Trần Mặc chính thức bắt đầu con đường nghỉ phép dài đằng đẵng của mình.
Tịch Tư Yến đặt ra yêu cầu về ăn uống sinh hoạt cho cậu cực kỳ hà khắc, hơn nữa những yêu cầu này nhất định phải được chấp hành bằng hết. Phần lớn Trần Mặc sẽ nghe theo, vì cậu biết người thật sự không thể thoát khỏi cảnh tượng ngày đó ở tầng bảy còn xây dang dở là Tịch Tư Yến chứ không phải cậu.
Hắn từng nói rằng hắn không nghĩ việc mình nhìn thấy một số chuyện ở kiếp trước nghĩa là mình chính là người đó.
Nhưng Trần Mặc biết, hắn đã thật sự tự khắc sâu chính bản thân mình vào tình cảnh đó.
Cứ đêm đến hắn sẽ cầm chặt tay cậu không buông.
Sẽ lo lắng trong vô thức khi cậu đến gần một giới hạn nào đó.
Và sẽ quay đầu để tìm cậu mỗi khi không thấy cậu đâu.
Từ sau ngày tết đó đột nhiên chứng đau đầu của Tịch Tư Yến khỏi hẳn một cách lạ kỳ.
Không biết đó có phải là sự trùng hợp khi hậu quả của vụ nổ biến mất hay không, hay là do một số tác động khác, khiến mọi người không thể nào giải thích được.
Đây chính là năm đầu tiên sau năm năm bọn họ xa nhau, mãi đến khi nét nhợt nhạt trên gương mặt Trần Mặc dần biến mất và hồng hào trở lại, thì thời gian cũng đã trôi từ đông sang đầu xuân, lịch cũ đã lật sang năm mới.
Cuối cùng Trần Mặc cũng quay lại công ty làm việc.
Ngày đầu năm, vào lúc tám giờ sáng, cậu bắt gặp không ít đồng nghiệp trong thang máy.
"Giám đốc Trần, anh ăn tết vui không ạ?"
Trần Mặc cười gật đầu: "Vui lắm."
"Em cũng thấy vậy." Đồng nghiệp bên cạnh là nhân viên phòng R&D, tiếp: "Sắc mặt anh trông tốt hơn rồi đấy."
Trần Mặc theo phản xạ sờ mặt mình: "Thật à?"
Trước sự khẳng định của đối phương, Trần Mặc nghĩ thầm, đúng vậy, theo kiểu chăm sóc của Tịch Tư Yến mà sắc mặt mình còn không tốt mới là lạ.
Một ngày sáu bữa, mỗi bữa đều không trùng nhau, vừa uống thuốc, vừa tập trung phục hồi dinh dưỡng và cải thiện chứng chán ăn trường kỳ.
Hơn nữa quan hệ giữa cậu và Tịch Tư Yến coi như đã bán công khai ở hai bên, hồi tết cậu còn ở nhà họ Tịch một thời gian, sau đó lại đến nhà ngoại họ Chu để chào hỏi nữa mà.
Hai gia đình đều có các ông bà lớn tuổi, kinh nghiệm dưỡng sinh của Trần Mặc vẫn còn thua xa, kiểu nửa thật nửa xạo của Trần Mặc hoàn toàn không cùng đẳng cấp với họ.
Dưới sự thúc giục của mọi người, Tịch Tư Yến nghiêm túc chấp hành theo, cuộc sống bận rộn suốt năm năm của Trần Mặc cũng dần dần chậm lại.
Nghỉ ngơi tốt cộng thêm dinh dưỡng tốt, ngay cả bác sĩ còn nói cậu có thể trở lại cuộc sống và ăn uống như bình thường. Nếu không dễ gì Tịch Tư Yến thả ra cho cậu đi làm sau dịp năm mới.
Người trong thang máy chen chúc nhau, càng nhiều người vào thì càng đông khiến Trần Mặc phải lùi ra phía sau.
Đằng trước có không ít tiếng rì rầm, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện những thứ họ bàn tán đều liên quan đến Trần Mặc.
"Giám đốc phòng R&D vẫn chưa đi làm à? Trước tết giám đốc K chỉ nói xin nghỉ phép, sao thế?"
"Tui nghe loáng thoáng hình như là phẫu thuật."
"Phẫu thuật? Trước đó nhà anh ấy còn cháy, các cậu nói xem giám đốc Trần trẻ như vậy mà gặp nhiều chuyện thật đấy."
"Ai mà ngờ chứ, một người bạn của tôi làm cho CM nè, mới làm chưa được nửa năm. Hồi trước tết cô ấy nói cả tập đoàn như đi trên băng mỏng, tâm trạng sếp tệ tới mức muốn bùng nổ luôn mà." Nói đến đây bắt đầu cười nhẹ: "Mấy cậu đoán xem liệu có liên quan đến giám đốc Trần nhà chúng ta không nhỉ?"
"Sao lại liên quan đến giám đốc Trần?"
"Các cậu không biết à? Trước có tin đồn mối quan hệ hai người đó là lạ sao ấy. Hơn nữa giám đốc Trần dưỡng bệnh chứ có phải nghỉ làm quản lý đâu, nghe nói có người tìm anh ấy đối chiếu công việc mà nửa chừng bị người giúp việc của anh ấy tiễn khách, bảo rằng giám đốc Tịch quy định thời gian rồi. Vậy chẳng phải sống chung à?"
Những người đầu tiên bước vào thang máy cùng Trần Mặc đều lộ vẻ lúng túng.
Cuối cùng cũng có người chịu không nổi nữa âm thầm chọc vào lưng người đang tám chuyện. Người đó quay lại nhìn phía sau, mặt lập tức đỏ bừng lên lúng ta lúng túng.
Đúng lúc đó thang máy đến nơi.
Trần Mặc ra khỏi thang máy thì thấy nhóm khi nãy đang chờ bên ngoài, có vẻ là muốn xin lỗi.
Cậu cười trước: "Sao không đi? Sắp muộn giờ điểm danh rồi."
"Giám đốc Trần." Có người lên tiếng: "Xin lỗi anh, tụi em nghe đồn chứ không có ý gì..."
"Cũng không hẳn là đồn đâu." Trần Mặc ngắt lời, nhưng không tính giải thích thêm mà chỉ nở nụ cười: "Năm mới đến rồi, nhờ vào các bạn, cố gắng làm việc nhé."
Trần Mặc bước đi.
Sau lưng.
"Trời ạ, không phủ nhận luôn!"
"Thôi im đi, hồi đầu đã ngầm thừa nhận rồi chỉ là giữ thể diện thôi, các cậu cứ nói ở chỗ công cộng vậy đúng là không biết xấu hổ. Đi lẹ lẹ coi."
...
Trần Mặc vừa đến văn phòng của mình.
Lão K lập tức bước vào.
"Khỏe được nhiêu rồi?" Lão K chống tay lên bàn, dò xét cậu: "Người kia của nhà cậu cứ chăm chăm theo mãi ấy. Nghe nói cậu xuất huyết dạ dày làm tôi suýt phải tự sát để tạ tội theo. Cứ tưởng năm năm nay cậu bị ngược đãi dữ lắm, hồi cậu làm dự án đại học cho tôi còn tính là lao động trẻ em mà. Để họ Tịch kia biết chắc lột da tôi quá."
Trần Mặc để túi, kéo ghế ra ngồi rồi ngẩng đầu lên nhìn: "Chưa tròn mười sáu tuổi mới tính là lao động trẻ em. Hơn nữa anh trông cũng rảnh rỗi quá, sáng không làm việc mà đến đây tán gẫu."
"Tôi chỉ cảm khái thôi."
Lão K nhìn quanh văn phòng của cậu rồi nhìn ra phía ngoài qua lớp cửa kính, nói: "Mấy năm trước ai mà ngờ chúng ta có thể dẫn dắt được Tân Duệ đến ngày hôm nay, cậu nhớ văn phòng đầu tiên của chúng ta, môi trường nó tồi tệ đến mức nào không? Hệ thống điện lúc nào cũng chập mạch hết."
Trần Mặc hoài nghi: "Anh có chuyện gì muốn nói à?"
"Được rồi, có." Lão K lập tức lại gần, nhanh chóng: "Công nghệ cốt lõi của chúng ta ở giai đoạn hai đã vào vòng chung khảo giải thưởng khoa học công nghệ trí tuệ nhân tạo hàng đầu quốc tế! Đây là cơ hội ngàn năm có một, vì vậy bằng mọi cách, thuyết phục giám đốc Tịch, ra nước ngoài với tôi đi!"
Trần Mặc nhíu mày: "Khi nào?"
"Tuần sau."
"Tuần sau?" Trần Mặc suy nghĩ một chút: "Trước thứ sáu thì được, còn sau thì không."
Lão K thở phào nhẹ nhõm, may mà thời gian không bị trùng.
Nhưng anh vẫn hỏi: "Thứ sáu cậu bận gì à?"
"Ừm, lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường trung học số 1 của thành phố Tuy, tôi phải về một chuyến."
Lão K gật đầu: "À, địa điểm hẹn hò của cậu với giám đốc Tịch, đúng là nên về thăm."
Trần Mặc: "... Anh im miệng đi, tôi về phát biểu."
Ngày thứ Sáu hôm đó, trời đẹp gió êm.
Dường như trường trung học số 1 vẫn như vậy, mùa xuân không có tiếng ve kêu ồn ào như mùa hè, cũng không lạnh đến tê buốt như mùa đông, nhiệt độ vừa phải, trong trường có cây hoa đào nở bung cộng với mùa hoa lan thơm ngát.
Lão Hướng - Hướng Sinh Lung vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu.
Vẫn là dáng vẻ cầm thước tam giác, trong nghiêm túc nhưng thật ra rất cẩn thận.
Chủ nhiệm Lại đứng trên sân khấu, tóc giả giúp ông trông trẻ hơn nhiều, giọng to, đang tận tình khuyên bảo.
"Đây là một buổi họp mặt đặc biệt, hơn nữa còn là ngày chúng ta nhận được nhiều lời chúc phúc tại trường số một..."
Dưới bục phát biểu, Trần Mặc nghiêng đầu nhìn người đang mặc vest ngồi bên cạnh, giày da không một hạt bụi, đầy nghi ngờ: "Chúng ta đều là cựu học sinh xuất sắc, sao lại chỉ có mình anh ngồi ở ghế lãnh đạo vậy?"
Tịch Tư Yến nhìn lại, nhíu mày: "Chịu thôi vì nhà họ Tịch quyên góp tiền mà, thân phận của anh giờ là cổ đông."
Có ai đó từ hàng ghế phía sau nhảy lên chỗ hai người, nhích tới gần Tịch Tư Yến rồi nói: "Đã nói cả đời này đi chung với nhau, ai phản bội trước làm chó. Bọn này khổ sở hát như hát kịch, còn cậu thì ngồi ung dung dưới này vỗ tay. Tịch chó, đúng là cậu thay đổi rồi!"
Tịch Tư Yến quay đầu lại nhìn Tề Lâm đi về, mặt đầy vẻ khinh bỉ: "Biến."
"Mặc ca ơi." Tề Lâm lập tức chuyển hướng: "Sao cậu lại không quản cậu ta vậy? Tâm lý cậu có đang ổn định không đó?"
Hôm nay Trần Mặc mặc rất thoải mái.
Áo sơ mi vải cotton rộng rãi, trắng tinh, tóc để tự nhiên khiến cậu càng nổi bật giữa hàng ghế đầu, trông còn chững bạc hơn đám người sau khi tốt nghiệp kia nhiều.
Trần Mặc quay lại trả lời Tề Lâm phía sau: "Người ta là cổ đông của trường cậu không nghe à? Tôi là học sinh ba tốt, sợ lắm."
Tề Lâm làm bộ ói mửa, châm chọc: "Tôi phát hiện hai người bên nhau lâu quá nên giống nhau y hệt, lòng dạ đen thui."
"Cậu nói gì vậy?" Lúc này Lão Cẩu xách một túi lớn đồ uống đến.
Cái túi được đặt ngay trước mặt Trần Mặc, ra hiệu cho cậu cầm: "Lão Hướng mua đó. Hôm nay thấy khóa chúng ta tới đông thật, không ngờ còn nhiều người ở thành phố Tuy phết."
Trần Mặc lấy ra một chai đồ uống màu xanh.
"Có vài người từ chỗ khác về. Chẳng phải Tề Lâm cũng vậy à?"
Tề Lâm ngả ngớn vãi một cái, tuyên bố: "Thật ra tôi chẳng phải tới tham dự lễ kỷ niệm đâu, tự dưng nhớ ra mấy năm nay không về rồi, mà lão Tịch cũng về nước rồi đấy thôi? Nên tôi cũng về theo."
Tịch Tư Yến nhíu mày nhìn cậu ta: "Đừng lấy tôi làm lý do. Rốt cuộc có chuyện gì? Lại bị người ta chơi xỏ à?"
"Vãi." Tề Lâm nhỏ giọng chửi thề, lại ngẩng đầu lên nói: "Có gì đâu, chán không muốn chơi nữa thôi. Mà cái cậu này, thấy rồi thì đừng nói được không, sao móc ra vậy! Có phải mắt cậu có vấn đề không Trần Mặc, quay lại gì mà... Á! Tịch Tư Yến, có biết quân tử động khẩu không động thủ không!"
Tịch Tư Yến rút lại cái tay vừa chọi chai đồ uống, lạnh nhạt nói: "Nói nhỏ chút, ai không biết còn tưởng cậu thất tình rồi bị điên đấy."
Tề Lâm bị đâm chọc nhiều lần, suýt nữa tức nôn ra máu.
Lúc quay đầu lại vừa đúng lúc bắt gặp Trần Mặc định mở nắp chai uống thì bị Tịch Tư Yến lấy đi.
Tịch Tư Yến: "Đừng uống cái này, có phẩm màu."
Rồi quay lưng đưa cho Trần Mặc một chai nước khoáng.
Trần Mặc nhận chai nước khoáng, ngửa đầu uống một ngụm dưới ánh mắt như nhìn kẻ biến thái của Tề Lâm.
Tề Lâm lắc đầu: "Mặc ca, cậu còn nhớ hồi xưa mình từng làm trùm trường cấp ba không? Bộ dạng bị thuần hóa của cậu, để Tịch chó làm cha khiến tôi thấy tam quan mình sắp sụp đổ rồi."
"Phải không đấy?" Trần Mặc gật đầu: "Có phải cậu vừa thất tình xong giờ thấy cái gì cũng gai mắt không? Thôi không sao, tôi hiểu mà."
Tề Lâm: "..."
Cậu ta im lặng, cậu ta đáng bị như vậy mới phải!
Bài phát biểu của chủ nhiệm Lại cũng dần đi đến hồi kết.
Mấy năm nay không liên lạc nhiều nhưng cũng không phải cắt đứt.
Chủ nhiệm Lại nhìn thẳng về phía Trần Mặc, cầm mic nói: "Tiếp theo là bài phát biểu của cựu học sinh xuất sắc. Người đầu tiên lên sân khấu chắc mọi người đã không còn lạ lẫm gì nữa, mấy năm đổ lại đây em ấy đã đạt nhiều thành tích nổi bật, chuyên sâu trong lĩnh vực công nghệ trí tuệ nhân tạo. Em ấy là học sinh khóa XX, hiện theo học chương trình liên thông thạc sĩ tiến sĩ của đại học Q, một trong những nhà sáng lập ra công ty kỹ thuật khoa học Tân Duệ, Trần Mặc!"
Phần giới thiệu như vậy cũng không gây được nhiều sự chú ý cho đám học sinh cấp ba đang bị sách vở đè nặng mỗi ngày.
Những người hưởng ứng chủ yếu đều là những nhân vật nổi tiếng về lại trường, bao gồm cả ban lãnh đạo của trường.
Mãi cho đến khi Trần Mặc lên sân khấu, những tiếng ồn ào hò hét của học sinh mới bắt đầu vang lên.
Lão Cẩu về lại chỗ ngồi, ngay bên cạnh Tề Lâm,
nhìn lên sân khấu xong thì thốt lên: "Trần Mặc bị cận hả? Sao nay đeo kính, hồi trước lên sân khấu đâu có đâu."
Chiếc kính viền bạc dạng mỏng cùng bộ vest càng khiến cậu trở nên trẻ trung hơn, tăng thêm vài phần trưởng thành cấm dục.
Cậu tự nhiên bước đến bục sân khấu, đặt bản thảo của mình lên trên.
Lúc cậu nói không hề nhìn bản thảo.
Cơn gió nhẹ của mái trường mang theo giọng nói của cậu truyền ra xa.
"Hôm nay trước khi đến đây, tôi đã có một bài phát biểu chính thức trên baidu. Nhưng có một người đã xem chúng rồi nói rằng, chắc người viết cái này là giáo viên ngữ văn dùng chân để viết, vừa thối vừa dài."
Một trận cười vang.
"Cuối cùng tôi quyết định theo ý kiến, về trường nói một vài điều trong lòng tôi..."
Người trên sân khấu cứ nói một cách chậm rãi.
Người bên dưới càng trở nên phấn khích náo nhiệt hơn.
Những người trong cùng một khóa học năm ấy tụ tập lại với nhau, vừa cười vừa nói: "Mặc ca vẫn là Mặc ca ha, năm đó lên bục đọc kiểm điểm, tiếng xì xào y chang hôm nay luôn."
"Vậy chắc cậu không thấy cảnh sau khi thi đại học xong, có cả đống người đứng trên hành lang hét to tên cậu ấy. Lúc đó ai cũng nghĩ chắc chắn cậu ấy đứng đầu toàn thành phố rồi chứ. Sau này có kết quả, cậu ấy bị Lão Hướng mắng thê thảm thôi rồi, ai nhắc tới cậu y cũng hậm hực."
"Lúc đó cậu đã ra nước ngoài rồi đúng không Lão Tịch? Tiếc thật đấy, có thấy tiếc vì mình không tham gia thi đại học không?"
Tịch Tư Yến vẫn ngồi đó.
Đôi mắt hắn vẫn mãi dõi theo người đang đứng trên bục sân khấu kia.
Sau khi nghe thấy câu đó thì đáp: "Ừ, tiếc thật."
Không phải tiếc vì bỏ lỡ kỳ thi đại học.
Mà là bỏ lỡ người ấy trong những năm tháng đó.
Một Trần Mặc thật rực rỡ, là viên ngọc sáng mà không bụi đất nào có thể che đậy được.
Chỉ cần cậu đứng ở đó, dù số phận có ra làm sao đi chăng nữa, có gặp lại ngàn vạn lần thì những người đã định yêu cậu chắc chắn sẽ rung động vì cậu thôi.
Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
Chương 96: Về trường nói một vài điều trong lòng tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương