Câu này của Trần Mặc khiến Tịch Tư Yến im lặng một lúc lâu, tạm thời phải gác chuyện này lại.
Những ngày tiếp theo đúng như Trần Mặc đã nói, dường như áp lực thi cử đã được dỡ bỏ nên ngày nào cậu cũng chỉ tập trung vào ăn uống và ngủ nghỉ.
Không còn những ngày hắn bắt cậu phải dậy sớm trước hai mươi phút, không có kiểm tra bất ngờ, cũng như không theo dõi tình trạng và tiến độ học tập của Trần Mặc nữa.
Tuần mới vừa bắt đầu được hai ngày, hầu hết đề thi tháng đã được giảng dạy xong.
Tôn Hiểu Nhã đến thu bài tập sửa lỗi sai thì thấy Trần Mặc trùm áo khoác lên đầu ngủ say sưa không biết trời trăng mây gió gì. Cô không nhịn được mà hỏi Tịch Tư Yến ngồi cạnh: "Mấy ông lớn ai cũng tùy hứng vậy hết hả? Thích học thì năm ngoái đứng đầu lớp còn không thích thì buông thả theo bèo dạt mây trôi luôn. Còn mấy ngày nữa là cậu rời trường rồi, nếu cậu ấy cứ như vậy thì có khi nào đến đợt thi giữa tháng tiếp theo cậu ấy tụt về giữa lớp lại không?"
"Không đâu." Tịch Tư Yến đưa bài tập cho Tôn Hiểu Nhã.
Tôn Hiểu Nhã nhìn hai cuốn bài tập trong tay, ngạc nhiên: "Cậu còn làm bài tập giùm cậu ta nữa hả?"
"Tự làm đó, cảm ơn." Người trùm áo khoác lên đầu phát ra âm thanh ồm ồm.
Tôn Hiểu Nhã trơ mắt nhìn ai đó xốc nửa bên đồng phục lên, để lộ khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ vì ngủ. Phần tóc bị trùm lên nên hơi lộn xộn, cậu nhìn Tịch Tư Yến với nét mơ màng chưa tỉnh ngủ, hỏi: "Sao cậu không gọi tôi dậy?"
Tịch Tư Yến đáp: "Chẳng phải cậu nói tối qua ngủ không được à?"
Trần Mặc hơi oán trách: "Tại ai mà tôi ngủ không được, không phải tại cậu hả?"
Lớp phó học tập nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia.
Không biết cô nghĩ đến điều gì mà sắc mặt đỏ lên một cách rất khả nghi. Rồi cô vội vàng nói: "Tịch Tư Yến, đừng quên chuyện tối mai nhé."
Sau đó lại vội vàng rời đi.
Trần Mặc cảm thấy hơi khó hiểu: "Cái ánh mắt cậu ấy vừa nhìn là sao vậy?"
Tịch Tư Yến liếc cậu một cái: "Cả trường ai cũng biết cậu thích nam, có lẽ lời nói vừa rồi của cậu khiến người ta hiểu lầm chăng?"
Trần Mặc thầm chửi một tiếng đệt.
Cậu ngủ không ngon là do tối qua Tịch Tư Yến phải soạn hành lý về nhà vài ngày, hắn cũng sẽ không quay lại ký túc xá trước lúc bắt đầu ôn luyện. Trần Mặc nói là hắn làm ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ đều đặn mỗi ngày của mình, nhưng đó cũng chỉ là cái cớ cho việc mất ngủ thôi, chứ cậu nào có rắp tâm gì với Tịch Tư Yến?
Cậu đâu có điên.
Nhưng Trần Mặc nhanh chóng bỏ qua chuyện đó rồi hỏi Tịch Tư Yến: "Vừa nãy Tôn Hiểu Nhã nói tôi sẽ tụt xuống top giữa cả khối, sao cậu lại bảo là không đâu?"
"Vậy cậu có không?" Tịch Tư Yến hỏi ngược.
Trần Mặc định nói chắc không đâu.
Cuối cùng cậu chỉ gật đầu, khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là không."
Tịch Tư Yến chỉ "Ừm" một tiếng, ra hiệu đã nghe.
Trần Mặc không biết giọng điệu chắc chắn lúc Tịch Tư Yến hỏi ngược lại mình từ đâu ra. Nhưng đến giờ phút này, Trần Mặc vẫn chưa có ý định quay lại làm một học sinh chăm chỉ cuồng nhiệt.
Cậu chỉ cố gắng hết sức để không có gì phải hối hận thôi.
Không vì công danh lợi lộc gì cả.
Còn Tịch Tư Yến thì khác.
Vì Tịch Tư Yến vẫn chưa nói với Trần Mặc rằng, từ lúc mới bắt đầu kèm cho cậu thì hắn đã nhìn ra Trần Mặc có nền tảng kiến thức rất vững, rất nhiều thứ không phải cậu không biết mà cứ như thể đã quên đi từ lâu. Khi được nhắc nhở thì chẳng mấy chốc cậu đã suy luận được.
Vậy nên Tịch Tư Yến cũng không bất ngờ với chuyện Trần Mặc có thể lọt vào top 10 toàn khối trong một thời gian ngắn như vậy.
Còn nếu cậu lơ là, thành tích tất nhiên sẽ giảm sút.
Lý do duy nhất là cậu muốn từ bỏ mà thôi.
Tịch Tư Yến có thể thấy tiếc nuối vì điều đó, nhưng sẽ không khuyên can.
Tiếc nuối ở việc rõ ràng người đó đã dùng toàn lực để chạy, nhưng rồi chẳng hiểu sao lại từ bỏ giữa chừng. Sẽ không khuyên can là vì hắn hiểu Trần Mặc, con người trông như thể sẽ không bao giờ quan tâm chuyện gì nhưng rồi chuyện gì cũng nhìn thấu.
Nếu cậu thực sự chọn từ bỏ, chỉ có thể nói rằng lựa chọn đó sẽ khiến cậu vui vẻ hơn.
Tịch Tư Yến lấy một cuốn sổ tay rất dày dưới gầm bàn ra rồi đưa cho Trần Mặc.
"Cái này là gì vậy?" Trần Mặc giở hết áo khoác ra, nhận sổ xong còn hỏi với vẻ tò mò.
Tịch Tư Yến nói: "Là trọng tâm của từng môn học và một số tài liệu tổng kết các dạng đề tham khảo. Xem như món quà tốt nghiệp tôi dành cho cậu. Đương nhiên cậu cũng có thể xem đây là quà đáp lễ vì cậu đã tặng tôi cái áo."
Trần Mặc lật cuốn sổ ra xem.
Dù chữ viết rất đẹp, nhưng những tài liệu tham khảo được liệt kê chi chít trong đó cũng khiến người ta choáng cả đầu.
Trần Mặc gập sổ lại nhìn sang Tịch Tư Yến.
"Sao vậy?" Tịch Tư Yến hỏi.
Trần Mặc thành thật đáp: "Tấm lòng thì nhận, còn cái này không nhận được không?"
Tịch Tư Yến nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng: "Không được."
Đối với toàn bộ lớp thực nghiệm, quà tốt nghiệp do chính tay Tịch Tư Yến chuẩn bị chắc chắn rất được tôn sùng.
Tiếc là hắn lại tặng cho người "không có chí tiến thủ" như Trần Mặc.
Trần Mặc bị ép phải nhận món quà, cậu đặt cuốn sổ bìa đen trông rất đẹp ở góc trên bên phải bàn học. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Tịch Tư Yến, cậu cam kết trái với lương tâm: "Được rồi, tôi hứa là ngày nào cũng đọc nó. Nó còn tôi còn, tôi mất nó vẫn còn."
Tịch Tư Yến cau mày: "Đừng có nói bậy."
"Cậu cũng tin mấy cái này nữa hả?" Trần Mặc cười hỏi.
Một người từng trải qua chuyện sống lại như cậu còn không tin vào những thứ như lời tiên đoán. Để đi đến kết quả cuối cùng vẫn sẽ luôn có một nguyên nhân trước đó mà thôi.
Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tòa giảng đường của khối 11 này nằm ở vị trí tốt nhất của trường Trung học Số 1.
Phía xa xa bên dưới là sân thể dục. Lúc này trên sân tập có hai lớp đang chơi bóng rổ, không khí bên dưới rất náo nhiệt. Có người ngồi đơn độc trên bậc thềm nhìn về phía cửa sổ lớp thực nghiệm từ xa.
Trần Mặc và Dương Thư Lạc nhìn nhau từ phía xa, họ không thấy rõ mặt nhau nhưng cả hai đều biết bản thân không hề nhìn nhầm.
Trần Mặc vừa nhìn bên ngoài vừa hỏi Tịch Tư Yến: "Cậu mới đồng ý với lớp phó học tập chuyện gì vậy?"
"Tối mai là tiệc đính hôn của chị họ cậu ấy. Cậu ấy thiếu một bạn nhảy để mở màn nên nhờ tôi giúp."
Trần Mặc chậm rãi "ồ" một tiếng rồi xoay lại hỏi: "Đừng nói với tôi là chồng chưa cưới của chị họ cậu ấy họ Chu nhé?"
"Đúng vậy." Tịch Tư Yến nhìn cậu chăm chú: "Là nhà họ Chu bên mẹ ruột cậu đó. Cậu có định đi không?"
Trần Mặc giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ban đầu tôi không định đi, nhưng mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều lần. Bà ấy bảo tôi đã về lâu rồi nên phải có một cuộc gặp gỡ chính thức với người nhà họ Chu thì mới được."
Tịch Tư Yến dựa lưng vào ghế, tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nếu cậu không muốn đi..."
"Đi chứ." Trần Mặc mỉm cười: "Sao lại không đi."
Chiều đến Trần Mặc đi tìm Hướng Sinh Lung để xin nghỉ.
Dạo gần đây Hướng Sinh Lung rất hài lòng với cậu học sinh như chú hắc mã đột nhiên xông ra khiến mọi người phải bất ngờ ấn tượng mạnh này. Dù y biết những đề tài xoay quanh cậu học sinh này chưa bao giờ là ngừng.
Thân thế, tính cách, thậm chí là xu hướng tính dục.
Đâu đâu cũng hoang đường, không mục nào khiến người ta sơ ý bỏ qua cả.
Nhưng lão Hướng là một thanh niên.
Còn biết dạo này quan hệ của cậu và Tịch Tư Yến rất tốt, hơn nữa chơi cùng mọi người ở ký túc xá cũng rất ổn. Thế nên y không cho rằng cậu sẽ gây ra thêm chuyện gì nữa, thậm chí còn muốn hỏi xem cậu có muốn ghi danh vào kỳ thi vật lý tháng sau hay không.
Chỉ tiếc là Trần Mặc không hứng thú cho lắm.
Nếu nói kỳ thi đại học là thiên quân vạn mã cùng qua cầu độc mộc thì trong các kỳ thi lớn, học sinh cả nước phải tranh nhau đến nỗi đầu rơi máu chảy vì một hai suất tuyển thẳng ấy.
Trần Mặc nói: "Cách này chỉ phù hợp với những người điên cuồng học tập như Tiết Bình hoặc kiểu thiên tài như Tịch Tư Yến mà thôi. Em chỉ là một người bình thường cần cù chăm chỉ. Lão Hướng à, thầy buông tha cho em đi."
Lão Hướng tức giận đá cậu một cái, vừa mắng cái sự không có chí tiến thủ của cậu vừa đuổi: "Mau cút đi."
Trần Mặc nhanh chóng cút khỏi đó.
Tối đó Tịch Tư Yến không ở ký túc xá. Thành tích thi tháng của lão Cẩu bị thụt lùi vài bậc, ở nhà thì áp lực quá nên tối không muốn về mà một hai đòi ở lại ký túc xá, chen chúc trên một cái giường với Trần Mặc.
"Làm riết tôi cũng muốn ở lại ký túc xá." Vừa vào phòng 413 Lão Cẩu đã nói.
Bọn Tề Lâm quàng vai bá cổ với cậu ta: "Ở thì được, nhưng phòng của tụi này thì không có chỗ cho cậu đâu. Cậu có nhớ vì sao Trần Mặc lấy được cái giường đó không? Trừ khi cậu đá Tiết Bình ra khỏi lớp thực nghiệm nốt."
Lão Cẩu nhìn Trần Mặc: "Cậu nghĩ tôi có cơ hội đối đầu với Tiết Bình không?"
"Có chứ." Trần Mặc gật đầu đáp: "Đến lúc cậu u ám rời khỏi lớp thực nghiệm, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu."
Lão Cẩu tức đến mức bảo cậu không phải anh em của cậu ta.
Tối đó, Cẩu Ích Dương chiếm dụng chậu ngâm chân của Trần Mặc, lấy cái cốc dùng một lần duy nhất Trần Mặc dùng để pha trà dưỡng sinh. Chưa đến mười giờ đã nằm ngủ ngon lành trên giường Trần Mặc.
Trần Mặc mắc chứng mất ngủ đã lâu.
Tuy bây giờ đã cải thiện rất nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có những đêm không thể nào chợp mắt nỗi.
Tối hôm đó, một chiếc giường nhỏ có đến hai thiếu niên không quá to cao nằm chung, vẫn có thể miễn cưỡng nằm nghiêng được. Lão Cẩu bên cạnh đã ngáy khò khè đều đều từ lúc nào, còn Trần Mặc vẫn mở to mắt đến mười hai giờ đêm.
Thật sự không tài nào ngủ được nên cậu quyết định lấy điện thoại đã xin từ chỗ lão Hướng ra nghịch.
Vừa mở WeChat đã thấy một status của học sinh ngoại trú Lão Cẩu đăng hai tiếng trước.
Nhìn chậu ngâm chân màu lam quen mắt với dòng chú thích: Những ngày tháng như thế này đúng là thoải mái.
Bên dưới có rất nhiều bình luận.
【Vừa học xong là tao xách con đại đao mét tám phóng ra ngoài rồi đây.】
【Nói đi, mày lên giường với yêu tinh nhà nào?】
【Cái chậu này trông hơi quen đấy nhá.】
【Lầu trên à, cả trường mình còn ai có cái chậu ngâm chân hai bánh đầy cao cấp như này nữa đâu? Khỏi hỏi, đáp án chỉ có một. Đó là bậc thầy dưỡng sinh, anh Mặc của tôi.】
Trần Mặc vừa đọc vừa cười tủm tỉm.
Cậu vừa ấn like xong, chưa đầy hai phút sau đã có tin nhắn hiện lên.
XSY: 【Chưa ngủ?】
Trần Mặc:【Chưa, sao cậu cũng chưa ngủ?】
XSY: 【Ừ, còn chút việc.】
XSY: 【Không ngủ được à?】
Trần Mặc thấy chán, cậu bèn gửi một đoạn ghi một tiếng ngáy của Lão Cẩu ở khoảng cách gần qua.
XSY: 【...】
XSY: 【Hai người ngủ chung?】
Trần Mặc: 【Không thì sao? Tôi xuống sàn ngủ hả?】
XSY: 【Chẳng phải giường tôi còn trống sao, qua đó ngủ đi.】
Lần này đến lượt Trần Mặc cạn lời.
Trần Mặc: 【Tôi vẫn chưa quên chuyện cậu giặt toàn bộ drap trải giường vì một chiếc quần lót đâu. Lúc quay lại chắc cậu tháo cả khung giường ra để lắp lại quá.】
XSY: 【Phải nói thêm mấy lần nữa đây, không phải vì cái quần lót.】
XSY: 【Đi ngủ đi, giờ đã là mấy giờ rồi.】
Trần Mặc thấy chuyện mình thảo luận về việc có phải do cái quần lót hay không vào giữa đêm đúng là kỳ cục, nhưng cậu thực sự không chịu nổi việc phải chen chúc trên một cái giường nhỏ với người khác, có thể cậu sẽ mất ngủ cả đêm.
Cậu ngẩng đầu nhìn giường kế bên.
Màu sắc của bộ chăn drap vẫn như trước, nhưng Trần Mặc biết Tịch Tư Yến đã thay mới.
Cậu còn đang phân vân.
XSY: 【Qua đó chưa?】
Trần Mặc: 【Qua thật hả?】
XSY: 【Ừ, nằm xuống rồi gửi cho tôi một bức ảnh để xác nhận.】
Lúc bấy giờ, tại nhà lớn của của nhà họ Tịch.
Tịch Tiệm Hành vừa rời khỏi phòng của ông cụ thì phát hiện đứa cháu trai đã lâu không về của mình đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.
"Chẳng phải gần đây con đã cho người theo dõi nhà họ Dương rồi sao? Sao giờ lại nghiện điện thoại thế?" Tịch Tiệm Hành ngồi xuống lưng ghế sofa.
Khi cúi đầu, anh ta thấy một bức ảnh bật ra trong điện thoại của Tịch Tư Yến.
Hình như Tịch Tư Yến cũng hơi bất ngờ nên ngẩn người một lúc rồi vội vàng tắt điện thoại đi.
Hắn cau mày, quay lại hỏi: "Chú có chuyện gì không?"
"Chú... Đương nhiên là có chuyện rồi." Tịch Tiệm Hành cười bí ẩn, định lấy điện thoại qua: "Nãy ai mới gửi ảnh cho con đó, chú chưa kịp nhìn rõ, cho chú nhìn lại cái nào."
Tịch Tư Yến nắm tay của chú hai mình lại, mặt không cảm xúc: "Là bạn, không có gì hay ho."
"Không có gì hay ho thì con giấu làm gì?"
Tịch Tư Yến đứng dậy: "Muộn rồi, ông nội đã nghỉ ngơi, con cũng về phòng trước đây."
Thiếu điều nói thẳng là không cho xem.
Dù sao Tịch Tư Yến cũng không ngờ, hắn chỉ bảo Trần Mặc gửi một bức ảnh để xác nhận rằng có người nằm trên giường thôi. Có lẽ vì trong phòng ngủ không bật đèn nên cuối cùng Trần Mặc đã cầm điện thoại chụp bừa một tấm bán thân của cậu.
Chăn đắp kín người chỉ chừa ra một cái cằm, nhưng vì áo ngủ rộng rãi nên lộ ra mảng lớn xương quai xanh trông rất đẹp mắt. Dưới ánh sáng điện thoại, vùng da đó lại mang đến cảm giác trắng đến mức phản quang.
Tịch Tư Yến đứng trước cửa phòng mình.
Hắn mở ảnh ra, định nhắn lại gì đó nhưng bức ảnh bị thu hồi.
Bên kia gửi đến một tin nhắn: 【Nếu tôi nói sau khi gửi xong tôi mới ý thức nó giống ảnh giường chiếu, cậu có tin không?】
Lúc này, Trần Mặc đang nằm trên chiếc giường xa lạ.
Có cảm giác ngượng ngùng như bị bao quanh bởi mùi hương quen thuộc.
Đặc biệt là sau khi gửi bức ảnh đó đi.
Thậm chí cậu còn mong rằng Tịch Tư Yến không thấy, hoặc thắc mắc hỏi: Ảnh giường chiếu gì?
Kết quả.
Vài giây sau.
XSY: 【Có vẻ cậu thật sự nghiêm túc muốn quấy rối bạn học nam nhỉ.】
Trần Mặc: 【... Cho cậu hai giây để thu hồi rồi phát ngôn lại đó.】
Bên kia thu hồi thật.
XSY: 【Chụp cũng không tồi.】
XSY:【Ngủ sớm đi!】
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 27: Chẳng phải giường tôi còn trống sao, qua đó ngủ đi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương