Liêu Đình Đình, sao mặt cậu đỏ vậy?"
"Cút đi!"
Giọng nói cuối cùng là giọng của một cô gái trẻ, nghe như vừa nũng nịu vừa giận dữ. Có vẻ Tôn Hiểu Nhã lo người bên kia không nghe rõ nên đã đi đến chỗ yên tĩnh hơn một chút.
Tôn Hiểu Nhã: "Cậu còn hỏi nữa hả? Không phải cậu nói sẽ đến dự sinh nhật Đình Đình rồi sao. Mấy giờ cậu đến?"
"Không đến được." Tịch Tư Yến đổi tay cầm điện thoại, "Đang ở bệnh viện."
"Ôi đệt! Chỉ vì tránh mặt cậu ấy mà cậu nhập viện luôn hả?" Giọng Tôn Hiểu Nhã mang chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành giận dữ: "Tôi không quan tâm, tối nay cậu nhất định phải tới, tôi nói rồi đó. Với cả Dương Thư Lạc đang ở đây, nhiều người cũng đang nhìn vào nên cậu đừng có khiến chị em tôi mất mặt, nếu không Dương Thư Lạc nửa đêm cũng tỉnh vì cười."
Tịch Tư Yến: "Tôn Hiểu Nhã, cậu bị bệnh phải không."
Nghe Tịch Tư Yến chửi, Cẩu Ích Dương trong phòng bệnh rụt cổ lại, liếc nhìn Trần Mặc với ánh mắt sợ hãi.
Trần Mặc tựa vào gối trên giường bệnh, nhìn Tịch Tư Yến kéo một chiếc ghế qua ngồi, đôi chân dài trong quần âu của hắn dường như không đủ chỗ để nên chỉ có thể vươn dài ra phía trước rồi lại co lại. Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối và nói vào điện thoại: "Hôm nào không gây chuyện thì cậu không thoải mái phải không? Tổ chức sinh nhật thì tổ chức cho đàng hoàng, đã ghét người ta còn mời người ta đến nữa, cậu muốn kiếm chuyện à?"
"Tại cậu ta khiêu khích trước mà? Hơn nữa nếu mời mọi người mà không mời cậu ta, cậu ta sẽ khiến mọi người nghĩ là chúng tôi đang cô lập cậu ta. Người khác không biết nhưng tôi biết thừa Dương Thư Lạc thích cậu! Nhắc tới là đã buồn nôn!
Không biết cô ấy đang công kích Dương Thư Lạc hay là công kích chuyện một đứa con trai lại thích một đứa con trai khác.
Tịch Tư Yến nhíu mày: "Mở miệng là thích này thích nọ, trong cái đầu như phương trình bậc hai của cậu có biết thế nào là thích không?"
"Cậu nói tôi làm gì! Lẽ nào cậu thích cậu ta thật à?"
"Cậu mà còn nói bậy nữa thì tôi sẽ cúp máy."
"Vậy rốt cuộc cậu có đến không?"
"Không đến."
"Sao tôi biết cậu có ở bệnh viện thật không, trừ khi cậu có lý do thuyết phục hơn gãy chân."
"Đợi chút."
Dứt lời, Tịch Tư Yến cúp máy.
Cuộc điện thoại này khiến hắn hơi tức giận, nhíu mày, chĩa điện thoại về phía giường bệnh rồi chụp một tấm hình. Sau đó vào ứng dụng mạng xã hội, tìm tên và gửi đi.
Cẩu Ích Dương đợi hắn làm xong hết rồi mới cất lời: "Không ngờ phó học tập lớp mình lại nóng tính như vậy. Lớp trưởng à, có vẻ cậu với lớp phó học tập thân thiết hơn tôi nghĩ."
Tịch Tư Yến ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, "Hồi ba tuổi cậu ấy đã mặc quần xẻ đáy đến đập cửa nhà tôi, khóc lóc bắt tôi cứu anh trai Tề Lâm rồi. À, Tề Lâm lén ăn quả anh đào của nhà đối diện, bị nghẹn tới mức suýt nữa đã phải nhập viện cắt khí quản."
Cẩu Ích Dương cười gần chết.
Ngay cả Trần Mặc cũng khẽ cong môi.
Đường cong trên môi chưa kịp biến mất, Tịch Tư Yến đã quay lại nhìn.
"Dạ dày còn đau không?"
Trần Mặc: "Đỡ nhiều rồi."
"Ừm, tôi vừa chụp cậu một tấm, cậu không ngại chứ?"
"Nếu ngại thì cậu có thu hồi được không?"
Tịch Tư Yến nhìn điện thoại một lúc, "Không được, quá thời gian rồi."
Trần Mặc: "... Vậy ảnh có đẹp không?"
Tịch Tư Yến nhìn điện thoại lần nữa, ngập ngừng gật đầu, "Cũng... được?"
Âm điệu lên xuống ở cuối câu khiến Trần Mặc không biết ảnh thật sự có ổn không, nhưng thực sự đã khiến Tôn Hiểu Nhã đầu bên kia ngẩn người một lúc lâu.
Bãi biển về đêm vô cùng náo nhiệt.
Không ít con cái nhà giàu ở thành phố Tuy đang tụ tập tại đây, họ tổ chức một bữa tiệc trên bãi biển để chúc mừng thiếu nữ xinh đẹp đang mặc chiếc váy trắng đứng ở trung tâm tròn 18 tuổi.
Dù đông vui nhưng có lẽ vẫn có nhiều người lơ đễnh.
Đặc biệt là khi thấy Tôn Hiểu Nhã cầm điện thoại, có người hỏi to: "Hiểu Nhã? Cậu gọi xong chưa, rốt cuộc khi nào Yến ca mới đến?"
Vì câu hỏi đó, Tôn Hiểu Nhã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng.
Có mong đợi, tò mò, và cả hơi phấn khích.
Tối nay Tôn Hiểu Nhã mặc một chiếc váy đen dài đến đầu gối, cô đi tới khoác tay công chúa họ Liêu và nhỏ giọng xin lỗi: "Đình Đình, xin lỗi nhé! Chắc là Tịch Tư Yến không đến được."
Vẻ hy vọng trong đôi mắt thiếu nữ tóc dài dần lụi tắt, cô nhỏ giọng nói: "À, không đến sao, mình biết rồi."
Tôn Hiểu Nhã đau lòng, vội nói: "Cậu ấy có việc, không phải cố tình không đến đâu."
"Đúng đó." Một người bên cạnh tiếp lời, "Hôm nay nhà họ Tịch có một buổi tiệc quan trọng mà đúng không? Có lẽ cậu ấy không rời đi được, phải vậy không Thư Lạc? Chẳng phải cậu đã đến dự với cha mẹ sao? Chắc cậu đã gặp cậu ấy rồi nhỉ."
Lúc này, người đột ngột bị chỉ đích danh đang đứng cùng với vài bạn nam thân thiết.
Cậu thanh niên 17 tuổi trước nhất là ngẩn người ra, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta nở nụ cười và gật đầu nói: "Đúng vậy, tối nay cậu ấy có vẻ khá bận, bác trai bác gái đã dặn cậu ấy không được đi lung tung."
Dứt lời, cậu ta không nhận được sự đồng cảm hay khuyên nhủ nào mà chỉ nhận được tiếng cười lạnh của Tôn Hiểu Nhã.
Dường như cuối cùng cô cũng đã nắm được cán, mặt cô đầy vẻ khinh miệt, nói: "Sao cậu biết cậu ấy bận? Tối nay cậu ấy không tham gia tiệc tối mà đang ở bệnh viện."
Dương Thư Lạc sững sờ.
Đột nhiên có người nói: "Các cậu mau lên group của Trường Trung học Số 1 xem đi."
Trong bữa tiệc không chỉ có học sinh của trường Trung học Số 1 nhưng tuổi tác mọi người cũng xêm xêm nhau, không xem trên điện thoại mình được thì tụ lại xem ké điện thoại của người kế bên.
Group này không phải là group chính thức mà chỉ là group chat riêng chuyên dùng để hóng drama.
Chỉ có điều gần đây có tin đồn rằng giáo viên đã tham gia vào group để theo dõi, nên nhóm chat này đã im lặng một thời gian dài. Nhưng khoảng mười một giờ tối nay, có người đã gửi một đoạn video dài khoảng bảy tám giây vào group.
Trong video là cảnh Tịch Tư Yến bế ai đó ra khỏi quán Karaoke.
Góc này không quay được khuôn mặt của Trần Mặc.
Đến giờ, tốc độ gửi tin nhắn trong nhóm chat vừa nhanh vừa bùng nổ như đạn pháo vậy.
【 Đã một tiếng trôi qua rồi, rốt cuộc có tin tức gì không?】
【 Quả là con ruột của tạo hóa, Tịch Tư Yến đẹp trai quá đi thôi, lúc ôm thêm một người con trai nhìn còn đẹp dữ nữa.】
【 Có ai thấy vòng eo của người được ôm khá thon thả không?】
【 Cho các người mười phút, tôi muốn biết tất cả thông tin về người bí ẩn đó!】
【 Có ai muốn "liếm" không, xem tình hình này thì chắc là mới có chuyện gì xảy ra rồi.】
【 Đúng vậy, người được ôm chắc cũng là học sinh của trường mình nhỉ.】
...
Âm thanh trên bãi biển dần dần lắng xuống.
Mọi người tụm năm tụm ba để thảo luận về việc này.
Mà lúc này, người vừa dám chắc Tịch Tư Yến đang bận rộn trong tiệc tối đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, lông mi rủ xuống khiến người ta không thể biết được cậu ta đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cậu ta ngẩng đầu lên, ra vẻ chẳng có gì nghiêm trọng, thậm chí, khi hỏi Tôn Hiểu Nhã thái độ của cậu ta còn rất tốt: "Có vẻ cậu biết chuyện này là thế nào."
Mọi người đều nhìn về phía Tôn Hiểu Nhã.
Tôn Hiểu Nhã đối mặt với ánh mắt của Dương Thư Lạc, không biết cô nghĩ đến chuyện gì mà nở nụ cười đầy chế giễu.
"Đương nhiên là vì anh trai tốt của cậu rồi."
Các cô gái trong độ mười mấy tuổi không bao giờ chịu thiệt. Nếu ai đó làm họ không vui, họ sẽ dùng cách trực tiếp nhất để khiến người kia khó chịu. Cô mở điện thoại ra, giương tay như thể muốn đập thẳng vào mặt cậu ta.
Tôn Hiểu Nhã: "Nhìn rõ người bệnh chưa. Tối nay Tịch Tư Yến không thể đến dự tiệc sinh nhật của Đình Đình vì không thể rời khỏi đó được. Khó khăn lắm cậu ấy mới được nhà họ Dương các cậu tìm về nên không muốn làm phiền cha mẹ, dù sao cậu vẫn ở nhà họ Dương, còn cậu ấy thì ở ký túc xá không có ai bên cạnh cả. Cậu luôn miệng nói Tịch Tư Yến chỉ khách sáo với cậu vì nhà họ Dương, vậy thì giờ chắc cậu không phản đối việc hắn đi chăm sóc người ta đâu nhỉ? Cậu ấy vốn mang họ Dương cơ mà."
Câu nói này khiến bầu không khí rơi vào sự im lặng kéo dài.
Những người tham gia buổi tiệc này đều là con cưng trong nhà, ai cũng đã nghe về chuyện của nhà họ Dương nhưng vì thân phận và giáo dưỡng nên họ không bao giờ nói thẳng ra. Có tiệc tùng hay sự kiện gì cũng thường rủ Dương Thư Lạc tham gia.
Nhưng Tôn Hiểu Nhã đã thẳng tay đập nát vỏ bọc đáng xấu hổ ấy.
Cuối cùng Dương Thư Lạc không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Cậu ta nhìn Tôn Hiểu Nhã, nói: "Tôi biết cậu ghét tôi vì chuyện trước đây, nhưng tôi đã giải thích rồi, tôi hoàn toàn không biết hôm đó Liêu Đình Đình định tỏ tình với A Yến."
Liêu Đình Đình bên cạnh sắc mặt trắng bệch, gương mặt đầy vẻ xấu hổ khi bị vạch trần giữa chốn đông người.
Tôn Hiểu Nhã tức điên lên, mắng: "Dương Thư Lạc, cậu bị điên hả! Diễn kịch tới nghiện rồi à, còn A Yến này A Yến nọ nữa, A Yến là để cậu gọi chắc! Cậu chỉ là một đứa cướp mất thân phận của người khác mà còn dám khoe khoang khắp nơi thôi, nếu thật sự có bản lĩnh thì cậu rời khỏi nhà họ Dương đi!"
Mọi người nhìn về phía Dương Thư Lạc, cậu ta nhìn Tôn Hiểu Nhã bằng ánh mắt đầy giận dữ vài giây rồi nói: "Tôn Hiểu Nhã, làm ơn đừng có đứng ra che chở Trần Mặc giùm, tôi có ép cậu ta ở ký túc xá à? Chỉ có đồ ngốc như cậu mới tin chuyện cậu ta đột nhiên bệnh đến mức không đi được trong lúc đang thu hút sự chú ý thôi!"
Dương Thư Lạc gần như mất kiểm soát, chuyện này đã khiến nhiều người phải bất ngờ.
Dù sao thì cậu ta là con trai út nhà họ Dương, ngày trước còn thường xuất hiện cạnh Tịch Tư Yến nên trong ấn tượng của mọi người cậu ta luôn là một người khiêm tốn, lịch sự và chân thành.
Nhưng Dương Thư Lạc không thể nhịn được nữa.
Khi thấy video trong group, cậu ta đã mất bình tĩnh.
Gần đây, có rất nhiều chuyện khiến cậu ta thấy bất an.
Trước đây anh trai cậu ta chưa bao giờ đến trường, lần đầu tiên anh đến lại là vì chuyện của Trần Mặc.
Cha mẹ cũng hỏi vì sao cuối tuần mà Trần Mặc lại không về nhà.
Quan trọng nhất là Tịch Tư Yến.
Hai người họ đã thành bạn cùng bàn, hắn còn đứng ra nói đỡ trong giờ toán, còn hứa hẹn đưa Trần Mặc vào top 10 của khối.
Tối nay, cậu ta đã ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhà họ Tịch cả buổi tối, nhưng không ngờ chả bao lâu sau Trần Mặc đã xuất hiện ở bệnh viện cùng Tịch Tư Yến.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cậu ta đi từ ngỡ ngàng đến sợ hãi.
Thế giới bên ngoài dường như đã đảo điên.
...
Trong một phòng bệnh bình thường ở bệnh viện, đèn đã tắt.
Truyền nước xong, Trần Mặc không còn khó chịu nữa, cậu nằm trên giường đơn đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng động nhẹ từ giường gấp, mắt đã nhắm lại nhưng con ngươi dưới mí mắt hơi rung động.
Như đã tỉnh, nhưng cũng không hẳn thế.
Lầm bầm nói một câu: "Tại nệm giường nhà cậu không đủ mềm hay là có mười mấy người giúp việc không đủ thoải mái, hay chỉ vì tránh mặt một cô gái thích mình mà cậu phải khổ sở chịu đựng thế này? Giường gấp có thoải mái không?"
Nói xong, cậu nghe người trên giường gấp trở mình.
Có tiếng cười nhẹ.
"Khá thoải mái, có cảm giác mới lạ."
"Đồ điên, đừng có trở mình, ồn ào không ai ngủ được hết."
"Chậc." Người trên giường gấp có vẻ không hài lòng, nhưng lại nhịn mấy lời định nói xuống vì tiếng thở đang dần đều phía xa xa.
Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Chỉ còn ánh sáng mờ mờ phát ra từ màn hình điện thoại và câu nói nhẹ nhàng mang chút ý cười.
"Rõ ràng chỉ có mình cậu ngủ được."
Vạn vật không thể quấy rầy, cậu cũng không thèm bận tâm.
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 17: Đồ điên, đừng có trở mình, ồn ào không ai ngủ được hết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương