Để tiện cho Tịch Tư Yến dưỡng thương, Trần Mặc cũng đành phải ở lại nhà họ Tịch.
Thứ hai cậu đi làm như bình thường, đến tối lại quay về, đưa đón có Tiểu Lâm lo.
Thân phận của cậu tại nhà họ Tịch cũng hơi khó nói, nhưng chẳng qua cậu cũng rất hiếm khi tham gia vào những cuộc họp riêng trong gia đình, phạm vi sinh hoạt hằng ngày cũng chỉ gói gọn trong chỗ Tịch Tư Yến. Vậy nên ngoại trừ ngày đầu tiên của buổi tai nạn xe, những người khác trong họ nhà Tịch rất ít khi được nhìn thấy cậu.
Điều này dẫn tới việc, cái nhìn về cậu của những thân thích ở xa tại nhà họ Tịch cũng không giống nhau.
"A Yến à." Trong phòng tiếp khách, những anh em cùng thế hệ với ông cụ Tịch đang hết lòng khuyên nhủ Tịch Tư Yến, lúc này đang ngồi nghỉ trên chiếc ghế gỗ cây hoa lê: "Bây giờ cháu cũng đã tiếp quản phần lớn công việc nhà họ Tịch rồi, chuyện đời tư cháu cũng nên để tâm thêm chút đi."
Tịch Tư Yến tựa người vào chiếc gối mềm sau lưng, áo hắn để mở hai hàng nút áo trên cùng, trông dáng vẻ y như hệt một người đang tĩnh tâm dưỡng bệnh vậy, hắn thuận miệng hỏi: "Chuyện đời tư mà các trưởng bối đang nói tới, cháu không rõ là việc gì?"
"Đương nhiên là chuyện tìm được bạn đời cho cháu rồi, chuyện hôn nhân sau này của cháu đấy." Một ông cụ khác tóc đã lấm tấm bạc nghiêm túc nói: "Thành tích của cháu mấy năm nay các bác cũng đã quá rõ rồi, bọn bác nhìn cháu trưởng thành, biết là cháu đã chín chắn từ nhỏ, giao nhà họ Tịch lại cho cháu, bọn bác cũng chẳng có gì là không yên tâm cả. Nhưng riêng việc này thì không thể chiều theo ý cháu được, dù ông cụ có thương cháu đến mấy thì chuyện lớn này vẫn liên quan đến cả tương lai của nhà họ Tịch, bọn bác không thể nào ngồi yên nhắm mắt làm ngơ được."
Chẳng thể nhìn ra được gì từ biểu cảm trên mặt Tịch Tư Yến, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy nên ý của các trưởng bối là?"
"Ở bên một người đàn ông, suy cho cùng cũng không phải là một kế hoạch lâu dài, cháu nên sớm chấm dứt cho tốt đi."
Tịch Tư Yến bỗng cười nhẹ một tiếng.
Hắn cười, đến mức những ông cụ ở đấy chỉ biết nhìn mặt nhau.
Có người hẳn là thấy lời mình nói thẳng thừng quá, bèn uyển chuyển nói: "Cũng không phải là các bác muốn để các cháu từ mặt nhau cả đời, nhà họ Dương cũng không phải là gia đình đơn giản, nhưng chẳng qua..."
"Em ấy họ Trần." Tịch Tư Yến chợt cắt ngang.
Khi phòng tiếp khách lại rơi vào yên tĩnh, Tịch Tư Yến thong thả cầm chiếc chén sứ bên cạnh lên chậm rãi xoay vòng, nhưng giọng nói lại đột nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều: "Đây là những suy nghĩ cổ hủ của nhà họ Tịch, vốn dĩ phải sớm dừng lại ở thế hệ của các trưởng bối mới phải. Chuyện đời tư của cháu, cũng không cần các vị trưởng bối đây phải lo lắng."
Một trong số những ông cụ ở đấy đứng bật dậy: "Xem ra cháu bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi phải không!"
Một tiếng "cạch" vang lên, là âm thanh chiếc chén sứ trên tay Tịch Tư Yến được đặt xuống bàn.
Hắn vẫn cứ ngồi yên, chẳng hề có ý định gì muốn đứng lên cùng, nói rằng: "Cháu có đủ lông đủ cánh được như ngày hôm nay cũng chẳng phải là nhờ vào công lao của các vị trưởng bối. Có những lời cháu chỉ muốn nói một lần duy nhất, dù Trần Mặc có sống ở đây hay không, thì em ấy vẫn là người của cháu, chẳng có liên quan gì đến nhà họ Tịch cả, cháu ngồi ở vị trí này, có tư cách quyết định mọi chuyện hay không cũng chẳng liên quan đến việc cháu thích nam hay thích nữ, các vị trưởng bối đã rảnh rỗi đến thế, chi bằng hãy về giáo dục lại con cái của các vị đi, bảo ban họ bớt gây chuyện ở ngoài lại. Dù sao trong gia quy của nhà họ Tịch cũng có một câu thế này, con riêng ở ngoài không được phép can dự vào sản nghiệp nhà họ Tịch."
Cuối cùng mấy ông cụ này tức điên người rồi rời đi.
Tuyên bố bảo chuyện lần này nhất định phải tìm ông nội Tịch để ra một câu trả lời cho thỏa đáng.
Hàn Kiền chẳng biết đã vào phòng tiếp khách từ bao giờ, anh ta nhìn xung quanh rồi bảo: "Mấy người này hẳn là thấy ông nội cậu không còn làm những chuyện này nữa nên thử tới thăm dò ý kiến đây mà, năm năm trước cậu ra nước ngoài, họ đã đưa không ít người dưới trướng mình lên vị trí nòng cốt rồi. Bây giờ không còn tiếng nói gì nữa nên chỉ đành lấy thân phận của mình trong dòng tộc để thị uy thôi, cậu nói hai ba câu cho có lệ là được rồi, làm mất lòng bọn họ cũng chỉ tổ tự rước phiền vào người."
Tịch Tư Yến chẳng hề tiếp lời, chỉ dặn dò vài câu: "Anh lén tìm lý do rút hết người của họ về đi."
"Hết luôn à?" Hàn Kiền có hơi kinh ngạc, "Vậy có phải có hơi ác không?"
Vẻ lạnh lùng trong mắt Tịch Tư Yến vẫn thế, "Tôi chẳng cần phải bàn chuyện tình thân với bọn họ làm gì, không cho họ bài học thì khó mà cản được cái tâm tham vọng của bọn họ."
Hàn Kiền lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Anh ta nhướng mày nói, "Vậy cũng được, nhưng hai hôm nay cậu liên tục ra mặt, đã bắt đầu có tin đồn đây mới là bản chất thật của cậu rồi đấy có biết không hả? Bảo là bây giờ cậu có quyền có thế rồi, nên mới lộ ra bộ mặt thật của mình."
Tịch Tư Yến liếc mắt sang, "Bộ mặt thật gì?"
"Thì bảo là cậu điên rồi đấy." Hàn Kiền nói xong cũng tự cười luôn, nhưng chỉ chốc lát sau ý cười lại hơi nhạt đi, nhướng mày hỏi: "Nhưng hai ngày nay trông cậu có nhiều tâm sự quá, tôi không đoán ra được gì, có chuyện gì hả? Không lẽ vì buổi sáng Trần Mặc phải đi làm mà cậu thấy cô đơn à. Mà cậu đột nhiên thanh trừng cả ổ như vậy, hẳn là cũng bởi vì cậu ấy nhỉ?"
Tịch Tư Yến đưa tay day trán, cũng chẳng mở miệng.
Hàn Kiền: "Còn đau đầu à?"
"Ừm." Tịch Tư Yến nhắm chặt hai mắt, "Anh đừng nói cho em ấy nghe."
Ít nhiều gì Hàn Kiền cũng thấy hơi lo lắng, anh ta hỏi: "Rốt cuộc sức khỏe của cậu bị cái gì cũng phải nói cho tôi biết với chứ? Hôm gặp chuyện cậu đã chẳng cho ai vào thăm rồi, kể cả Trần Mặc cũng vậy, đã qua bao lâu rồi mà thỉnh thoảng vẫn còn đau nữa, lỡ xử lý không tốt sau này ngoài kia họ đồn cậu bị thần kinh các kiểu thật đấy. Mà cậu ấy cũng đâu có mù, sớm muộn gì cũng phát hiện ra thôi, với cả sao cậu phải giấu cậu ấy làm gì?"
Đêm hôm ấy, hắn trở nên bất ổn và không còn tỉnh táo, nhưng hắn càng không muốn trạng thái này của mình khiến cho Trần Mặc phải đoán già đoán non.
Nhưng nửa đêm hôm sau, Trần Mặc vẫn tự tìm đến hắn.
Tịch Tư Yến không kể phần quan trọng nhất cho Hàn Kiền, mà chỉ nói rằng: "Di chứng sau vụ nổ thôi, có thể sẽ kéo dài mất vài ngày. Hơn nữa tôi cũng không cố tình muốn giấu em ấy, chỉ là thời điểm này chưa thích hợp mà thôi."
Hàn Kiền cũng phản ứng kịp, anh ta chần chừ nói: "Chuyện ông cụ nhà họ Dương..."
"Ừm." Tịch Tư Yến gật đầu, "Em ấy không nói gì, không có nghĩa là em ấy không quan tâm."
Đúng là hai ngày nay Trần Mặc đã nhìn ra có điều gì không đúng ở Tịch Tư Yến.
Cậu muốn hỏi hắn, nhưng lại không thể tìm được thời điểm thích hợp để hỏi, hơn nữa hạng mục của Tân Duệ đã bước vào giai đoạn hai, là người đứng đầu, công việc của cậu giờ đã chồng chất như núi. Dù Tịch Tư Yến còn bị thương, nhưng hằng ngày cậu vẫn bận đến nỗi chẳng có thời gian nghỉ chân.
Thời gian duy nhất mà Trần Mặc có thể dành ra được, chỉ còn lúc trông chừng Tịch Tư Yến khi hắn thay thuốc mỗi ngày.
"Để em làm nhé." Trời đã khuya, Trần Mặc vừa mới tắm xong, Tịch Tư Yến liền đưa hộp thuốc qua cho cậu.
Động tác lau tóc của Trần Mặc khựng lại, "Hôm nay bác sĩ không tới à?"
Tịch Tư Yến gật đầu.
Trần Mặc cũng không từ chối, cậu cầm lấy hộp thuốc rồi đặt bên cạnh.
Cậu vẫn còn khoác áo tắm, khi tới gần có thể cảm nhận được hơi nước tản ra, rồi đưa tay gỡ cúc áo cho Tịch Tư Yến.
Hai tay Tịch Tư Yến chống trên giường, ánh nhìn vẫn luôn dừng lại trên người Trần Mặc, cậu nâng mắt đối mặt với hắn, động tác cởi cúc trên tay cũng vô thức trở nên chậm lại.
Khi không biết hai người đã chạm môi từ bao giờ, Trần Mặc lúc này mới phản ứng lại: "Đang thay thuốc mà."
"Ừm." Khi Tịch Tư Yến đẩy cậu ngã xuống giường, hắn còn không quên thấp giọng đáp lại cậu, "Để lát nữa đi."
Hai người họ cũng không đi xa hơn.
Chỉ hôn nhau mà thôi.
Trần Mặc sợ đụng phải vết lương sau lưng hắn, cậu mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, Tịch Tư Yến hôn ngày càng sâu hơn, tay hắn men theo cổ Trần Mặc rồi di chuyển xuống dưới, rồi trượt xuống bên trong áo tắm của cậu.
Trên người Trần Mặc có rất nhiều sẹo, đa số là có từ thời niên thiếu, thời gian đã qua lâu, chúng cũng đã trở nên nhạt màu hơn. Nhưng mỗi khi thân mật, Tịch Tư Yến sẽ luôn lưu luyến lâu hơn ở những "ấn ký" này, khi ấy hắn cũng sẽ trở nên dịu dàng vô cùng.
Nhưng đêm nay lại có hơi khác.
Một vết thương nếu đã thành sẹo, vùng da ở chỗ ấy thường sẽ trở nên khá nhạy cảm.
Từ hôn khẽ đến cắn nhẹ, cảm giác như thể hắn muốn dùng cách của mình để che phủ đi những vết sẹo ấy, giống như hắn đang chậm rãi "trừng phạt" Trần Mặc vậy.
Từ trừng phạt này là do Trần Mặc nghĩ vậy, vì khi những xúc cảm tê dại trên cứ liên tục ập tới, hơi thở của Trần Mặc dần trở nên hỗn loạn, rồi dần có phản ứng.
Cậu cản hắn lại, "Tịch Tư Yến à."
"Hửm."
"Vậy được rồi, tới đây thôi, phải thay thuốc cho anh nữa."
...
"Tịch Tư Yến, anh còn đang bị thương đó."
...
"Tịch Tư Yến à."
Vài lần ngăn cản đều chẳng có kết quả gì, chiếc áo tắm trên người đã được cởi ra một nửa, Trần Mặc bị ép cho liên tục lùi về đằng sau, cứ thế cho đến khi cậu đụng phải đầu giường. Tịch Tư Yến đuổi theo cậu, dục vọng của Trần Mặc không tìm được lối ra, cậu cũng chẳng còn đường trốn, cuối cùng, cậu nhắm chặt hai mắt, trông như thể đã tuyệt vọng vì không còn nhẫn nại được nữa mà tự đưa tay về phía trước.
Khi Tịch Tư Yến đã để ý thấy, hắn nhếch miệng, thẳng người dậy thì thầm vào tai cậu: "Giỏi lắm cục cưng, tiếp tục đi, tự lấy lòng cho anh xem nào."
Cái cách gọi "cục cưng" này cũng là do khi trước Trần Mặc nhắn ghẹo hắn trên điện thoại.
Quay lại tình hình hiện tại, cả người Trần Mặc lập tức trở nên đỏ ửng, nhất là khi Tịch Tư Yến thuần thục cắn lên lỗ tai cậu, Trần Mặc không kiềm được mà rên lên thành tiếng.
Trần Mặc rất ít khi làm chuyện này.
Đặc biệt là khi trước mặt đang có một người nhìn đăm đăm vào mình, cậu có cảm giác như mình đang diễn khiêu dâm vậy.
Sự thẹn thùng và cả khoái cảm bí ẩn mà cậu chưa từng cảm thấy bao giờ này, đã phá vỡ những hiểu biết từ trước đến nay của cậu. Từ chậm rãi đến nhanh chóng, từ nắm chặt đến thả lỏng, Tịch Tư Yến giờ như một con thú hoang đang chực chờ giải tỏa hết dục vọng của nó đằng sau lớp mặt nạ điềm tĩnh, đôi lúc hắn sẽ cắn lên yết hầu của cậu, khiến cho Trần Mặc như bị thiêu đốt cả người vậy.
Những âm thanh ngày càng trở nên bạo dạn hơn, cơ thể họ di chuyển, tiếng vỏ chăn loạt soạt ma sát vào nhau.
Khi mọi thứ kết thúc, đầu óc đã chỉ còn là một khoảng trống rỗng.
Phải một lát sau, cậu mới cúi người xuống nắm lấy vỏ chăn thật chặt, vùi đầu xuống rồi chửi một câu: "Chết tiệt."
Cậu cũng chẳng rõ tại sao mọi thứ lại trở thành thế này.
Tịch Tư Yến cúi người xuống.
Hắn ôm lấy cậu, nỉ non: "Đẹp lắm mà."
Dùng từ "đẹp" để miêu tả một người đàn ông, nhưng đó là từ ngữ duy nhất mà Tịch Tư Yến có thể nghĩ đến vào lúc ấy.
Dù là hoạt bát hay khác biệt, thì cũng là một Trần Mặc mà chỉ hắn được nhìn thấy.
Tịch Tư Yến cũng đã nổi lên phản ứng rồi, Trần Mặc đã để ý thấy từ lâu, nhưng hắn không chịu cho Trần Mặc dùng tay nữa mà tự vào nhà vệ sinh xử lý.
Rõ ràng chỉ là bôi thuốc thôi, cuối cùng lại biến thành thế này.
Trần Mặc quy kết chuyện này là do cơ thể thanh niên trẻ tuổi, ham muốn và tinh lực như thể là không có điểm dừng vậy, một khi đã nếm mùi, dù người yêu mình có làm gì cũng có thể biến thành mồi châm lửa được mà thôi.
Sau khi Tịch Tư Yến bước ra ngoài, Trần Mặc mới nghiêm túc thay thuốc cho hắn.
Cho đến khi cả hai dọn dẹp xong mọi thứ rồi lên giường, Trần Mặc mới phát hiện ra điểm hay của việc phát tiết này, dù sao gần đây công việc của cậu rất nhiều, giờ chẳng còn được mấy lúc cậu có thể yên ổn đi vào giấc ngủ nữa. Như bây giờ, cậu mới nằm xuống chưa được bao lâu, cơn buồn ngủ chỉ chốc lát sau đã ập tới rồi.
Khi cậu đã dần mơ màng, Tịch Tư Yến nằm phía sau hỏi cậu một câu: "Là ngày mai à?"
Trong bóng đêm, Trần Mặc mở to hai mắt.
Mãi một lúc sâu, cậu mới ừm một tiếng.
Rồi cậu quay người lại đối mặt với Tịch Tư Yến, Tịch Tư Yến vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Anh đi với em. Ngủ đi, anh ôm em ngủ."
"Ừm." Trần Mặc vùi người vào, cũng không nói thêm điều gì.
10 giờ sáng ngày hôm sau.
Sau khi buổi họp sáng ở công ty kết thúc, Trần Mặc mới tự lái xe về bệnh viện.
Cậu mặc đồ vest, trên tay vẫn đang còn cầm những tài liệu thông tin cần phải được xử lý ngay.
Vừa đến bệnh viện bước chân xuống xe, cậu liền nghe được một châm biếm.
"Thời thế bây giờ đúng là hay thật đấy, còn dám để cả một nhóm trưởng bối thế này đứng đợi mày cơ đấy." Người nói là nguời con gái duy nhất của ông nội, bác trên danh nghĩa của Trần Mặc.
Trần Mặc lạnh lùng liếc mắt sang chỗ bà ta, chẳng nói một lời, kết quả là bà ta liền cảm thấy mình bị chọc giận, lập tức nhảy dựng lên lớn tiếng nói: "Mà chưa hết nhé, cậu làm thế là giết người cậu có biết không hả! Bác cậu thật chẳng thể hiểu nổi, mắc mớ gì ông cụ cứ phải khăng khăng tin lời một thằng nhóc lớn lên ngoài nông thôn làm gì không biết, có cái gì hay cuối cùng cũng để hết cho mày, kết quả là mày thì hay rồi, còn rút ống thở? Mày đúng là một đứa lòng lang dạ sói, một thằng..."
"Im lặng đi!" Dương Chích không nhịn nổi nữa mà cắt ngang, "Đó là kiến nghị của bác sĩ, tình hình hiện tại của ông nội dù có tiếp tục chữa trị cũng chỉ càng làm ông đau đớn thêm thôi, bác suy nghĩ cho thật kĩ đi rồi hẵng mở miệng ra nói chuyện."
Bà ta nhìn cậu chằm chằm, nhưng có lẽ vì kiêng kị địa vị của Dương Chích ở tập đoàn nên cũng không tiếp tục nữa.
"Nói cũng dễ nghe nhỉ." Mà ông chồng của người bác này lại vẫn hùa theo đâm thêm một câu, ông ta quay về phía vợ chồng Dương Khải Án rồi nói: "Con cái nhà anh ba chị ba đúng là toàn những đứa hiếu thảo, một thằng thì đang ngồi tù, giờ cả hai đứa còn lại cũng đã đồng tâm hiệp lực với nhau cả rồi, không biết sau này hai anh chị già rồi chúng nó còn thế nào nữa, mà ít nhất thì, hai đứa nhà bọn em cũng chẳng cứng rắn được như nhà anh chị."
Cả nhà họ Dương đếm gộp hết lại cũng phải có tới mười mấy người. Mà đa số đám người này giờ đã tỏ ra chẳng liên quan gì hết, cứ nghĩ đến việc chuyện sống chết của ông nội sẽ do những người này quyết định, Trần Mặc liền cảm nhận được một cảm giác ghê tởm hết sức chân thật.
Vốn cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý vợ chồng Dương Khải Án sẽ đứng về phía những người còn lại trong nhà họ Dương, đang định đứng ra ngăn cản, nhưng kết quả lại phải khiến cậu thấy bất ngờ.
Chu Yểu Quỳnh là người mở lời trước, bà ta gọi nhũ danh của cậu và nói: "Ông nội tin tưởng Tiểu Mặc là vì bao năm nay nó vẫn luôn ở cạnh ông, chuyện này không cần cô phải phán xét. Cô đừng có vì em trai của chồng cô bị con trai cả của tôi đuổi việc mà nói năng khó nghe như vậy, sao cô không nhìn cho kĩ xem ý nguyện của ba là như thế nào đi hả."
Vẻ mặt của hai vợ chồng người bác trông rất khó coi.
Dương Khải Án là cựu chủ tịch của nhà họ Dương, ông ta vẫn còn đôi chút tiếng nói trước mặt các anh chị em của mình, bây giờ khi nói về chuyện trong nhà, ông ta nhìn về phía đứa lớn, rồi lại nhìn về phía Trần Mặc, một lát sau mới lên tiếng: "Không cần phải để ý tới bác chúng con làm gì, thật ra mọi người đã bàn bạc với nhau cả rồi, cứ làm theo ý con là được."
Trần Mặc lạnh lùng gật đầu với ông ta.
Rồi quay người đi vào bệnh viện.
Đằng sau truyền tới tiếng cự cãi của hai người chú.
"Làm sao mà biết được ba thật sự đã nói là không cần tiếp tục điều trị chứ? Trần Mặc nó mới bao lớn đâu, bây giờ nó cũng chẳng phải người nhà họ Dương, giờ chúng ta phải nghe lời nó thì còn trông ra gì nữa đây."
"Thì anh đi mà nói đi kìa, anh lầm bầm với em được có được cái gì đâu chứ!"
"Em đúng là cái đồ nhu nhược, chẳng qua cũng vì trong tay thằng Trần Mặc còn vài thứ kia thôi chứ gì? Nó cũng có phải họ Dương quái đâu em làm sao cho nó nhả cái đống đấy ra là được mà!"
Bước chân của Trần Mặc dừng lại, cậu đứng trên thềm đá, xoay người lại.
Từ trên cao, cậu nhìn xuống những người đang đứng ở dưới.
Rồi chậm rãi nói: "Ngày hôm nay mọi người có đến hay là không thì cũng chẳng thay đổi được việc này. Tôi cũng chẳng quan tâm trong số các người ai đang suy nghĩ cái gì, qua ngày hôm nay, muốn mời luật sư hay kiện ra tòa tôi đều sẵn sàng tiếp mấy người. Nhưng ít nhất hôm nay đừng để tôi phải nghe thấy câu này một lần nữa, tôi thì chẳng để tâm mình họ gì, nhưng các người ở đây có ai lại không phải là người nhà họ Dương không? Dù sao hoa hồng hằng năm của tập đoàn chia cho mấy người cũng chẳng ít, đừng có để sao được một lại mất mười."
Sắc mặt của hai người chú kia lúc đỏ rồi lại trắng bệch.
Mặt mũi cũng chẳng còn, đám người lên tiếng chỉ trích: "Làm gì có ai làm dám nói chuyện với trưởng bối như thế! Mày đang uy tiếp các chú các bác đấy à?"
"Đúng rồi đấy, mày thì có tư cách gì chứ?"
Trên mặt Trần Mặc chẳng có biểu cảm gì, "Tôi có đủ tư cách hay không, mấy người thử đi rồi biết?"
Đúng vào lúc này, trên đường bỗng xuất hiện thêm ba chiếc xe khác.
Trần Mặc nhận ra chiếc đứng đầu tiên là xe đứng tên Tịch Tư Yến, quả nhiên, sau đó rất nhanh liền thấy hắn mở cửa bước xuống xe.
Người nhà họ Dương đều yên tĩnh trở lại, bọn họ có hơi sửng sốt một chút.
Dù sao quan hệ giữa hai nhà họ Tịch - Dương ngày càng trở nên mờ nhạt, lần trước nếu không phải vì có nguy cơ từ UA thì chuyện làm ăn giữa hai nhà cũng chẳng còn qua lại gì với nhau nữa.
Mà bây giờ lại có người nhà họ Tịch xuất hiện, mà còn là người thừa kế mới của bọn họ, Tịch Tư Yến.
Đôi chút sửng sốt này, khi nhìn thấy Tịch Tư Yến quay người đi đến chiếc xe ở đằng sau, đỡ một ông cụ đầu tóc bạc phơ bước xuống xe, liền trở thành kinh ngạc tột độ.
Tịch Tư Yến đỡ ông cụ Tịch, hai người đứng đằng xa, Tịch Tư Yến nói rằng: "Đến đưa tiễn ông cụ."
Trần Mặc biết hắn đang nói chuyện với mình, giao tình bao năm qua với bạn già, bây giờ ông cụ Tịch xuất hiện cũng chẳng mấy bất ngờ.
Cuối cùng người bất ngờ lại là người nhà họ Dương, họ thấy bất ngờ vì không hiểu sao sau khi quan hệ hai nhà ngày càng xa cách, Trần Mặc lại vẫn có thể giữ được quan hệ tốt với nhà họ Tịch đến vậy.
Nhóm người nhà họ Dương nhanh chóng tiến lên đón khách.
Từng người một thăm hỏi hết sức ân cần.
Ông cụ Tịch ôn hòa đáp lại vài câu, cuối cùng ông chủ động đi đến trước mặt Trần Mặc, vỗ nhẹ vào vai cậu và nói: "Ông và ông nội con có bàn về chuyện này rồi, ông ấy đã sống vẻ vang cả một đời nên đến khi rời đi cũng phải vẻ vang lên mới phải. Đứa nhỏ ngoan, con đã làm rất tốt rồi, ông nội con sẽ thấy thanh thản lắm đây."
Trần Mặc nhìn chăm chú vào ông cụ, rồi gật đầu nói: "Cháu cảm ơn ông."
Hôm ấy nhìn thấy cảnh này ở bệnh viện, ai nấy cũng không khỏi cảm thấy ông cụ này đúng là người có phúc.
Người tới rất đông, họ khóc lóc vang trời, như thể dù có là người vững tâm tới đâu thì vào lúc quan trọng, nước mắt cũng sẽ thi nhau chân thành tuôn ra, trông cảm động vô cùng.
Duy chỉ có Trần Mặc là im lặng từ đầu đến cuối.
Nhìn thấy cơ thể giờ đã gầy trơ xương của ông nội, sự đè nén trong lòng Trần Mặc lại ngày một nặng nề hơn, cậu cũng tự nói với chính mình rằng, tuy đây là một quyết định rất khó khăn, nhưng cậu biết rõ rằng sự chia ly này chẳng có gì là đúng hay sai cả.
Không chút ngừng nghỉ, ngay sau đó chính là lễ tang của ông.
Tính tuổi ông nội suy ra cũng được gọi là sống thọ, cả đời ông kết giao với rất nhiều bạn bè, mấy anh chị em người nhà họ Dương hiếm khi được một lần cùng chung ý kiến, rằng nhất định phải làm lễ cho thật lớn, thật trang trọng.
Trần Mặc ở lại căn nhà mà ông nội ở trước khi qua đời, cậu ở lại thu dọn di vật, không hề tham gia vào quá trình buổi lễ.
Từ trong di vật của ông, Trần Mặc nhìn thấy những tấm ảnh chụp chung vào sinh nhật hằng năm của ông nội với cậu, tất cả đều được giữ gìn cẩn thận ở riêng một bên, rồi cậu nhìn thấy những dòng ghi chú mà ông nội thuận tay viết lại, ví dụ như: Hôm nay cháu tôi đã nhắc tôi cái gì cái gì, ông bảo thấy hơi dông dài, hoặc ví dụ như: Nhớ phải bảo với dì Trường, nói dì ấy để lại đồ ăn khuya cho Trần Mặc, hôm nay nó còn phải tăng ca.
Đa số đều có hình bóng cậu trong đấy.
Từng chút từng chút, hữu hình lại những năm tháng đã qua.
Vào ngày tạm biệt cuối cùng, trời đã đổ mưa.
Trần Mặc mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới.
Trong khu nghĩa trang người đến người đi, khi quá nửa đều đã rời đi, Trần Mặc vẫn cứ cầm dù, đứng yên bất động ở trước tấm bia.
Cậu nhìn thấy cái tên của mình cũng bất ngờ được xuất hiện trên tấm bia, nằm giữa hằng hà vô số họ tên của con cháu, cũng chẳng bắt mắt lắm.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên cây dù.
Cảm nhận được bên cạnh mình có thêm một người nữa, Trần Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn đăm đăm vào tấm bia đá mà nói: "Năm cấp ba em rời khỏi nhà họ Dương, nhưng phải tới tận hôm nay, em mới thật sự đã cắt đứt quan hệ với người nhà họ."
Trần Mặc bỗng có một thôi thúc muốn được bày tỏ tất cả ra ngoài, do đã lâu không nói chuyện, giọng cậu nghe có hơi khàn khàn, cậu tiếp tục nói rằng: "Nhưng cái quá trình này còn lâu hơn cả những gì em nghĩ, cũng khó hơn như em đã tưởng tượng nữa."
"Em đã đối mặt với nó rất tốt mà, lúc nào cũng thế cả." Tịch Tư Yến khẳng định với cậu, hắn đưa tay cầm lấy cây dù trong tay Trần Mặc, nghiêng phân nửa cây dù sang che cho Trần Mặc, nhìn cậu và nói rằng: "Ý định muốn cứu vãn mối quan hệ của ba mẹ em đã rõ ràng rồi nhỉ, bọn họ đứng đợi em ở chân núi, nhưng anh biết em không muốn nên đã từ chối cho em rồi."
Trần Mặc nhìn về phía hắn, "Có phải anh có điều gì muốn hỏi em đúng không?"
Tịch Tư Yến vứt cây dù dư thừa kia sang một bên.
Chiếc ô bị quăng vào vũng bùn, mặc cho nước mưa gột rửa nó, dần lấm thêm vừa bùn vừa đất.
Tịch Tư Yến nhìn cậu thật lâu, khi hắn hỏi cậu một câu rằng: "Ở cuộc đời gốc của em, có phải ông nội đã qua đời từ rất sớm rồi đúng không?", Trần Mặc bỗng nhớ về một kiếp đã trôi qua từ rất lâu kia.
Cậu của kiếp ấy, khi vừa sinh ra đã bị định đặt kết cục cho chính mình, cuộc đời cậu giống như một cơn mưa đằng đẵng mà ẩm thấp, và chẳng có cái gì gọi là sau cơn mưa trời lại sáng cả.
Bây giờ đến cả bản thân cậu trước khi được sống lại trông ra sao, cậu cũng đã chẳng thể nhớ được nữa rồi.
Cậu quên mất rằng vào ngày thi đại học, trời đã mưa lớn thế nào.
Quên đi khu vườn tấp nập ở sân sau của biệt thự nhà họ Dương.
Quên đi tòa văn phòng lạnh lẽo của tập đoàn nhà họ Dương.
Cũng đã quên đi con đường ngoặt ấy ở thôn Du Hòe vào thuở ban sơ.
"Đúng vậy." Trần Mặc nói.
Tia sấm bổ xuống như muốn xé trời, mưa rơi ngày một nặng hạt hơn.
Tất cả những phản ứng bất thường của Tịch Tư Yến đã có lời giải thích.
Nếu đã được sống lại một lần nữa, vậy thì hắn thấy những chuyện này cũng chẳng có gì là cao siêu cả.
Trần Mặc thậm chỉ chẳng hỏi hắn từ bao giờ, cậu tiến một bước, cầm lấy cây dù còn lại trên tay Tịch Tư Yến rồi đặt xuống đất, khiến cho tất cả mọi thứ được phơi bày dưới ánh mặt trời.
Những hạt mưa rơi xuống người, Trần Mặc nhìn hắn và nói: "Đúng thế, ông mất do nhồi máu não, ra đi cũng nhẹ nhàng, chưa từng phải vào ICU bao giờ cả. Tịch Tư Yến... Cuối cùng ông em vẫn rời đi, chỉ sống được hơn 3 năm ngắn ngủi như thế thôi."
Trái tim Tịch Tư Yến như bị đâm thủng, nhưng chẳng thể lành lại được.
Cơn mưa lạnh lẽo mang theo những ngọn gió rít gào thổi tới, rồi để lại trên mặt đất một khoảng hoang tàn. Đó chính là thế giới của một "Tịch Tư Yến" không bao giờ tìm lại được một người tên Trần Mặc nữa, đó cũng là người đã mang theo trong mình vô số những vết thương rồi đi đến hiện tại, đó là người mà hắn yêu.
Năm năm ấy, cuối cùng chẳng hiểu sao lại vẫn chia tay.
Rõ ràng mọi thứ đều đã khác, nhưng cuối cùng cũng vẫn chỉ còn duy nhất mỗi hắn mà thôi.
Tịch Tư Yến ôm lấy cậu, che chở cậu khỏi cơn mưa nặng hạt, ôm lấy mái tóc đã ướt đẫm của cậu, siết chặt lấy vòng eo cậu, liên tục lặp lại với cậu rằng: "Cục cưng, đó không phải sự mất mát, ba năm cũng chẳng ngắn, sau này sẽ không thế nữa rồi."
Nửa tiếng sau.
Chiếc xe sang trọng đậu dưới chân núi đã đợi được hai người đã ướt sũng cả người.
Tiểu Lâm bị dọa tới mức hoảng, vội vã cầm dù chạy đến, "Trời ạ, giám đốc Tịch, cậu Trần à, sao hai người lại thành thế này rồi?"
Trần Mặc mở cửa xe rồi đẩy Tịch Tư Yến vào trong.
Cậu cau mày nói: "Anh mang quần áo thường ngày của anh ấy trong cốp xe ra đi, với cả hộp thuốc nữa."
"À à, tôi lấy liền." Vừa nghĩ tới vết thương kinh khủng sau lưng giám đốc Tịch, Tiểu Lâm liền cảm thấy da đầu mình tê dại liên hồi.
Chờ đến khi cậu ta thoăn thoắt lấy xong đồ đạc mang tới, vừa hay nhìn thấy cảnh Tịch Tư Yến đang lột đồ của cậu Trần, mà cậu Trần thì giãy giụa rồi tức giận nói: "Tịch Tư Yến, người bị thương là anh đó."
"Cũng gần như khỏi hẳn lâu rồi." Tịch Tư Yến tiếp tục động tác trên tay, rồi hắn đưa tay về phía cửa xe đang mở: "Mang qua đây đi."
"... À à oke!" Tiểu Lâm lập tức đưa sang.
Cậu ta vẫn cứ có cảm giác giám đốc Tịch có gì đó khang khác.
Cụ thể là gì thì cậu ta nghĩ không ra, nếu nói đơn giản thì hẳn là sự khống chế của hắn với người trong ngực hiện tại đã được nâng cấp lên thành không được phép nói không nữa rồi.
Tiểu Lâm cũng chẳng dám hỏi nhiều thêm, cũng không dám nhìn bả vai của cậu Trần giờ đã bị lột trần nửa thân trên ra nữa, thẳng tay đóng cửa xe rồi chạy ra xa luôn.
Chỉ dám nghĩ thầm xem có phải là hai người này có phải là lên núi gây nhau hay không? Không biết cậu Trần có chịu thiệt hay không nữa?
Dù sao gần đây tính tình giám đốc Trần cũng có tốt mấy đâu mà.
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 90: Sau này sẽ không thế nữa rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương