Nhờ có đêm 30 hôm đó mà mãi cho tới mùng 6, Trần Mặc nếu không phải đang dự tiệc của nhà này thì cũng phải đi của nhà họ hàng bên khác. Cứ như thể cậu ngủ một đêm rồi thành người nổi tiếng vậy, đủ các cô chú anh chị em trai em gái vốn dĩ chẳng thân quen gì nhau cứ thay phiên nhau xuất hiện, giống như trước kia từng ghẻ lạnh nhau bao giờ vậy.
Mà từ đầu đến cuối Trần Mặc cũng chẳng nói lại ai, khen thì cậu nhận, mà dạy thì cậu nghe.
Chỉ là với những ai cậu dò hỏi xem ông nội cho cậu những gì, hoặc là kiếm cớ bảo mình có chuyện cần nhờ cậu "mượn tạm" vài món đồ từ ông nội, Trần Mặc đều giả vờ như chẳng nghe thấy gì hết.
Năm mới vẫn chưa qua hết.
Làn sóng rầm rộ này chẳng mấy chốc cũng êm dần.
Bây giờ nếu mấy người họ hàng nhắc tới cậu, hẳn ai cũng sẽ trưng bộ mặt như bị táo bón ra bảo cậu giỏi giữ tiền lắm, chỉ thiếu điều muốn nói cậu là tên kẹt xỉ nữa thôi.
Trần Mặc có kẹt xỉ hay không, người cần biết tự nhiên cũng sẽ tự biết được.
"Lại gửi tiền à?" Không lâu sau kỳ khai giảng giữa kỳ năm hai, Lão K gửi tin nhắn qua nói: "Nhà đầu tư lần trước ngài giới thiệu sau khi đánh giá đã quyết định đầu tư cho bọn tôi, chỉ riêng mỗi việc này thôi bọn tôi cũng thật sự cảm ơn ngài rất nhiều."
Câu nào câu nấy cũng dùng kính ngữ.
Làm cho Trần Mặc đang lén xài điện thoại trong tiết tự học cũng thấy hơi gai người.
Trần Mặc: "Gọi tôi Trần Mặc là được rồi."
Lão K: "Được ạ, ông chủ Trần."
Trần Mặc: "..."
Tuy cậu biết người kia không rõ thân phận của mình, chính cậu cũng nói với Tô Thiển Nhiên là đừng làm lộ tin tức của cậu ra, nhưng với tư cách là học sinh cấp ba hiện tại, cậu thấy hơi khó để tự nhiên đặt mình vào "cậu" khi đã trưởng thành như trong đời trước.
Huống hồ cậu cũng không thích như vậy.
Cậu thật sự không thích kiểu môi trường làm việc phân biệt quá rạch ròi giữa cấp trên và cấp dưới.
Có quá nhiều những văn kiện không thể ký hết, quá nhiều những cuộc họp mặt, quá nhiều vấn đề nhân sự không thể giải quyết xuể.
Cậu nhớ về những ngày khi còn nhỏ.
Ở cái trấn nhỏ hoang vu đó, một ngày nọ cậu kinh ngạc phát hiện ra rằng đứa nhóc nhà cách vách được ba mẹ đi làm công ngoài xa mang về món đồ chơi ô tô điều khiển từ xa.
Đó là lần đầu tiên cậu tò mò về thế giới bên ngoài vùng núi này đến vậy.
Dù rằng đó lúc cậu giãy dụa cùng cực.
Những năm học cấp hai ở trên trấn, từ trong sách báo, từ đủ những thứ hư hỏng ngẫu hứng đi karaoke hoặc ra quán net, cậu hiểu rõ rằng, không phải cặp cha mẹ nào cũng sẽ như Trần Kiến Lập và Lý Vân Như, mà cuộc sống này cũng không phải cũng chỉ xoay quanh một vùng đất nhỏ bé như cậu vẫn luôn nghĩ.
Không ngừng học hành, trong tiềm thức của cậu chính là một cách để được giải thoát.
Dù sau này khi quay về nhà họ Dương có gặp phải chướng ngại khác do chính cậu mà ra, nhưng đây thực ra cũng chẳng phải vấn đề, vì trong thâm tâm cậu vốn dĩ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cả.
Đây cũng là lý do vì sao sau đó cậu có thể gặp được Lão K, cũng từ đó mà có được cơ hội hợp tác.
Cậu thích một thế giới thay đổi từng ngày.
Đây cũng là lý do cậu mê mệt thế giới khoa học hiện đại.
Như thể nếu đắm chìm vào đó, cậu sẽ được trở về là cậu của thưở ban đầu.
Trần Mặc nhắn tin trả lời Lão K, "Số tiền này mới là khoản đầu tư chính thức của tôi, những khoản trước thì không tính. Nhưng tôi cũng có điều kiện, tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ quyết định nào liên quan đến công ty, thời hạn là 5 năm, và cũng không thể đảm bảo có thể cung cấp được công nghệ tốt nhất hay không."
Tuy là lấy cổ phần, nhưng đề nghị này nói ra thật sự không khác tặng không tiền là bao.
Cả buổi sau vẫn chưa thấy anh ta trả lời lại.
Trần Mặc cúi đầu nãy giờ, bỗng nhiên nghe trên đầu có vài tiếng ho khan.
Vừa ngẩng đầu đã thấy thầy chủ nhiệm Hứa Sinh Lung đang đứng bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt chết chóc.
"Đem ra đây." Hướng Sinh Lung đưa tay ra.
Mỗi động tĩnh này cũng đủ làm cả lớp lấm lét cả lên rồi.
Trần Mặc chỉ trong nháy mắt bị đánh về nguyên hình, cậu sờ mũi, cam chịu tắt máy rồi giao điện thoại ra.
Tịch thu điện thoại xong, y còn không quên dặn dò: "Vừa vào học kì được chưa đầy một tháng đã bắt đầu buông thả rồi, em tưởng thi cuối kỳ học kỳ trước được thành tích tốt là xong rồi à? Đường đi này vẫn còn dài lắm đấy."
"Em sai rồi lão Hướng." Trần Mặc lập tức nhập vai kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Hướng Sinh Lung: "Lão Hướng cái gì, chú ý quy định trường lớp chút, em nghiêm túc lên cho tôi."
Cả lớp vang lên một tràng ha ha.
Hướng Sinh Lung quay người quay lại trên bục giảng, tức giận nói: "Các em cười cái gì, thành thật tự học vào cho tôi. Các em nhìn Tịch Tư Yến mà xem kìa, khai giảng là đã bay ra thủ đô đi thi rồi, nếu mọi việc thuận lợi, người ta học xong lớp 11 là đã có thể hoàn thành hết chương trình của Olympic rồi, đã bỏ xa các em cả một đoạn rồi, các em đừng có ở đây thảnh thơi thư giãn nữa giúp tôi với."
Trong lớp lập tức ồn ào những tiếng rên rĩ.
"Lão Hướng ơi, mỗi đi học không thôi đã đủ khổ rồi, thầy đừng lôi dòng quái vật hàng tuyển loại một như Yến ca ra nhục mạ người bình thường tụi em nữa mà."
"Đúng đó thầy ơi, bọn em chỉ muốn thành thật đi chậm mà chắc thôi, thầy trò với nhau thầy đừng nhẫn tâm như vậy mà."
Đối với học sinh lớp thực nghiệm, thứ không bao giờ tệ được chỉ có tài ăn nói.
Trần Mặc ngồi đằng sau nghe mà buồn cười, cậu nhìn nhìn bàn trống bên cạnh, cũng hơi giật mình.
Đã vào tháng ba, những cây anh đào ở khu dạy học cũng đã nở rộ.
Mà trong lớp học, những người lúc này đang tự gọi bản thân chỉ là người bình thường, ai cũng đang không ngừng nỗ lực phấn đấu hết sức vì chính mình.
Nội tâm Trần Mặc bỗng nhiên cuồn cuộn một cảm giác gì đó rất khẩn trương.
Cảm giác đó chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.
Qua vài ngày sau, Trần Mặc cũng đã nhận được tài liệu về hạng mục mà đoàn đội bên Lão K đang tiến hành, chuyên đề nghiên cứu là về ứng dụng của công nghệ thông minh vào truyền thông kĩ thuật số.
Trần Mặc cũng không lạ gì với công nghệ thông minh, dù sao thì đời trước cậu cũng từng dẫn dắt những hạng mục tương tự rồi.
Nhưng việc đó cũng không đồng nghĩa rằng cậu không cần phải tra cứu thêm một lượng lớn kiến thức, trên bàn cậu hiện tại cũng đang có không ít sách chuyên ngành dày cộm như là mấy viên gạch.
Từ lúc cậu bắt nghiên cứu, càng nói chuyện với Lão K, chủ đề nói chuyện của hai người ngày càng đi vào chuyên ngành, mà thái độ của Lão K khi này vẫn còn là sinh viên đại học, cũng một nghiêm túc hơn.
Với cái thân phận học sinh cấp ba này của Trần Mặc, đương nhiên là không thể nói cho người kia biết tình huống thật của cậu.
Mà đám trong ký túc xá cũng đã bắt đầu thấy là lạ rồi.
Dù sao Mặc thiếu nổi danh dưỡng sinh dạo gần đây hình không được dưỡng sinh lắm.
Ý không phải là nói cậu không còn ngâm chân, không uống trà, không mặc quần giữ ấm nữa, mà đang nói khí chất của cậu bây giờ đã hoàn toàn khác xưa.
Cái khí chất lười biếng trước kia của cậu ta biến mất tiêu rồi.
Mà thay vào đó, là cảm giác của một sự kiên định hết sức trầm ổn.
"Mấy này là gì đây?" Trong lúc đứng nói chuyện tình cảm với bạn gái trên mạng, Tề Lâm lật lật vài trang sách chuyên ngành toàn tiếng Anh trên bàn Trần Mặc mà chẳng hiểu gì hết, hắn khiếp sợ nói: "Vậy mà tôi đọc cũng không hiểu luôn này."
"Sách về robot đấy." Trần Mặc nhìn lướt qua nói.
Tề Lâm: "... Robot? Cậu đọc cái này làm gì vậy?"
"Chẳng làm gì cả, chỉ là thích đọc thôi."
Trần Mặc đưa tay ra lật sách về trang cũ, cân nhắc một chút rồi cười nói: "Thật ra thì cũng thú vị lắm đó."
"Thế giới mấy người bọn cậu tôi không thể hiểu được." Tề Lan chết lặng nói: "Trước kia tôi chỉ thấy cả giác này chỗ lão Tịch thôi. Mặc ca à cậu định đi theo lối mòn của cậu ta hả?"
"Không hề nhé?" Trần Mặc thoải mái xoay ghế, Tịch Tư Yến cậu ta cân được cả đám người chúng ta, còn tôi là vì niềm vui cá nhân thôi, tự tôi cân tôi luôn. Cậu coi mà xem giờ điện thoại tôi bị lão Hướng tịch thu rồi, bây giờ muốn nhắn tin cho ai còn phải đi nhờ các cậu nữa còn gì."
Đang nói, chiếc điện thoại màu đen đang cầm trên tay bỗng run lên.
Trần Mặc đã đăng xuất hết ứng dụng trò chuyện nên cũng đưa thẳng điện thoại lại cho Tề Lâm, "Có điện thoại này."
"Chắc bạn gái tôi gọi." Tề Lâm vui vẻ nói, tỏ vẻ ngại quá rồi tiếp điện thoại, còn chưa kịp nhìn màn hình vừa nghe tiếng kết nối đã há mồm gọi: "Bà xã."
Trần Mặc ngồi ghế bên cạnh run lên một cái.
Giây tiếp theo, chỉ thấy mặt Tề Lâm như như muốn nứt ra luôn vậy.
Cậu ta lắp bắp: "Tịch... Tịch, không phải đâu, bà xã, ớ! Không phải là tôi muốn gọi cậu là bà xã đâu."
Cậu ta giải thích cả buổi, sau đó bày ra bộ mặt đen như đít nồi đưa điện thoại lại cho cậu.
"Tìm cậu đấy."
"Tìm tôi?" Trần Mặc hỏi lại cho chắc mới đưa tay nhận điện thoại, nhìn thấy là cuộc gọi từ Tịch Tư Yến thì đồng cảm nhìn sang Tề Lâm một cái rồi mới đưa điện thoại lên tai: "Có chuyện gì đấy?"
Không biết có phải vì tín hiệu bên kia không tốt hay không.
Có tiếng rè rè, nhưng rất nhanh giọng nói trầm ổn của Tịch Tư Yến cũng truyền tới: "Điện thoại cậu đâu rồi? Tin nhắn gửi cho cậu mấy ngày nay sao không trả lời."
"Cậu gửi tin nhắn cho tôi hả?" Trần Mặc ngẩn ra: "Điện thoại đang chỗ lão Hướng, dùng lén trong lớp bị tịch thu mất rồi."
Trần Mặc nói rất thản nhiên, Tịch Tư Yến cũng có vẻ đã chấp nhận câu trả lời này, chỉ ừ một tiếng.
Trần Mặc chỉ biết hôm nay hắn đang ở thủ đô, nhưng lịch trình cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
Cậu hỏi: "Cậu đang ở đây vậy? Đang làm gì thế?"
"Chuẩn bị ra nước ngoài thi đấu rồi." Tịch Tư Yến nói: "Đang trên đường ra sân bay rồi."
Trần Mặc: "Nhanh vậy sao."
Tịch Tư Yến: "Ừm."
Vừa nói đến đây, Trần Mặc lại nghe được giọng ai đó đang điểm danh.
"Vậy cậu mau đi đi." Trần Mặc cười nói: "Thi đấu thuận lợi, tiền đồ vạn dặm nhé."
Tịch Tư Yến đáp lại: "Được."
Rồi lại nói thêm: "Ở nước ngoài liên lạc hơi phức tạp, có gì thì nhắn tin cho tôi."
Trần Mặc cũng ừ đáp lại.
Có lẽ từ lần tiệc năm mới đó, Trần Mặc đã quen với việc Tịch Tư Yến sẽ biết tất cả những việc cậu làm, cũng quen với việc nếu có thật sự có chuyện cần giúp đỡ, cậu sẽ không cần phải hoài nghi xem liệu hắn có giúp mình hay không.
Tuy là thật ra cậu cũng chẳng gặp phải chuyện gì cả.
Gần đây Dương Khải Án đối xử rất tốt với cậu, sinh hoạt phí cũng theo đó tăng lên gấp mấy lần.
Mà Chu Yểu Quỳnh không biết có phải do được bà cụ Chu gia chỉ dẫn hay không, vào năm mới, bà đột nhiên đối xử rất công bằng, ngoại trừ việc đôi khi sẽ bảo tài xế mang thuốc bổ đến, còn lại cũng không làm phiền đến cậu quá nhiều.
Còn về Dương Chích và Tô Thiển Nhiên gần đây hẳn là đang bận tối mặt với đống hạng mục, có vẻ hắn đã cảm giác được nguy hiểm, nên cũng không có thời gian để ý đến cậu. Dù sao theo hiểu biết của Trần Mặc, sau khi chuyện Dương Thư Nhạc lợi dụng cha ruột của mình bị vạch trần, chuyện cũng không hề chỉ dừng ở đó mà ngược lại còn thường xuyên gặp mặt hơn, cả hình chụp tại nhà hàng cũng bị tung ra, nhưng Dương gia lại chẳng hề nhúng tay xử lý.
Mà nhà đài đang quay chụp với Dương Thư Nhạc thì không hay biết gì.
Chuyện về thân thế cậu ta lại được mang ra xào lại.
Tiêu đề nghe qua cũng khá là ấm áp.
"Ngôi Sao Trời Quang" và Người cha bình phàm giản dị của cậu.
Dương Khải Án lúc này có vẻ là đang bận rộn làm sao để che đậy được vụ này, hẳn sẽ không có thời gian xuất hiện trước mặt cậu.
Đến lúc Tịch Tư Yến cúp điện thoại, Trần Mặc cũng quên luôn việc hỏi hắn, rốt cuộc muốn tìm cậu để làm gì.
Mà ở bên kia, mặt trời ban trưa cũng đã treo cao đỉnh đầu, xe buýt đi đến sân bay cũng đã đợi ở đó được một lúc.
Lần ra nước ngoài này sẽ là các nhóm nhỏ thi đấu với nhau.
Ngồi ở sau cùng là mười mấy bạn học sinh trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ lúc này đang chen chúc nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó nhìn thấy cuối cùng người kia cũng cất điện thoại về.
Một đám người hăng hái hỏi: "Đội trưởng, cậu vừa gọi điện cho ai thế?"
"Là nam hay nữ vậy?"
Một đám người trẻ, chủ đề quan tâm đương nhiên cũng chỉ vòng vòng mấy thứ này.
"Đừng nói là bạn gái đấy nhé?" Một bạn học nữ nói trông thì như đang mệt lả, thực chất là đang nhỏ giọng hỏi dò: "Khó khăn lắm mới được thả ra ngoài mà đã vội đi gọi điện cho người ta rồi, đội trường à, cậu nói xíu đi, ai mà quan trọng thế hả?"
Mà trung tâm của câu chuyện, trước ngực còn đang đeo huy hiệu đại diện cho quốc tịch của mình.
Trên mặt hắn chẳng lộ ra chút biểu cảm nào như của một người đang bị trêu ghẹo, cặp chân dài không chút chậm trễ đi về phía cửa xe, còn không quên nhắc nhở: "Ngồi xe thì đừng có ló đầu ra ngoài cửa sổ quá, ảnh hưởng an toàn giao thông."
Đáp lại hắn là một tràng chậc lưỡi.
Hắn lên xe, ngồi vào vị trí sau cùng cạnh cửa sổ.
Nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định: "Đội trường, cậu vẫn chưa trả lời bọn tôi đâu nha, người vừa rồi cậu gọi điện là nam hay nữ vậy."
"Là nam." Tịch Tư Yến chậm chậm nhắm mắt lại, trả lời một câu.
Một câu là nam, cũng dập bớt lửa nhiệt tình của nhiều người, làm mọi người cũng chẳng còn lý do để hỏi nữa.
Có bạn học kia nói thầm: "Thời khắc quan trọng như vậy, gọi điện cho nam thì có gì để nói chứ."
Tịch Tư Yến mở mắt nghiêng đầu qua nói: "Cũng nhiều chuyện để nói lắm đấy."
"... Hả?"
Tịch Tư Yến không còn trả lời mấy câu hỏi này nữa.
Hắn nhắm mắt lại ngủ.
Trên đường đi đến sân bay, hắn chợp mắt được một lúc.
Hắn nhìn thấy một cảnh tượng ngắn ngủi, không thể phân biệt được là mơ hay thật.
Cùng một chuyến đi, cùng một đích đến là sân bay, chỉ là lại thiếu một câu tiền đồ vạn dặm, chút hối tiếc đó có thể sẽ không bao giờ bù đắp được.
Vậy nên, khi máy bay cất cánh lên trời cao ngời ngợi.
Vạn vật trở nên nhỏ bé, mà người trên cao cũng gõ xuống ứng dụng ghi chú một dòng chữ.
—— Con đường phía trước rộng mở, hy vọng cậu cũng sẽ thuận buồm xuôi gió nhé.
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 44: Thời khắc quan trọng như vậy, gọi điện cho nam thì có gì để nói chứ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương