Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 8: Có lợi về nuôi dưỡng gan thận, bảo vệ mạch máu và... Chống hói



Chuyện Trần Mặc muốn dọn ra ngoài đã bị gia đình họ Dương nhất trí phản đối.

Hai vợ chồng nói rất có lý lẽ: "Tiền ăn tiền mặc ở nhà vẫn tốt hơn ra ngoài biết bao nhiêu, lúc trước anh cả con lên đại học cũng chỉ ở trong ký túc xá trường, một mình con chuyển đến trường ở ba mẹ không yên tâm."

Dương Thư Lạc kiêu căng như đang bị sỉ nhục: "Nếu cậu không hài lòng về việc đi học chung trên một chiếc xe với tôi thì tôi có thể bắt xe buýt đi học cũng được, cậu định ở trong đó cho ai nhìn hả? Cứ như cái nhà này đuổi cậu đi không bằng."

Dương Chích là người duy nhất không tỏ thái độ.

Có lẽ là do lần chào hỏi lúc trước của Trần Mặc.

Sáng sớm thứ hai, trên bàn ăn trong phòng khách, hiếm có khi nào gia đình họ Dương đầy đủ như vậy.

Dương Chích ngồi đọc tin tức, hắn cũng không có chút cảm xúc nào với bầu không khí quá mức yên tĩnh ở bàn ăn, chỉ nói: "Nếu nó muốn ở thì cứ cho nó ở." Sớm muộn cũng có một ngày chịu không được van xin về lại thôi.

"Anh." Dương Thư Lạc đặt thìa xuống làm nó kêu leng keng trong bát.

Vẻ mặt rõ là bất mãn: "Trăm phần trăm là cậu ta muốn đuổi em đi rồi, bây giờ cậu ta ở trường học thì bạn bè trong lớp không bàn tán sao được?!"

Chu Yểu Quỳnh trấn an: "Lạc Lạc, bạn bè với nhau không ai để bụng mấy thứ này lâu đâu, sẽ nhanh qua thôi. Giờ con cứ tập trung học hành là chính."

Đang nói chợt thấy Trần Mặc mang một chiếc vali từ trên lầu đi xuống.

Đến bậc cuối cùng, cậu tiện tay đưa vali cho tài xế rồi đi tới ngồi vào chỗ mình trên bàn ăn, dường như tâm trạng khá ổn, hỏi: "Đang nói gì thế?"

"Nói về chuyện học của tụi con đó." Chu Yểu Quỳnh quan tâm múc cho Trần Mặc một bát canh, nhẹ nhàng nói: "Hai đứa bằng tuổi lại còn học chung lớp, cố gắng học hành chăm chỉ để giúp đỡ cho anh trai, giờ anh các con cũng đang làm việc rất chăm chỉ."

Dương Thư Lạc nói ngay: "Con không vào công ty gia đình đâu, sau này con sẽ dựa vào khả năng của bản thân để đạt được thành tựu."

Chu Yểu Quỳnh cười vui vẻ, quay sang hỏi Trần Mặc: "Còn Tiểu Mặc thì sao?"

"Con?" Trần Mặc khẽ cười: "Chẳng phải trước đó ông đã nói rồi sao, con cháu chỉ cần đủ 18 tuổi đã có thể nhận được cổ tức của tập đoàn kia mà. Đến lúc đó sẽ đưa tên con vào công ty, mỗi năm chia cổ phần cho con là được."

Nụ cười của Chu Yểu Quỳnh sượng lại, ngập ngừng hai giây rồi nói: "Ừ, cũng được, anh con sẽ không đối xử tệ với con đâu."

Dương Chích ở cạnh vốn đang im lặng đột nhiên liếc nhìn Trần Mặc, giống như ngạc nhiên rồi lại không khỏi trào phúng: "Cậu cũng có dã tâm thật đấy."

Trần Mặc phớt lờ hắn.

Nhưng rồi người đứng đầu nhà họ Dương là Dương Khải Án lại quay về câu chuyện.

"Nhất định phải trọ ở trường à?"

Trần Mặc đáp: "Để có lợi cho việc học thôi ạ."

Trần Mặc thầm nghĩ, đã cho cậu thiết lập là học sinh ba tốt thì tất nhiên họ sẽ không thể từ chối được lý do này.

Dương Khải Án im lặng một chốc rồi đáp: "Muốn ở thì ở, thiếu tiền cứ nói."

Chu Yểu Quỳnh thấy chồng không làm căng nên nhìn sang Trần Mặc, trong lòng thầm có một chút áy náy.

Trần Mặc tính toán đâu ra đó cũng đã hơn một tháng nay.

Lúc trở về, cậu đã thay đổi.

Sự thù địch trong ánh mắt khiến bà phải sợ hãi dường như đã không còn. Quần áo của các thương hiệu lớn vừa khéo khiến cậu trông thật hoàn hảo, lúc ngồi trên bàn ăn, cậu dùng súp một cách chậm rãi thậm chí còn trông như cảnh đẹp ý vui.

Bà không khỏi nghĩ nếu đứa nhỏ này được nuôi dưỡng bên cạnh từ bé thì sẽ trở thành thế nào đây.

Nghĩ đến đó, bà lên tiếng: "Dì Trương?"

"Vâng, bà chủ." Người giúp việc trong bếp là dì Trương vội vàng cất tạp dề đi ra.

"Chị lấy thêm một chén súp còn nóng trong bếp Tiểu Mặc." Chu Yểu Quỳnh nói xong thì quay qua bảo Trần Mặc: "Ăn nhiều một chút, chắc chắn cơm nước trong trường không bằng ở nhà, súp hôm nay hầm ngon nên con uống thêm, cuối tuần về nhà mẹ lấy thêm cho."

Trần Mặc bỏ thìa xuống, dựa vào ghế, nụ cười dịu dàng như mẹ hiền con hiếu đáp: "Con cảm ơn mẹ."

Dương Thư Lạc ngồi cạnh thấy cảnh này, tay cầm thìa siết chặt trong vô thức.

"Bà chủ." Lúc này dì Trương mới lên tiếng.

Bà liếc nhìn Dương Thư Lạc đang cúi đầu, chỉ thấy một mái đầu đen óng, đột nhiên bà thấy thương nên cũng không khách khí: "Súp này hầm trong hai giờ nên cũng không còn nhiều, chẳng phải bà chủ đã bảo là hầm cho tiểu Lạc bổ sung khí huyết sao?"

Trần Mặc suýt chút nữa bật cười.

Vẻ mặt Chu Yểu Quỳnh xấu hổ không thôi, trên gương mặt cũng lộ chút giận: "Chẳng phải còn một bát à, một mình tiểu Lạc uống được bao nhiêu chứ."

"Không sao đâu dì Trương." Dương Thư Lạc ngước lên cười với bà: "Gần đây con uống thuốc mãi nên cũng gần khỏi hẳn rồi. Hôm nay còn đến trường kia mà."

Dì Trương định lên tiếng.

"Keng."

Đó là tiếng Dương Chích ném thìa xuống, giọng điệu cũng không tốt đẹp gì cho cam: "Dì Trương, dì làm ở nhà tôi mười mấy năm, gia đình này phải tranh nhau một bát súp từ bao giờ vậy?"

Sắc mặt dì Trương tái nhợt.

Không dám nói gì vội vàng đi về phía phòng bếp.

Chẳng mấy chốc, món súp thịt hầm đã được gói trong một chiếc túi mang ra ngoài.

Trần Mặc vốn còn đang ngồi đột nhiên đứng đậy nhường đường, đưa tay ra nói: "Để tôi bưng."

Chưa đến một giây sau, một tiếng "choang" vang lên.

Trần Mặc nhìn cái bát đã vỡ toang dưới đất, cẩu kỷ, táo đỏ, gà ác văng khắp sàn nhà. Trong thoáng im lặng đó, Trần Mặc còn nói với vẻ đáng tiếc: "Xin lỗi, nóng quá nên tuột tay."

Ngực dì Trương phập phồng lên xuống.

Rõ ràng là cậu cố ý, nhưng dáng vẻ xin lỗi không hề có tâm này khiến bà không thể nói được câu nào.

Vốn còn tưởng cậu sẽ bị khiển trách vài câu.

Kết quả, Dương Chích cau mày nói: "Còn đứng đó, nóng đến mức nhìn không rõ à?"

Chu Yểu Quỳnh: "Đổ rồi thì thôi."

Dương Khải Án: "Dì Trương, dì kêu người ra dọn đi."

Trần Mặc tùy ý cầm balo trên ghế rồi nói: "Chắc là con không có phước để dùng bát súp này rồi, con đi trước."

Cậu đi ngang qua dì Trương, đôi mắt khẽ hạ xuống nhìn lướt qua biểu cảm không mấy vui vẻ của Dương Thư Lạc.

"Tiểu Lạc, đừng để bụng, tôi không nhắm vào cậu." Cậu vừa nói vừa lùi về sau một bước, nhìn dì Trương: "Dù nấu súp này rất tốn thời gian nhưng chắc nhờ dì nấu giúp cho em tôi một phần khác nhé. À, với cả dì Trương này, tôi nhắc đôi câu, ngày lễ Tết chắc chắn tôi sẽ về để gặp mặt mọi người với tư cách là con ruột nhà họ Dương. Mong là khi đó dì sẽ sắp xếp ổn thỏa hơn, tôi thì không sao nhưng chỉ sợ mất mặt cả cái nhà họ Dương này, đến lúc đó, cho dù dì có làm việc ở đây bao nhiêu năm đi nữa thì e là tôi cũng không thể nào giữ dì lại được, chắc tôi sẽ thấy áy náy lắm."

Dì Trương nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn cậu cuối cùng cũng có vẻ sợ hãi.

Ở phía xa xa bốn năm người hầu cũng đang lén nhìn, đặc biệt là những người trước đó còn muốn ngáng chân Trần Mặc, giờ phút này chỉ muốn biến mất tại chỗ, mong là cậu đừng đổ phiền phức lên đầu mình.

Trần Mặc cũng không quan tâm đến vẻ mặt của những kẻ phía sau mình thế nào, hay trong lòng họ đang suy nghĩ điều gì nữa.

Khoảnh khắc cậu bước ra khỏi cánh cửa này.

Bên ngoài gió thoảng mây trôi, ánh nắng ấm áp.

Tài xế đưa Trần Mặc đến thẳng trường học, lúc xuống xe cũng xách vali cho cậu hết sức cung kính.

"Nếu còn thiếu thứ gì cậu cứ nhắn cho tôi, tôi sẽ mua cho cậu."

Trần Mặc kéo tay cầm vali ra, nói: "Không có gì, chú cứ đi đi."

"Vâng! Vậy thứ sáu tan học, tôi sẽ đợi ở cửa đúng giờ."

"Không cần chờ tôi đâu." Trần Mặc thấy ánh mắt sửng sốt của tài xế thì nói tiếp: "Cuối tuần ngắn lắm, chờ đến kỳ nghỉ dài tôi sẽ về. Lúc đó tôi sẽ gọi cho chú."

Mặc kệ vẻ mặt khó xử của tài xế, Trần Mặc kéo vali của mình đi về phía cổng.

Buổi sáng thứ hai ở thành phố Tuy vô cùng sôi động.

Phụ huynh đưa con cái đi học còn dặn đi dặn lại, nghe tiếng còi xe, tiếng hò la của những người bán đồ ăn sáng, tiếng mắng mỏ của ban lãnh đạo học sinh do quên mang thẻ sinh viên lẫn lộn vào nhau.

Học sinh đều mặc đồng phục giống như nhau, xếp hàng vào cổng theo thứ tự.

Đây không phải là vừa khai giảng, tiếng kéo vali dưới nền đá của Trần Mặc vang lên thu hút không ít những ánh mắt của người khác.

Trần Mặc đứng vào hàng.

Có hai cô gái xếp phía trước nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức quay phắt đi, tiếp theo đó là trò chuyện sôi nổi về câu chuyện còn dang dở.

"Cuối tuần trước ở Nam Sơn có cuộc đua xe, nghe nói trường chúng ta đạt hạng nhất đấy."

"Điên thế, chỗ đó đua chết bao nhiêu người, ai mà chán sống dữ vậy?"

"Chịu luôn, độ bảo mật hơi cao, tớ chỉ nghe nói đó là họ hàng của một gia đình giàu có. Những người tìm kiếm mấy thứ kích thích vậy chỉ có con nhà giàu nên chơi nát người cũng nhiều."

"Mà nhắc mấy vụ có tiền, tớ nghe nói cặp ôm nhầm con nhà họ Dương có xảy ra chuyện mới cuối tuần này luôn. Có người đăng tin lên diễn đàn, cậu nhìn đi..."

Hai nữ sinh chụm đầu vào nhau nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm.

Không biết thấy gì đột nhiên trở nên kích động.

Trần Mặc loáng thoáng nghe thấy tên Tịch Tư Yến, một trong hai nữ sinh hưng phấn nói: "Cậu ấy mà cũng tới luôn sao?"

"Có gì lạ đâu, ai cũng nói cậu ấy có quan hệ khá tốt với đứa con trai giả họ Dương kia mà." Giọng điệu nói chuyện của nữ sinh kia có vẻ bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng đầy ngưỡng mộ, nói: "Tớ nghe nói cậu ấy từ hồi cấp hai giáo viên đã đề nghị cậu ấy nhảy lớp rồi, nhưng không hiểu sao vẫn không nhảy. Năm nào thi cũng đứng nhất làm cho đám học sinh xuất sắc kia cứ nghe tên là sợ thôi rồi luôn. Vấn đề ở đây là năng lực vận động cũng đỉnh thôi rồi, trí thông minh cao, đẹp trai, còn có tiền, kiểu người như vậy, phàm nhân chúng ta có ngẩng đầu lên cũng không thấy."

Giấc mơ của thiếu nữ lúc nào cũng đẹp đẽ ngây thơ.

Qua những thông tin rải rác đã có thể tăng thêm nhiều hào quang về người đó trong tâm trí mình, cứ như thể hắn chính là anh hùng trong giấc mơ.

Trần Mặc không muốn cắt ngang nhưng người mà các cô ấy đang thảo luận cũng nằm trong nhóm "nát người" đua xe ở Nam Sơn.

Chuyện Tịch Tư Yến thích đua xe là Trần Mặc vô tình biết được.

Cậu còn biết hai năm kia khi hắn ở nước ngoài đã đạt được giấy phép đua xe chuyên nghiệp của Quốc tế, tham gia vào nhiều cuộc thi có quy mô vô cùng lớn.

Ở nước ngoài không ai quan tâm đến việc hắn mang họ Tịch, và cũng chẳng ngại việc lột bỏ vẻ ngoài lịch lãm để lộ ra ham muốn kiểm soát cực đoan nhất của mình.

Về nước, hắn vẫn là người nhà họ Tịch quyền cao chức trọng, trong những mối làm ăn vẫn nâng ly cạn chén với những người mang những lớp mặt nạ khác nhau. Khi người quen cũ nhắc đến hắn cũng chỉ dựa theo trí nhớ trước đây, là người thu hút hàng ngàn sự ngưỡng mộ của nữ sinh thuở còn đi học.

Nữ sinh đó vẫn tiếp tục nói.

Lúc này chủ đề đột nhiên chuyển hướng sang nơi khác, người này vỗ vai người kia, ngầm hiểu ý nhau: "Thôi tỉnh lại đi, có khi cậu ấy còn chẳng thích con gái."

"Ừ đúng ha, có phải cậu họ Dương đứng chờ đưa nước lúc cậu ấy chơi bóng không? Tớ thấy mấy lần ấy?"

"Là nó đó, nghe nói lâu nay không đi học, tuần này có buổi tiệc nhà họ Dương, hai người ở chung khung hình luôn."

"Cậu nói xem, có phải lúc trước cậu ấy không chịu nhảy lớp chỉ để được học chung với nhau không?"

"Không đăng bài phân tích lên diễn đàn, đúng là đáng tiếc mà."

...

Trần Mặc nghe thôi đã thấy hào hứng, dòng người xếp hàng chẳng mấy chốc đã đến lượt cậu.

Hôm nay người trực ở cổng tình cờ lại là chủ nhiệm lớp mười một, cũng là người đàn ông hói đầu hôm thứ sáu rượt đám Cẩu Ích Dương sợ chạy trối chết.

Nhưng chủ nhiệm cũng chỉ mới ngoài bốn mươi thôi, có điều tóc tai hơi thưa thớt thật.

Thầy nhận ra Trần Mặc.

Đối với những người đã xem hồ sơ cũ và cũng đã đọc những tin tức về một học sinh ngoan như cậu, trên gương mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Lại chợt trở nên hiền hòa hơn, lên tiếng: "Thầy đã nhận được đơn đăng ký ở ký túc xá của em, em Trần Mặc, thái độ học tập nghiêm túc của em rất đúng đắn, dù quá khứ đã khó khăn đến đâu nhưng đến nơi này hãy cứ tiếp tục cố gắng để xứng đáng với bản thân, xứng đáng với trường cũ của mình!"

Thật là dõng dạc.

Trần Mặc hơi sốc vì sự tự nhiên của thầy.

Đời trước khi cậu học ở đây thật sự bị kiềm chế đến mức ngột ngạt, chủ nhiệm Lại đã lo lắng rằng cậu không thể thích nghi nổi, cũng nói với cậu là đừng để bụng những gì mọi người trong trường nói.

Những năm sau khi Trần Mặc tốt nghiệp, cậu quay về trường cũng đã vài lần mời thầy ăn bữa cơm.

Tuy thầy đã già đi không ít nhưng vẫn là một chủ nhiệm nhìn cậu với ánh mắt vui mừng: "Hồi đó kết quả thi đại học của em không được như ý, trạng thái khi đó của em làm thầy lo em sẽ không gượng dậy nổi... May quá, đúng là may quá."

Lần cuối cùng ăn cơm với cậu, thầy đã có phần lo lắng nói rằng: "Trần Mặc này, mấy năm nay em sống có tốt không? Dù sao em còn cả một đời để sống, đừng cố ép mình quá."

Trần Mặc rót cho thầy một ly rượu: "Em ổn mà, cảm ơn thầy đã lo cho em suốt những năm qua."

Trở lại ngày hôm nay.

Tư thế Trần Mặc vẫn thoải mái, cậu cười nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Lại, lần sau em gửi thầy ít quà xem như báo đáp công ơn dạy dỗ."

Chủ nhiệm Lại phất tay: "Em Trần Mặc, cái tật này của em không được đâu..."

"Không đắt đâu ạ, gần đây em phát hiện ra một loại mè đen, hoàn toàn thiên nhiên không có chất phụ gia." Lúc này các học sinh xung quanh đều dừng lại nhìn, thấy cậu nói: "Có lợi về nuôi dưỡng gan thận, bảo vệ mạch máu và... chống hói."

Lúc đầu xung quanh còn có tiếng cười khúc khích, nhưng ngay sau đó họ không thể kìm nén được, một tràng cười vang lên.

Bên cạnh có thầy giáo cũng khá quen biết, đùa vào: "Chủ nhiệm Lại, học sinh bây giờ biết đút lót rồi, tới lúc chào cờ nhớ phạt người ta bằng cách đọc bảng kiểm điểm 300 lần nhé."

Chủ nhiệm Lại nhìn cậu học sinh trước mắt đang cười hết sức thoải mái.

Mọi lo lắng cứ như đổ sông đổ bể.

Cười mắng: "Còn không mau cút vào trong?"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...