Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 43
Editor: Vĩ không gei
- --------------------------------------------------------
Bùi Nguyên nói, hắn coi Trì Kính Dao là "đệ đệ".
Bùi Dã làm đệ đệ mười mấy năm, tất nhiên biết hai chữ này nghĩa là gì, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lặp đi lặp lại hai chữ này mà cảm thấy vô cùng xa lạ, bắt đầu nghi ngờ liệu nó có ý nghĩa khác mà mình không biết không.
"Nhị đệ......" Bùi Nguyên thấy hắn vẫn nhíu mày ngây người, nhịn không được nhỏ giọng gọi một câu.
Bùi Dã hơi hồi thần, nhìn Bùi Nguyên, hỏi: "Cái gì.... Đệ đệ?"
"Đúng theo ý hiểu của đệ đấy." Bùi Nguyên nói: "Ta coi A Dao như đệ đệ, bởi vì nó là nam hài, giống với đệ."
"Sao có thể được!" Bùi Dã theo bản năng phản bác: "Sao có thể làm nam hài được?"
Bùi Nguyên cười khổ một tiếng, tình huống trước mắt nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn vẫn tưởng Bùi Dã biết chuyện này, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì rõ ràng không phải như vậy.
Bùi Dã không chỉ không biết Trì Kính Dao là nam hài, còn luôn thật lòng coi Trì Kính Dao là "tẩu tẩu" tương lai của mình.
Mà bản thân Bùi Nguyên lại bị Bùi Dã hiểu lầm là tiểu nhân bội tình bạc nghĩa.
"Nhị đệ, chuyện thế này ta sẽ không lấy ra trêu đùa đệ đâu." Bùi Nguyên nói: "Đệ nghĩ kỹ lại xem, nếu A Dao thật sự là một nữ hài, ở cạnh nhau mấy năm nay sao ta và nó lại không có giới hạn như vậy được? Đúng như đệ nói, bây giờ nó đã 11 tuổi rồi, nếu thật sự là nữ hài thì ta chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với nó, ngay cả việc bôi thuốc cho nó cũng tuyệt đối không làm."
Bùi Nguyên nói đúng chỗ ngày trước Bùi Dã không hiểu.
Trong tâm lý của Bùi Dã, Bùi Nguyên vẫn là quân tử đoan chính, không thể hành động quá mức như vậy được.
Nếu Trì Kính Dao là nam hài, vậy hết thảy mọi chuyện đều có thể được lý giải hợp lý.
"Chuyện này, A Dao cũng không phải cố ý giấu giếm." Bùi Nguyên giải thích với Bùi Dã: "Khi còn bé cơ thể nó yếu ớt, cha nương nó vì giúp nó tránh họa nên cố ý cho nó ăn mặc thành nữ hài. Theo tập tục thì sau khi nó được 10 tuổi mới có thể khôi phục thân phận nam hài, như vậy mới có thể đảm bảo nó bình an vô sự."
"Đệ còn nhớ vài năm trước nó đột nhiên bị bệnh nặng không?" Bùi Nguyên nói: "Ngày đó đệ đưa nó lên y quán suốt cả đêm, khi mẫu thân thay y phục cho nó, liền phát hiện nó là một nam hài. Sau đó Trình đại phu nhắc nhở chúng ta, biện pháp tránh họa này không thể tiết lộ, nếu để nhiều người biết thì sẽ không hiệu nghiệm. Cho nên ta và mẫu thân vẫn luôn giả vờ không biết, không nói cho cả đệ và cha."
Bùi Dã vẫn nhíu mày đứng tại chỗ, sau khi nghe chuyện này, hỏi: "Cha cũng không biết sao?"
"Năm ngoái mẫu thân đã tìm cơ hội nói với cha rồi." Bùi Nguyên nói.
"Cho nên......." Bùi Dã ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Trong nhà chỉ có ta là không biết gì hết?"
"Chuyện này...... Chuyện này ta cũng không ngờ tới......" Bùi Nguyên áy náy nói: "Ta nghĩ đệ đã biết rồi."
Bùi Dã tức đến bật cười, nói: "Huynh nghĩ rằng ta biết? Nếu đã biết, ta còn giữ nam nữ đại phòng cả ngày như một tên ngốc sao? Nếu đã biết, ta còn ngăn cản huynh và Đinh đại phu ở bên nhau sao? Nếu đã biết......"
Bùi Dã càng nói càng tức, Bùi Nguyên thấy thế duỗi tay muốn kéo cánh tay của hắn, lại bị hắn né đi.
"Bùi Dã......"
"Ta ra ngoài một chút, đừng đi theo ta!" Bùi Dã dứt lời hít sâu một hơi, rời đi không quay đầu lại.
Đầu xuân không khí ban đêm hơi se lạnh.
Bùi Dã đi qua ngõ nhỏ lúc trời tối, ý thức hơi tỉnh táo lại một chút.
Từng khung cảnh hắn và Trì Kính Dao ở cạnh nhau những năm qua hiện lên trong đầu, rất nhiều chỗ lúc trước hắn cảm thấy không thích hợp, sau khi thêm lý do "Trì Kính Dao là nam hài" này vào, dường như đều có thể lý giải được hết.
Chẳng trách mỗi khi vật nhỏ ở cùng với hắn, chưa từng có khoảng cách gì, không chỉ thích kề cận bên hắn, còn luôn lơ đãng làm ra những hành động tiếp xúc vô cùng thân thiết. Lúc trước hắn luôn yên lặng giữ khoảng cách khi đối phương tới gần, lại không biết hành động này của hắn căn bản là thừa thãi.
Bây giờ nghĩ lại, trong mấy năm qua, người bên cạnh hắn không chỉ một lần vô ý tiết lộ chuyện này cho hắn, chỉ có một bí mật mà hắn không biết, nhưng Bùi Dã chưa bao giờ để ý tới.......
Sao mà hắn có thể suy nghĩ theo hướng này được chứ?
Đang là một tiểu nữ hài ngon lành, ai lại đi nghi ngờ là nam hài được?
Hơn nữa vẻ ngoài của vật nhỏ xinh đẹp sạch sẽ tới vậy, làn da trắng như trứng gà bóc vỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như tạc từ bạch ngọc, toàn thân không hề nhìn ra một điểm nào giống nam hết!
Thực ra, mấy năm qua Trì Kính Dao thay đổi rất lớn, ngũ quan rõ ràng hơn một chút, dáng người cũng cao hơn không ít, giọng nói cũng bớt đi vài phần trong trẻo khi còn nhỏ, thêm vài phần mềm mại đặc biệt của thiếu niên.
Nhưng Bùi Dã vẫn luôn coi cậu là cô nương, nên cũng không để ý tới sự thay đổi rất nhỏ này.
Ở trong lòng hắn, Trì Kính Dao không khác biệt quá lớn so với khi mới tới nhà của hắn.
Vẫn ngây thơ vui vẻ như trước, cũng biết làm nũng chơi xấu như trước......
Sao mà...... một cô nương đang yên đang lành lại biến thành một nam hài vậy?
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên vẻ mặt cứng đờ quay về phòng.
Bùi phụ nghe được hai huynh đệ cãi vã, cũng đi tới đây, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Thằng hai đâu?" Dung nương hỏi.
"Tức giận, nói muốn đi ra ngoài một lúc." Bùi Nguyên nói.
Đinh Tiểu Uyển vội hỏi: "Huynh không đi xem thử sao?"
"Không cần." Bùi Nguyên nói: "Muội không biết tính tình của đệ ý, lúc đệ ấy tức giận là muốn ở một mình, nếu ta dám đi quấy rầy thì ngược lại càng thêm dầu vào lửa thôi."
May mà Bùi Dã biết võ công, cũng không quá lo hắn sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.
"Sao lại thế này, vì sao lại cãi nhau?" Dung nương hỏi.
"Nhị đệ...... vẫn không biết A Dao là nam hài." Bùi Nguyên nói.
Bùi phụ và Dung nương nhìn nhau, hiển nhiên cũng hơi lơ ngơ.
"Ta nghĩ con đã nói cho nó rồi." Dung nương nói.
"Con nghĩ người nói rồi, nên không nhắc tới nữa." Bùi Nguyên nói.
"Ta tưởng ta là người cuối cùng trong nhà biết chuyện này...." Bùi phụ nói.
Đinh Tiểu Uyển:........
Cho nên cả nhà này đều nghĩ người khác đã giải thích cho Bùi Dã, kết quả là chẳng ai nói cả.
Lại nói chuyện này cũng không thể trách Bùi Nguyên và Dung nương, thật sự là chuyện này kéo dài quá lâu, lúc đầu bọn họ kiêng dè chuyện Trì Kính Dao tránh họa, ai cũng không dám nói, sợ sẽ rước bệnh vào người Trì Kính Dao. Tới sau này, ngày tháng trôi qua, họ đã quen với thân phận của Trì Kính Dao, không còn coi chuyện này là bí mật nữa.
Hơn nữa mấy năm nay, ngày Trì Kính Dao ở nhà cũng không nhiều, nên mọi người không nói về chuyện này.
Cho dù thi thoảng Trì Kính Dao về nhà, mọi người cũng sẽ không tự dưng lấy giới tính của cậu ra làm đề tài câu chuyện.
Cũng vì vậy nên mọi người mới hiểu lầm là Bùi Dã cũng có suy nghĩ giống họ.......
Ai mà ngờ được Bùi Dã vẫn không biết chuyện này chứ?
"Không biết thì giờ biết thôi, sao phải tức giận như thế?" Bùi phụ khó hiểu nói.
Năm ngoái sau khi Trì Kính Dao tròn 10 tuổi, lúc Dung nương nhắc tới chuyện với Bùi phụ, phản ứng của Bùi phụ rất bình thường, ngoại trừ có chút kinh ngạc thì chỉ cảm thán vài câu Bùi Nguyên phải tìm tức phụ khác, hoàn toàn không có buồn rầu hay không vui chút nào.
Dù sao lúc đầu ông đồng ý cho Trì Kính Dao ở lại chỉ để chiều theo ý của Dung nương thôi.
Tới sau này, không chỉ vì ý của Dung nương nữa, bệnh của Bùi Nguyên cũng tốt lên, Bùi phụ vui vẻ còn không kịp, làm sao lại đi so đo chuyện khác cơ chứ.
Theo suy nghĩ của ông, cùng lắm cũng chỉ thêm người trong nhà thôi, dù là khuê nữ hay là nhi tử cũng không khác nhau lắm.
Nhưng rõ ràng Bùi Dã khác ông, thật sự rất tức giận.
"Tính tình thằng hai ngươi còn không biết sao?" Dung nương nói: "Trong nhà này nó thương A Dao nhất, vẫn luôn coi A Dao như muội muội ruột, bây giờ biết muội muội biến thành đệ đệ, có thể không tức giận được sao?"
Bùi phụ nhíu mày nói: "Vậy làm sao đây?"
"Đợi nó về ta sẽ đi nói chuyện với nó." Dung nương nói: "A Dao lúc trước là ta mang về, giấu giếm thân phận của nó cũng là quyết định của ta."
Bùi Nguyên thở dài nói: "Theo con thấy, việc này ai khuyên cũng không được, tính tình của nhị đệ chúng ta ai cũng không kiềm được, trong nhà này cũng chỉ có A Dao mới có thể kiềm chế được đệ ấy thôi."
"Không được, chẳng may thằng hai lại lấy A Dao xả giận thì sao?" Bùi phụ nói.
"Thằng hai không hỗn như ngươi nói đâu." Dung nương nói: "Dù sao thì lần này quả thật là nó cũng tủi thân."
Bùi Nguyên nói: "Mọi người đừng lo lắng, lát nữa sau khi con đưa Tiểu Uyển về sẽ ra ngoài tìm nhị đệ. Đệ ấy có tức thế nào thì cứ xả hết lên người con là được. Nhưng nếu muốn giải quyết hoàn toàn khúc mắc trong lòng đệ ấy, e rằng chúng ta không có bản lĩnh này."
Tính tình của Bùi Dã là kiểu cứng mềm không ăn.
Nhưng Trì Kính Dao lại có bản lĩnh đó, luôn có cách để dỗ hắn.
Tối đó, Đinh Tiểu Uyển lại tới xem tình trạng của Trì Kính Dao một chút trước khi đi.
Cũng may cơn sốt của cậu đã hạ xuống không ít, lúc này đang ngủ rất ngon lành.
Đinh Tiểu Uyển lại căn dặn đừng để cậu gãi linh tinh vào nốt mụn, lúc này mới rời đi.
Bùi Nguyên dẫn nàng về, trên đường hai người lại nói chuyện phiếm.
"Mấy ngày nay Bùi Dã luôn bắt bẻ huynh có phải vì chuyện của ta không?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.
"Đệ ấy cảm thấy ta phụ lòng A Dao, còn cùng muội dây dưa không dứt, tối nay còn mắng ta một trận to." Bùi Nguyên cười khổ nói: "Muội không biết, Bùi Dã lớn như vậy lại hờn dỗi rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đệ ấy trực tiếp cãi vã với ta."
Đinh Tiểu Uyển nói: "Đệ ấy đúng thật là một người ngay thẳng."
"Tính tình nhị đệ trước giờ bướng bỉnh, một khi đã nhận định chuyện gì thì có tám con trâu cũng không kéo lại được." Bùi Nguyên nói: "Tuy là hai huynh đệ, nhưng có tâm sự gì đệ ấy cũng không bao giờ nói với ta. Trước đây ta luôn cảm thấy thương đệ ấy, cảm thấy đệ ấy nặng tâm tư, lại sợ không biết giãi bày với ai. May là sau này có A Dao......."
"Hai người bọn họ thật ra rất thú vị......." Đinh Tiểu Uyển nói: "Một người giống băng, một người giống hỏa, nhưng ở cùng một chỗ không thấy băng hỏa bất dung, ngược lại cực kỳ hòa hợp."
"Có lúc ta đã nghĩ, A Dao là một nam hài cũng là chuyện tốt." Bùi Nguyên nói: "Bây giờ nó cũng đã lớn, nếu là một cô nương, với tính tình của Bùi Dã ít nhiều cũng có kiêng kỵ. Nhưng nó là nam hài, hai đứa không cần kiêng dè nhiều như vậy nữa, còn có thể bầu bạn cạnh nhau."
"Sợ là tình bạn này cũng không được bao lâu." Đinh Tiểu Uyển dừng bước, hỏi: "Năm nay Bùi Dã 15 rồi nhỉ?"
"Ừm." Bùi Nguyên nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ định tính tới hôn sự cho đệ đệ ngốc nhà ta sao?"
"Ta nghe sư phụ nói, hai năm nay ở biên thành ngày càng bất ổn......" Đinh Tiểu Uyển nói: "Nói không chừng sắp chiến tranh rồi."
Bùi Nguyên nghe vậy nhíu mày một lúc lâu, không nói gì cả.
"Nếu thực sự có ngày đó, trong hai huynh đệ các huynh phải có một người đi nhập ngũ." Đinh Tiểu Uyển nói.
Với cơ thể mắc bệnh nhiều năm của Bùi Nguyên, cố gắng làm thầy giáo dạy học thì vẫn ổn, nhưng nếu bảo hắn đi nhập ngũ, ngay cả sơ tuyển cũng chưa chắc qua được.
Mà mấy năm nay Bùi Dã vẫn kiên trì tập võ, e là để chuẩn bị cho ngày này.
Hình như thật lâu trước đây, Dương Thành từng nói giống vậy, Bùi Dã đời này chắc chắn sẽ phải nhập ngũ, trốn cũng không thoát được.
Trì Kính Dao ngủ một nhát thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.
Cậu mở to mắt, liền thấy Bùi Nguyên đang ngồi bên cạnh giường của mình.
"Đau đầu không?" Bùi Nguyên thấy cậu tỉnh dậy, duỗi tay sờ trán của cậu.
"Đại ca?" Trì Kính Dao nói: "Tối hôm qua huynh không ngủ sao?"
Bùi Nguyên nói: "Nửa đêm hôm qua đi tìm nhị ca đệ "thỉnh tội", sau nửa đêm mới ngủ được một lát."
"Thỉnh tội? Sao huynh lại chọc giận nhị ca rồi?" Trì Kính Dao hỏi.
"A Dao." Bùi Nguyên thở dài nói: "Có chuyện này, đại ca muốn nói cho đệ, tốt nhất là đệ nên chuẩn bị tâm lý trước đi."
Trì Kính Dao nghe hắn nói như vậy, nhất thời thấy hơi lo lắng, hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Tối hôm qua nhị ca mới biết chuyện đệ là nam hài, tức giận cả đêm, đến giờ vẫn còn tức đấy." Bùi Nguyên nói.
"Hả?" Trì Kính Dao mờ mịt, hỏi: "Nhị ca không biết sao? Ta tưởng huynh ấy cũng giống các huynh, đã sớm biết rồi?"
Bùi Nguyên cười khổ nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy..... Cho nên không ai nói cho đệ ấy."
Trì Kính Dao:........
Sao lại có thể ảo diệu thế nhỉ?
Chẳng trách mỗi lần cậu làm ra hành động vô cùng thân thiết với Bùi Dã, đối phương đều phản kháng như vậy! Trì Kính Dao vẫn tưởng do tính tình của Bùi Dã khó gần nên mới thế, hóa ra là bởi hắn vẫn luôn nghĩ mình là cô nương sao?
"Tối hôm qua, sau khi đệ ấy biết được chuyện của ta và Tiểu Uyển, cho rằng ta vì Tiểu Uyển mà phụ lòng đệ, mắng ta một trận to đấy." Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, trong lòng khiếp sợ rất nhiều xen lẫn chút cảm động. Nhị ca này của cậu thật ra rất coi trọng cậu.
Nhưng càng như thế thì Trì Kính Dao càng thấy khó chịu.
Nhị ca che chở cậu như vậy, cậu lại lừa đối đối phương nhiều năm qua.
"Nhất định là nhị ca bị ta làm tức chết rồi!" Trì Kính Dao nói.
"Ta dỗ mất nửa đêm hôm qua, sáng sớm hôm nay vẫn chưa chịu nói chuyện với ta." Bùi Nguyên nói: "Hôm nay đệ đừng trêu chọc đệ ấy nữa, đợi đệ ấy hết giận rồi tính."
Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, chỉ cảm thấy cực kỳ chán nản.
Sau bữa điểm tâm, Bùi Nguyên giúp Trì Kính Dao bôi thuốc, rồi đi ra ngoài.
Trì Kính Dao thấy Bùi Dã trời sáng rồi mà vẫn chưa ra khỏi phòng, không khỏi hơi lo lắng.
Cậu thấy Dung nương bê điểm tâm cho Bùi Dã, liền chủ động tiến tới nói: "Nương, hay là để con đi cho?"
"Đại ca con nói nhị ca con vẫn chưa hết giận đâu, đợi hai ngày sau con lại đi tìm nó." Dung nương nói.
Trì Kính Dao nói: "Không sao ạ..... Cùng lắm thì nhị ca cũng chỉ đánh con một cái thôi, để con đi cho."
Cậu dứt lời liền cầm lấy điểm tâm trong tay Dung nương, đi vào phòng của Bùi Dã.
Bùi Dã đang ngồi trước bàn loay hoay một miếng da trong tay, dường như muốn lấy miếng da kia làm thứ gì đó. Trì Kính Dao tiến vào, động tác trên tay hắn bị khựng lại, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao đặt điểm tâm xuống, tiến tới trước bàn, cẩn thận nói: "Ăn một chút đi ạ."
Bùi Dã không để ý tới cậu, vẫn bận việc trong tay.
"Chuyện này đều do ta, không nên gạt huynh......" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã im lặng không nói gì, vẫn không ngẩng đầu như trước.
"Lúc nương đưa ta về, ta biết huynh và cha không muốn giữ ta lại, ta sợ nói ra sẽ bị hai người đuổi đi." Trì Kính Dao nói: "Sau đó ta nghĩ, chỉ cần tìm cách làm đại ca khỏe lại, đến lúc đó lại nói thân phận của mình ra, có lẽ mọi người sẽ không trách ta nữa."
Bùi Dã thản nhiên nói: "Không ai trách ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy hơi bất ngờ nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh không nhìn mình như trước.
"Nhị ca, chuyện này đều là lỗi của ta, huynh tức giận cũng đúng." Trì Kính Dao nói: "Nếu huynh không muốn thấy ta, vậy ta sẽ chuyển về thôn trang ở trước, đợi huynh hết giận thì ta lại về."
"Khổ vậy làm gì?" Bùi Dã nói.
"Vậy huynh không tức giận nữa sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã im lặng một lát, giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, thấy đối phương chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác một chiếc ngoại bào, tóc tai buộc lộn xộn, xem ra còn chưa có thời gian để xử lý. Lúc này, Trì Kính Dao lo lắng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy và thấp thỏm.
Nói đến cũng lạ, trước đây cho dù nhìn thấy đối phương mặc nam trang, hắn cũng không cảm thấy vật nhỏ giống nam hài. Nhưng bây giờ khi đã biết sự thật, nhìn lại thấy Trì Kính Dao cũng không giống cô nương lắm.
Nam hài có thể xinh đẹp như vậy, có thể trắng như trứng gà bóc vỏ, cũng có thể làm nũng, chơi xấu, dính người...
Chỉ là....... Bùi Dã coi cậu là cô nương từ lâu rồi, cho dù bây giờ đã biết sự thật, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà chấp nhận chuyện này hoàn toàn được.
"Ngươi......" Mắt Bùi Dã dừng lại trên mụn thủy đậu mới mọc trên trán Trì Kính Dao, thấy chỗ đó rõ ràng có dấu hiệu bị gãi, mày càng nhíu chặt hơn.
Trì Kính Dao thấy hắn nhíu mày, chỉ nghĩ hắn vẫn tức giận, hơi mất mát hỏi: "Nhị ca, huynh chỉ thích muội muội, không cần một đệ đệ sao?"
"Ta chỉ là..... không ngờ tới." Bùi Dã nói.
"Không ngờ...... sao ngươi đang yên đang lành lại biến thành một nam hài?" Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao nói: "Mấy ngày tới, liệu các ngươi có lại nói với ta, chuyện này là do tránh họa gì đó nên mới nghĩ ra lời nói dối tạm thời này không?"
Trì Kính Dao ngẩn ra, đoán Bùi Dã hẳn là bị gạt quá lâu, mất đi sự tin tưởng ở mình.
Nghĩ vậy, cậu nói: "Nhị ca, lần này thật sự không lừa huynh đâu......"
Bùi Dã nhìn cậu, ánh mắt có vài phần dò xét, hiển nhiên cảm thấy lời nói này không có độ tin cậy tí nào.
Giữa người và người, muốn có được sự tin tưởng là một chuyện rất khó, nhưng muốn hủy bỏ lòng tín nhiệm thì lại rất dễ dàng.
Trì Kính Dao dùng thời gian 4 năm để tạo lòng tin với Bùi Dã, nhưng lại đạp đổ nó chỉ trong vòng nửa đêm. Cậu biết, nếu không nhanh chóng nghĩ cách để cứu vớt lòng tin này, e là quan hệ giữa mình và Bùi Dã sẽ để lại hiềm khích.
"Nhị ca, lần này là thật mà." Trì Kính Dao nói: "Ta thật sự là nam đó, không biến trở lại nữa đâu, không tin thì chính huynh tự nhìn thử......"
Cậu nói xong liền cởi đai lưng của mình, muốn đưa ra "bằng chứng" vô cùng xác thực cho Bùi Dã.
Dù sao, có nói bao nhiêu cũng không thuyết phục bằng hiện vật thực tế được!
Bùi Dã nhất thời hoảng sợ khi thấy hành động này của cậu, quát: "Ngươi làm gì đấy?"
"Ta cho huynh xem thử, huynh sẽ tin!" Trì Kính Dao dứt lời đã cởi đai lưng xong.
"Ngươi...... đúng là làm càn!" Bùi Dã vốn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện cậu là nam hài, sao có thể làm chuyện quá phận được. Mắt thấy không ngăn cản kịp, hắn dứt khoát đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao cầm đai lưng đuổi theo ra cửa, hô lên: "Lần này thật sự không lừa huynh đâu!"
Trong sân, Dung nương khiếp sợ nhìn Trì Kính Dao, ánh mắt dừng lại trên đai lưng trong tay cậu, chớp mắt hỏi: "Nhị ca con cũng dám cởi quần con sao?"
Trì Kính Dao:........
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Con giống người sẽ làm vậy sao?
- --------------------------------------------------------
Hết chương 43.
- --------------------------------------------------------
Bùi Nguyên nói, hắn coi Trì Kính Dao là "đệ đệ".
Bùi Dã làm đệ đệ mười mấy năm, tất nhiên biết hai chữ này nghĩa là gì, nhưng giờ phút này trong lòng hắn lặp đi lặp lại hai chữ này mà cảm thấy vô cùng xa lạ, bắt đầu nghi ngờ liệu nó có ý nghĩa khác mà mình không biết không.
"Nhị đệ......" Bùi Nguyên thấy hắn vẫn nhíu mày ngây người, nhịn không được nhỏ giọng gọi một câu.
Bùi Dã hơi hồi thần, nhìn Bùi Nguyên, hỏi: "Cái gì.... Đệ đệ?"
"Đúng theo ý hiểu của đệ đấy." Bùi Nguyên nói: "Ta coi A Dao như đệ đệ, bởi vì nó là nam hài, giống với đệ."
"Sao có thể được!" Bùi Dã theo bản năng phản bác: "Sao có thể làm nam hài được?"
Bùi Nguyên cười khổ một tiếng, tình huống trước mắt nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn vẫn tưởng Bùi Dã biết chuyện này, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì rõ ràng không phải như vậy.
Bùi Dã không chỉ không biết Trì Kính Dao là nam hài, còn luôn thật lòng coi Trì Kính Dao là "tẩu tẩu" tương lai của mình.
Mà bản thân Bùi Nguyên lại bị Bùi Dã hiểu lầm là tiểu nhân bội tình bạc nghĩa.
"Nhị đệ, chuyện thế này ta sẽ không lấy ra trêu đùa đệ đâu." Bùi Nguyên nói: "Đệ nghĩ kỹ lại xem, nếu A Dao thật sự là một nữ hài, ở cạnh nhau mấy năm nay sao ta và nó lại không có giới hạn như vậy được? Đúng như đệ nói, bây giờ nó đã 11 tuổi rồi, nếu thật sự là nữ hài thì ta chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với nó, ngay cả việc bôi thuốc cho nó cũng tuyệt đối không làm."
Bùi Nguyên nói đúng chỗ ngày trước Bùi Dã không hiểu.
Trong tâm lý của Bùi Dã, Bùi Nguyên vẫn là quân tử đoan chính, không thể hành động quá mức như vậy được.
Nếu Trì Kính Dao là nam hài, vậy hết thảy mọi chuyện đều có thể được lý giải hợp lý.
"Chuyện này, A Dao cũng không phải cố ý giấu giếm." Bùi Nguyên giải thích với Bùi Dã: "Khi còn bé cơ thể nó yếu ớt, cha nương nó vì giúp nó tránh họa nên cố ý cho nó ăn mặc thành nữ hài. Theo tập tục thì sau khi nó được 10 tuổi mới có thể khôi phục thân phận nam hài, như vậy mới có thể đảm bảo nó bình an vô sự."
"Đệ còn nhớ vài năm trước nó đột nhiên bị bệnh nặng không?" Bùi Nguyên nói: "Ngày đó đệ đưa nó lên y quán suốt cả đêm, khi mẫu thân thay y phục cho nó, liền phát hiện nó là một nam hài. Sau đó Trình đại phu nhắc nhở chúng ta, biện pháp tránh họa này không thể tiết lộ, nếu để nhiều người biết thì sẽ không hiệu nghiệm. Cho nên ta và mẫu thân vẫn luôn giả vờ không biết, không nói cho cả đệ và cha."
Bùi Dã vẫn nhíu mày đứng tại chỗ, sau khi nghe chuyện này, hỏi: "Cha cũng không biết sao?"
"Năm ngoái mẫu thân đã tìm cơ hội nói với cha rồi." Bùi Nguyên nói.
"Cho nên......." Bùi Dã ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Trong nhà chỉ có ta là không biết gì hết?"
"Chuyện này...... Chuyện này ta cũng không ngờ tới......" Bùi Nguyên áy náy nói: "Ta nghĩ đệ đã biết rồi."
Bùi Dã tức đến bật cười, nói: "Huynh nghĩ rằng ta biết? Nếu đã biết, ta còn giữ nam nữ đại phòng cả ngày như một tên ngốc sao? Nếu đã biết, ta còn ngăn cản huynh và Đinh đại phu ở bên nhau sao? Nếu đã biết......"
Bùi Dã càng nói càng tức, Bùi Nguyên thấy thế duỗi tay muốn kéo cánh tay của hắn, lại bị hắn né đi.
"Bùi Dã......"
"Ta ra ngoài một chút, đừng đi theo ta!" Bùi Dã dứt lời hít sâu một hơi, rời đi không quay đầu lại.
Đầu xuân không khí ban đêm hơi se lạnh.
Bùi Dã đi qua ngõ nhỏ lúc trời tối, ý thức hơi tỉnh táo lại một chút.
Từng khung cảnh hắn và Trì Kính Dao ở cạnh nhau những năm qua hiện lên trong đầu, rất nhiều chỗ lúc trước hắn cảm thấy không thích hợp, sau khi thêm lý do "Trì Kính Dao là nam hài" này vào, dường như đều có thể lý giải được hết.
Chẳng trách mỗi khi vật nhỏ ở cùng với hắn, chưa từng có khoảng cách gì, không chỉ thích kề cận bên hắn, còn luôn lơ đãng làm ra những hành động tiếp xúc vô cùng thân thiết. Lúc trước hắn luôn yên lặng giữ khoảng cách khi đối phương tới gần, lại không biết hành động này của hắn căn bản là thừa thãi.
Bây giờ nghĩ lại, trong mấy năm qua, người bên cạnh hắn không chỉ một lần vô ý tiết lộ chuyện này cho hắn, chỉ có một bí mật mà hắn không biết, nhưng Bùi Dã chưa bao giờ để ý tới.......
Sao mà hắn có thể suy nghĩ theo hướng này được chứ?
Đang là một tiểu nữ hài ngon lành, ai lại đi nghi ngờ là nam hài được?
Hơn nữa vẻ ngoài của vật nhỏ xinh đẹp sạch sẽ tới vậy, làn da trắng như trứng gà bóc vỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như tạc từ bạch ngọc, toàn thân không hề nhìn ra một điểm nào giống nam hết!
Thực ra, mấy năm qua Trì Kính Dao thay đổi rất lớn, ngũ quan rõ ràng hơn một chút, dáng người cũng cao hơn không ít, giọng nói cũng bớt đi vài phần trong trẻo khi còn nhỏ, thêm vài phần mềm mại đặc biệt của thiếu niên.
Nhưng Bùi Dã vẫn luôn coi cậu là cô nương, nên cũng không để ý tới sự thay đổi rất nhỏ này.
Ở trong lòng hắn, Trì Kính Dao không khác biệt quá lớn so với khi mới tới nhà của hắn.
Vẫn ngây thơ vui vẻ như trước, cũng biết làm nũng chơi xấu như trước......
Sao mà...... một cô nương đang yên đang lành lại biến thành một nam hài vậy?
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên vẻ mặt cứng đờ quay về phòng.
Bùi phụ nghe được hai huynh đệ cãi vã, cũng đi tới đây, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Thằng hai đâu?" Dung nương hỏi.
"Tức giận, nói muốn đi ra ngoài một lúc." Bùi Nguyên nói.
Đinh Tiểu Uyển vội hỏi: "Huynh không đi xem thử sao?"
"Không cần." Bùi Nguyên nói: "Muội không biết tính tình của đệ ý, lúc đệ ấy tức giận là muốn ở một mình, nếu ta dám đi quấy rầy thì ngược lại càng thêm dầu vào lửa thôi."
May mà Bùi Dã biết võ công, cũng không quá lo hắn sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.
"Sao lại thế này, vì sao lại cãi nhau?" Dung nương hỏi.
"Nhị đệ...... vẫn không biết A Dao là nam hài." Bùi Nguyên nói.
Bùi phụ và Dung nương nhìn nhau, hiển nhiên cũng hơi lơ ngơ.
"Ta nghĩ con đã nói cho nó rồi." Dung nương nói.
"Con nghĩ người nói rồi, nên không nhắc tới nữa." Bùi Nguyên nói.
"Ta tưởng ta là người cuối cùng trong nhà biết chuyện này...." Bùi phụ nói.
Đinh Tiểu Uyển:........
Cho nên cả nhà này đều nghĩ người khác đã giải thích cho Bùi Dã, kết quả là chẳng ai nói cả.
Lại nói chuyện này cũng không thể trách Bùi Nguyên và Dung nương, thật sự là chuyện này kéo dài quá lâu, lúc đầu bọn họ kiêng dè chuyện Trì Kính Dao tránh họa, ai cũng không dám nói, sợ sẽ rước bệnh vào người Trì Kính Dao. Tới sau này, ngày tháng trôi qua, họ đã quen với thân phận của Trì Kính Dao, không còn coi chuyện này là bí mật nữa.
Hơn nữa mấy năm nay, ngày Trì Kính Dao ở nhà cũng không nhiều, nên mọi người không nói về chuyện này.
Cho dù thi thoảng Trì Kính Dao về nhà, mọi người cũng sẽ không tự dưng lấy giới tính của cậu ra làm đề tài câu chuyện.
Cũng vì vậy nên mọi người mới hiểu lầm là Bùi Dã cũng có suy nghĩ giống họ.......
Ai mà ngờ được Bùi Dã vẫn không biết chuyện này chứ?
"Không biết thì giờ biết thôi, sao phải tức giận như thế?" Bùi phụ khó hiểu nói.
Năm ngoái sau khi Trì Kính Dao tròn 10 tuổi, lúc Dung nương nhắc tới chuyện với Bùi phụ, phản ứng của Bùi phụ rất bình thường, ngoại trừ có chút kinh ngạc thì chỉ cảm thán vài câu Bùi Nguyên phải tìm tức phụ khác, hoàn toàn không có buồn rầu hay không vui chút nào.
Dù sao lúc đầu ông đồng ý cho Trì Kính Dao ở lại chỉ để chiều theo ý của Dung nương thôi.
Tới sau này, không chỉ vì ý của Dung nương nữa, bệnh của Bùi Nguyên cũng tốt lên, Bùi phụ vui vẻ còn không kịp, làm sao lại đi so đo chuyện khác cơ chứ.
Theo suy nghĩ của ông, cùng lắm cũng chỉ thêm người trong nhà thôi, dù là khuê nữ hay là nhi tử cũng không khác nhau lắm.
Nhưng rõ ràng Bùi Dã khác ông, thật sự rất tức giận.
"Tính tình thằng hai ngươi còn không biết sao?" Dung nương nói: "Trong nhà này nó thương A Dao nhất, vẫn luôn coi A Dao như muội muội ruột, bây giờ biết muội muội biến thành đệ đệ, có thể không tức giận được sao?"
Bùi phụ nhíu mày nói: "Vậy làm sao đây?"
"Đợi nó về ta sẽ đi nói chuyện với nó." Dung nương nói: "A Dao lúc trước là ta mang về, giấu giếm thân phận của nó cũng là quyết định của ta."
Bùi Nguyên thở dài nói: "Theo con thấy, việc này ai khuyên cũng không được, tính tình của nhị đệ chúng ta ai cũng không kiềm được, trong nhà này cũng chỉ có A Dao mới có thể kiềm chế được đệ ấy thôi."
"Không được, chẳng may thằng hai lại lấy A Dao xả giận thì sao?" Bùi phụ nói.
"Thằng hai không hỗn như ngươi nói đâu." Dung nương nói: "Dù sao thì lần này quả thật là nó cũng tủi thân."
Bùi Nguyên nói: "Mọi người đừng lo lắng, lát nữa sau khi con đưa Tiểu Uyển về sẽ ra ngoài tìm nhị đệ. Đệ ấy có tức thế nào thì cứ xả hết lên người con là được. Nhưng nếu muốn giải quyết hoàn toàn khúc mắc trong lòng đệ ấy, e rằng chúng ta không có bản lĩnh này."
Tính tình của Bùi Dã là kiểu cứng mềm không ăn.
Nhưng Trì Kính Dao lại có bản lĩnh đó, luôn có cách để dỗ hắn.
Tối đó, Đinh Tiểu Uyển lại tới xem tình trạng của Trì Kính Dao một chút trước khi đi.
Cũng may cơn sốt của cậu đã hạ xuống không ít, lúc này đang ngủ rất ngon lành.
Đinh Tiểu Uyển lại căn dặn đừng để cậu gãi linh tinh vào nốt mụn, lúc này mới rời đi.
Bùi Nguyên dẫn nàng về, trên đường hai người lại nói chuyện phiếm.
"Mấy ngày nay Bùi Dã luôn bắt bẻ huynh có phải vì chuyện của ta không?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.
"Đệ ấy cảm thấy ta phụ lòng A Dao, còn cùng muội dây dưa không dứt, tối nay còn mắng ta một trận to." Bùi Nguyên cười khổ nói: "Muội không biết, Bùi Dã lớn như vậy lại hờn dỗi rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đệ ấy trực tiếp cãi vã với ta."
Đinh Tiểu Uyển nói: "Đệ ấy đúng thật là một người ngay thẳng."
"Tính tình nhị đệ trước giờ bướng bỉnh, một khi đã nhận định chuyện gì thì có tám con trâu cũng không kéo lại được." Bùi Nguyên nói: "Tuy là hai huynh đệ, nhưng có tâm sự gì đệ ấy cũng không bao giờ nói với ta. Trước đây ta luôn cảm thấy thương đệ ấy, cảm thấy đệ ấy nặng tâm tư, lại sợ không biết giãi bày với ai. May là sau này có A Dao......."
"Hai người bọn họ thật ra rất thú vị......." Đinh Tiểu Uyển nói: "Một người giống băng, một người giống hỏa, nhưng ở cùng một chỗ không thấy băng hỏa bất dung, ngược lại cực kỳ hòa hợp."
"Có lúc ta đã nghĩ, A Dao là một nam hài cũng là chuyện tốt." Bùi Nguyên nói: "Bây giờ nó cũng đã lớn, nếu là một cô nương, với tính tình của Bùi Dã ít nhiều cũng có kiêng kỵ. Nhưng nó là nam hài, hai đứa không cần kiêng dè nhiều như vậy nữa, còn có thể bầu bạn cạnh nhau."
"Sợ là tình bạn này cũng không được bao lâu." Đinh Tiểu Uyển dừng bước, hỏi: "Năm nay Bùi Dã 15 rồi nhỉ?"
"Ừm." Bùi Nguyên nói: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ định tính tới hôn sự cho đệ đệ ngốc nhà ta sao?"
"Ta nghe sư phụ nói, hai năm nay ở biên thành ngày càng bất ổn......" Đinh Tiểu Uyển nói: "Nói không chừng sắp chiến tranh rồi."
Bùi Nguyên nghe vậy nhíu mày một lúc lâu, không nói gì cả.
"Nếu thực sự có ngày đó, trong hai huynh đệ các huynh phải có một người đi nhập ngũ." Đinh Tiểu Uyển nói.
Với cơ thể mắc bệnh nhiều năm của Bùi Nguyên, cố gắng làm thầy giáo dạy học thì vẫn ổn, nhưng nếu bảo hắn đi nhập ngũ, ngay cả sơ tuyển cũng chưa chắc qua được.
Mà mấy năm nay Bùi Dã vẫn kiên trì tập võ, e là để chuẩn bị cho ngày này.
Hình như thật lâu trước đây, Dương Thành từng nói giống vậy, Bùi Dã đời này chắc chắn sẽ phải nhập ngũ, trốn cũng không thoát được.
Trì Kính Dao ngủ một nhát thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau.
Cậu mở to mắt, liền thấy Bùi Nguyên đang ngồi bên cạnh giường của mình.
"Đau đầu không?" Bùi Nguyên thấy cậu tỉnh dậy, duỗi tay sờ trán của cậu.
"Đại ca?" Trì Kính Dao nói: "Tối hôm qua huynh không ngủ sao?"
Bùi Nguyên nói: "Nửa đêm hôm qua đi tìm nhị ca đệ "thỉnh tội", sau nửa đêm mới ngủ được một lát."
"Thỉnh tội? Sao huynh lại chọc giận nhị ca rồi?" Trì Kính Dao hỏi.
"A Dao." Bùi Nguyên thở dài nói: "Có chuyện này, đại ca muốn nói cho đệ, tốt nhất là đệ nên chuẩn bị tâm lý trước đi."
Trì Kính Dao nghe hắn nói như vậy, nhất thời thấy hơi lo lắng, hỏi: "Chuyện gì ạ?"
"Tối hôm qua nhị ca mới biết chuyện đệ là nam hài, tức giận cả đêm, đến giờ vẫn còn tức đấy." Bùi Nguyên nói.
"Hả?" Trì Kính Dao mờ mịt, hỏi: "Nhị ca không biết sao? Ta tưởng huynh ấy cũng giống các huynh, đã sớm biết rồi?"
Bùi Nguyên cười khổ nói: "Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy..... Cho nên không ai nói cho đệ ấy."
Trì Kính Dao:........
Sao lại có thể ảo diệu thế nhỉ?
Chẳng trách mỗi lần cậu làm ra hành động vô cùng thân thiết với Bùi Dã, đối phương đều phản kháng như vậy! Trì Kính Dao vẫn tưởng do tính tình của Bùi Dã khó gần nên mới thế, hóa ra là bởi hắn vẫn luôn nghĩ mình là cô nương sao?
"Tối hôm qua, sau khi đệ ấy biết được chuyện của ta và Tiểu Uyển, cho rằng ta vì Tiểu Uyển mà phụ lòng đệ, mắng ta một trận to đấy." Bùi Nguyên nói.
Trì Kính Dao ngẩn ra, trong lòng khiếp sợ rất nhiều xen lẫn chút cảm động. Nhị ca này của cậu thật ra rất coi trọng cậu.
Nhưng càng như thế thì Trì Kính Dao càng thấy khó chịu.
Nhị ca che chở cậu như vậy, cậu lại lừa đối đối phương nhiều năm qua.
"Nhất định là nhị ca bị ta làm tức chết rồi!" Trì Kính Dao nói.
"Ta dỗ mất nửa đêm hôm qua, sáng sớm hôm nay vẫn chưa chịu nói chuyện với ta." Bùi Nguyên nói: "Hôm nay đệ đừng trêu chọc đệ ấy nữa, đợi đệ ấy hết giận rồi tính."
Trì Kính Dao nghe vậy gật gật đầu, chỉ cảm thấy cực kỳ chán nản.
Sau bữa điểm tâm, Bùi Nguyên giúp Trì Kính Dao bôi thuốc, rồi đi ra ngoài.
Trì Kính Dao thấy Bùi Dã trời sáng rồi mà vẫn chưa ra khỏi phòng, không khỏi hơi lo lắng.
Cậu thấy Dung nương bê điểm tâm cho Bùi Dã, liền chủ động tiến tới nói: "Nương, hay là để con đi cho?"
"Đại ca con nói nhị ca con vẫn chưa hết giận đâu, đợi hai ngày sau con lại đi tìm nó." Dung nương nói.
Trì Kính Dao nói: "Không sao ạ..... Cùng lắm thì nhị ca cũng chỉ đánh con một cái thôi, để con đi cho."
Cậu dứt lời liền cầm lấy điểm tâm trong tay Dung nương, đi vào phòng của Bùi Dã.
Bùi Dã đang ngồi trước bàn loay hoay một miếng da trong tay, dường như muốn lấy miếng da kia làm thứ gì đó. Trì Kính Dao tiến vào, động tác trên tay hắn bị khựng lại, nhưng không ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Nhị ca......" Trì Kính Dao đặt điểm tâm xuống, tiến tới trước bàn, cẩn thận nói: "Ăn một chút đi ạ."
Bùi Dã không để ý tới cậu, vẫn bận việc trong tay.
"Chuyện này đều do ta, không nên gạt huynh......" Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã im lặng không nói gì, vẫn không ngẩng đầu như trước.
"Lúc nương đưa ta về, ta biết huynh và cha không muốn giữ ta lại, ta sợ nói ra sẽ bị hai người đuổi đi." Trì Kính Dao nói: "Sau đó ta nghĩ, chỉ cần tìm cách làm đại ca khỏe lại, đến lúc đó lại nói thân phận của mình ra, có lẽ mọi người sẽ không trách ta nữa."
Bùi Dã thản nhiên nói: "Không ai trách ngươi."
Trì Kính Dao nghe vậy hơi bất ngờ nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn bình tĩnh không nhìn mình như trước.
"Nhị ca, chuyện này đều là lỗi của ta, huynh tức giận cũng đúng." Trì Kính Dao nói: "Nếu huynh không muốn thấy ta, vậy ta sẽ chuyển về thôn trang ở trước, đợi huynh hết giận thì ta lại về."
"Khổ vậy làm gì?" Bùi Dã nói.
"Vậy huynh không tức giận nữa sao?" Trì Kính Dao hỏi.
Bùi Dã im lặng một lát, giương mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, thấy đối phương chỉ mặc áo trong, bên ngoài khoác một chiếc ngoại bào, tóc tai buộc lộn xộn, xem ra còn chưa có thời gian để xử lý. Lúc này, Trì Kính Dao lo lắng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy và thấp thỏm.
Nói đến cũng lạ, trước đây cho dù nhìn thấy đối phương mặc nam trang, hắn cũng không cảm thấy vật nhỏ giống nam hài. Nhưng bây giờ khi đã biết sự thật, nhìn lại thấy Trì Kính Dao cũng không giống cô nương lắm.
Nam hài có thể xinh đẹp như vậy, có thể trắng như trứng gà bóc vỏ, cũng có thể làm nũng, chơi xấu, dính người...
Chỉ là....... Bùi Dã coi cậu là cô nương từ lâu rồi, cho dù bây giờ đã biết sự thật, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà chấp nhận chuyện này hoàn toàn được.
"Ngươi......" Mắt Bùi Dã dừng lại trên mụn thủy đậu mới mọc trên trán Trì Kính Dao, thấy chỗ đó rõ ràng có dấu hiệu bị gãi, mày càng nhíu chặt hơn.
Trì Kính Dao thấy hắn nhíu mày, chỉ nghĩ hắn vẫn tức giận, hơi mất mát hỏi: "Nhị ca, huynh chỉ thích muội muội, không cần một đệ đệ sao?"
"Ta chỉ là..... không ngờ tới." Bùi Dã nói.
"Không ngờ...... sao ngươi đang yên đang lành lại biến thành một nam hài?" Bùi Dã nhìn Trì Kính Dao nói: "Mấy ngày tới, liệu các ngươi có lại nói với ta, chuyện này là do tránh họa gì đó nên mới nghĩ ra lời nói dối tạm thời này không?"
Trì Kính Dao ngẩn ra, đoán Bùi Dã hẳn là bị gạt quá lâu, mất đi sự tin tưởng ở mình.
Nghĩ vậy, cậu nói: "Nhị ca, lần này thật sự không lừa huynh đâu......"
Bùi Dã nhìn cậu, ánh mắt có vài phần dò xét, hiển nhiên cảm thấy lời nói này không có độ tin cậy tí nào.
Giữa người và người, muốn có được sự tin tưởng là một chuyện rất khó, nhưng muốn hủy bỏ lòng tín nhiệm thì lại rất dễ dàng.
Trì Kính Dao dùng thời gian 4 năm để tạo lòng tin với Bùi Dã, nhưng lại đạp đổ nó chỉ trong vòng nửa đêm. Cậu biết, nếu không nhanh chóng nghĩ cách để cứu vớt lòng tin này, e là quan hệ giữa mình và Bùi Dã sẽ để lại hiềm khích.
"Nhị ca, lần này là thật mà." Trì Kính Dao nói: "Ta thật sự là nam đó, không biến trở lại nữa đâu, không tin thì chính huynh tự nhìn thử......"
Cậu nói xong liền cởi đai lưng của mình, muốn đưa ra "bằng chứng" vô cùng xác thực cho Bùi Dã.
Dù sao, có nói bao nhiêu cũng không thuyết phục bằng hiện vật thực tế được!
Bùi Dã nhất thời hoảng sợ khi thấy hành động này của cậu, quát: "Ngươi làm gì đấy?"
"Ta cho huynh xem thử, huynh sẽ tin!" Trì Kính Dao dứt lời đã cởi đai lưng xong.
"Ngươi...... đúng là làm càn!" Bùi Dã vốn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện cậu là nam hài, sao có thể làm chuyện quá phận được. Mắt thấy không ngăn cản kịp, hắn dứt khoát đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài.
"Nhị ca!" Trì Kính Dao cầm đai lưng đuổi theo ra cửa, hô lên: "Lần này thật sự không lừa huynh đâu!"
Trong sân, Dung nương khiếp sợ nhìn Trì Kính Dao, ánh mắt dừng lại trên đai lưng trong tay cậu, chớp mắt hỏi: "Nhị ca con cũng dám cởi quần con sao?"
Trì Kính Dao:........
- --------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Dã: Con giống người sẽ làm vậy sao?
- --------------------------------------------------------
Hết chương 43.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương