Buổi tiệc tối được đặt tại một nhà hàng Trung Hoa tư nhân, quy mô rất cao cấp với nhiều yếu tố văn hóa dân tộc đầy phong cách. Theo lời của lão K thì đây là nơi "thuần túy để khoe mẽ" mà thôi. Người phụ trách hiện tại của bên đầu tư tự nhận là người có văn hóa, tự cao tự đại, thái độ kiểu như "Nếu công ty các cậu không có tiềm năng phát triển thì tôi cũng chẳng thèm tổ chức buổi gặp mặt này đâu."
Ban đầu Trần Mặc hơi bối rối, theo lý mà nói thì kiểu người như vậy rất khó bị hấp dẫn bởi những điều kiện thông thường.
Nhưng đến khi gặp người đó, cậu đã hiểu.
Một phòng riêng đủ rộng cho hai mươi người.
Trên bàn tròn được bày đầy các món ăn xa xỉ như bào ngư, súp gà hầm sâm, tôm hùm Úc... chỉ nhìn thôi đã biết toàn những món đắt tiền. Trên bàn đã có khoảng bảy, tám người ngồi, bao gồm các bên có lợi ích tham gia.
Trong cái lạnh của tháng mười, người ngồi ở ghế chính vẫn cầm theo một chiếc quạt, trên quạt có viết mấy chữ "Trời không phụ lòng người" bằng bút lông.
Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu hói, tay còn đang cầm hai quả óc chó sáng bóng để mân mê.
Khi bước vào, Lão K đã ghé tai Trần Mặc thì thầm: "Cái gì mà "Trời không phụ lòng người", bỏ vợ để theo bám váy một người đàn bà giàu có, phông bạt lên là thành người làm công tác văn hóa, chậc."
Trần Mặc nhìn qua: "Vừa ăn xong đã chửi? Tối nay không cần cầu xin nữa à?"
"Nói đến là bực mình." Lão K nói nhanh: "Nếu không vì VC* của Hoàn Thượng làm nội bộ công ty đầu tư rạn nứt, người phụ trách ban đầu ra đi thì giờ làm gì đến lượt ông ta ngồi đó lên mặt với chúng ta. Tối nay nhớ để ý, anh vừa mới biết vợ ông ta vốn đã không ưa giám đốc Chu của Hoàn Thượng rồi. Chắc chắn chúng ta sẽ bị làm khó, cứ nhìn theo ánh mắt tôi mà hành động."
Trần Mặc không nói gì. Giám đốc Chu mà lão K nhắc đến chính là phó tổng của Hoàn Thượng, ông đã dốc toàn lực thúc đẩy hợp tác ngay từ đầu.
Và đúng là giám đốc Chu đã làm được điều đó.
Hai năm qua, họ hợp tác rất thuận lợi. Họ đã cùng nhau đưa dự án "R2D" ra thị trường.
Tân Duệ là một công ty công nghệ thế hệ mới với lý tưởng cốt lõi là giữ vững sự sáng tạo từ các trường đại học, đồng thời tạo cho những người trẻ có tài năng không gian phát triển tối đa. Điều họ cần là các nhà đầu tư có tiền, ít can thiệp và không ra vẻ hiểu biết.
Giám đốc Chu quả thực đã làm được điều đó.
Trong hai năm qua, họ đã hợp tác suôn sẻ và thành công đưa dự án R2D của Tân Duệ ra thị trường.
Nhưng vào tháng trước, giám đốc Chu bị người khác tố cáo nên đã bị cách chức và điều về trụ sở ở nước ngoài để điều tra.
Khi Trần Mặc và lão K bước vào phòng.
Mọi người trong phòng bao đều quay đầu nhìn về phía họ.
Một người từ công ty phân phối trang thiết bị y tế lớn nhất mà Hoàn Thượng hợp tác cất tiếng: "Đến rồi, đến rồi. Vừa nhắc tới hai cậu xong, mau ngồi đi."
"Anh Lưu." Trần Mặc gật đầu chào rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Trần Mặc quen người này đã lâu.
Họ không quen nhau qua các dịp làm ăn kinh doanh, mà đây là một đàn anh cùng trường với Trần Mặc. Anh ấy đã làm trong ngành này nhiều năm.
Anh Lưu chưa đến ba mươi nhưng đã có dấu hiệu hói đầu. Vừa thấy lão K đi thẳng đến chỗ ngồi chính và cười nói uống rượu với nhà đầu tư đầu hói kia, anh lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói với Trần Mặc: "Lão K cũng nhịn giỏi thật. Giờ tình hình của Hoàn Thượng chưa rõ, nghe nói người tố cáo giám đốc Chu rất có thể là Lỗ Ý, vợ ông ta đấy. Nhiều người đang chờ xem sao đó."
Trần Mặc quay đầu hỏi: "Giám đốc Chu có sao không?"
"Không rõ." Lão Lưu lắc đầu: "Nghe nói ông ấy bị nghi ngờ lạm dụng chức vụ, nhưng anh thấy khả năng đó không cao. Năm kia, lúc cậu bắt đầu đưa ra ý tưởng sơ bộ về R2D, chính giám đốc Chu còn ủng hộ hết mình mà."
"Ừm, đúng vậy." Trần Mặc đáp.
Lão Lưu nói: "Không dễ gặp được nhà đầu tư như vậy đâu, mong là ông ấy không sao."
Nói xong, lão Lưu cụng ly với Trần Mặc.
Chỉ làm nghi thức vậy thôi, từ đầu đến cuối anh không hề ép Trần Mặc uống rượu.
Dù sao thì họ cũng là đàn anh đàn em, anh hiểu rõ đàn em của mình là người như thế nào.
Hôm nay, Trần Mặc phải ăn bữa cơm này cùng một nhà đầu tư giả vờ có học thức. Nhưng khi rời bữa tiệc, lúc nào cậu cũng là một miếng bánh béo bở bởi những thành tựu và kinh nghiệm cậu có được từ khi còn trẻ.
Đúng lúc đó, một giọng nói lớn vang lên từ phía ghế chính: "Tôi muốn cậu ta uống!"
Vì giọng nói quá lớn nên mọi người đều quay đầu nhìn theo hướng người đàn ông đầu hói chỉ.
Đó là một chàng trai trẻ, cậu mặc vest nhưng không cài cúc chỉnh tề như người khác. Mỗi khi cậu thoải mái dựa lưng vào ghế, áo sơ mi bên trong ôm lấy phần eo và bụng cậu cậu tạo nên một vẻ lười biếng đầy phóng khoáng.
Sau khi nghe câu nói ấy, Trần Mặc vẫn bình thản liếc nhìn về phía người ở ghế chính.
Rồi cậu đứng dậy.
Bước tới.
Lão K vội vàng ngăn trước mặt cậu, lên tiếng: "Giám đốc Từ, đây là trưởng phòng kỹ thuật của Tân Duệ. Công việc của cậu ấy đòi hỏi phải tập trung cao độ quanh năm, bất kỳ giai đoạn nào cũng cần được kiểm tra kỹ lưỡng nên thật sự không thể uống được."
"Không được à." Người đàn ông họ Từ phe phẩy quạt. Sau khi đánh giá Trần Mặc từ đầu đến chân, ông ta cười lạnh: "Thanh niên thì ngạo mạn một chút cũng dễ hiểu. Nghe nói công nghệ cốt lõi của Tân Duệ là do một sinh viên xuất sắc từ trường Đại học Q phát triển nhỉ. Đại học Q mà... Đúng là có quyền kiêu ngạo. Nhưng tôi mong các cậu đừng quên, không có tiền của nhà đầu tư nào là từ trên trời rơi xuống. Đúng là R2D đã lên sàn* rồi, nhưng tôi nghe nói các cậu đã bắt đầu sản xuất cho dự án giai đoạn hai rồi phải không? Mấy cậu định bỏ 50% lợi nhuận sau này đấy à? Muốn nhờ vả thì cũng phải có thái độ cầu cạnh chút chứ."
"Ông..." Lão K gần như không thể kìm nén được cơn giận.
Trần Mặc khẽ kéo lão K lại, cậu tự mình bước lên trước.
Cậu cầm lấy một ly vang đỏ trên bàn, ngắm ánh sáng trông như máu khi phản chiếu qua lớp rượu đỏ thẫm.
Sau đó, Trần Mặc nhìn nét mặt trông chờ cậu nhượng bộ của giám đốc Từ. Cậu chậm rãi đặt ly rượu xuống và bình tĩnh nói: "Bảo tôi uống cũng được, nhưng phải xem đó là ai. Ông... là cái thá gì?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông lập tức đông cứng, khóe miệng ông ta giật giật hai cái, mặt đỏ bừng lên.
Cả phòng riêng cũng rơi vào cảnh ngỡ ngàng.
Lão K kéo nhẹ tay áo Trần Mặc, ra hiệu cậu đừng quá đáng.
Nhưng Trần Mặc không hề có bất kỳ phản ứng gay gắt nào, từ đầu đến cuối cậu vẫn là người điềm tĩnh nhất. Thậm chí cậu còn bước tới cạnh giám đốc Từ và xoay người ngồi dựa vào mép bàn tròn. Một tay cậu chống xuống bên cạnh khiến chân cậu trông dài hơn hẳn.
"Cậu định làm gì?" Người đàn ông đầu hói mất đi vẻ bình tĩnh, ông ta lùi lại một chút.
Trần Mặc dùng tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn: "Giám đốc Từ lo lắng thế? Đừng sợ, tôi không đánh người đâu, tôi dễ tính lắm. Chỉ muốn tâm sự chút thôi."
Người kia đầy nghi ngờ: "Tâm sự cái gì?"
"Tâm sự xem.... lúc này ông cố tình cản trở chúng tôi là vì Khoa học Công nghệ Truyền Hưng hay chỉ đơn thuần là vì vấn đề nội bộ của Hoàn Thượng mà thôi?"
Khoa học Công nghệ Truyền Hưng là một công ty công nghệ mới nổi trong hai năm gần đây.
Nó cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tân Duệ.
Không chỉ vì cơ cấu tổ chức và hướng nghiên cứu sản phẩm, mà cả sự cạnh tranh về đầu tư cũng có sự trùng lặp đáng kể. Công ty này được tập đoàn UA của nước ngoài chống lưng nên có tiềm lực tài chính rất mạnh. Họ đã tranh giành với Tân Duệ không ít lần. Cạnh tranh không đáng sợ, đáng sợ nhất là Truyền Hưng luôn sử dụng những thủ đoạn không lành mạnh. Mà chuyện Truyền Hưng dùng những thủ đoạn cạnh tranh ác ý sau lưng họ không phải chuyện mới diễn ra ngày một ngày hai.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời Trần Mặc nói, ánh mắt của giám đốc Từ đã dao động.
Ông ta lên giọng: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Đây chỉ là biện pháp hợp lý để tránh rủi ro mà thôi, ngược lại là các cậu đó. Bên B mà dám có thái độ như vậy, không biết trời cao đất dày là gì à!"
"Đúng vậy." Trần Mặc gật đầu, cậu đứng dậy: "Đúng là chúng tôi không biết tự lượng sức mình, nhưng Giám đốc Từ thì hiểu rõ nhỉ? Theo tôi biết, Hoàn Thượng của các ông đã không còn khả năng huy động thêm vốn nữa. Và mảng công nghệ thông minh là cọng rơm cuối cùng của các ông. Ông chủ Hoàn Thượng có biết ông đã lén nhận lợi ích từ bên ngoài và quay lưng lại với họ không? Hay là Phó tổng Lỗ Ý sẵn lòng chịu trách nhiệm giúp ông?"
Giám đốc Từ biến sắc, mặt hết đỏ đến tái xanh.
Ông ta đột nhiên đứng bật dậy, tay cầm quạt cũng run rẩy không yên. Ông ta không thèm để ý đến sự có mặt của những người khác trong phòng mà lớn tiếng đe dọa: "Cậu không sợ dự án giai đoạn hai của Tân Duệ đổ bể sao?"
"Giám đốc Từ, tôi nghĩ ông chưa hiểu rõ vấn đề."
Trần Mặc vỗ nhẹ lên vai lão K đang mang vẻ mặt "Thôi quên đi! Hết cứu nổi rồi, cậu tự phát huy đi!", rồi cậu nói tiếp: "Ông chủ của tôi xuất thân từ khốn khó, anh ấy mới là người thực sự tin vào câu "Ông trời không phụ lòng người." Chúng tôi chấp nhận đầu tư hợp lý để phát triển Tân Duệ một cách lành mạnh chứ không phải vì chúng tôi túng thiếu, ông hiểu chưa?"
Cậu chỉ chưa nói thẳng ra rằng tôi không túng thiếu lắm đâu, chúng tôi vẫn có thể chịu được chút tổn thất đó.
Không đến lượt ông được voi đòi tiên đâu.
Cậu chưa ăn uống được gì.
Họ ra ngoài với cái bụng đói, Trần Mặc và lão K ngồi xuống bên lề đường và gọi hai bát mì ở một quán ăn vỉa hè.
"Anh đã chuẩn bị tinh thần say quắc cần câu rồi." Lão K húp một bát mì, anh ta nhìn Trần Mặc mới ăn hai miếng đã dừng. Anh ta nói: "Trước đây anh đi với giám đốc Tô quen rồi, giờ đi với cậu nên suýt nữa đã quên mất cậu đâu phải dạng dễ bị uy hiếp."
Trần Mặc liếc nhìn anh ta: "Rõ ràng là ông ta đã nhận lợi ích. Ngu quá nên thử chút là biết ngay."
"Anh không giống cậu." Lão K cảm thán: "Cậu cũng biết Tân Duệ đi đến ngày hôm nay không dễ dàng gì. Giờ có bao nhiêu người dựa vào chúng ta để kiếm cơm kìa, anh không dám đánh cược đâu. Nói thật lòng, nếu không phải hồi năm nhất cậu bỏ hết tiền để cứu công ty thì anh cứ tưởng cậu tay trắng làm nên không đó."
Trần Mặc lấy khăn giấy lau ngón tay: "Tôi lớn lên ở quê, làm giàu từ hai bàn tay trắng chẳng tốt hơn sao?"
"Không phải là không tốt, anh biết giờ cậu rất giàu mà. Hai bằng sáng chế của cậu hồi năm tư chắc là giá trên trời rồi, chưa kể cậu còn có mấy khoản đầu tư khác." Lão K hứng thú bám sát vào bàn, mắt sáng rực: "Tiết lộ cho anh một chút đi, để anh biết đường tính ấy mà."
Trần Mặc ném khăn giấy qua: "Biến đi. Nếu không phải cái tên họ Từ ghê tởm quá thì tôi cũng chẳng cần làm thế."
"Đúng rồi, đúng rồi." Lão K cười: "Đến hôm nay còn ai chịu nổi thái độ đó đâu. Nếu cậu không ra tay thì anh cũng phải nghĩ cách ép Hoàn Thượng thay người thôi. Cậu không muốn ăn thêm chút gì thật à?"
Trần Mặc: "Không ăn."
Lão K: "Ăn thêm chút đi, cậu làm sao vậy? Cậu mà sụt cân nữa thì chắc lão Cẩu lại mắng anh bóc lột cậu mất."
Trần Mặc: "Cậu ta mắng anh lúc nào?"
Lão K cười khổ: "Năm ngoái đấy, lúc cậu dẫn đội đi công tác, kiểm tra sức khỏe xong thì phát hiện suy dinh dưỡng..."
Trần Mặc: "Tôi chỉ là hấp thụ kém thôi, đã điều chỉnh rồi mà. Đã nói nhiều rồi. Đã bảo không phải vì nhịn đói, xin cảm ơn."
...
Phía bên kia đại dương, lúc này là tám giờ sáng.
Những tòa nhà chọc trời đứng sừng sững ở vị trí nổi bật nhất trung tâm thành phố.
Trong không gian vắng lặng ở một văn phòng trên tầng 32, có thể thấy được toàn cảnh thành phố từ cửa sổ sát đất.
Một cô gái tóc vàng sành điệu, đi giày cao gót, gõ nhẹ cửa văn phòng.
Một giọng nói vang lên: "Mời vào."
"Đây là tài liệu cần ký." Cô gái tóc vàng mỉm cười, cô đưa tài liệu ra.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc còn rất trẻ, chiều cao hơn một mét tám khiến hắn nổi bật ở bất cứ đâu. Vai rộng, chân dài, đôi mắt đen sâu thẳm. Cách đây hai năm, ông chủ trẻ tuổi này của cô đã tốt nghiệp với tất cả các bằng cấp từ một ngôi trường danh giá. Trước đó, dựa vào nền tảng gia đình, hắn đã nhắm tới trung tâm tài chính này. Và chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, đế chế của hắn đã vươn lên mạnh mẽ như tòa nhà cao tầng này, nó khó lòng lay chuyển được.
Biết bao người đã nhớ đến họ Tịch này.
Và nhớ đến người ra quyết định trẻ tuổi nhất trong gia tộc đó, Tịch Tư Yến.
Jenny là thư ký do trợ lý Hàn Kiền đề bạt, đôi môi cô đỏ rực và vóc dáng quyến rũ.
Nhiều người đồn đoán rằng đây là cách Hàn Kiền tạo dựng lòng tin. Thậm chí, họ còn đồn đó là bạn giường mà anh ta tìm cho người sếp trẻ tuổi này. Nhưng thực tế, hơn ai hết, Jenny biết rằng lý do cô được đề bạt là vì cô là phụ nữ, cô biết điều và có năng lực.
Bởi Hàn Kiền đã nói Giám đốc Tịch là gay.
Dù Jenny thấy không hề giống chút nào nhưng cô rất thông minh, cô không bao giờ đụng vào những điều cấm kỵ đó.
Ông chủ trước mặt cô nói tiếng Anh chuẩn chỉnh, lịch lãm và tao nhã. Thói quen tập thể dục thường xuyên khiến những cơ bắp hắn ẩn hiện dưới bộ vest mỗi khi hắn tháo nắp bút.
Giọng hắn trầm thấp: "Jenny, Chu Chính Đào đã xuống máy bay chưa?"
"Rồi ạ." Jenny đáp, "Ông ấy đã tới nơi vào đúng ba giờ sáng đêm qua. Đoàn thanh tra của PY đã bắt đầu cuộc thanh tra về ông ấy."
Tịch Tư Yến đóng nắp bút lại, đưa tài liệu lại cho cô.
"Tìm cách giữ ông ấy lại."
Jenny ngạc nhiên, cô đứng sững trong giây lát.
Tổng công ty của Chu Chính Đào từng có xung đột lợi ích với doanh nghiệp nhà họ Tịch. Ông chủ bảo cô để ý nên cô cứ nghĩ sẽ có chỉ thị khác, không ngờ là để bảo vệ ông ta.
Jenny hỏi: "Vì ông ta cũng là người Trung Quốc sao?"
"Tất nhiên là không." Người sếp trẻ đứng dậy, hắn cài nút áo: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm đi."
"Vâng." Một thư ký đúng chuẩn sẽ không hỏi quá nhiều.
Khi Jenny bước ra khỏi văn phòng, cô tình cờ nghe thấy ông chủ đang gọi điện thoại.
Cô không hiểu tiếng Trung, nhưng cô nghe thấy tên Hàn Kiền.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên mà một người luôn kiên quyết, quyết đoán, làm việc đâu ra đó như hắn nói với giọng nhỏ nhẹ như vậy, cứ như vô thức trở nên nhẹ nhàng khi nhắc tới ai đó.
Hàn Kiền: "Dạo này vẫn hay nằm mơ à?"
"Ừ." Tịch Tư Yến nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mặc dù không muốn tin, nhưng chuyện của Chu Chính Đào lần này khiến tôi lo đó là một điềm báo. Hàn Kiền, tôi phải trở về nước ngay."
Giọng của Hàn Kiền hơi bất lực.
"Không hiểu sao từ đợt bị tấn công và va đập vào đầu hồi ba năm trước cậu lại bắt đầu tin vào mấy giấc mơ tiên tri gì đó nữa. Mà còn toàn mơ thấy cảnh Trần Mặc mất nữa." Hàn Kiền càng nói càng thấy hoang đường: "Vì điều đó mà ba năm trước cậu đã giới thiệu Tân Duệ của Trần Mặc cho Chu Chính Đào. Chu Chính Đào cũng nói Trần Mặc chỉ tập trung vào nghiên cứu, rất ít khi xuất hiện trên thương trường rồi, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Tôi nghĩ tại cậu không chấp nhận được việc cả hai đã chia tay thôi."
Tịch Tư Yến nhéo nhẹ giữa hai chân mày: "Mua vé máy bay đi, đừng lảm nhảm nữa."
"Cậu là sếp nên cậu nói gì cũng đúng." Hàn Kiền không hề ngăn cản nhưng lại chuyển đề tài: "Nhưng mấy năm nay hai cậu cũng không liên lạc nhiều mà, phải không?"
Rồi anh ta lại nói: "Đột nhiên người yêu cũ xuất hiện, còn nói tôi mơ thấy cậu sắp chết? Chẳng khác nào mấy người nguyền rủa người yêu cũ chết đi sau khi chia tay cả."
Tịch Tư Yến đanh giọng.
"Đừng nhắc đến cái từ đó."
Hàn Kiền ngán ngẩm: "Tôi cũng sắp chết rồi đây, chết vì mệt đó. Cậu thương hại tôi một chút có được không?"
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 63: Nhưng mấy năm nay hai cậu không liên lạc nhiều mà, phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương