Đêm đầu tiên tại phòng 413, Tiết Bình, người bạn học suốt cả nghìn năm không nói một lời đã chìm vào giấc ngủ trong không khí suýt bị làm tức chết.
Trong giấc mơ giữa đêm, Trần Mặc thật sự đang làm bài tập.
Cậu như đang quay lại kỳ thi đại học năm ấy, xung quanh chỉ có tiếng bút chạm giấy lạo xạo.
Cậu nhìn vào bài toán cuối cùng mà mãi không giải được, căng thẳng đến mức tim như bị bóp nghẹt đến khó thở. Âm thanh của chiếc đồng hồ treo trên tường ở giảng đường càng lúc càng rõ ràng.
Tích tắc, tích tắc, cậu đoán trên đời này chắc không có âm thanh nào đáng sợ hơn thế nữa.
Giám thị coi thi bắt đầu thúc giục dừng bút nộp bài.
Trần Mặc nghĩ thầm, thôi xong rồi.
Câu cuối cùng vẫn chưa giải được, phải nhanh chóng viết thôi.
Cậu lật mở bài thi ra nhìn.
Trống trơn, không phải là chưa viết câu cuối cùng mà là cậu chưa viết câu nào cả.
"Rầm!"
"Mẹ nó!" Trần Mặc ngay lập tức đưa tay lên đầu, như thể âm thanh trong trẻo khi đầu cậu đập vào khung sắt giường vẫn còn vang vọng. Cậu mở mắt nhìn vào khoảng không đen kịt mới nhận ra mình đã toát mồ hôi lạnh.
"Gặp ác mộng à?" Giường bên cạnh vang lên câu hỏi.
Giọng nói rất tỉnh táo, và rất gần, tựa như kề ngay bên tai cậu.
Hai chiếc giường nằm cạnh nhau. Để thể hiện sự tôn trọng, họ quay đầu về hướng đối diện khiến chúng gần như chỉ cách nhau hai khung sắt.
Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân nằm bẹp lại trên giường, mở mắt nhìn lên trần nhà mờ mịt và nói: "Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, ác mộng đáng sợ nhất trên đời chỉ có hai loại: sống không được mà chết cũng chẳng xong. Ai ngờ còn có kiểu nộp bài thi đại học mà phát hiện tờ giấy trắng trơn. Lố bịch không? Suýt chút nữa làm tôi bị nhồi máu cơ tim rồi."
Giường bên cạnh im lặng một lúc, dường như có tiếng cười nhẹ, "Tôi còn tưởng dù cho trong mơ cậu không viết gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ đường hoàng mà ném tờ giấy trắng vào mặt giám thị coi thi."
"Không biết nữa." Trần Mặc yếu ớt nói, "Chưa có ném."
Sau vài giây, cậu mới hoàn hồn.
Trần Mặc lấy điện thoại ra xem, thời gian hiển thị là hai giờ sáng.
Đêm nay trăng có vẻ rất sáng, dù rèm cửa trong phòng đã kéo kín nhưng vẫn có thể thấy ánh sáng mờ ảo lọt qua.
Trần Mặc ngả người ra sau, hỏi: "Tôi đánh thức cậu à? Hay là cậu vốn chưa ngủ?"
"Chưa ngủ." Giường bên cạnh phát ra một tiếng động lật người.
Trần Mặc: "Không quen chỗ mới à?"
Vừa hỏi xong Trần Mặc liền nghĩ, cũng phải thôi, người nhà họ Tịch chắc chẳng có khái niệm phải ở ký túc xá gì. Nghĩ vậy, dù là lần trước ở bệnh viện với chiếc giường nhỏ dành cho người chăm sóc hay ở ký túc xá, tất cả đều có liên quan đến mình. Trần Mặc vừa cảm thấy áy náy, liền nghe Tịch Tư Yến nói: "Vừa mới xử lý xong công việc, chưa kịp ngủ."
Trần Mặc nhớ lại trước khi ngủ, Tịch Tư Yến vẫn ngồi trên giường, đặt laptop trên đầu gối không biết đang gõ gì.
Cậu vô thức hỏi: "Sớm vậy đã bắt đầu làm việc rồi, truyền thống nhà họ Tịch các cậu là thế à?
"Đầu óc nghĩ cái gì vậy." Tịch Tư Yến nói: "Lão Hướng nhờ tôi soạn thảo bản thỏa thuận hợp tác trường - doanh nghiệp, sáng mai phải đưa lại cho ông ấy."
Trần Mặc không nói gì thêm.
Ác mộng khiến đầu óc cậu không được tỉnh táo, theo bản năng đem Tịch Tư Yến trưởng thành và hiện tại vẫn còn học cấp ba thành cùng một người.
Thật ra, cuộc sống trung học làm gì mà phức tạp đến thế.
Trần Mặc xoay người định ngủ tiếp, vừa nhắm mắt lại thì mặt cậu bị dán vào một thứ gì đó mát lạnh.
Giọng Tịch Tư Yến trong đêm tối càng trầm hơn thường ngày, nghe vừa chậm rãi vừa sâu lắng, nói: "Uống ngụm nước rồi ngủ đi, mới đấy."
Trần Mặc nắm lấy chai nước trên mặt, ngẩng lên liền thấy một cái bóng tay đang thu lại ở trên đầu mình.
Lần này, đêm tối mới thật sự yên tĩnh hoàn toàn.
Sáu giờ sáng, chuông báo thức của trường vang lên đúng giờ.
Trần Mặc là người cuối cùng thức dậy.
Khi cậu xuống giường, người trong phòng ký túc xá hoặc đã đang đánh răng, hoặc đã rửa mặt xong cả rồi.
Cậu xỏ chân vào dép lê, mơ màng xoa xoa tóc, nghe thấy Tề Lâm đối diện hỏi: "Đêm qua cậu đập đầu vào giường à?"
"Cậu nghe thấy à?" Trần Mặc nhìn qua hỏi.
Tề Lâm gật đầu: "Nghe loáng thoáng, còn nghe thấy cậu nói chuyện với lão Tịch, nhưng không rõ lắm."
Trần Mặc đi ra ban công, "Không phải chuyện gì lớn đâu. Chỉ là chuyện trong giấc mơ thi đại học không làm được bài, anh Yến của cậu bảo tôi có thể đường hoàng ném tờ giấy trắng vào thẳng mặt giám thị."
Tề Lâm sững sờ: "... Lão Tịch cuối cùng cũng nghĩ cậu hết thuốc chữa rồi?"
Bỏ lại tiếng nói của những người khác trong phòng thảo luận xem ý của cậu là gì, Trần Mặc đi đến bồn rửa mặt để đánh răng. Kết quả khi vừa đến nơi, cậu phát hiện các đồ dùng vệ sinh của mình bị ném vào chậu nước bên cạnh một cách riêng rẽ.
Trần Mặc nhìn trong vài giây, rồi quay đầu hỏi: "Cậu làm đấy à?"
"Đúng vậy, là tôi." Bạn học Tiết Bình đang giặt quần áo từ sáng sớm, quay lại nhìn cậu với vẻ mặt kiêu ngạo đầy khinh miệt, "Hy vọng cậu sớm nhận ra thực tế, phòng này không hợp với cậu."
Trần Mặc khoanh tay dựa vào bồn rửa.
Chút uể oải của buổi sáng vẫn chưa tan hết, giọng điệu cậu hỏi người khác cũng trở nên lười nhác.
"Cản trở cậu à?"
"Cậu không cản trở tôi!" Tiết Bình còn có chút kích động, đôi tay ướt của cậu ta còn vung về phía mặt Trần Mặc. Cậu nghiêng đầu tránh, nghe thấy cậu ta tiếp tục: "Từ khi cậu đến, bầu không khí học tập của lớp thực nghiệm bắt đầu xuống dốc! Cậu muốn đuổi giáo viên toán Bạch Tố Tú đi, kéo người trong lớp thực nghiệm đi đánh nhau, giờ lại còn ở trong phòng ký túc kéo Tịch Tư Yến dạy kèm cho cậu, cậu đúng là... đúng là một tai họa!"
Trần Mặc kiên nhẫn chờ đối phương nói xong.
Sau đó đứng dậy vỗ vỗ vai Tiết Bình, "Những lời này cậu đã nghĩ cả đêm à? Vất vả cho cậu rồi."
Tiết Bình có vẻ kinh ngạc trước phản ứng của cậu.
Cậu ta thậm chí còn hỏi thẳng: "Sao cậu không giận?"
"Những gì cậu nói không phải sự thật sao?" Trần Mặc lấy kem đánh răng từ trong chậu ra, bóp lên bàn chải rồi nhét vào miệng, nhìn vào chiếc gương nhỏ thấy Tiết Bình đang xìu xuống rõ rệt, nói: "Nhưng đừng bỏ cuộc nhé, không nói đâu xa, mục tiêu của cậu vững như bàn thạch, không dễ bị ảnh hưởng đâu."
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bên phải mở ra.
Tịch Tư Yến vừa tắm xong, mặc quần đùi, quấn khăn tắm bước ra từ làn hơi nước mờ ảo.
Không biết có phải hắn nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng tắm hay không, nhưng vừa ra đã nhìn lướt qua đồ vệ sinh cá nhân của Trần Mặc trong chậu, rồi lườm Tiết Bình một cái.
Trần Mặc nhìn hắn chỉ cảm thán, dáng người cái tên này đẹp ghê.
Tịch Tư Yến không có cơ bắp quá đồ sộ, chỉ là da hắn đẹp, vai rộng chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Cơ bụng của hắn trong điều kiện không vận động cũng chỉ hơi nhô lên tạo nên những đường nét khối nhẹ nhàng. Đặc biệt là khi những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, lướt qua vai, trượt qua eo, rồi biến mất ở viền chiếc quần short màu đen đầy bí ẩn ấy thực sự rất mãn nhãn.
"Nhìn gì vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên khi Trần Mặc vẫn đang ngậm bàn chải.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đầy áp bức của Tịch Tư Yến, Trần Mặc nói: "Đương nhiên là cậu rồi."
"Đẹp không?" Tịch Tư Yến còn hỏi.
Vừa hỏi, hắn vừa kéo áo phông treo ở cửa xuống rồi tuỳ ý khoác lên người.
Trần Mặc nhìn hắn mặc đồ, gật đầu: "Tôi phải thừa nhận, từ hôm qua đến giờ tôi đã thấy hết cơ thể bán khỏa thân của cả phòng, trừ Tiết Bình. Nếu phải so sánh với họ thì cậu đúng là nổi bật hơn hẳn."
"Đánh răng của cậu đi."
Tịch Tư Yến ném khăn tắm xuống, lại liếc nhìn đồ dùng trong chậu của cậu, rồi đẩy cửa ban công bước vào.
Trần Mặc lúc này mới nhận ra, không biết Tiết Bình rời đi từ lúc nào, chỉ loáng thoáng nghe thấy trong phòng có tiếng Tịch Tư Yến nói gì đó. Trần Mặc đoán chắc là chuyện Tiết Bình vứt đồ của cậu.
Quả nhiên, sau khi Trần Mặc rửa mặt xong quay lại phòng, Tiết Bình cúi đầu xin lỗi cậu, rồi là người đầu tiên rời khỏi phòng.
Giang Tự đứng một bên nhận xét, "Việc làm này ngu ngốc thật."
"Đừng để ý cậu ta." Bạch Trình cũng nói với Trần Mặc, "Thần kinh cậu ta hơi tho, nhưng không phải là người hay làm mấy trò sau lưng đâu."
Trần Mặc chẳng có cảm giác gì cả.
Nếu vì chuyện này mà tức giận, thì có lẽ kiếp trước Trần Mặc đã bị tức chết trong những năm cấp ba rồi.
"Đi thôi, đến giờ tự học buổi sáng rồi." Trần Mặc ngáp một cái vì đêm qua ngủ không đủ giấc.
Nhưng vừa dứt lời.
"Hôm nay là thứ hai."
"Không có tiết tự học buổi sáng."
"Đúng rồi, trực tiếp ra sân tập họp, có lễ chào cờ."
Nói đến đây, không biết ai là người đầu tiên nhận ra vấn đề, nhưng cuối cùng thì Tề Lâm mới hỏi: "Nhìn cậu có vẻ định vào lớp sớm, cho tôi hỏi nhỏ một câu, anh Mặc, cậu đã viết kiểm điểm chưa?"
Ngay cả Tịch Tư Yến đang rút sách trên bàn cũng quay đầu nhìn qua.
Trần Mặc chậm rãi: "Kiểm, kiểm điểm?"
"Thôi, hiểu rồi, cậu chưa viết."
"Thầy Lại chắc tức chết mất."
"Bản thân đánh nhau mà quên rồi à? Hôm nay chuẩn bị tinh thần đứng phạt trước toàn trường đi. Cuộc đời ngắn ngủi, chịu đựng một chút là qua thôi."
...
Ngày hôm đó, trời nắng đẹp, không một gợn mây.
Như bao thứ hai khác, hơn bảy giờ sáng, hầu hết học sinh đã tập trung đầy đủ trên sân.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt.
Lãnh đạo nhà trường đứng trên bục phát biểu, giơ tay hạ vài lần, nhưng tiếng xôn xao trong đám học sinh lại nhanh chóng trở lại.
Lãnh đạo trường vừa xuống sân khấu cũng tỏ ra thắc mắc, hỏi giáo viên bên cạnh: "Hôm nay có chuyện gì vậy?"
"Không có gì ngạc nhiên cả." Giáo viên bên cạnh nhìn thấy người đang bước lên bậc thang bên cạnh bục phát biểu, cười nói: "Hôm nay đại diện học sinh khối 11 lên phát biểu."
Người bước lên sân khấu xuất hiện, dưới sân càng trở nên náo động.
Dù chỉ nhìn từ bề ngoài, người mặc áo sơ mi trắng trên bục phát biểu lại ra dáng dấp của một quý ông, mang đến cảm giác nhẹ nhàng tựa gió xuân. Tay áo xắn gọn gàng, để lộ đối cẳng tay với đường nét đẹp mắt, trông sạch sẽ, phong độ, giọng nói lại dễ nghe vô cùng.
Ngay cả bàn tay dài mảnh đặt lên loa phát biểu cũng tạo cảm giác thanh nhã, như ngọc quý.
Hắn cúi nhẹ người, tiến lại gần micro và mở lời: "Kính chào các vị lãnh đạo, thầy cô và các bạn, chào buổi sáng..."
Chỉ một lời chào, kèm theo nụ cười nhẹ, đã khiến các học sinh nữ ở hàng đầu lớp 10 nghiêng ngả, rì rầm bàn tán.
Tịch Tư Yến lên phát biểu với tư cách đại diện, trở thành điểm sáng nhất trong buổi sáng tẻ nhạt này.
Cũng là lúc tinh thần học sinh lên cao nhất.
Khi hắn kết thúc bài phát biểu, buổi lễ chào cờ cũng gần như đã hoàn thành.
Nhưng có lẽ vì thấy hắn có sức hút đặc biệt, nên vị lãnh đạo trường tiếp tục giữ hắn lại trên sân khấu. Ông nói: "Để không làm trễ giờ học của các em vào lúc 8 giờ, tôi sẽ không nói dài dòng nữa, chúng ta hãy để các em học sinh vi phạm kỷ luật lần trước lên đọc bản kiểm điểm."
Nói đến đây, có vẻ sợ học sinh không kiên nhẫn, ông lại cười nói: "Người tôi để lại cho các em ngắm rồi, cứ nhìn thoải mái, nhưng đừng gây ồn nhé."
Câu nói đó khiến đám đông sôi nổi hẳn lên.
Khi tiếng ồn lắng xuống, bốn năm nam sinh lần lượt bước lên bục phát biểu.
Những học sinh vi phạm kỷ luật, ít nhiều cũng có vẻ ngoài phản nghịch. Họ mặc đồng phục học sinh một cách lỏng lẻo, không kéo khóa, hoặc buộc quanh eo. Có lẽ vì lòng tự trọng, họ cúi đầu, một bộ dạng trông cực kỳ bơ phờ.
Tâm trạng trầm lắng này kéo dài cho đến khi người cuối cùng bước lên sân khấu.
Bầu không khí thay đổi chút ít.
Nam sinh này mặc một chiếc áo phông đen rộng rãi, cũng không kéo khóa đồng phục, nhưng bạn sẽ không cảm thấy cậu ta ăn mặc quá cẩu thả.
Cậu bước đi chậm rãi, như thể còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Tóc hơi rối, và làn da cánh tay cuộn tay áo lộ ra, dưới ánh nắng trắng đến chói mắt.
"Đó là ai vậy?"
"Trông đẹp trai ghê."
"Chắc là học sinh lớp 11 rồi, các cậu không xem diễn đàn trường à? Đó là Trần Mặc, nghe nói cậu ấy từng đánh một lúc hơn mười người, không thì cậu nghĩ sao mà phải đọc kiểm điểm."
Các âm thanh xì xào vang lên.
"Chính là cậu chủ nhà giàu bị tráo dạo trước?"
"Đúng rồi, cậu ta là cậu chủ thật."
"Thế còn cậu chủ giả đâu? Không có mặt à?"
"Hôm nay chắc không dám đến, tôi nghe nói cuối tuần trước..."
Bất kể dưới sân người ta đang nói gì, Trần Mặc lúc này lắng nghe người bên cạnh lần lượt đọc xong bản kiểm điểm của mình, rồi đến lượt cậu.
Mọi người nhìn thấy cậu lấy ra một tờ giấy A4.
Giọng nói trong trẻo nhưng hơi khàn khàn của cậu vang lên.
"Kính thưa các lãnh đạo: Sau một đêm suy nghĩ, em đảm bảo trong tương lai em sẽ... chậc..."
Âm thanh "chậc" bất ngờ đó, qua micro truyền đến tai mọi người.
Tựa như một sự bất mãn, hoặc như một điều gì đó buồn cười.
Rồi mọi người lại thấy cậu bỏ tờ giấy vào túi quần, đối diện trực tiếp với sân khấu và bắt đầu nói: "Em tự kiểm điểm, em không nên đánh người, em đã nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của mình, em đã... kiểm điểm xong, lớp 11A1, Trần Mặc."
Ban đầu chẳng ai thấy có gì, từ đầu đến cuối nghe khá ổn. Nhưng phần lớn người nghe lại nhận ra, bài kiểm điểm mà Trần Mặc tự nói không cần giấy, thực chất là cậu đã chắp vá từ những người trước đó.
Có cảm giác như không thể tin nổi, nhưng cũng chẳng thể bắt bẻ được.
Phần kiểm điểm cuối cùng kết thúc.
Lãnh đạo phát biểu tổng kết.
Những người vừa đọc kiểm điểm lùi lại, đứng thành hàng cùng với đại diện lớp 11.
Lãnh đạo vẫn đang hào hứng phát biểu, "Các em học sinh, thời gian trôi qua rất nhanh, tương lai đầy hứa hẹn, chúng ta..."
Trên sân trường, tất cả mọi người nhìn về hai người đứng phía sau, cả hai đều trông rất thu hút, nhưng có vẻ như đang tranh cãi điều gì đó. Từ biểu cảm mà nói, rõ ràng họ không hòa hợp với nhau.
Trần Mặc sắc mặt lạnh như tiền: "Tề Lâm đúng là không đáng tin, cái đó không phải kiểm điểm, mà mẹ nó là một bức thư tình."
Tịch Tư Yến liếc nhìn cậu: "Đã bảo cậu tự in, cậu có nghe không?"
"Nhưng tôi còn phải ăn sáng chứ."
"Nếu cậu chịu dậy sớm hơn mười phút, thì bữa sáng đã xong từ lâu rồi."
"Tôi bảo đừng có quá khắt khe, mới sáng sớm thôi mà."
"Bắt đầu từ ngày mai, dậy sớm hơn hai mươi phút để ôn lại bài học bổ sung hôm trước."
"Cậu có phải là con người không?"
Lời của lãnh đạo vừa dứt: "Giải tán tại chỗ!"
Ngay lúc đó, một góc trên sân khấu bỗng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi thấy cậu chủ Trần Mặc đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu thì suýt nữa bị một người cố ý xô ngã. May mà có người đi phía sau kịp thời nắm lấy cổ áo cậu, kéo lại.
Hình tượng nho nhã, lịch lãm của Tịch Tư Yến lập tức sụp đổ, hắn nhìn người xô ngã với ánh mắt lạnh như băng.
Không ít học sinh khác cũng đang đi qua khu vực đó.
Trần Mặc có vẻ muốn phản kháng, ánh mắt đầy thách thức: "Hận đời đến vậy à? Chỉ vì cái bản kiểm điểm chết tiệt từ cùng một mẫu trên Baidu?"
"Im ngay." Tịch Tư Yến kịp thời nắm chặt cổ áo của cậu, liếc nhìn cảnh cáo mấy kẻ xung quanh, kéo cậu xuống bậc thang và mắng: "Cậu thậm chí còn không thèm tra cứu, đúng là cậu nợ tôi đấy."
Những người xung quanh:? Quan hệ của hai người này rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?!
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 21: Ôi bảo đừng có quá khắt khe, mới sáng sớm thôi mà
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương