Khi nhận lại điện thoại từ Tịch Tư Yến, Trần Mặc hơi ngạc nhiên: "Cậu nói cậu ta liên lạc với phóng viên là sao?"
Lão Cẩu: "Đúng đó, mấy bài báo theo phong trào cũng chỉ trích Dương Thư Lạc nhiều lắm. Họ nói cậu ta thản nhiên chấp nhận sự thiên vị của nhà họ Dương, còn giành được danh hiệu ngôi sao vườn trường gì đó nữa. Cậu ta giết địch một ngàn, tự hại tám trăm thì có ý nghĩa gì đâu?"
Lúc này, Tề Lâm mang laptop sang.
"Các cậu xem cái này đi."
Trần Mặc và lão Cẩu cùng nhìn qua.
Đó là bản tin mới nhất được phóng viên tức tốc đăng tải vào sáng sớm hôm nay.
Trong khung ảnh rung lắc, cổng lớn của nhà họ Dương xuất hiện.
Hiện trường trông khá hỗn loạn. Phóng viên, xe cảnh sát, trừ Trần Mặc ra thì tất cả thành viên trong nhà họ Dương đều tập trung lại.
Người đàn ông trung niên bị vặn tay, quỳ trên mặt đất chính là Trần Kiến Lập. Ông ta vừa giãy dụa vừa hét lớn: "Tôi xin tiền con trai ruột của mình là chuyện đương nhiên! Tôi nói cho các người biết, kẻ bắt cóc chính là mụ đàn bà Lý Vân Như kia. Nhà họ Dương các người cứ kiện bà ta đi! Dựa vào đâu mà lại bắt tôi?!"
Ống kính chuyển qua cảnh Dương Thư Lạc đang đứng cúi đầu.
Phóng viên hỏi: "Dương Thư Lạc, em bị cha ruột mình tống tiền trong thời gian dài như vậy. Số tiền lên đến năm vạn. Đó là áp lực không hề nhỏ với một học sinh như em. Tại sao em không tìm sự giúp đỡ từ gia đình hoặc bên ngoài?"
Rốt cuộc Dương Thư Lạc cũng ngẩng đầu lên. Mặt cậu ta trắng bệch, chưa mở miệng nói mà mắt đã đỏ hoe.
Cậu ta vẫn giữ cái vẻ bối rối, khó khăn nói: "Em... không muốn gây thêm phiền phức cho gia đình. Ba mẹ Dương luôn đối xử với em như con ruột nên đã để Trần Mặc phải chịu nhiều thiệt thòi, em biết hết. Hơn nữa, em không hiểu rõ con người của Trần Kiến Lập. Ban đầu, ông ta chỉ nói với em rằng ông ta một thân một mình làm việc ở thành phố Tuy rất vất vả. Thế nên em mới định giúp đỡ cho ông ta một ít. Ai ngờ ông ta ngày càng tham lam, còn uy hiếp em. Ông ta bảo em không được nói cho ai biết, em..."
Nói đến đây, cậu ta ra vẻ nghẹn ngào, không thể nào nói tiếp nữa.
Phóng viên tốt bụng an ủi cậu ta vài câu.
Bình luận bên dưới cũng bắt đầu có khuynh hướng đổi chiều.
【Tôi thấy Dương Thư Lạc này cũng đáng thương mà. Đâu thể vì cậu ấy được nuôi dưỡng trong nhà họ Dương mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu ấy được.】
【Đúng đó, nhà họ Dương thiên vị là việc của họ. Một cậu bé mới mười mấy tuổi thì có thể quyết định được gì chứ?】
Nhưng cũng có người phản đối.
【Các người nhìn từ góc nhìn của Thượng đế nên nói nghe nhẹ nhàng quá ha. Theo tôi, Dương Thư Lạc không phải loại người đơn giản đâu. Đã muốn cái này còn muốn nốt cái kia, mọi thứ tốt đẹp toàn thuộc về cậu ta. Chẳng lẽ các người đã quên rằng trong chuyện này vốn chỉ có một nạn nhân thôi hả?】
【Trà ơi là trà! Cậu chủ thật chỉ mất có mười bảy năm cuộc đời thôi mà, còn tôi thì mất năm vạn tệ lận đó.】
【Tôi tò mò nhà họ Dương sẽ xử lý chuyện này ra sao lắm à nha.】
...
Tề Lâm gập laptop lại.
Sau đó nói: "Ban đầu chuyện này do phóng viên chủ động khai thác. Nhưng khi thấy sự việc có nguy cơ bại lộ, Dương Thư Lạc đã liên hệ với phóng viên trước. Cũng thông minh lắm, cách này không chỉ giúp bảo vệ hình tượng của mình trước công chúng mà còn khiến nhà họ Dương chịu áp lực dư luận. Thế nên, họ buộc phải giúp cậu ta thoát khỏi rắc rối mang tên Trần Kiến Lập này. Nếu không nhờ Tịch Tư Yến nhận được tin từ tối qua, có khi đến giờ nhà họ Dương vẫn chưa biết mình bị đâm sau lưng thê thảm như vậy."
Lão Cẩu há hốc mồm kinh ngạc.
"Gia đình hào môn của các cậu phức tạp đến vậy hả? Tôi thấy nếu mình rơi vào tình cảnh đó thì chắc không sống nổi quá nửa năm đâu."
Trần Mặc không phát biểu ý kiến.
Hoàn cảnh trước đây của Dương Thư Lạc nhìn thì có vẻ rất thuận lợi, nhưng trên thực tế, cậu ta đã hãm sâu vào vũng lầy. Trần Mặc không ngạc nhiên khi cậu ta đủ thông minh để thoát khỏi đó, nhưng cách cậu ta đạp lên cậu để leo ra khiến cậu rất buồn nôn.
Trần Mặc xoay người, nhổ ngụm nước trong miệng ra rồi nói: "Tôi sẽ về nhà họ Dương một chuyến."
"Cậu điên rồi hả?" Lão Cẩu ngăn lại: "Giờ mà về thì chẳng khác nào bơm thêm nhiên liệu cho bên truyền thông? Bao nhiêu người đang lo không tìm được cậu kia kìa."
Trần Mặc rửa tay rồi nói: "Dù thế nào cũng phải ra mặt và chấm dứt mọi chuyện mà."
Lúc này, Tịch Tư Yến lại lên tiếng.
Về thì chắc chắn là phải về, nhưng không phải bây giờ.
Đến chiều hôm đó, Trần Mặc mới hiểu vì sao Tịch Tư Yến muốn cậu chờ.
Trong sóng gió từ việc tráo con giữa nhà họ Trần và nhà họ Dương, rốt cuộc một nhân vật quan trọng cũng xuất hiện.
Đó chính là người gây ra tất cả mọi chuyện, Lý Vân Như.
Người phụ nữ ngoài bốn mươi mặc một chiếc áo sơ mi nhiều màu sắc, đầu trùm khăn. Khuôn mặt quá mức khắc khổ và những sợi tóc bạc khiến bà ta trông như một người đã năm, sáu mươi tuổi.
Bà ta chấp nhận phỏng vấn.
Trong một căn phòng trọ đơn sơ.
Bà ta hơi cúi đầu, chậm rãi mở miệng: "Đó là một ngày mưa, trên đường đi làm công, tôi bất cẩn ngã một phát nên được người đưa vào bệnh viện... Tôi làm gì có tiền, cái tên súc sinh Trần Kiến Lập kia không lấy tiền của tôi đi đã mừng rồi. Bác sĩ tốt bụng nên ứng trước tiền thuốc men cho tôi. Người phụ nữ giường kế bên cũng sinh cùng ngày với tôi, trông bà ấy rất giàu có, cũng khó sinh nữa. Bà ấy đau quá nên hét nghe xé ruột xé gan. Bà ấy cứ luôn miệng bảo không sinh, còn hỏi đến khi nào chồng mình mới đến nữa. Người đầu tiên đến đó là con trai lớn của bà ấy, khoảng sáu bảy tuổi gì đó... Sau đó thì tôi sinh. Nhưng con trai tôi quá yếu nên phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nghe nói phải mất một khoản tiền lớn thì tôi rất hoảng sợ, trùng hợp là con trai của sản phụ cách vách cũng phải vào đó vì sinh non. Những năm đó, bệnh viện không quản lý nghiêm ngặt như bây giờ. Không biết nghĩ gì mà lúc đó tôi lại thừa dịp sản phụ bên đó ngủ mê man, y tá không chú ý để lén đánh tráo vòng tay của hai đứa bé... Tôi ôm đứa bé kia trốn khỏi bệnh viện, trốn chui trốn lũi đến mấy ngày liền vì sợ bị phát hiện. Mặt đứa bé đó tím tái rất lâu, tôi cứ tưởng nó không sống nổi..."
"Đó là quả báo của tôi, tất cả đều là quả báo của tôi."
"Tên súc sinh Trần Kiến Lập đó nhất quyết đòi tới thành phố Tuy vì thấy nhà họ Dương rất giàu có. Tôi không cản nổi ông ta. Hai tháng trước, ông ta còn gọi khoe rằng giờ ông ta đã có tiền. Nói con trai đã nhận lại ông ta và chủ động cho ông ta tiền."
"Hai ngày trước, qua cuộc điện thoại của Trần Kiến Lập tôi mới biết thằng bé ấy rất thông minh. Nó biết số tiền càng lớn thì khả năng cấu thành tội càng cao. Nó muốn đẩy Trần Kiến Lập vào tù, nhưng ông ta biết trước nên mới đến quậy trước cổng nhà họ Dương."
"Tôi chưa bao giờ mong nó nhận lại tôi. Người mẹ như tôi, nhận lại cũng chẳng để làm gì."
"Còn về thằng bé Trần Mặc... Tôi không có gì để nói, tôi chấp nhận mọi kết quả từ phía pháp luật."
...
Môi người phụ nữ gần như không còn chút huyết sắc.
Khô nứt, tái nhợt.
Phần lớn thời gian bà ta chỉ nói về Dương Thư Lạc, về cảm xúc của bà ta mỗi khi lén nhìn cậu ta từ cổng nhà họ Dương, về niềm vui mỗi khi biết cậu ta sống tốt, về việc chỉ cần được thấy cậu ta bấy nhiêu là bà ta đã đủ thỏa mãn.
Như một người mẹ tốt, hết lòng vì con mình.
Lý Vân Như không học vấn, lại mang trong mình sự yếu đuối, ích kỷ và hèn nhát đến cực đoan. Bằng không thì bà ta đã không phải kiểu hỏi gì nói đó như bây giờ. Bà ta không hề biết rằng những điều mình nói ra có thể khiến người ngoài thấy rõ con trai bà ta là một kẻ cực kỳ giỏi ngụy trang, người đầy mưu mô và còn phơi bày toàn bộ việc cậu ta đã đâm sau lưng nhà họ Dương. Nếu bà ta biết mình đã tự tay phá hủy tất cả mọi kế hoạch mà con trai bà đã dày công sắp đặt, thì có lẽ những lời nguyền rủa mà bà thường dùng để chửi rủa Trần Kiến Lập đã chuyển sang nhắm vào người đã tìm đến bà ta.
Quả nhiên, buổi phỏng vấn vừa được phát sóng đã nhanh chóng thu được hiệu quả.
【Đỉnh thật! Không biết nên khen đôi vợ chồng này đỉnh hay phải khen cái gen đỉnh nóc kịch trần của nhà này nữa.】
【Max điểm môn logic kiểu tướng cướp luôn. Giả vờ làm mẹ hiền cái gì không biết, đúng là người đáng thương tất sẽ có chỗ đáng hận mà.】
【Dương Thư Lạc cũng hề hước thật. Nếu mẹ ruột cậu ta mà không nhảy ra, tôi đã tin cậu ta là bé đáng thương bị ông bố cờ bạc ép đến đường cùng thật rồi. Diễn xuất này phải gọi là đỉnh chóp.】
【Tôi chỉ có thể nói vở kịch của nhà hào môn đúng là đặc sắc, không có ai ngu ngốc cả.】
【Toàn là kẻ ác thôi. Ồ, trừ Trần Mặc ra, chưa thấy bao giờ nên tạm thời không đánh giá.】
【Nói chứ Trần Mặc đâu rồi? Chuyện đã rầm rộ đến mức ai trong nhà họ Dương cũng bị theo dõi hết, thế nhưng phóng viên lại hoàn toàn không tìm ra Trần Mặc ha? Hề hước thật chứ.】
【Tìm Trần Mặc làm gì, tôi đề nghị xử lý cái cậu Dương Thư Lạc này trước. Giờ hình của cậu ta vẫn còn treo trên trang web của Sở Giáo dục kìa. Buồn nôn thật! Lừa dối trẻ vị thành niên, đã báo cáo rồi.】
【Cậu chủ Dương trong sạch gớm! Không hổ danh Ngôi Sao Trời Quang nhỉ, chắc đây là chuyện nực cười nhất mà tôi được nghe trong năm nay đó.】
Dương Thư Lạc bị cư dân mạng chỉ trích nặng nề, trèo cao ngã đau.
Trong khi đó, nhà họ Dương không biết họ đang phải đối mặt với một cơn bão như thế nào.
Ở khách sạn, Tịch Tư Yến vươn tay tắt màn hình phỏng vấn trên điện thoại của Trần Mặc rồi nói: "Cậu đừng nặng lòng. Năm xưa, bà ta dám làm chuyện đó thì giờ phải chịu trừng phạt. Chỉ là chúng ta lợi dụng bà ta để làm sáng tỏ sự thật trước khi bà ta vào tù mà thôi, làm vậy là đã rộng lượng với bà ta lắm rồi."
"Ai bảo tôi nặng lòng chứ." Trần Mặc cười: "Thật ra tôi không phải người đạo đức như thế đâu."
Đừng nói đến buổi phỏng vấn như thế này.
Kiếp trước, dù có đứng trước giường bệnh của một Lý Vân Như đang hấp hối cậu cũng chưa bao giờ thấy hối hận.
Nếu bàn về độ lạnh lùng vô cảm, Trần Mặc luôn thấy mình đã tu luyện đến độ khá hoàn hảo.
Nhưng Tịch Tư Yến vẫn không đồng tình, ngược lại còn lắc đầu nói: "Trong nhiều việc cậu rất có nguyên tắc, chính cậu không nhận ra sao?"
"Ví dụ?"
"Tự cậu nghĩ đi."
Trần Mặc nghi ngờ: "Chắc cậu không phải kiểu đầu đầy tình yêu đâu ha?"
Tịch Tư Yến lạnh lùng đáp: "Tôi không nhớ là chúng ta có yêu đương."
"Tất nhiên là không." Trần Mặc nói: "Tôi đang nói cậu là kiểu người thích ai thì sẽ nhìn người ta qua 18 lớp filter. Trông giống cái kiểu người bị tình yêu làm mờ mắt đó. Coi chừng bị người ta lừa đó nha, Yến ca."
"Cậu tự lo cho mình đi."
Tịch Tư Yến trả điện thoại Trần Mặc lại cho cậu.
Là cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của cậu, Hướng Sinh Lung.
Lão Hướng hiếm khi dịu dàng đến vậy, y mở lời: "Trần Mặc, em đang ở đâu thế?"
"Khách sạn ạ." Trần Mặc đáp.
Lão Hướng nói: "Được, tốt lắm. Ừm thì... Chuyện là thế này, tất cả giáo viên và học sinh trường mình đều hiểu dạo gần đây tâm trạng của em không tốt. Có ai ở cạnh em không? Có an toàn không? Có cần thầy gọi vài bạn đến ở với em không?"
"Lão Hướng à." Trần Mặc nói: "Thầy Lại đang ở bên cạnh thầy phải không? Thầy nói thầy ấy là đừng có lo, em vẫn ổn, ăn uống ngủ nghỉ đều tốt, không làm lỡ việc học tuần tới đâu... Với lại, em càng không nghĩ quẩn rồi tự tử đâu. Đừng gọi đến nữa, đây đã là cuộc gọi thứ bao nhiêu rồi."
Trần Mặc cúp máy rồi nhìn sang Tịch Tư Yến đang đứng bên cạnh.
"Sao cậu không nói cậu cũng ở đây?"
"Cậu muốn nói?" Tịch Tư Yến nhướng mày.
Trần Mặc không hiểu: "Có gì mà khó nói đâu?"
Tịch Tư Yến nhéo nhéo mi tâm rồi bật cười, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì với Trần Mặc.
Tối hôm qua, ở lối ra của quán bar.
Một bức ảnh mờ mờ trông như ảnh hai người ôm nhau đã lan truyền trong các nhóm lớn của trường với tốc độ chóng mặt. Đến chiều hôm nay, chuyện này dần có xu thế sôi sùng sục.
Bức ảnh chỉ chụp được góc nghiêng của Tịch Tư Yến. Còn Trần Mặc thì vừa khéo xoay đầu đi nên chỉ bắt được một bóng lưng mờ ảo. Không thể phân biệt được đó là nam hay nữ.
Tuy nhiên, tin đồn yêu đương của đại thần vừa được học vượt, vừa được tuyển thẳng của trường Trung học Số 1 đã đủ tạo thành một tin giật gân.
Giữa học sinh với nhau, mấy tin đồn này còn khiến khiến mọi người phấn khích hơn cả tin tức xã hội như chuyện của hai nhà họ Trần và họ Dương.
Vốn Trần Mặc còn đang băn khoăn, không hiểu tại sao Tịch Tư Yến lại phản ứng kỳ lạ đến vậy.
Thì lúc đó, cậu đã được tin nhắn mà Lão Cẩu gửi hồi trưa. Đó là ảnh chụp màn hình của các nhóm trong trường.
Đầu tiên là vài đoạn chat.
"Mẹ nó, tôi vỡ mộng rồi. Mẹ nó, là Tịch Tư Yến đó."
"Đừng có gào thét nữa! Sở dĩ nam thần được gọi là thần vì chúng ta không thể với tới được mà."
"Sao các cậu có lố thế? Trong bức ảnh đó có gì đâu nào."
"Cậu mù hả?"
"Trong con đường u tối, Tịch thần cúi đầu nhìn chăm chú. Cả hai đứng gần như vậy mà cậu còn nói không có gì, không có gì thì tôi trồng cây chuối đớp cứt cho cậu xem!"
"Người chị em à, cậu tàn nhẫn quá!"
"Vậy có ai có thể cho tôi biết rốt cuộc yêu tinh đó là ai không?"
Lão Cẩu khoanh tròn cái bóng đen mờ mờ trong ảnh.
Rồi nói thẳng: "Người anh em à, dù cậu đang trải qua chuyện lớn trong đời nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu. Yêu tinh lần này cũng là cậu, phải không?"
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 47: Về thì nhất định phải về, nhưng không phải bây giờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương