Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport
Chương 88: Phiên ngoại 26: Giang Lâu x Tống Triệu
Có lẽ Giang Lâu nhận ra được sự phản kháng của cậu, không ôm nữa.
Cảm xúc hiện tại của họ thực sự không thích hợp cho một hành động thân mật như vậy.
Tống Triệu hít sâu một hơi, không nhìn vẻ mặt Giang Lâu mà nói: "Chuyện này cho qua vậy."
Cậu lại một lần nữa cúi đầu trước trái tim mềm yếu của mình.
Khi nghe Giang Lâu nói anh đã come out, Tống Triệu tức thì cảm thấy hối hận vì đã nói "dừng lại" quá dễ dàng.
-
Đã gần đến cuối kỳ, Tống Triệu ngày càng bận rộn, học kỳ này cậu có hơi lơ là, hơn nữa Úc Ninh bận việc yêu đương, không còn nhiều thời gian kiểm soát việc học của cậu như thường lệ, Tống Triệu ngồi trong ký túc xá, vò mái tóc sắp trụi của mình, vẻ mặt như đưa đám, "Má nó chứ, sao phải bù nhiều thế này?"
Khương Hạo húp mì gói, vô tình nói: "Đếm xem mấy tháng nay mày cúp bao buổi? Bộ mày nghĩ thầy cô không phát hiện ra chắc? Điểm quá trình thấp thì phải lấy điểm thi bù vào chứ sao trăng gì?"
"Á a a a!" Tống Triệu phát điên rồi, chưa kể học kỳ này có một môn chính mà cậu ghét cay ghét đắng.
Khương Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Mà chẳng phải lần trước mày kêu mày đang hẹn hò à?"
"Học trường nào đấy? Hình như Úc Ninh cũng có người yêu rồi hay sao ấy? Hôm nay tao thấy trên cổ nó có cái gì đáng nghi lắm..."
Tống Triệu hẵng còn suy nghĩ xem nên đối phó với nửa câu đầu của Khương Hạo như thế nào, khi nghe được nửa câu sau thì lập tức hùa vào, "Có có, yêu lâu rồi."
"Tao thấy cô nàng này cũng bạo ghê."
Tống Triệu cúi đầu liếc nhìn icon không nói nên lời mà Úc Ninh gửi cho mình, gật đầu cho có lệ.
Đâu chỉ bạo, Ninh Ninh bé bỏng của chúng ta có thể bò dậy đi học đã là kỳ tích rồi.
Khương Hạo tặc lưỡi, "Phòng mình còn mỗi tao FA chứ mấy...Hai đứa bây khi nào mới dắt người nhà theo mời tao một bữa đây?"
……Người nhà?
Tống Triệu thất thần kéo lịch sử tin nhắn group.
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của cậu và Giang Lâu dường như lại trở lại như cũ, nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm thấy có gì đó rất khác lạ.
"Mới cãi nhau, không có mời được." Tống Triệu ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt lại vô thức rơi xuống màn hình điện thoại.
- Có ai gửi quà đến căn cứ không á?
- Vẫn chưa, năm nay tặng gì được ta?
Nhóm chat bình thường không sôi nổi lắm, nhưng vừa có người gợi chuyện thì tin nhắn ào ạt nhảy đến.
- Sao phải tặng quà vậy ạ?
- Ơ em gái mới vào nhóm hả! Thật sự là fan mới đấy à? Mọi khi không thấy em lên tiếng!
- Sinh nhật Giang Lâu đó! Gửi quà cổ vũ anh ấy! Ha ha vậy mà có fan mới thật nè...vòng thể thao điện tử thật thần kỳ
Tống Triệu ho khẽ, Khương Hạo nghe cậu bảo đang cãi nhau thì im bặt, sợ chọc vào nỗi đau trong lòng cậu.
Tống Triệu nằm rạp lên bàn, gõ chữ.
- Ngày sinh trên Bách Khoa Baidu không đúng ạ?
- Không đúng đâu! Giang Lâu tự mình đính chính lúc thi đấu rồi! Mà lúc đấy ảnh trẻ nghé giả ngầu ác luôn, sao giờ sống lowkey quá trời huhu
Tống Triệu mắng thầm, anh ta không có hướng nội, anh ta hướng Nội Bài.
Có tuổi rồi sao mà trẻ nghé mãi được.
- Ngày mấy thế ạ?
- Thứ hai tuần sau! Em gái cũng muốn tặng quà hả? Em góp với tụi chị cũng được nè! Đến lúc đó Giang Lâu sẽ vui lắm! Năm nào anh ấy cũng up weibo cảm ơn mọi người!
Vì sự nghiệp nằm vùng cao cả, Tống Triệu dụng tâm đổi ảnh đại diện và giới thiệu trang cá nhân như một em gái thứ thiệt, nghe người ta gọi là em gái bỗng thấy ngượng chín mặt.
- Không được rồi, em là học sinh không có tiền
- Ui chẳng sao! Có lòng là được rồi! Nhớ up weibo chúc mừng anh ấy nha!
Tống Triệu đang định trả lời lại, điện thoại trong tay bỗng đổ chuông.
Tống Triệu nhìn thoáng qua màn hình, lập tức nghe máy.
"Tan học chưa em?" Giọng Giang Lâu ôn hòa truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tống Triệu, "Anh đến rồi à?"
"Anh đang ở trước cổng, nghe lời em, anh không lái chiếc xe thể thao ấy." Trong từng câu chữ của Giang Lâu lúc nào cũng mang theo ý cười.
Tống Triệu cảm thấy chiếc xe thể thao lần trước quá bắt mắt, không cho anh lái ra ngoài.
Hôm nay Giang Lâu được nghỉ, hai người bèn hẹn nhau ra ngoài giải khuây.
Thật lòng thì mới đầu Tống Triệu chẳng mấy hào hứng, nhất là khi đến những nơi như là...công viên giải trí.
Không biết Giang Lâu đang nghĩ gì nữa.
Hai thằng đàn ông con trai với nhau, hơn nửa ít nhiều gì Giang Lâu cũng được xem như là nửa nhân vật của công chúng, vẫn còn fans lác đác, nếu chẳng may bị chụp được cảnh đi chơi với cậu thì khác nào come out trước bàn dân thiên hạ đâu?
Tống Triệu vuốt tóc, thay quần áo rồi lại đứng trước gương tạo kiểu một lúc, sau cùng xịt một ít nước hoa.
Khương Hạo cả kinh bịt kín tô mì của mình, "Gì vậy ba! Khi không xịt nước hoa làm gì?"
Tống Triệu bận chỉnh trang: "Hẹn hò."
Khương Hạo: "……" Sao bảo cự lộn to lắm mà?
Trông cái nết ăn diện ấy xem.....cưng lấy cớ để không phải mời khách chứ gì?
-
Xe của Giang Lâu rất dễ nhận biết, đó là chiếc xe anh đưa cậu về vào hôm sốt cao.
Tống Triệu ngồi vào ghế phụ, Giang Lâu bỗng quay sang xoa tóc cậu.
Tống Triệu vừa mới xịt gôm xịt tóc, nếp tóc cứng ngắc.
Giang Lâu sửng sốt mấy giây, bật cười: "Cố ý ăn diện? Không phải trước đấy em bảo không muốn đi sao?"
Tống Triệu bị anh chọc thẳng mặt, bèn trừng mắt nguýt một cái, "Kệ em nhé, lâu rồi mới ra ngoài chơi mà không cho người ta đẹp hay gì?"
"Anh nghĩ ai cũng như anh..."
Nói được nửa chừng, cậu thoáng thấy chiếc áo hoodie nỉ mà Giang Lâu đang mặc có kiểu dáng giống hệt chiếc áo của cậu.
Giang Lâu chưa bao giờ mặc loại áo nỉ thông thường này, anh chuộng những chiếc sơ mi trang trọng hoặc những thứ tương tự hơn.
Có vẻ như là mới mua.
Tống Triệu hơi ngạc nhiên, nắm lấy bàn tay vẫn còn xoa tóc mình, quay đầu đi, "Buông ra, em không phải con nít."
"Ồ, vậy thì anh xoa thế này cũng đâu khiến em chậm phát triển chiều cao, thế là lại càng phải xoa nhỉ?", Tuy Giang Lâu nói vậy, nhưng vẫn buông ra. Tống Triệu định bụng bắt bẻ lại anh, nào ngờ Giang Lâu lại nghiêng người qua nửa ôm lấy cậu, Tống Triệu lập tức không dám động đậy nữa.
Khoảng cách quá gần.
Kể từ lần cãi vã trước, Giang Lâu có vẻ bắt đầu ưa tiếp xúc thân thể với cậu hơn.
Tống Triệu luôn cảm thấy trước đây hai người không giống đang yêu nhau, bởi cả hai luôn duy trì khoảng cách vừa phải. Nhưng hiện tại, cử chỉ ân cần đầy thân mật này vẫn khiến cậu căng thẳng theo bản năng, vậy mà Giang Lâu vẫn cứ tự nhiên như không.
Tay Giang Lâu lướt qua eo cậu, chu đáo thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cậu cười hỏi, "Sao lại đỏ mặt?"
Anh nói, đoạn vươn tay vuốt nhẹ gương mặt Tống Triệu.
Tống Triệu: "……"
Tống Triệu cứng đờ không dám nghiêng mặt đi, giây phút này, tất cả những bộ phim ngắn, tiểu thuyết và mớ truyện tranh khiêu dâm mà cậu tâm đắc đều không có tác dụng, kinh nghiệm duy nhất của cậu vào tối hôm ấy thì lại quên sạch bách, càng vô dụng hơn cả.
Cũng may dường như Giang Lâu chỉ bất cẩn chạm phải mà thôi, non nửa giây sau đã ngồi ngay ngắn trở lại.
"Mình đi ăn em nhé, quán bên ngoài công viên giải trí được không?"
Nghe Giang Lâu nhắc đến công viên giải trí, Tống Triệu có hơi ngượng ngùng, "Sao cũng được, lần sau anh chọn nơi nào trưởng thành chút được không?"
"Nơi cho người trưởng thành à? Là ở đâu nhỉ?" Bỗng Giang Lâu như ngộ ra gì đó, quay ngoắt lại nhìn cậu.
Tống Triệu lập tức nhận ra suy nghĩ của anh, "Vãi, anh đừng có overlinhtinh, em không muốn đi khách sạn với anh đâu đấy."
"Anh đã nói gì đâu nào." Giang Lâu lại mỉm cười, đưa tay xoa tóc Tống Triệu.
Anh thật sự rất thích hành động này.
Chẳng màng đến tóc khô cứng gì sất.
Tống Triệu hỏi thăm gia đình anh trong lòng, song không tránh né.
Vào giờ này, công viên giải trí hầu như không có người.
Bọn họ tùy tiện lót bụng ở bên ngoài chứ không dám ăn quá no, sợ một chốc vào trong muốn chơi nhiều trò, ăn no quá lại nôn thốc tháo.
"Đi nhà ma không?" Giang Lâu đang xếp hàng ở quầy, quay đầu hỏi Tống Triệu, "Nhà ma là thánh địa hẹn hò mà."
"Em sao cũng được, không có sợ." Tống Triệu thấy anh quen thuộc đường đi nước bước, không khỏi nhớ đến những bài viết về bạn gái cũ trên Weibo của anh, tuy rằng đã rất lâu về trước rồi.
Cậu và Giang Lâu cùng bước vào quầy, phía trước có một đôi trẻ đang hào hứng ôm nhau.
Tống Triệu mải nhìn bọn họ, đang định nói chuyện thì bỗng một đứa trẻ cầm quả bóng bay chạy ngang qua, người lớn đuổi theo không kịp, đứa trẻ ấy liền va mạnh vào chân Tống Triệu.
Tống Triệu im bặt, hai chân lảo đảo đổ về phía Giang Lâu.
Giang Lâu phản ứng nhanh, đỡ được vai cậu. Anh cúi đầu nhìn đứa nhóc đã lại tiếp tục bỏ chạy, hoàn toàn không nhận ra việc nhóc đã va phải người khác, người nhà đuổi theo sau liên tục xin lỗi họ.
Tống Triệu biết cũng không thể trách người lớn được, đành lắc đầu.
Thấy Giang Lâu vẫn còn nhìn theo đứa bé nọ, Tống Triệu vờ ho khan, đưa mắt nhìn bàn tay Giang Lâu đang ôm chặt vai cậu, "Thôi đừng xem nữa, người ta đi rồi."
"Lần sau bắt nó phải xin lỗi đàng hoàng." Dường như Giang Lâu không nhận ra mình vẫn còn ôm cậu vào lòng, tay khoác lên vai cậu, nhích về phía trước.
Sự chú ý của Tống Triệu hoàn toàn đặt lên bàn tay anh, mãi đến khi bước đến trước cửa nhà ma, cậu mới sực tỉnh.
Giang Lâu ôm cậu ngay trước mặt nhân vân bán vé.
Ở đây không chỉ có hai người bọn họ, hai người đàn ông lại còn mặc áo cặp kè, khó tránh khỏi bị người khác chú ý.
Tống Triệu thoáng nghe tiếng xì xào, vừa định tránh khỏi tay Giang Lâu, Giang Lâu nhận vé xong, dường như cũng cảm nhận được bèn quay sangnhìn cậu, "Sao thế em?"
Lúc này rồi mà còn ngượng thì chỉ có thiệt mình.
Tống Triệu nói, "Không có gì."
Vì bên trong đang trống, hai người được nhân viên công tác dẫn thẳng vào nhà ma.
Vừa rồi Tống Triệu nói mình không sợ là xạo thôi, lần gần nhất cậu đến khu vui chơi là từ hồi bé tí như cái kẹo, chưa vào nhà ma bao giờ.
Hơn nữa trò chơi đầu tiên của hai người lại là nhà ma, thực sự có chút kích thích.
Bầu không khí bên trong hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Cả người Tống Triệu cứng đờ, thề có chúa là cậu siêu ghét phim kinh dị.
Có vẻ Giang Lâu cũng đã đoán ra, quay qua nhìn một cái rồi đổi khoác vai thành nắm tay.
"Em nói mình không sợ mà?"
Tống Triệu theo bản năng nắm chặt tay anh, "Sợ đâu mà sợ."
Các nhân viên công tác trong nhà ma có lẽ cũng hơi sửng sốt khi hai người nắm tay nhau, sự kinh ngạc qua đi, họ nhanh chóng tỏ ra chuyên nghiệp, hết sức có tâm ôm cái đầu máu me đến cạnh Tống Triệu, vỗ nhẹ lên vai cậu.
Tống Triệu: "……"
"A a a a a!"
Tống Triệu lập tức ôm lấy eo Giang Lâu, "Mắc cái gì đòi đi nhà ma!!!"
Khi đang nói chuyện, một xác phụ nữ không đầu khác bỗng rớt xuống lơ lửng bên cạnh họ.
Tống Triệu sợ đến mức thần hồn nát thần tính.
Giang Lâu buồn cười ôm cậu, vỗ vỗ lưng: "Đều là giả thôi."
Anh không ngờ Tống Triệu lại sợ như vậy.
"Đm, ai chẳng biết là giả!" Tống Triệu không dám ngẩng đầu, không còn bộ dạng thản nhiên vừa rồi nữa.
Tống Triệu nhắm tịt mắt, úp mặt vào hõm vai Giang Lâu suốt cả buổi.
Anh hết cách, đành phải thấp giọng dỗ dành cậu, gần như bế cậu ra ngoài.
Trải nghiệm ngôi nhà ma này giống như một trải nghiệm rỗng.
Tống Chiêu túm chặt áo anh, trong đầu không ngừng chửi rủa, vừa run rẩy vừa mắng thầm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên tai không còn thứ âm nhạc quái dị đáng sợ đó nữa, bước chân của Giang Lâu cũng dừng lại.
Tống Triệu thở phì phò, thật cẩn thận hỏi: "Ra rồi ạ?"
Giang Lâu vỗ lưng cậu, ừ một tiếng, "Ngẩng đầu."
Tống Triệu ngước lên không chút nghi ngờ.
Trước mặt cậu vẫn tối thui, thậm chí còn tối hơn vừa nãy. Cậu biết Giang Lâu đang đứng trước mặt mình, tay của Giang Lâu vẫn đặt trên người cậu, nhưng cậu chỉ có thể mơ hồ thấy đường nét gương mặt anh.
Tống Triệu sửng sốt, "Anh nói ra rồi mà?"
Có điều xung quanh quả thật không còn ma quỷ, không còn BGM đáng sợ kỳ quặc, chỉ là không biết đây là đâu.
Vừa dứt câu, Giang Lâu liền chạm vào gáy cậu.
Ngay lập tức, một lực mạnh đẩy đầu Tống Triệu về phía trước, trước khi cậu kịp phản ứng lại, Giang Lâu đã hôn cậu.
Trong không khí thấm đẫm hương vị ẩm ướt.
Đôi mắt Tống Triệu chậm rãi mở to, Giang Lâu đưa tay nhéo sau gáy cậu ra hiệu mở miệng.
Nhiệt độ khoang miệng Giang Lâu thấp hơn cậu, lúc này anh hoàn toàn chiếm trọn hơi thở của Tống Triệu.
Tống Triệu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dần dần siết chặt áo của anh.
Bốn phía tĩnh đến độ có thể nghe thấy những âm thanh ái muội này.
Cảm xúc hiện tại của họ thực sự không thích hợp cho một hành động thân mật như vậy.
Tống Triệu hít sâu một hơi, không nhìn vẻ mặt Giang Lâu mà nói: "Chuyện này cho qua vậy."
Cậu lại một lần nữa cúi đầu trước trái tim mềm yếu của mình.
Khi nghe Giang Lâu nói anh đã come out, Tống Triệu tức thì cảm thấy hối hận vì đã nói "dừng lại" quá dễ dàng.
-
Đã gần đến cuối kỳ, Tống Triệu ngày càng bận rộn, học kỳ này cậu có hơi lơ là, hơn nữa Úc Ninh bận việc yêu đương, không còn nhiều thời gian kiểm soát việc học của cậu như thường lệ, Tống Triệu ngồi trong ký túc xá, vò mái tóc sắp trụi của mình, vẻ mặt như đưa đám, "Má nó chứ, sao phải bù nhiều thế này?"
Khương Hạo húp mì gói, vô tình nói: "Đếm xem mấy tháng nay mày cúp bao buổi? Bộ mày nghĩ thầy cô không phát hiện ra chắc? Điểm quá trình thấp thì phải lấy điểm thi bù vào chứ sao trăng gì?"
"Á a a a!" Tống Triệu phát điên rồi, chưa kể học kỳ này có một môn chính mà cậu ghét cay ghét đắng.
Khương Hạo đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Mà chẳng phải lần trước mày kêu mày đang hẹn hò à?"
"Học trường nào đấy? Hình như Úc Ninh cũng có người yêu rồi hay sao ấy? Hôm nay tao thấy trên cổ nó có cái gì đáng nghi lắm..."
Tống Triệu hẵng còn suy nghĩ xem nên đối phó với nửa câu đầu của Khương Hạo như thế nào, khi nghe được nửa câu sau thì lập tức hùa vào, "Có có, yêu lâu rồi."
"Tao thấy cô nàng này cũng bạo ghê."
Tống Triệu cúi đầu liếc nhìn icon không nói nên lời mà Úc Ninh gửi cho mình, gật đầu cho có lệ.
Đâu chỉ bạo, Ninh Ninh bé bỏng của chúng ta có thể bò dậy đi học đã là kỳ tích rồi.
Khương Hạo tặc lưỡi, "Phòng mình còn mỗi tao FA chứ mấy...Hai đứa bây khi nào mới dắt người nhà theo mời tao một bữa đây?"
……Người nhà?
Tống Triệu thất thần kéo lịch sử tin nhắn group.
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của cậu và Giang Lâu dường như lại trở lại như cũ, nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm thấy có gì đó rất khác lạ.
"Mới cãi nhau, không có mời được." Tống Triệu ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt lại vô thức rơi xuống màn hình điện thoại.
- Có ai gửi quà đến căn cứ không á?
- Vẫn chưa, năm nay tặng gì được ta?
Nhóm chat bình thường không sôi nổi lắm, nhưng vừa có người gợi chuyện thì tin nhắn ào ạt nhảy đến.
- Sao phải tặng quà vậy ạ?
- Ơ em gái mới vào nhóm hả! Thật sự là fan mới đấy à? Mọi khi không thấy em lên tiếng!
- Sinh nhật Giang Lâu đó! Gửi quà cổ vũ anh ấy! Ha ha vậy mà có fan mới thật nè...vòng thể thao điện tử thật thần kỳ
Tống Triệu ho khẽ, Khương Hạo nghe cậu bảo đang cãi nhau thì im bặt, sợ chọc vào nỗi đau trong lòng cậu.
Tống Triệu nằm rạp lên bàn, gõ chữ.
- Ngày sinh trên Bách Khoa Baidu không đúng ạ?
- Không đúng đâu! Giang Lâu tự mình đính chính lúc thi đấu rồi! Mà lúc đấy ảnh trẻ nghé giả ngầu ác luôn, sao giờ sống lowkey quá trời huhu
Tống Triệu mắng thầm, anh ta không có hướng nội, anh ta hướng Nội Bài.
Có tuổi rồi sao mà trẻ nghé mãi được.
- Ngày mấy thế ạ?
- Thứ hai tuần sau! Em gái cũng muốn tặng quà hả? Em góp với tụi chị cũng được nè! Đến lúc đó Giang Lâu sẽ vui lắm! Năm nào anh ấy cũng up weibo cảm ơn mọi người!
Vì sự nghiệp nằm vùng cao cả, Tống Triệu dụng tâm đổi ảnh đại diện và giới thiệu trang cá nhân như một em gái thứ thiệt, nghe người ta gọi là em gái bỗng thấy ngượng chín mặt.
- Không được rồi, em là học sinh không có tiền
- Ui chẳng sao! Có lòng là được rồi! Nhớ up weibo chúc mừng anh ấy nha!
Tống Triệu đang định trả lời lại, điện thoại trong tay bỗng đổ chuông.
Tống Triệu nhìn thoáng qua màn hình, lập tức nghe máy.
"Tan học chưa em?" Giọng Giang Lâu ôn hòa truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tống Triệu, "Anh đến rồi à?"
"Anh đang ở trước cổng, nghe lời em, anh không lái chiếc xe thể thao ấy." Trong từng câu chữ của Giang Lâu lúc nào cũng mang theo ý cười.
Tống Triệu cảm thấy chiếc xe thể thao lần trước quá bắt mắt, không cho anh lái ra ngoài.
Hôm nay Giang Lâu được nghỉ, hai người bèn hẹn nhau ra ngoài giải khuây.
Thật lòng thì mới đầu Tống Triệu chẳng mấy hào hứng, nhất là khi đến những nơi như là...công viên giải trí.
Không biết Giang Lâu đang nghĩ gì nữa.
Hai thằng đàn ông con trai với nhau, hơn nửa ít nhiều gì Giang Lâu cũng được xem như là nửa nhân vật của công chúng, vẫn còn fans lác đác, nếu chẳng may bị chụp được cảnh đi chơi với cậu thì khác nào come out trước bàn dân thiên hạ đâu?
Tống Triệu vuốt tóc, thay quần áo rồi lại đứng trước gương tạo kiểu một lúc, sau cùng xịt một ít nước hoa.
Khương Hạo cả kinh bịt kín tô mì của mình, "Gì vậy ba! Khi không xịt nước hoa làm gì?"
Tống Triệu bận chỉnh trang: "Hẹn hò."
Khương Hạo: "……" Sao bảo cự lộn to lắm mà?
Trông cái nết ăn diện ấy xem.....cưng lấy cớ để không phải mời khách chứ gì?
-
Xe của Giang Lâu rất dễ nhận biết, đó là chiếc xe anh đưa cậu về vào hôm sốt cao.
Tống Triệu ngồi vào ghế phụ, Giang Lâu bỗng quay sang xoa tóc cậu.
Tống Triệu vừa mới xịt gôm xịt tóc, nếp tóc cứng ngắc.
Giang Lâu sửng sốt mấy giây, bật cười: "Cố ý ăn diện? Không phải trước đấy em bảo không muốn đi sao?"
Tống Triệu bị anh chọc thẳng mặt, bèn trừng mắt nguýt một cái, "Kệ em nhé, lâu rồi mới ra ngoài chơi mà không cho người ta đẹp hay gì?"
"Anh nghĩ ai cũng như anh..."
Nói được nửa chừng, cậu thoáng thấy chiếc áo hoodie nỉ mà Giang Lâu đang mặc có kiểu dáng giống hệt chiếc áo của cậu.
Giang Lâu chưa bao giờ mặc loại áo nỉ thông thường này, anh chuộng những chiếc sơ mi trang trọng hoặc những thứ tương tự hơn.
Có vẻ như là mới mua.
Tống Triệu hơi ngạc nhiên, nắm lấy bàn tay vẫn còn xoa tóc mình, quay đầu đi, "Buông ra, em không phải con nít."
"Ồ, vậy thì anh xoa thế này cũng đâu khiến em chậm phát triển chiều cao, thế là lại càng phải xoa nhỉ?", Tuy Giang Lâu nói vậy, nhưng vẫn buông ra. Tống Triệu định bụng bắt bẻ lại anh, nào ngờ Giang Lâu lại nghiêng người qua nửa ôm lấy cậu, Tống Triệu lập tức không dám động đậy nữa.
Khoảng cách quá gần.
Kể từ lần cãi vã trước, Giang Lâu có vẻ bắt đầu ưa tiếp xúc thân thể với cậu hơn.
Tống Triệu luôn cảm thấy trước đây hai người không giống đang yêu nhau, bởi cả hai luôn duy trì khoảng cách vừa phải. Nhưng hiện tại, cử chỉ ân cần đầy thân mật này vẫn khiến cậu căng thẳng theo bản năng, vậy mà Giang Lâu vẫn cứ tự nhiên như không.
Tay Giang Lâu lướt qua eo cậu, chu đáo thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cậu cười hỏi, "Sao lại đỏ mặt?"
Anh nói, đoạn vươn tay vuốt nhẹ gương mặt Tống Triệu.
Tống Triệu: "……"
Tống Triệu cứng đờ không dám nghiêng mặt đi, giây phút này, tất cả những bộ phim ngắn, tiểu thuyết và mớ truyện tranh khiêu dâm mà cậu tâm đắc đều không có tác dụng, kinh nghiệm duy nhất của cậu vào tối hôm ấy thì lại quên sạch bách, càng vô dụng hơn cả.
Cũng may dường như Giang Lâu chỉ bất cẩn chạm phải mà thôi, non nửa giây sau đã ngồi ngay ngắn trở lại.
"Mình đi ăn em nhé, quán bên ngoài công viên giải trí được không?"
Nghe Giang Lâu nhắc đến công viên giải trí, Tống Triệu có hơi ngượng ngùng, "Sao cũng được, lần sau anh chọn nơi nào trưởng thành chút được không?"
"Nơi cho người trưởng thành à? Là ở đâu nhỉ?" Bỗng Giang Lâu như ngộ ra gì đó, quay ngoắt lại nhìn cậu.
Tống Triệu lập tức nhận ra suy nghĩ của anh, "Vãi, anh đừng có overlinhtinh, em không muốn đi khách sạn với anh đâu đấy."
"Anh đã nói gì đâu nào." Giang Lâu lại mỉm cười, đưa tay xoa tóc Tống Triệu.
Anh thật sự rất thích hành động này.
Chẳng màng đến tóc khô cứng gì sất.
Tống Triệu hỏi thăm gia đình anh trong lòng, song không tránh né.
Vào giờ này, công viên giải trí hầu như không có người.
Bọn họ tùy tiện lót bụng ở bên ngoài chứ không dám ăn quá no, sợ một chốc vào trong muốn chơi nhiều trò, ăn no quá lại nôn thốc tháo.
"Đi nhà ma không?" Giang Lâu đang xếp hàng ở quầy, quay đầu hỏi Tống Triệu, "Nhà ma là thánh địa hẹn hò mà."
"Em sao cũng được, không có sợ." Tống Triệu thấy anh quen thuộc đường đi nước bước, không khỏi nhớ đến những bài viết về bạn gái cũ trên Weibo của anh, tuy rằng đã rất lâu về trước rồi.
Cậu và Giang Lâu cùng bước vào quầy, phía trước có một đôi trẻ đang hào hứng ôm nhau.
Tống Triệu mải nhìn bọn họ, đang định nói chuyện thì bỗng một đứa trẻ cầm quả bóng bay chạy ngang qua, người lớn đuổi theo không kịp, đứa trẻ ấy liền va mạnh vào chân Tống Triệu.
Tống Triệu im bặt, hai chân lảo đảo đổ về phía Giang Lâu.
Giang Lâu phản ứng nhanh, đỡ được vai cậu. Anh cúi đầu nhìn đứa nhóc đã lại tiếp tục bỏ chạy, hoàn toàn không nhận ra việc nhóc đã va phải người khác, người nhà đuổi theo sau liên tục xin lỗi họ.
Tống Triệu biết cũng không thể trách người lớn được, đành lắc đầu.
Thấy Giang Lâu vẫn còn nhìn theo đứa bé nọ, Tống Triệu vờ ho khan, đưa mắt nhìn bàn tay Giang Lâu đang ôm chặt vai cậu, "Thôi đừng xem nữa, người ta đi rồi."
"Lần sau bắt nó phải xin lỗi đàng hoàng." Dường như Giang Lâu không nhận ra mình vẫn còn ôm cậu vào lòng, tay khoác lên vai cậu, nhích về phía trước.
Sự chú ý của Tống Triệu hoàn toàn đặt lên bàn tay anh, mãi đến khi bước đến trước cửa nhà ma, cậu mới sực tỉnh.
Giang Lâu ôm cậu ngay trước mặt nhân vân bán vé.
Ở đây không chỉ có hai người bọn họ, hai người đàn ông lại còn mặc áo cặp kè, khó tránh khỏi bị người khác chú ý.
Tống Triệu thoáng nghe tiếng xì xào, vừa định tránh khỏi tay Giang Lâu, Giang Lâu nhận vé xong, dường như cũng cảm nhận được bèn quay sangnhìn cậu, "Sao thế em?"
Lúc này rồi mà còn ngượng thì chỉ có thiệt mình.
Tống Triệu nói, "Không có gì."
Vì bên trong đang trống, hai người được nhân viên công tác dẫn thẳng vào nhà ma.
Vừa rồi Tống Triệu nói mình không sợ là xạo thôi, lần gần nhất cậu đến khu vui chơi là từ hồi bé tí như cái kẹo, chưa vào nhà ma bao giờ.
Hơn nữa trò chơi đầu tiên của hai người lại là nhà ma, thực sự có chút kích thích.
Bầu không khí bên trong hoàn toàn khác biệt với bên ngoài.
Cả người Tống Triệu cứng đờ, thề có chúa là cậu siêu ghét phim kinh dị.
Có vẻ Giang Lâu cũng đã đoán ra, quay qua nhìn một cái rồi đổi khoác vai thành nắm tay.
"Em nói mình không sợ mà?"
Tống Triệu theo bản năng nắm chặt tay anh, "Sợ đâu mà sợ."
Các nhân viên công tác trong nhà ma có lẽ cũng hơi sửng sốt khi hai người nắm tay nhau, sự kinh ngạc qua đi, họ nhanh chóng tỏ ra chuyên nghiệp, hết sức có tâm ôm cái đầu máu me đến cạnh Tống Triệu, vỗ nhẹ lên vai cậu.
Tống Triệu: "……"
"A a a a a!"
Tống Triệu lập tức ôm lấy eo Giang Lâu, "Mắc cái gì đòi đi nhà ma!!!"
Khi đang nói chuyện, một xác phụ nữ không đầu khác bỗng rớt xuống lơ lửng bên cạnh họ.
Tống Triệu sợ đến mức thần hồn nát thần tính.
Giang Lâu buồn cười ôm cậu, vỗ vỗ lưng: "Đều là giả thôi."
Anh không ngờ Tống Triệu lại sợ như vậy.
"Đm, ai chẳng biết là giả!" Tống Triệu không dám ngẩng đầu, không còn bộ dạng thản nhiên vừa rồi nữa.
Tống Triệu nhắm tịt mắt, úp mặt vào hõm vai Giang Lâu suốt cả buổi.
Anh hết cách, đành phải thấp giọng dỗ dành cậu, gần như bế cậu ra ngoài.
Trải nghiệm ngôi nhà ma này giống như một trải nghiệm rỗng.
Tống Chiêu túm chặt áo anh, trong đầu không ngừng chửi rủa, vừa run rẩy vừa mắng thầm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên tai không còn thứ âm nhạc quái dị đáng sợ đó nữa, bước chân của Giang Lâu cũng dừng lại.
Tống Triệu thở phì phò, thật cẩn thận hỏi: "Ra rồi ạ?"
Giang Lâu vỗ lưng cậu, ừ một tiếng, "Ngẩng đầu."
Tống Triệu ngước lên không chút nghi ngờ.
Trước mặt cậu vẫn tối thui, thậm chí còn tối hơn vừa nãy. Cậu biết Giang Lâu đang đứng trước mặt mình, tay của Giang Lâu vẫn đặt trên người cậu, nhưng cậu chỉ có thể mơ hồ thấy đường nét gương mặt anh.
Tống Triệu sửng sốt, "Anh nói ra rồi mà?"
Có điều xung quanh quả thật không còn ma quỷ, không còn BGM đáng sợ kỳ quặc, chỉ là không biết đây là đâu.
Vừa dứt câu, Giang Lâu liền chạm vào gáy cậu.
Ngay lập tức, một lực mạnh đẩy đầu Tống Triệu về phía trước, trước khi cậu kịp phản ứng lại, Giang Lâu đã hôn cậu.
Trong không khí thấm đẫm hương vị ẩm ướt.
Đôi mắt Tống Triệu chậm rãi mở to, Giang Lâu đưa tay nhéo sau gáy cậu ra hiệu mở miệng.
Nhiệt độ khoang miệng Giang Lâu thấp hơn cậu, lúc này anh hoàn toàn chiếm trọn hơi thở của Tống Triệu.
Tống Triệu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dần dần siết chặt áo của anh.
Bốn phía tĩnh đến độ có thể nghe thấy những âm thanh ái muội này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương