"Giám đốc Trần, chúng ta nên tới khách sạn trước hay là?" Một đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ quay sang hỏi Trần Mặc vừa cúp điện thoại xong. Nhìn thấy khuôn mặt đang hơi ửng đỏ của vị lãnh đạo trẻ tuổi, cậu ta cười hỏi: "Vừa rồi có vẻ là bạn gái gọi điện nhỉ?"
Trần Mặc cầm hành lý về, "Tới khách sạn trước đi."
Rồi lại ho khan, giải thích rằng: "Không phải bạn gái."
Viên Hạo đứng bên cạnh ngây ra, biểu cảm trên mặt theo đó thêm chút khó tin.
Dù sao trong số đoàn người đi công tác lần này, e rằng cũng chỉ có cậu nhóc là biết được sự thật.
Đúng là không phải bạn gái thật, nhưng mà là bạn trai.
Mà người đàn ông kia, mỗi khi Viên Hạo nhớ lại lần đó cũng khiến cậu nhóc thấy ớn lạnh cả người. Nếu nói ban đầu cậu nhóc cũng có tình cảm với Trần Mặc, thậm còn có vài ảo tưởng không thực tế lắm, thì có thể nói từ sau khi biết được thân phận của người kia, tất cả những xao động đó đã biến mất cả rồi.
Giám đốc Trần không phải là người mà cậu nhóc có quyền tơ tưởng tới.
Mà người kia chắc chắn cũng sẽ không cho phép bất kì ai dám ôm tâm tư với Trần Mặc làm việc ở chỗ cậu, Viên Hạo hiểu rất rõ về địa vị của mình, cũng hiếm có khi cậu nhóc sáng dạ như vậy.
Vậy nên cậu nhóc vội vàng chạy lên trước để cắt lời cậu đồng nghiệp còn đang định dò hỏi thêm, hắn nói: "Mau đi thôi, xe vừa nãy tôi đặt sắp đến rồi."
Trần Mặc thật sự có thể cảm nhận được đầu óc của tên học trò này mấy hôm nay đã nhanh nhạy lên rất nhiều.
Nhưng cậu cũng chẳng phí sức đi tìm nguyên nhân làm gì.
Chỗ đoàn người ngủ lại là một khách sạn cao cấp có chi nhánh mở khắp cả nước, chỗ này cách địa điểm tổ chức của hội thảo nghiên cứu cũng chưa đến hai cây.
Khi làm xong thủ tục nhận phòng thì trời cũng đã khuya.
Sức khỏe Trần Mặc không tốt lắm, cậu báo trước với bọn Lão K là không ra ngoài ăn cơm mà sẽ ở lại khách sạn để nghỉ ngơi.
Việc đầu tiên cậu làm gọi điện thoại cho bên bệnh viện.
Biết được tình trạng của ông nội vẫn thế, cậu dặn dò vài câu với người chăm sóc ông rồi cúp điện thoại.
Sau đó cậu đi tắm, ra ngoài xử lý tài liệu rồi không biết ngủ thiếp đi trên sô pha từ lúc nào.
Trong mơ, cậu loáng thoáng cảm thấy như có ai đó đắp chăn cho mình.
Cậu mơ hồ gọi một cái tên: "A Yến?"
"A Yến là ai?" Vừa nghe thấy câu hỏi này, Trần Mặc lập tức tỉnh táo hẳn.
Nương theo ánh đèn vàng lờ mờ, nhìn thấy người đó là Lão K, cậu tựa lên sô pha để thẳng người dậy, vừa xoa trán vừa hỏi: "Là anh à? Về lúc nào thế?"
"Mới về thôi." Lão K cầm ly nước đã rót sẵn đưa sang cho cậu, nói rằng: "Tôi thấy không yên tâm lắm nên qua đây xem thử. Rốt cuộc là cậu bị sao vậy, bệnh cả mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, vừa nãy tôi sờ trán cậu thử, thấy nhiệt độ vẫn còn cao lắm."
Trần Mặc nhận lấy rồi uống vài ngụm: "Không có gì đâu, tôi uống thuốc rồi."
"Thuốc cũng phải có tác dụng thì mới khỏe được chứ." Mấy năm nay Lão K cũng đã quen với với mấy chuyện này của cậu rồi, anh ta cầm lọ thuốc dán toàn nhãn tiếng Anh trên bàn lên, hỏi cậu: "Mà sao tôi chưa thấy lọ thuốc lần này cậu dùng bao giờ vậy, còn A Yến? Gọi nhau thân thiết nhỉ, thuốc này là cái người A Yến gì đó đưa cho cậu à?"
Trần Mặc nhìn cái điệu nhăn nhó nghiên cứu lọ thuốc của Lão K mà thấy dở khóc dở cười.
Lão K từng gặp Tịch Tư Yến, cũng biết cả hai là người quen cũ, chỉ là có vẻ anh ta cũng không nghĩ nhiều. Trần Mặc cũng không biết nếu để anh ta biết được A Yến chính là Tịch Tư Yến thì sẽ có biểu cảm gì nữa.
Hơn nữa cũng chẳng mấy khi Trần Mặc gọi hắn như vậy.
Khi trước, lúc hắn cõng cậu về sau hôn lễ của Dương Chích, Trần Mặc cũng từng đá đểu hắn rồi gọi thế một lần.
Khi nãy cậu cũng không tỉnh táo lắm.
Với tính cách của Lão K, cậu ta cực kỳ nghiêm túc với chuyện của Tân Duệ, mà hiện tại Tân Duệ và CM còn đang trong quan hệ hợp tác. Trần Mặc chưa định thẳng thắn với Lão K ngay, vì dù sao trừ việc tạo thêm áp lực cho Lão K thì điều này cũng chẳng có lợi ích gì.
Lão K cũng không cố gặng hỏi, nhướng mày đặt lọ thuốc xuống nói: "Theo những gì tôi biết được, tham dự hội thảo lần này chỉ có những công ty ở thành phố Tuy thôi, mà tất cả đều tụ hội về đây hết. Mọi người ai cũng rõ ràng rồi, bên chính quyền ngoài miệng vẫn nói sẽ hỗ trợ nhưng ai mà chẳng biết lần này Truyền Hưng mới là nhân vật chủ lực chứ. Dù sao buổi diễn thuyết của cậu cũng được xếp vào ngày cuối cùng, nếu không hai ngày đầu cậu không tham gia cũng được, lo nghỉ ngơi cho tốt đã."
Trần Mặc cười một tiếng, ẩn giấu dưới đó là vài phần lạnh lùng: "Nếu không đi thật thì lại đúng ý bọn họ quá, trước mắt Nhậm Hiền Sâm ít nhất cũng đã lũng đoạn mất 40% suất sản phẩm sắp ra mắt, mà hội thảo lần này toàn bộ đều là những doanh nghiệp đầu tư nhỏ bên hạng mục tiêu dùng nhanh. Anh nghĩ mà xem, vậy thứ hắn muốn là gì?"
Lão K: "Nhưng đây cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể quyết định được."
Trần Mặc tinh tế miết nhẹ đáy ly: "Thị trường rộng lớn như vậy, miếng bánh ga tô này mà rơi được vào tay mình thì ai nhìn mà chẳng thấy ham."
Kiếp này, Trần Mặc chủ yếu tập trung vào nghiên cứu khoa học kĩ thuật về AI.
Ngoài nguyên nhân chủ yếu rằng đây vừa là sở trường vừa là sở thích của cậu, Trần Mặc còn có mắt nhìn và độ nhạy bén cực kỳ cao với những vấn đề này, vì vậy tuy hầu hết những lúc bình thường người đưa ra quyết định là Lão K, nhưng anh ta lại hiếm khi phản đối trước những ý kiến của cậu.
Rạng sáng ngày thứ hai, ban tổ chức sắp xếp xe đến đón họ.
R2D vừa ra mắt thị trường không lâu nên danh tiếng Tân Duệ cũng trở nên nổi bật, hiển nhiên trở thành tâm điểm cho nhóm nghiên cứu.
Hôm đầu tiên chủ yếu là để sắp xếp đăng kí và các tiết mục chào mừng, tiến hành đóng dấu và nhận các tài liệu liên quan. Để tạo nên bầu không khí tích cực, bài chào mừng của ban tổ chức được thiết kế hết sức hấp dẫn, Trần Mặc thậm chí còn thấy được có kha khá đoàn đội tuổi tác tầm Viên Hạo cũng tích cực tham gia thảo luận, tất cả đều nhiệt tình hưởng ứng với châm ngôn "Khoa học dẫn dắt Tương tai, Đột phá Sáng tạo và Phát triển" của phía chính phủ.
Cũng chính bởi vì thế mà những người tham gia ngày hôm đó cũng đã phát hiện, người nào đó hình như quá chói mắt rồi.
Ý không phải nói cậu phách lối hay lớn giọng.
Mà giữa một biển người chỉ khoác lác về những thứ như "Khoa học dẫn dắt Tương tai, Đột phá Sáng tạo và Phát triển" mà ai cũng biết, khi cậu ngẫu nhiên thảo luận về các vấn đề năng lực xử lý thông tin và khả năng nhận biết của AI hay tương tự như vậy với người khác, một loạt từ chuyên ngành thốt ra từ miệng cậu tự nhiên như thể đang bàn chuyện thời tiết hôm nay vậy, do đó cũng đã thu hút ánh nhìn của những người thật sự nhiệt huyết và muốn đào sâu về lĩnh vực này, khiến họ bất giác muốn đến gần cậu hơn nữa.
Nhất là những đoàn đội mang theo sản phẩm mà họ tự nghiên cứu, mắt ai nấy cũng sáng rỡ.
Bởi lẽ là ngày đầu tiên, bảng tên thương hiệu của từng người vẫn chưa được xác nhận.
Vì vậy tất cả mọi người đều hiếu kì muốn biết cậu là ai.
"Còn trẻ như vậy, không biết là công ty nào nhỉ? Tôi chưa thấy bao giờ."
"Nói không chừng là mới tốt nghiệp cũng nên, nhưng theo lý mà nói nội trong giới xuất thân từ các trường top cũng chẳng nhiều, sao lại chưa từng gặp qua được nhỉ?"
Nhưng rất nhanh, những người này cũng sẽ biết.
Vì Nhậm Hiền Sâm, giám đốc Khoa học Công nghệ Truyền Hưng, đã đến, thoạt nhìn đoan chính nhưng thực chất lại đầy giả tạo đưa tay cười nói: "Lâu rồi không gặp nhỉ, Giám đốc Trần."
"Lâu rồi không gặp, giám đốc Nhậm."
Thực ra cũng không phải là lâu lắm, nhưng đủ để vết thương trên mặt tên họ Nhậm không còn bị nhìn ra nữa.
Nụ cười trên mặt Nhậm Hiền Sâm ngày càng đờ ra, hỏi: "Giám đốc Trần đúng là không hổ danh là kỳ tài đại học Q, Tân Duệ có thể phát triển được như bây giờ, chẳng lẽ lại hứng thú với mấy hạng mục nhỏ này?"
Lời vừa dứt, những người khi nãy mới thảo luận chợt kinh hãi ngộ ra.
Lẩm bẩm "Thì ra cậu ta chính là Trần Mặc?"
"Chẳng trách cậu ta hiểu rõ về AI tới vậy, tôi từng đọc một phần luận văn khi còn đi học của cậu ta rồi, chính là nói về cái này đó."
"Muốn qua đó thử không? Mục tiêu của chúng ta từ đầu đã là Tân Duệ còn gì, vốn là tính bất đắc dĩ quá thì mới sang chỗ Truyền Hưng thôi."
"Đợi thêm chút đi, Truyền Hưng và Tân Duệ thật ra là đối thủ một mất một còn với nhau đấy, tôi thấy giám đốc Nhậm đang bất mãn lắm rồi, có vẻ là còn không định giấu diếm ý định nữa rồi kìa."
...
Trần Mặc không nghe được những tiếng xì xào này.
Cũng khó trách việc mọi người thấy lạ với cậu, thời còn đi học cậu rất hiếm khi tham gia các hoạt động chuyên môn mà chỉ tập trung vào công việc bên Tân Duệ, nhưng đối ngoại bên Tân Duệ trước giờ đều do Lão K và Tô Thiển Nhiên phụ trách, còn cậu rất ít khi lộ diện.
Lần này đến đây, thực chất cũng không phải tới để tham luận học thuật.
Trần Mặc nhìn khuôn mặt đang sắp nhịn hết nổi của Nhậm Hiền Sâm trước mắt, cậu cũng lười bố thí cho hắn nụ cười giả tạo, chỉ bình tĩnh nói: "Giám đốc Nhậm khéo đùa, tất cả những ai cố gắng bằng chính sức lực của mình đều xứng đáng được tôn trọng, chỉ những kẻ quen không làm mà đòi có ăn, ăn cắp sức lao động của người khác thì mới phải cân nhắc cho kĩ rằng có đảm đương nổi với kết quả mình đạt được hay không, giám đốc Nhậm thấy tôi nói có đúng không?"
Khóe miệng Nhậm Hiền Sâm run lên.
Gã nhanh chóng cười cười, hàm ý nhìn chằm chằm Trần Mặc: "Đúng vậy, kết quả thế nào, làm sao mà đoán được chứ."
Ý nghĩa đằng sau những lời sắc bén này, không ít người cũng nhìn ra được.
Đa số mọi người lựa chọn quan sát từ xa, không ai có định can thiệp vào chuyện này.
Buổi sáng cứ thế mà kết thúc.
Tại căn tin do ban tổ chức sắp xếp, Trần Mặc dẫn theo Viên Hạo tìm được bàn ăn mà đám Lão K giữ chỗ cho.
Hai người ngồi xuống, Viên Hạo chọc chọc đĩa cơm trên bàn, hạ giọng nói: "Sao em cứ có cảm giác mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta ấy nhỉ?"
"Lo ăn đi." Trần Mặc điềm tĩnh ăn một miếng rau trên trên đĩa đồ ăn.
Lão K nhìn xung quanh, rồi tức giận nói: "Tôi biết ngay mà, chúng ta bị nhắm vào rồi. Ban tổ chức vốn là hiệp hội doanh nghiệp, nghe theo chỉ điểm của UA, chung một hội với Truyền Hưng cả, sau đó chỉ chờ cho chúng ta khó xử thôi."
Trần Mặc cười cười: "Mới đó mà đã chịu không nổi rồi? Theo tôi đoán, hai ngày tiếp theo hẳn sẽ không còn công ty nào dám bàn chuyện hợp tác với chúng ta nữa đâu."
Viên Hạo dù sao cũng còn trẻ người non dạ, vừa nghe đã tức giận định đứng phắt dậy.
Trần Mặc nâng mắt lạnh lùng nói: "Ngồi xuống."
"Sư phụ?" Viên Hạo không thể nhịn được.
Trần Mặc: "Đây chỉ mới là chút cảnh cáo dạo đầu mà thôi, nếu xử lý không tốt, đoán chừng cơm cậu đang ăn có khi còn có cả thuốc xổ trong đó đấy."
"Hả?" Viên Hạo há hốc miệng, cúi đầu nhìn đĩa cơm của mình, "Thủ đoạn cạnh tranh ngày nay hèn hạ tới vậy rồi sao?"
Trần Mặc nhướng mi: "Thì tôi nói thế thôi."
Một đồng nghiệp trong bộ phận tiêu thụ thấy Viên Hạo bị Trần Mặc dọa cho hết dám ăn cơm còn nhiệt tình thêm dầu vào lửa, nói rằng: "Có gì đâu mà lạ, hồi tôi thực tập ở công ty kia sau khi tốt nghiệp, nửa đêm còn từng cạy két sắt nhà người ta kia kìa. Xong còn có kiểu thả virus vào đĩa U, rồi tạt dầu vào văn phòng đối thủ nữa, bạn nhỏ ơi, xã hội này đáng sợ lắm, chào mừng cậu đến với thế giới của người lớn nhé."
Thấy những người khác cũng bắt đầu khúc khích cười cợt.
Viên Hạo biết mình bị chơi xỏ thì tức tối ngồi phịch xuống, bưng chén lên húp hẳn vài ngụm lớn.
Tuy chỉ là nói đùa, nhưng những thủ đoạn dơ bẩn mà Truyền Hưng giở trò sau lưng họ là thật.
Vốn dĩ khẩu vị Trần Mặc đã chẳng tốt mấy.
Cậu ăn vài miếng rồi ngưng đũa, vừa tựa người vào băng ghế chờ mọi người ăn xong, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Không lâu sau, cậu đã nhận được tin nhắn trả lời.
"Giám đốc Trần yên tâm, anh và Truyền Hưng đấu đá nhau nhiều năm như vậy rồi, cơ hội này mọi người cũng sẽ nắm bắt thật tốt."
"Ba món đồ của Nhậm Hiền Sâm đang trên đường tới rồi."
"Giả vờ bất hòa thôi mà, dễ thôi, anh còn không yên tâm chỗ tôi à?"
Trần Mặc cứ thoải mái tựa người đứng đấy.
Không ai có thể nhìn ra bất kì biểu cảm gì trên mặt cậu.
Đúng lúc này, tiếng nói chuyện trong nhà ăn bỗng trở nên hết sức ồn ào.
Ban đầu Trần Mặc còn chưa để ý.
Cho đến khi Lão K bên cạnh cụng khuỷu tay vào người cậu.
Viên Hạo ngồi đối diện cũng đá giày cậu một cái.
Trần Mặc không hiểu gì ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Nhìn sang kia." Lão K ra hiệu bảo cậu.
Trần Mặc lúc này mới quay đầu nhìn sang, vừa nhìn đã phát hiện ra trước lối vào của nhà ăn bỗng xuất hiện một đoàn người đông nghịt.
Không phải là liên hiệp của đám công ty kia, mà vị thế còn trên cả bọn họ, là người chủ quản đơn vị chịu trách nhiệm phê duyệt nghiên cứu của buổi hội thảo này. Trong đám đông, có một người vô cùng nổi bật.
Tịch Tư Yến vừa trò chuyện xã giao cùng mấy người đàn ông trung niên mặc vest, vừa phóng mắt nhìn vào bên trong.
Rồi từ từ cách chỗ bàn bọn họ gần hơn, rồi gần hơn nữa.
Còn nghe được giọng người bên đơn vị chủ quản đang nói: "Chúng tôi cũng không ngờ sẽ có thêm khách ngoài, quá trình xét duyệt có thể được thông qua nhanh như vậy, ít nhiều gì cũng phải cảm ơn hỗ trợ từ giám đốc Tịch rồi."
Tịch Tư Yến nói: "Có gì đâu, khách sáo rồi, việc nên làm thôi."
Sau đó nhìn bọn họ không chớp mắt rồi đi về phía này.
Lão K đẩy cánh tay Trần Mặc: "Sao cậu ta lại tới đây?! Hay là cậu sang đó kết thân chút đi? Lỡ có gì thì còn bên đơn vị chủ quản, đảm bảo Nhậm Hiền Sâm kiểu gì cũng tức điên lên cho mà xem."
Trần Mặc nhìn lướt qua bóng lưng Tịch Tư Yến, rồi lại cúi đầu xuống.
Cậu tiếp tục cắm đầu vào điện thoại: "Quan hệ bọn tôi chưa tốt đến mức đó."
"Vậy tới bước nào rồi?" Lão K hỏi.
Trần Mặc: "Hm, cũng không rõ lắm, tôi chưa hỏi bao giờ."
Viên Hạo ngồi đối diện sắp chôn đầu vào đĩa cơm đến nơi.
Ở bước nào cụ thể thì không biết.
Nhưng đến mức có thể nằm chung trên một chiếc giường, vậy thì quan hệ cũng chỉ là tàm tạm bình thường mà thôi nhỉ!
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 80: Hm, cũng không rõ lắm, tôi chưa hỏi bao giờ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương