Tịch Tư Yến chở Trần Mặc và Viên Hạo đến trước cửa công ty Tân Duệ.
Viên Hạo ngồi co ro ở ghế sau. Cậu nhóc ôm tài liệu, mắt không dám nhìn lung tung. Xe vừa dừng lại, cậu thì thầm với Trần Mặc: "Sư phụ, em xuống xe đợi anh nhé."
Rồi cậu nhóc vội mở cửa nhảy xuống xe.
Trần Mặc ngồi trên ghế phụ nhìn người bên cạnh với vẻ bất lực: "Cậu hù người ta chi vậy?"
"Tôi hù cậu ta lúc nào?" Ai đó thản nhiên đáp: "Tôi đã nói câu nào đâu."
"Cậu im lặng cũng đáng sợ lắm rồi." Trần Mặc nói thật lòng: "Viên Hạo là người mà tôi và Tô Thiển Nhiên khó khăn lắm mới tìm được trong hàng tá ứng viên, có tiềm năng lắm đó. Thằng nhóc này vừa mới tốt nghiệp đại học nên tâm lý vẫn còn phải rèn luyện thêm, cậu có biết ngại không hả?"
Tịch Tư Yến ôm trán, bật cười: "Bạn Trần Mặc à, cậu có chắc cậu ta là trẻ con không?"
"Ít nhất trong mắt tôi là vậy." Trần Mặc đưa tay vỗ nhẹ vai Tịch Tư Yến: "Còn nữa, trước cửa công ty xin hãy gọi tôi là Giám đốc Trần! Cảm ơn Giám đốc Tịch."
Trần Mặc mở cửa xe: "Cảm ơn cậu, vì đã đưa tôi đến đây."
Cậu xuống xe. Lúc chuẩn bị đóng cửa thì chợt nhớ đến điều gì đó, cậu xoay người lại, chống tay lên trần xe rồi cúi người hỏi: "À đúng rồi, hôm qua tôi quên hỏi. Trong hôn lễ, cậu có nói cậu sẽ dẫn tôi đi gặp một người. Đó là ai vậy?"
Tịch Tư Yến nhìn sang.
Hai giây sau, hắn đáp: "Chu Chính Đào."
"Giám đốc Chu?" Trần Mặc sững sờ: "Ông ấy có sao không?"
Tịch Tư Yến: "Cuộc điều tra nhằm vào ông ấy vẫn đang tiếp diễn. Nhưng bên tổng công ty chắc không có vấn đề gì lớn. Lần này ông ấy bí mật về nước, trước đây ông ấy phụ trách mảng quản trị và đánh giá rủi ro ở Hoàn Thượng. Lần này tôi đặc biệt cho ông ấy về vì chuyện UA. Tôi nghĩ có lẽ cậu khá muốn biết tin tức của ông ấy nên định sắp xếp một cuộc gặp mặt cho cậu."
Trần Mặc nghĩ một lát, cậu nói: "Nếu đã là bí mật về nước thì tôi sẽ xem như không biết. Cậu gửi lời cảm ơn đến ông ấy giúp tôi nhé."
"Cảm ơn?" Tịch Tư Yến nhướng mày.
Trần Mặc im lặng hai giây: "Được rồi, phải cảm ơn cậu mới đúng. Tôi biết lý do lớn nhất mà Giám đốc Chu chọn hợp tác với Tân Duệ vào ba năm trước chính là cậu."
Tịch Tư Yến bỗng nghiêng về phía cậu.
"Trần Mặc, tôi thừa nhận tôi đã giới thiệu cho ông ấy. Nhưng tôi chưa từng can thiệp vào kết quả cuối cùng. Bởi vì tôi tin cậu."
Khi đến gần hơn, bầu không khí bỗng nhiên hơi ngưng đọng lại.
Trần Mặc phản ứng đầu tiên, cậu lùi lại: "Được, tôi biết rồi."
"Khoan đã." Tịch Tư Yến gọi cậu lại.
Trần Mặc ngoái lại: "Sao vậy?"
"Để tôi nhắc nhở cậu một câu, có vẻ "anh bạn nhỏ" trong lời của cậu đang thích cậu đó." Tịch Tư Yến liếc nhìn người đang đợi cách đó mười mét. Rồi hắn quay lại, nhướng mày: "Giám đốc Trần, chắc cậu không cần tôi nhắc nhở rằng chốn công sở rất kiêng kỵ việc này đâu nhỉ? Cậu ta còn là cấp dưới của cậu nữa, làm lãnh đạo thì phải có phong thái của lãnh đạo, tránh xa cậu ấy chút đi."
Trần Mặc liếc nhìn lên trời, biểu cảm khó hiểu.
Cậu đóng cửa một cách dứt khoát.
Rồi đi vào trong công ty.
Viên Hạo chạy theo cậu.
"Sư phụ, đợi em với." Viên Hạo gọi.
Trần Mặc đợi vài giây, khi Viên Hạo lại gần cậu mới đi tiếp.
Viên Hạo lại khôi phục hình tượng thường ngày trước mặt Trần Mặc. Trông cậu nhóc vừa nhiều lời, vừa thấp thỏm: "Sư phụ, hôm qua Giám đốc Tịch của CM ở nhờ nhà anh ạ? Sao em cứ thấy ánh mắt anh ta nhìn em như mang theo sát khí vậy, có phải anh ta có thành kiến gì với em không?"
Trần Mặc đẩy cửa kính xoay; "Đừng nghĩ nhiều, cậu ta có thành kiến với tôi thôi."
"Ồ?" Viên Hạo ngơ ngác: "Chẳng phải hai người là bạn học cũ sao? Tại sao anh ta lại có thành kiến với anh?"
Trần Mặc vào trong, cậu dừng bước.
Sau đó, cậu xoay người nhìn Viên Hạo.
Viên Hạo hoang mang sờ mặt mình: "Sao vậy sư phụ?"
"Không chỉ là bạn học." Trần Mặc đột nhiên nói: "Là bạn trai cũ."
"Dạ...???!!!"
Viên Hạo nghe như sét đánh bên tai. Cậu nhóc đứng sững tại chỗ một lúc lâu.
Trước mắt cậu, sư phụ đang mặc một chiếc áo khoác dài màu đen. Trừ những lúc vào phòng thí nghiệm hay đi xã giao, cậu rất hiếm khi mặc trang phục formal nên dù biết cậu là cấp trên thì Viên Hạo vẫn cảm thấy bản thân có một cơ hội, dù là xa vời.
Cậu nhóc từng nghĩ Trần Mặc là gay.
Khi Tịch Tư Yến xuất hiện, cậu cũng từng nghĩ liệu có phải người đó cũng mang những tâm tư khó nói với sư phụ giống mình hay không.
Nhưng điều khiến cậu nhóc bất ngờ nhất là quan hệ giữa bọn họ.
Bạn trai cũ? Có nghĩa là họ đã từng hẹn hò. Người như sư phụ... Lúc yêu đương sẽ ra sao nhỉ?
Rất khó để Viên Hạo kiểm soát dòng suy nghĩ đang không ngừng bay xa của mình.
Nhưng sao sư phụ lại đột nhiên cho cậu biết chuyện này? Có phải anh ấy đã nhận ra điều gì không?
Viên Hạo đã bồn chồn từ lúc sáng sớm.
Nhưng một buổi sáng trôi qua, cậu nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Sư phụ chỉ nhắc cậu không được nói cho người khác trong công ty. Còn lại tất cả vẫn diễn ra như thường lệ.
Lúc mắng cậu nhóc cũng không nương tay chút nào.
Lúc cần chỉ đạo cũng chưa bao giờ mập mờ.
Cả văn phòng rất ngay ngắn, trật tự. Điều này càng khiến Viên Hạo đang giữ trong lòng bí mật to lớn của sư phụ, cộng với phần tự giác và sự tin tưởng Trần Mặc dành cho mình, cậu nhất định không thể phụ lòng sự tin tưởng ấy.
Trần Mặc hoàn toàn không biết một câu nói vu vơ của mình lại có sức ảnh hưởng to lớn với "đồ đệ nhỏ" đến vậy.
Hơn nữa, cậu cũng không có tâm trí để chú ý đến chuyện đó.
Ông nội đã rơi vào trạng thái hôn mê kéo dài, có thể tỉnh lại hay không vẫn còn là một ẩn số.
Trong giờ nghỉ trưa, trước khi cửa văn phòng của Trần Mặc đóng lại, có người nghe thấy tiếng cậu đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Trong cuộc trò chuyện, loáng thoáng có tiếng cậu gọi người kia là Dương Chích.
Ai tinh ý đi tra thử là có thể dễ dàng phát hiện Dương Chích chính là tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị, cũng là người sắp kết hôn với Tô Thiển Nhiên.
Lúc họ muốn nghe thêm thì cửa văn phòng đã bị đóng lại.
Hai ngày sau.
Khi chuyện tập đoàn Dương thị rơi vào "cuộc nội chiến tranh giành cổ phần" lên báo, tình hình nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Đầu tiên, nhiều người phát hiện nhiều lãnh đạo bên ngoài của tập đoàn Dương thị đã bị loại khỏi ban giám đốc với lý do "kiểm soát tư bản xã hội", có người đoán đây là thủ đoạn thay máu nội bộ của Dương Chích.
Nhưng chưa đầy hai ngày, tin tức ông cụ Dương lâm nguy bị lan truyền. Cuộc chiến giành cổ phần của tập đoàn Dương thị lại diễn ra lần nữa.
Dương Thư Lạc, con nuôi của nhà họ Dương bỗng nhiên xuất hiện.
Cậu ta dẫn đầu bộ phận cổ đông phản đối Dương Chích, dùng lý do nợ nần để cướp đoạt quyền kiểm soát cổ phần.
Hơn nữa, có người còn khai thác được chuyện tập đoàn UA đã mua lại 31% cổ phần của tập đoàn Dương thị. Một khi Dương Thư Lạc lấy được thêm 20% cổ phần thì cuộc chiến này... sẽ tạo nên một trận xôn xao trong ngành.
Còn những người không rành về việc này lại thấy được những chuyện không liên quan đến chuyên môn nhưng lại có độ hot không kém gì trận chiến ấy.
"Chỉ có thể nói là quá đỉnh, Dương Thư Lạc là ai vậy? Ai phân tích giúp tôi với?"
"Không phải nói là con nuôi của nhà họ Dương sao?"
"Nội bộ nhà giàu đấu đá thì không có gì lạ, nhưng lạ là một đứa con không có quan hệ huyết thống lại có thể cướp đoạt tài sản một cách táo bạo như vậy."
"Có ít thông tin nội bộ nè: cậu con nuôi này của nhà họ Dương này có quan hệ mật thiết với Lunar của UA. Nghe nói trong thời gian du học, vợ cũ của Lunar thường bắt gặp cậu ta ra vào biệt thự của người kia. Nếu tìm trên mạng xã hội của cô ấy thì sẽ thấy cô ấy chỉ trích bằng nhiều lời lẽ rất cay nghiệt."
"Sao quả dưa này càng lúc càng khó nuốt ấy nhỉ."
"Tôi chỉ thấy thương cho Tổng giám đốc Dương hiện tại, kiểu này là bị chính em trai của mình phản bội à? Đã vậy cậu ta còn bắt tay với người ngoài để hại chết hắn nữa?"
"Nhà họ Dương vừa kết thông gia với nhà họ Tô, chắc không dễ hại được hắn đâu?"
"Lầu trên không hiểu rồi. Trong trận chiến này, nhà họ Tô hầu như không có quyền can thiệp. Tôi dám đảm bảo nếu không có điều kỳ diệu nào xảy ra thì lần này tập đoàn Dương thị toang là cái chắc."
"Toang chắc +1."
Những ngày qua, nội bộ tập đoàn Dương thị đều thấy rất bất an.
Những người bên dưới hoàn toàn không biết ban lãnh đạo đang tranh giành điều gì, nhưng gần đây có tin đồn sắp phải đổi chủ nên ai nấy cũng lo lắng cho tương lai của mình, họ sợ mất việc.
Gần đây, em trai ông chủ, Dương Thư Lạc là cái tên thường xuất hiện bên tai mọi người, nhưng cậu ta vẫn chưa xuất hiện.
Mãi cho đến hôm đó, một người bước đến quầy lễ tân của công ty.
Người đó mang theo một cặp tài liệu. Lẻ loi đơn độc, trông rất đẹp trai, người cao ráo, điềm đạm và tự nhiên.
Lễ tân hỏi: "Chào anh, anh tìm ai ạ?"
"Dương Chích." Người đó gọi thẳng tên Tổng giám đốc và còn nói: "Không có hẹn trước. Phiền cô thông báo giúp, cứ nói tôi tên Trần Mặc."
Lễ tân không nghĩ nhiều, cô gọi điện đến phòng thư ký rồi chuyển đến văn phòng Tổng giám đốc.
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời.
"Để cậu ấy lên đi. Còn nữa, đó là em trai của Tổng giám đốc Dương, sau này không cần thông báo nữa."
Hai nhân viên lễ tân há hốc mồm kinh ngạc.
Khi tiễn người đi, họ vẫn đang nghi ngờ.
Chẳng phải em trai của Tổng giám đốc Dương tên Dương Thư Lạc sao? Người này tên Trần Mặc mà.
Nghĩ lại, hình như nhà họ Dương từng có một người con trai bị trao nhầm, chẳng lẽ chính là người này?
Chẳng phải quan hệ của họ không tốt sao? Chẳng phải người kia đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Dương từ lâu rồi sao?
Rốt cuộc là tình huống gì đây?
Em trai ruột của Tổng giám đốc Dương, chính là người em ruột có quan hệ huyết thống ấy đã đến. Vì không giấu diếm nên tin tức này nhanh chóng lan truyền trong nội bộ tập đoàn Dương thị.
Tiếc là không ai gặp được người thật ngoài nhân viên lễ tân.
Bởi vì Trần Mặc được dẫn thẳng từ lối VIP lên tầng trên cùng.
Tầng trên cùng của tập đoàn Dương thị.
"Tôi còn tưởng cậu không muốn đến đây." Dương Chích rót cho cậu một ly nước.
Bên cửa sổ, Trần Mặc nhìn những quang cảnh quen thuộc xung quanh. Cảm xúc trong lòng cậu không thể nói là phức tạp hay gì cả, cậu cất lời: "Nếu không vì phải chú ý đến chi tiết thì tôi cũng không muốn đến đây."
Cậu nhớ lại những năm tháng tranh đấu với Dương Chích.
Lúc đó, cậu cảm thấy đứng ở vị trí này tượng trưng cho việc nắm quyền lực trong tay, là cậu có thể hoàn toàn kiểm soát cuộc đời mình.
Giờ đây khi đứng ở vị trí này, cậu chỉ cảm thấy sự trống rỗng nơi cao tầng cùng với nỗi chán ghét những cuộc tranh đấu.
Sau khi Dương Chích chuyển nhượng cổ phần cho Dương Thư Lạc, Trần Mặc thực hiện kế hoạch lật đổ của mình. Khi ấy, cậu đã nghĩ nếu mình không có được thì họ dựa vào đâu mà có quyền hưởng thụ điều đó.
Giờ đây, cậu lại phải cứu hắn, cứu Dương thị. Bất ngờ là... lòng cậu không thấy uất ức, nhưng cũng không bằng lòng.
Trần Mặc quay lại, cậu cầm lấy cốc nước trong tay Dương Chích và nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, tối nay tôi còn phải về tăng ca. Bắt đầu thôi!"
Dương Chích cũng không nói thêm gì.
Hắn trở lại bàn, kéo màn hình xuống, bật máy chiếu lên.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước màn ảnh là một chiếc bàn họp dài.
Trên bàn đa phần là những người đàn ông phương Tây ăn mặc chỉnh tề.
Người ngồi ở vị trí chính giữa cũng không xa lạ gì với Dương Chích.
"Giám đốc Tịch." Dương Chích gật đầu chào như thể giữa nhà họ Tịch và họ Dương chưa bao giờ có bất cứ quan hệ cá nhân nào.
"Hôm qua tôi phải trở về trụ sở CM giải quyết một số việc. Xin lỗi vì cuộc họp chỉ có thể diễn ra theo cách này." Ánh mắt của Tịch Tư Yến khóa chặt vào người ngồi trên ghế sofa trong màn hình như để xác nhận điều gì đó, rồi lại nhanh chóng dời sang chỗ khác: "Hiện tại tình hình đúng như chúng ta dự đoán, nhưng một khi CM tham gia..."
Trong cuộc họp, tiếng Trung và tiếng Anh xen lẫn vào nhau khiến Trần Mặc thấy như cậu đang ở trong quá khứ.
Cậu tập trung tinh thần, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến hoặc chất vấn.
Tình hình hiện tại khá phức tạp, khí thế của đối phương đang rất mạnh mẽ. Trong vai trò phòng thủ, việc phân tích ưu, nhược điểm, xác định hướng đi và thời điểm thực hiện là rất quan trọng.
Bất tri bất giác, ba giờ đã trôi qua.
Cuộc họp kết thúc, những người bên Tịch Tư Yến lần lượt rời đi.
Trước khi kết thúc, người ở trong màn hình đứng dậy nói với Dương Chích: "Anh cả, trong những ngày em không có ở trong nước, Trần Mặc không chỉ là người thừa kế hợp pháp cổ phần của nhà họ Dương mà còn là đại diện của CM. Nếu lần này có tình huống khẩn cấp mà không liên lạc được, cậu ấy có thể ra mọi chỉ thị thay CM."
Động tác dọn đồ của Dương Chích dừng lại, hắn nhìn về phía người đang thản nhiên lật tài liệu trên sofa.
Hắn cười khổ: "Hai người nghĩ tôi là ai?"
"Dù sao cũng chẳng tốt lành gì." Trần Mặc bất ngờ lên tiếng.
Thấy Dương Chích gần như không kiềm được sắc mặt, Trần Mặc cũng đóng tài liệu và đứng dậy khỏi sofa.
"Đi đây." Cậu nói.
Đi được hai bước thì cậu dừng lại và nhìn về phía màn hình: "Tôi trở thành đại diện của CM từ khi nào vậy?"
Trong màn hình, Tịch Tư Yến đang cuốn tay áo lên. Hắn dừng lại một chút rồi ngẩng đầu: "Bất cứ khi nào cậu muốn, miễn là cậu bằng lòng."
Dương Chích bên cạnh đứng đỡ trán.
"Chúng ta hợp tác chính thức, có hợp đồng ba bên. Nếu người dưới quyền tôi mà được nghe cuộc đối thoại của hai người thì chắc họ sẽ càng nghi ngờ liệu bản thân có mất việc không. Hơn nữa, Giám đốc Tịch, giọng điệu của cậu nghe giống cầu hôn hơn là trao quyền đại diện cho em ấy."
Trần Mặc nhìn Dương Chích với vẻ mặt khó tin: "... Anh bị điên à?"
Tên này biến thành như vậy từ bao giờ vậy nhỉ?
Kiếp trước khi biết cậu là gay, phản ứng của Dương Chích chỉ có châm chọc và bất mãn.
"Tìm một người đàn ông à, cậu nghĩ nhà họ Dương sẽ coi trọng cậu hơn sao?"
"Trốn thoát khỏi vận mệnh kết hôn sinh con, đây chính là lý do để cậu thỏa sức làm bậy mà không cần chịu trách nhiệm à?"
Trần Mặc đã từng nghi ngờ liệu có phải cuộc hôn nhân của Dương Chích không hạnh phúc nên hắn cố tình gây khó dễ cho cậu không.
Ngày hôm đó.
Tin tức em trai ruột của tổng giám đốc Dương đột ngột xuất hiện tại công ty đã lan truyền khắp Dương thị.
Hơn nữa, có người tiết lộ họ đã tận mắt thấy tổng giám đốc Dương tiễn người đó xuống lầu. Quan hệ giữa họ không tệ như lời đồn, hình như cậu giám đốc Trần còn không nhịn được mà nói: "Cậu ấy không có làm gì tôi cả, tôi phải nói mấy lần nữa đây? Vợ anh có biết anh hỏi mấy chuyện này không?"
Cả đám người nghe mà hoang mang.
"Rốt cuộc Tổng giám đốc Dương đang hỏi gì vậy?"
"Có vấn đề gì mà tổng giám đốc Tô không tiện biết à?"
Có người giơ tay: "Theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ của tôi, chỉ có hai lý do phải giấu vợ thôi. Một là ngoại tình tư tưởng, hai là đã ngủ với nhau mà không dám nói."
Dương Chích vừa tiễn người về: "..."
Mấy nhân viên đối diện với ông chủ: "..."
Họ thầm nghĩ: Toang rồi! Sắc mặt Tổng giám đốc Dương khó tả quá, chắc Dương thị sắp phá sản thật rồi!
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 74: Trần Mặc đột nhiên nói: "Là bạn trai cũ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương