Đêm hôm đó trong nhà kho, tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng.
Tịch Tư Yến rời đi giữa chừng, trên đường đi hắn tìm thuộc hạ lấy một điếu thuốc rồi ra ngoài kho hàng để hút.
Ánh lửa lập lòe từ điếu thuốc không thể soi tỏ vẻ mặt hắn, Hàn Kiền bước ra tìm hắn thì nghe thấy âm thanh nặng nề liên miên bên trong, bèn hỏi Tịch Tư Yến: "Sao đột nhiên để người nhà họ Dương vào đây?"
"Điều tra những lời mà họ đồn với nhau, dù sao cũng phải chính tai mình nghe mới được." Tịch Tư Yến dựa lưng vào phía sau, chống một chân lên, cổ tay áo xắn lên để lộ mạch máu rõ ràng, động tác hút thuốc cực kỳ dứt khoát: "Dương Chích là sự lựa chọn tốt, anh ta có thể báo lại không sót một chữ với cha mẹ mình."
Hàn Kiền nhíu mày: "Chẳng phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?"
"Chỉ là để họ nhìn rõ sự thật thôi." Tịch Tư Yến thấy cơn đau đầu quen thuộc của mình lại chuẩn bị ập tới. Mỗi một lời khai mà Trần Kiến Lập buột miệng nói ra đều khiến bóng tối trong lòng hắn lan rộng: "Gần đây bọn họ mượn không ít cơ hội để tiếp cận Trần Mặc, dù sao cũng phải để bọn họ hiểu được rằng, đi nhầm từ bước đầu tiên thì đã mất tư cách và cơ hội rồi."
Tịch Tư Yến không cách nào cảm nhận được hết tâm trạng khi lần đầu tiên Trần Mặc trở về nhà họ Dương.
Nhưng hắn biết rất rõ là.
Từ trước đến nay người không thể buông bỏ được không phải là Trần Mặc.
Chống lại huyết thống có lẽ là một nỗi đau.
Nhưng nếu sự hàn gắn chỉ đến sau khi mọi chuyện đã xảy ra, thì thà không có còn hơn.
Đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên một nỗi sợ.
Dù sao ngay cả chính bản thân hắn cũng đang từng bước đi vào vết xe đổ hệt như trước kia.
Hàn Kiền không thể hiểu được cách làm của Tịch Tư Yến, liền hỏi: "Vậy chẳng may Trần Mặc không nghĩ vậy thì sao?"
Tịch Tư Yến không trả lời câu hỏi này của Hàn Kiền.
Bởi vì hiểu quá rõ nên có những chuyện Tịch Tư Yến không muốn để cậu phải dính líu vào thêm nữa.
Đúng lúc này, phía xa xa có một chiếc xe đi tới.
Đèn pha trước xe chợt rọi thẳng tới, làm sáng rõ những chiếc xe đậu trước cửa kho hàng, đồng thời chiếu thẳng vào chỗ Tịch Tư Yến và Hàn Kiền đang đứng.
Đám vệ sĩ lập tức cảnh giác.
Hàn Kiền vội vàng ngăn lại, lên tiếng: "Người nhà đấy."
Lúc anh ta nói câu người nhà, Tịch Tư Yến quay sang liếc anh ta một cái, lộ rõ vẻ nguy hiểm. Hàn Kiền giơ tay đầu hàng: "Cậu ấy gọi cho cậu không được nên gọi cho tôi, cậu biết đấy, sao tôi từ chối được."
Hàn Kiền vừa nói xong, trên chiếc xe có một người bước xuống rồi đóng cửa xe "rầm" một cái.
Trần Mặc khoác chiếc áo dạ đen dài tới gối, dáng người cao ráo trông cực kỳ nổi bật trong bóng tối.
Nếu như không nhìn đến lý lịch hay thân phận hiện tại của cậu, sẽ dễ dàng nhận ra ngay lúc này đây khí chất trên người cậu cực kỳ giống Trần Mặc kiếp trước. Cái người cứ đến rồi đi một mình trong đêm tối dài dằng dặc, một Trần Mặc trải qua không biết bao nhiêu sóng gió trắc trở.
Cậu đi tới gần hơn.
Hàn Kiền nhìn sang bên cạnh một cái rồi khéo léo tránh đi.
Ánh mắt của Trần Mặc lướt qua điếu thuốc trên tay Tịch Tư Yến, cau mày: "Học hút từ khi nào vậy?"
"Chưa học." Tịch Tư Yến mặc chiếc áo sơ mi đen, giọng khàn khàn, trong thoáng chốc định dập tắt điếu thuốc: "Đau đầu, hút cho đỡ."
Kết quả hắn còn chưa kịp dụi điếu thuốc vào tưởng thì Trần Mặc đã đưa tay ra cầm lấy.
Cậu không tắt thuốc đi mà đưa lên miệng mình rít một hơi thật sâu rồi nhả khói, đôi mắt ấy vẫn cứ nhìn Tịch Tư Yến chằm chằm.
Tịch Tư Yến bất đắc dĩ: "Anh sai rồi, không có lần sau nữa đâu."
"Anh nói không có lần sau là sao?" Trần Mặc xoay xoay điếu thuốc giữa các ngón tay, giọng điệu lạnh nhạt, đưa mắt nhìn xung quanh: "Không hút thuốc, hay là... không làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa?"
Tịch Tư Yến đối diện với ánh mắt Trần Mặc, nghiêm túc đáp lại: "Cả hai."
Giây tiếp theo, Trần Mặc liền vứt điếu thuốc xuống đất, nhấc chân đạp tắt.
Cậu lấy từ túi ra mấy viên thuốc trị đau đầu rồi ra hiệu cho một vệ sĩ bên cạnh: "Ra xe của tôi, ở bên tay phải ghế lái có một cốc giữ nhiệt, lấy cho giám đốc Tịch uống."
"Em chỉ đến đưa thuốc cho anh thôi à?" Tịch Tư Yến nhướng mày.
Trần Mặc không vui lườm hắn một cái: "Em sợ anh quá tay không kiềm chế được thôi." Nói rồi thái độ lại trở về như cũ: "Suy cho cùng thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Mấy năm nay anh và Hàn Kiền xử lý chuyện ở nước ngoài thế nào em không rõ, nhưng Yến ca à, qua cả rồi mà, em không muốn quan tâm nữa, anh không cần phải làm lớn chuyện đâu."
Tịch Tư Yến kéo Trần Mặc lại, để cậu đứng giữa hai chân mình.
"Yên tâm." Tịch Tư Yến nói: "Em cũng thấy rồi đấy, mọi người bên cạnh anh đều không đề phòng em, anh chẳng có ý định giấu giếm, chỉ không muốn em dính vào thôi."
Trần Mặc liếc hắn một cái: "Tốt nhất là vậy."
"Mặc ca." Tịch Tư Yến khẽ cười: "Em vừa đến đã làm mọi người ở đây sợ đến mức không dám nói gì rồi, thật uy nghiêm quá."
Trần Mặc không thèm đáp lại lời trêu chọc này mà chỉ mở nắp lọ thuốc, đổ hai viên ra đưa cho Tịch Tư Yến.
Tịch Tư Yến vừa uống thuốc xong thì cánh cửa kho lại mở ra lần nữa.
Trần Mặc nhìn thấy Dương Chích thất thần bước ra nên có hơi bất ngờ.
Rõ ràng Dương Chích cũng không ngờ sẽ gặp Trần Mặc ở đây, hắn vô thức sang Tịch Tư Yến đang đứng phía sau cậu. Tịch Tư Yến đứng dậy đi đến cạnh Trần Mặc gọi một tiếng: "Anh cả."
Tiếng "anh cả" này làm Dương Chích thoáng nhắm mắt lại.
Nhìn hai người trước mặt đứng cạnh nhau, dù Dương Chích đã biết mối quan hệ của họ từ lâu nhưng hắn vẫn âm thầm hối hận vì những kế hoạch từ lâu của Tịch Tư Yến. Hắn không còn tư cách gì nữa, chỉ nhìn Trần Mặc một lúc rồi nói: "Hai mươi phần trăm cổ phần ông nội để lại tôi đã ký thỏa thuận nhượng lại từ lâu, không phải ký hôm nay mà là lâu rồi, chỉ cần cậu..."
"Không cần đâu." Trần Mặc cắt ngang: "Thật sự tôi không hứng thú với cổ phần của Dương thị một chút nào cả."
Dương Chích mấp máy môi, vài lần định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng hắn cũng bỏ qua chủ đề này, quay sang nói với Tịch Tư Yến: "Trần Kiến Lập ra tù được một năm lại dính vào một vụ án khác, chuyện này cậu cứ để tôi xử lý."
Tịch Tư Yến không nói gì.
Dương Chích nhấn mạnh: "Năm năm trước ông ta bị tống vào tù là do nhà họ Dương tố cáo, lần này tôi đứng ra giải quyết là thích hợp nhất. Tuyệt đối không để ông ta ra ngoài dễ dàng nữa."
Tịch Tư Yến nheo mắt, chậm rãi nói: "Có lẽ bệnh viện tâm thần sẽ hợp với ông ta hơn đấy. Nhưng nếu Trần Mặc không muốn tính toán chuyện này thì làm theo lời anh đi."
Dương Chích ngẩn người.
Hắn chợt nhận ra kết cục mà Tịch Tư Yến định sẵn cho đối phương còn thê thảm hơn nhiều. Nó cũng chứng tỏ rằng Tịch Tư Yến hắn căm ghét người này đến cùng cực.
Dù biết thủ đoạn phí sau nhà họ Tịch sẽ chẳng mấy tốt đẹp, nhưng Dương Chích vẫn nhìn sang Trần Mặc như một bản năng, không biết ở chung với người như vậy là tốt hay xấu nữa. Nhưng nghĩ lại, hai người họ quen nhau từ khi còn rất trẻ, dù có bên nhau hay chia tay cũng không đến lượt người ngoài ý kiến.
Dương Chích hơi bối rối rời đi.
Đường về yên tĩnh lạ thường.
Từ ngoại ô trở lại thành phố đầy ánh đèn neon, Trần Mặc dựa vào cửa xe, mắt nhìn ra bên ngoài nhưng không biết tâm trí đã trôi về nơi đâu.
Một bóng người phía sau lặng lẽ dựa sát vào rồi vòng tay ôm lấy cả người cậu, nhìn theo ra ngoài.
Trần Mặc hơi nghiêng đầu: "Đỡ hơn chưa?"
"Ừ, ổn mà." Tịch Tư Yến nắm chặt lấy cánh tay Trần Mặc, cả người đổ lên lưng ghế, gánh lấy cả trọng lượng của hai người, hắn vùi mặt vào cổ cậu, chậm rãi hỏi: "Em lo lắng à?"
Trần Mặc tựa đầu vào, khẽ đáp: "Chỉ tại em đã từng trải qua nên biết khi một người sa vào sẽ suy nghĩ ra làm sao, không phải hay ho gì cả."
Hai người cứ lặng im một lúc như vậy.
Trần Mặc nói: "Hơi say xe."
"Sao lại say xe?" Tịch Tư Yến hỏi, đồng thời hạ cửa kính xe xuống.
Gió từ ngoài ùa vào, Trần Mặc nhìn về phía những tòa nhà ở xa, đột nhiên đề nghị: "Muốn đi dạo quanh Đại học Q không?"
"Trường của em à?" Tịch Tư Yến nhìn theo rồi hỏi.
Trần Mặc mỉm cười: "Ừ, đi không?"
"Đi."
Đêm đã khuya, bác bảo vệ ở cổng chính đại học Q đang gật gù trong phòng trực.
Tịch Tư Yến nắm lấy tay cậu: "Vào lén à?"
"Đây là đại học mà," Trần Mặc thấy hơi buồn cười: "Sinh viên đại học từ thứ Hai đến thứ Sáu có giờ giới nghiêm lúc 11 giờ đêm, nhưng em tốt nghiệp lâu rồi lại còn có thẻ nhân viên ở tòa thí nghiệm nên không bị chặn lại đâu."
Quả nhiên hai người dễ dàng đi vào trong.
Vì đã gần 12 giờ đêm, trường chỉ còn vài người lác đác đi dạo.
Trần Mặc dẫn Tịch Tư Yến đi dạo khắp khuôn viên.
Có lẽ do không khí đầu khuya quá nặng nề, hoặc do mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Tịch Tư Yến khiến Trần Mặc thấy nó không hợp với hắn, nên cậu chủ động kể về cuộc sống thời đại học của mình.
"Đây là tòa dạy học số một, gần như các môn năm nhất tụi em đều học ở đây. Cực kỳ nhiều các môn lý thuyết, học đến mức đầu óc quay cuồng luôn mà. Em nhớ hồi đó anh nói chương trình học ở nước ngoài cũng rất căng thẳng đúng không?"
"Đây là tòa nhà thí nghiệm, giáo sư của em muốn em dẫn dắt hai người, nhưng em đã từ chối. Khi quá bận, em không muốn phân tâm vì những việc như vậy nữa."
"Ký túc xá, em giữ nguyên giường ở phòng 502 suốt bốn năm, dù không ở nhiều nhưng mối quan hệ với bạn cùng phòng khá tốt. Ngay trước ngày nghỉ Tết Dương lịch có một cô gái tự dưng tỏ tình dưới ký túc, tiếc là lúc đó em đang mải nhìn tin nhắn chúc mừng năm mới của anh nên đến cả mặt cô ấy em cũng không nhớ nữa."
Đứng trước tòa ký túc, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Tịch Tư Yến, Trần Mặc nói: "Quả nhiên em vẫn quá thích anh, đúng không?"
"Ừ, hồi chia tay thì không nhận ra điều đó." Tịch Tư Yến đáp: "Coi như nhận ra quá muộn nhỉ?"
Trần Mặc lắc đầu: "Em không nghĩ thế đâu."
Nếu thật sự nhận ra muộn thì đã không dứt khoát chia tay.
Cũng chẳng có chuyện sau này không có cảm xúc với ai khác.
Cũng không dễ dàng thừa nhận rằng đó là khoảng thời gian không thể xóa nhòa, việc quay lại với nhau chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Họ chầm chậm đi đến sân vận động.
Trên sân vận động thì nhiều người hơn so với nơi khác. Thậm chí còn có hai đội đang chơi bóng rổ.
Họ đứng xem một lúc, vừa hay một người trong đội thấy mệt, tưởng rằng hai người họ là sinh viên của trường bèn hỏi có muốn vào chơi không.
"Để tôi." Tịch Tư Yến đưa áo khoác cho Trần Mặc, nói, "Cậu ấy không chơi được."
Tịch Tư Yến nhanh chóng hoà vào trận đấu.
Cậu bạn vừa rời sân là sinh viên năm hai, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Trần Mặc.
Xem được một lúc, cậu ta nói: "Bạn cậu chơi giỏi quá."
"Ừ, cậu ấy giỏi thật." Trần Mặc cười nhẹ, "Hồi trước anh ấy từng là trụ cột của đội bóng rổ trường mà."
Cậu ta lại nói: "Nhìn hai người có vẻ không giống sinh viên lắm."
"Ừ, anh ấy tốt nghiệp rồi."
Trận đấu trên sân vẫn rất náo nhiệt.
Đêm cuối tháng 12 se se lạnh, Trần Mặc ôm áo khoác của Tịch Tư Yến, cảm nhận hơi ấm từ nó.
Thỉnh thoảng chàng trai bên cạnh sẽ liếc nhìn sang cậu, sau vài lần, cuối cùng cậu ta cũng ngập ngừng hỏi: "Anh có phải là anh Trần Mặc của chuyên ngành Công nghệ thông minh không ạ?"
Trần Mặc không phủ nhận: "Ừ, cậu cũng học ngành này à?"
"Em là sinh viên trực hệ của anh ạ!" Cậu ta phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên, vừa hồi hộp vừa hào hứng: "Không ngờ em lại may mắn gặp được anh ở đây, em luôn theo dõi tất cả tiến trình của R2D. Anh chính là mục tiêu của em sau khi tốt nghiệp đấy ạ, em ước mơ được vào Tân Duệ để làm nghiên cứu phát triển lắm ạ."
Trần Mặc hơi bất ngờ trước phản ứng của đối phương, liền mỉm cười: "Năm nào các thầy cô ở viện nghiên cứu cũng có rất nhiều dự án, trường mình lại được nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ trong nhiều lĩnh vực nghiên cứu phát triển công nghệ thông minh, nhiều cơ hội lắm em, cố gắng lên nhé."
"Em cảm ơn ạ!" Chàng trai không giấu nổi sự xúc động.
Sau nửa tiếng chơi bóng rổ, Tịch Tư Yến cũng quay lại.
Trần Mặc đưa áo khoác cho hắn, đứng dậy hỏi: "Không chơi nữa à?"
"Ừ, gió lớn, về thôi."
Mọi người trên sân cũng đã xuống nghỉ ngơi.
Có người chạy tới gọi với theo, "Anh ơi, về luôn à?"
"Sau này còn có cơ hội chơi chung không?"
"Anh không phải người của trường mình đúng không?"
"Ừ, tôi không phải." Tịch Tư Yến nhìn Trần Mặc bên cạnh đã bị nhận ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu rồi nói: "Nhưng anh Trần của các cậu là người của trường, sau này chắc sẽ có nhiều cơ hội gặp tôi, hẹn lần sau nhé."
Nói xong, Tịch Tư Yến dẫn Trần Mặc rời đi.
Trần Mặc vừa đi vừa cười trêu hắn: "Anh nói chuyện kiểu này có hơi thiếu thực tế rồi không, tổng giám đốc Tịch bận trăm công nghìn việc mà có thời gian đến trường này chơi bóng hả?"
"Vì có em ở đây mà." Tịch Tư Yến đáp lại: "Bạn trai anh quá được hâm mộ làm anh có cảm giác bị đe dọa đấy."
Trần Mặc: "... Chua quá nhỉ?"
Đêm đó, tin tức vô tình gặp được "đại thần" Trần Mặc nhanh chóng lan truyền trên bảng tin của Q Đại.
Đồng thời, tin đồn về việc "đại thần" còn có bạn trai bí ẩn cũng bắt đầu được lan rộng.
Tin tức càng lan đi thì càng sai lệch, đến mức khó mà nhận ra sự thật.
"Khuya rồi mà còn gặp được Trần đại thần là chuyện khó tin rồi, cậu nói cậu còn chơi bóng với giám đốc CM nữa á?"
Sau đó ngay lập tức xuất hiện tiêu đề báo:
— Xe mang biển số đặc biệt của gia tộc họ Tịch xuất hiện ở ngoại ô, ông chủ CM sau khi nhậm chức có nhiều động thái, gia tộc có thể sẽ tái cơ cấu.
"Đêm mà cậu đi chơi bóng, người ta ở ngoại ô, mặt có đau không?"
"Trần đại thần là người của Đại học Q, đừng tuỳ tiện gán bạn trai cho người ta, kể cả ông chủ của CM cũng không được."
"CM là Trần Mặc hả? Cái này là mấu chốt hả?"
"Khuyên vài người ở đây đừng thả trí tưởng tượng bay xa quá nhá."
"CM, Trần Mặc á? Có xạo không vậy?"
"Khuyên vài người đừng tưởng tượng nữa!!!!"
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 93: Bạn trai anh quá được hâm mộ làm anh có cảm giác bị đe dọa đấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương