Sau Khi Xung Hỉ, Vong Phu Ta Sống Lại

Chương 26: Chương 26



"Tẩu tẩu, nếu ngươi muốn xem náo nhiệt, ta có thể đi cùng ngươi đến Hầu phủ một chuyến. Ngươi chỉ cần lấy danh nghĩa thăm Dụ Hầu gia, nhân tiện còn có thể nhìn xem bộ dạng chật vật của Dụ lão nhị." Thành Quận Vương hào hứng đề nghị.

"Thôi đi, ta không muốn đến đó."

"Cũng đúng, xúi quẩy."

Thành Quận Vương đưa mắt nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt vô tình mà như hữu ý hỏi: "Viễn Châu đâu? Trước nay hắn luôn đi theo tẩu tẩu, hôm nay sao không thấy?"

"Hắn cũng không phải lúc nào cũng đi theo ta." Dụ Quân Chước nói.

"Sao lại không? Hôm qua chúng ta cùng ra ngoài, hắn còn chạy đi tìm ngươi mà."

Dụ Quân Chước: ......

Sao ai nói chuyện cũng có ẩn ý thế này?

Là y nghĩ nhiều sao?

"Người đâu rồi?" Thành Quận Vương lại hỏi.

"À, ta sai hắn ra ngoài làm việc."

Dụ Quân Chước cố ý nói thành mình sai sử Viễn Châu.

"Hả? Đi đâu? Bao lâu mới về?"

"Đi Nam Cảnh, đón... đón Vương gia trở về."

Thành Quận Vương nghe vậy thì thoáng sửng sốt, vẻ mặt như bị đả kích. Nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tẩu tẩu nói là đón Vương huynh trở về, cũng đâu có nói là đón linh cữu về.

Nhất định là Vương huynh có chuyện quan trọng phải làm, nên mới cố tình giấu giếm. Nhất định là như vậy!

Hắn ta sẽ không nhận sai.

Đó là Vương huynh của hắn ta!

Hắn ta sao có thể nhận sai được?

Dụ Quân Chước không chú ý tới biểu cảm vi diệu trên mặt Thành Quận Vương, chỉ dặn dò: "Ngươi hôm nay nếu không có việc gì thì trò chuyện với Dung nhi nhiều một chút."

"Hả?" Thành Quận Vương thoáng ngẩn người, phục hồi tinh thần lại.

"Trước đây Viễn Châu hay bầu bạn với Dung nhi, giờ hắn đi rồi, Dung nhi có chút luyến tiếc, sáng sớm đã khóc một trận."

"Viễn Châu rời Kinh, Dung Nhi lại khóc?" Thành Quận Vương trợn mắt, ánh mắt bỗng sáng bừng, "Tốt quá!"

Vương huynh mất, Dung Nhi còn chưa khóc.

Viễn Châu đi, Dung Nhi lại khóc.

Bởi vì Dung nhi biết —— đó là phụ vương của nhóc!

Thời gian này Thành Quận Vương vẫn luôn suy đoán, cuối cùng cũng có được một chút xác minh.

Dù đây chỉ là suy đoán một chiều của hắn ta, dù không có chứng cứ, nhưng hắn ta nguyện ý tin tưởng!

—— Vương huynh vẫn còn sống!

—— Viễn Châu chính là Vương huynh!

"Đi thôi, ta dẫn mọi người ra ngoài chơi. Chúng ta đến Hối Tiên Lâu ăn cơm, rồi đi quán trà nghe kể chuyện, sau đó lại đi xem diễn."

Thành Quận Vương vui mừng đến mức hận không thể mở tiệc chiêu đãi cả Kinh thành. Hắn ta bế bổng Chu Dung lên, không nói hai lời liền đi thẳng ra ngoài. Đi được vài bước, hắn ta mới sực nhớ quay đầu lại chờ Dụ Quân Chước: "Đi nào, tẩu tẩu."

"Ta không đi đâu, ngươi dẫn Dung nhi theo là được rồi."

"Ngươi nhất định phải đi. Vương huynh giao các ngươi cho ta chăm sóc, nếu huynh ấy biết ta ra ngoài chơi mà chỉ mang theo Dung nhi, nhất định sẽ trách ta."

Dụ Quân Chước thở dài, đoán rằng Thành Quận Vương chắc hẳn đã biết thi thể Hoài Vương sắp được đưa về, nên mới vui mừng như vậy. Không muốn làm hắn ta mất hứng, y chỉ đành dặn dò Lưu quản gia vài câu, sau đó cùng mọi người rời khỏi Hoài Vương phủ.

Chu Dung rất thích náo nhiệt, trên phố nhìn thấy gì cũng hào hứng.

Thành Quận Vương cũng cao hứng, thấy cháu trai nhỏ thích thứ gì, liền lập tức sai gã sai vặt móc bạc mua. Mấy người đi dạo gần nửa canh giờ, mua đồ đến mức không xách nổi nữa.

Lúc này, ven đường vừa hay có một sạp kể chuyện, Chu Dung kéo Dụ Quân Chước lại gần nghe.

"Kể đến chuyện Vĩnh Hưng Hầu phủ này, dạo này đúng là gặp vận xui. Từ khi tiểu công tử mang mệnh sát kia được đón về Kinh thành, đầu tiên là khắc chết Hoài Vương điện hạ, bây giờ lại khiến Vĩnh Hưng Hầu phun cả máu, còn làm tiền đồ Nhị lang Dụ gia tiêu tán..."

"Nói bậy! Ngươi mới là mang mệnh sát!" Thành Quận Vương lập tức vén tay áo, định dạy cho kẻ đó một bài học.

"Sao ngươi lại mắng người ta? Ta nói sai chỗ nào sao? Ngươi cứ chờ xem, trong hai ngày tới, đại kỳ của Vĩnh Hưng Hầu phủ thể nào cũng bị lật ngược. Bệ hạ chậm thì ba ngày, nhanh thì ngay ngày mai sẽ tính sổ chuyện này. Nhẹ thì đày Hoài Vương phi đi sung quân, nặng thì bắt y tuẫn táng theo Hoài Vương cũng chưa biết chừng."

"Ngươi dám nói bậy—"

"Thôi đi, đừng làm trò trước mặt Dung nhi mà đánh nhau."

Dụ Quân Chước nắm lấy cánh tay Thành Quận Vương, kéo hắn ta ra khỏi đám đông.

"Tẩu tẩu, vì sao không cho ta dạy dỗ hắn? Kẻ đó đúng là miệng đầy lời bậy bạ, đáng bị tấu lên!" Thành Quận Vương bực bội ra mặt.

"Hắn nói cũng không phải sai. Vĩnh Hưng Hầu phủ trở thành thế này, đúng là do ta gây ra. Vương gia..."

"Chuyện của nhị ca ta chẳng liên quan gì đến ngươi cả. Xung hỉ vốn dĩ chỉ là lấy ngựa chết làm ngựa sống, ai có thể trách ngươi nặng nề vì chuyện này được chứ? Khi ấy, cả Kinh thành đầy rẫy huân quý, có ai dám dính vào việc này đâu? Chỉ có một mình ngươi đứng ra vì huynh ấy. Tẩu tẩu, người khác nói gì ta không quan tâm, trong lòng ta, ngươi mãi mãi là thân tẩu tẩu của ta."

Thành Quận Vương vốn đã coi Dụ Quân Chước như người nhà, giờ lại tin chắc nhị ca mình vẫn còn sống, nên càng vui mừng không thôi.

"Các ngươi ở đây chờ ta."

Nói rồi, hắn ta lại quay trở lại đám đông, giơ chân đá bay cái sạp kể chuyện kia, còn thưởng cho tên thuyết thư hai cái bạt tai giòn giã.

Chưa đợi đối phương bò dậy, hắn ta đã lập tức lao ra khỏi đám người, ôm Tiểu Chu Dung rồi chạy thục mạng. Dụ Quân Chước sững sờ mất một lúc, đến khi kịp phản ứng liền vội vã chạy theo. Ba người chạy một mạch, quẹo qua góc đường mới dừng lại.

"Ha ha ha, Vương thúc lợi hại quá!" Tiểu Chu Dung hớn hở vỗ tay cổ vũ.

"Ha ha ha ha!" Thành Quận Vương vừa ôm Chu Dung, vừa chống tay lên tường cười sảng khoái.

"Hà tất phải động thủ với hắn?" Dụ Quân Chước lắc đầu, thở dài, "Chẳng qua cũng chỉ là kiếm miếng cơm bằng mồm mà thôi. Họ không hiểu ta, cũng chẳng biết ta là người thế nào, ngoài kia đồn đại ra sao thì họ tin vậy. Nếu thật sự muốn so đo, miệng lưỡi thiên hạ nào có chặn nổi? Đến lúc đó, chưa dạy được ai thì bản thân lại bị tức chết trước."

Thành Quận Vương nhìn Dụ Quân Chước trước mặt, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

"Điện hạ nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai chỗ nào sao?" Dụ Quân Chước khó hiểu.

"Ngươi... ngươi nói giống hệt nhị ca ta." Thành Quận Vương mắt đỏ hoe, giọng hơi nghẹn lại, "Năm đó ta mới mười ba, huynh ấy từ Nam Cảnh trở về, đưa ta đi trà lâu nghe diễn. Khi ấy, ta nghe thấy có kẻ mắng huynh ấy, nói huynh ấy ở Nam Cảnh cùng vu nữ sinh hạ..."

Hắn ta liếc nhìn Tiểu Chu Dung một cái, phần sau không nói tiếp, nhưng Dụ Quân Chước cũng đã hiểu. Tin đồn bên ngoài nói Chu Dung là con của Hoài Vương và vu nữ, y cũng từng nghe qua.

"Bọn họ còn bảo nhị ca ta ăn thịt người, chuyên moi tim người sống mà ăn. Khi đó ta tức quá, lật tung cả bàn của bọn chúng." Thành Quận Vương hít hít mũi, giọng uất ức, "Hôm đó, huynh ấy cũng nói với ta những lời y như ngươi vừa nói."

"Ta vô tài vô năng, bị người ta mắng mỏ vài câu cũng chẳng đáng gì. Nhưng nhị ca ngươi là anh hùng xông pha chiến trận vì nước, hắn không đáng bị đối xử như vậy." Dụ Quân Chước nói.

"Nhưng mà, các ngươi đều nói không cho ta dạy dỗ bọn họ."

"Dạy dỗ bọn họ cũng không khiến họ thừa nhận Vương gia là anh hùng, nhưng chúng ta có thể thử cách khác."

"Cách gì?" Thành Quận Vương tò mò hỏi.

"Ngày mai, ngươi đi tìm tên thuyết thư kia, mời hắn đến Hối Tiên Lâu ăn một bữa thật ngon. Không cần đánh mắng, cũng không cần đe dọa, hắn hỏi gì ngươi cứ cười mà đáp. Ăn xong rồi, ngươi dẫn hắn đến Hoài Vương phủ gặp ta."

Thành Quận Vương tuy không hiểu dụng ý, nhưng vẫn gật đầu. Dù sao trong mắt hắn ta, tẩu tẩu đã nói thì ắt có lý do.

Khi hai người đang trò chuyện, trên phố bỗng nhiên náo động.

Dụ Quân Chước quay đầu nhìn, chỉ thấy một đội cấm quân hộ tống một nhóm nội thị trang nghiêm đi qua.

"Người trong cung à? Khiêng nhiều đồ như vậy, là muốn ban thưởng cho ai sao?" Thành Quận vương thắc mắc.

"Vương thúc, chúng ta đi xem náo nhiệt đi!" Chu Dung hào hứng đề nghị.

Thành Quận Vương nghe vậy liếc nhìn Dụ Quân Chước, thấy y không phản đối liền ôm Chu Dung đi theo đội người phía trước.

Không ít bách tính cũng tò mò, lặng lẽ bám theo, đi được một quãng xa. Chẳng mấy chốc, đội ngũ kia dừng lại trước cổng Hoài Vương phủ. Lúc này, số người tụ tập phía sau đã đông nghịt, náo nhiệt chẳng kém ngày Dụ Quân Chước được gả vào phủ.

Cũng chẳng trách bách tính thích xem chuyện vui, Kinh thành dạo gần đây có quá nhiều biến cố rồi.

"Nhiều người vậy, chẳng lẽ thật sự đến bắt ta đi?" Dụ Quân Chước nửa đùa nửa thật.

"Không thể nào! Nhìn xem, bọn họ còn mang theo rương gỗ, chắc chắn là ban thưởng." Thành Quận Vương khẳng định.

"Bệ hạ có chỉ! Nay phong Chu Dung, nhi tử duy nhất của Hoài Vương, làm Thế tử! Hoài Vương phi Dụ Quân Chước có công dưỡng dục Thế tử, ban thưởng!"

Lão công công dẫn đầu còn chưa bước vào đại môn Hoài Vương phủ, đã đứng ngay trước cổng tuyên bố mục đích chuyến này.

Dụ Quân Chước có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: Hoàng đế phong Thế tử, sao lại không có thánh chỉ mà chỉ truyền khẩu dụ?

"Tẩu tẩu có lẽ không biết, kiểu ban phong này đều phải vào trong phủ, đợi người liên quan ra tiếp chỉ rồi mới tuyên đọc. Nếu có thánh chỉ, chắc chắn sẽ không chỉ là khẩu dụ đơn giản như vậy." Thành Quận vương hạ giọng giải thích. "Hoàng huynh hẳn là đã nghe thấy những lời đồn trong Kinh thành, nên cố ý dặn công công tuyên khẩu dụ ngay trước cửa phủ, tránh để bách tính không biết nội tình lại suy đoán lung tung."

Dụ Quân Chước nhìn Thành Quận Vương, thầm nghĩ vị Tam điện hạ này bề ngoài trông có vẻ ngây ngốc, nhưng thực ra tâm tư lại vô cùng tinh tế.

Lão công công tuyên xong khẩu dụ, liền chỉ huy người đưa một đống ban thưởng vào Hoài Vương phủ.

Bách tính vây xem đến lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Xem ra chuyện của Vĩnh Hưng Hầu phủ chẳng ảnh hưởng gì đến Hoài Vương phi cả."

"Còn phải nói? Tiểu công tử Dụ gia gả vào Vương phủ rồi, bây giờ chính là người của Hoàng gia."

"Bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa, sao có thể bạc đãi Dụ Thiếu sư chứ."

"Dụ Thiếu sư cũng coi như có tình có nghĩa đi? Đường đường nam nhi mà có thể vì Hoài Vương xung hỉ..."

Thành Quận Vương nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ đám người này sao đổi giọng còn nhanh hơn lật sách? Trước đó còn nói xấu tẩu tẩu hắn ta, giờ thấy Hoàng huynh ban thưởng tới nơi, liền trở mặt ngay lập tức.

Dụ Quân Chước không muốn kéo dài thêm, bèn dẫn Chu Dung và Thành Quận Vương vào Vương phủ từ cửa hông.

Ban đầu, y tưởng rằng người của Hoàng đế tới chỉ để phong Chu Dung làm Thế tử, tiện thể ban thưởng ít đồ. Không ngờ khi công công tuyên đọc thánh chỉ, lại lấy ra một đạo thánh chỉ thứ hai...

Đây là một ý chỉ mà Dụ Quân Chước chưa từng nghĩ đến.

Hoàng đế vậy mà lệnh cho Tư Thiên Giám chọn một phong thủy bảo địa, sai Công Bộ đích thân động thổ, chuẩn bị chọn ngày lành để dời mộ mẫu thân của y!

"Bệ hạ nói, Dụ Thiếu sư có dũng có mưu, có tình có nghĩa, xứng đáng là tấm gương mẫu mực của bậc đại trượng phu. Bệ hạ biết ngươi một lòng hiếu thuận, nên cố ý ban xuống ý chỉ này. Ngài còn nói, văn bia trên mộ phần lệnh đường sau này, để Dụ Thiếu sư tự mình quyết định."

Ý ngoài lời, có thể khắc là "Vĩnh Hưng Hầu phu nhân", cũng có thể không nhắc đến.

Nói cách khác, Hoàng đế đã cho Dụ Quân Chước một cơ hội thoát ly khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ.

"Thần, tạ bệ hạ thánh ân."

Dụ Quân Chước quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

Hôm ấy, sau khi tất cả mọi người rời đi, y ôm thánh chỉ, ngồi trước linh vị mẫu thân khóc lớn một hồi.

Y vốn nghĩ chuyện này còn phải đợi rất lâu, bởi theo luật lệ triều đình, nếu muốn dời mộ mẫu thân, y nhất định phải có sự đồng ý của Vĩnh Hưng Hầu. Không ngờ, Hoàng đế lại ban cho y ân điển này...

"Vương phi, cẩn thận kẻo khóc hỏng thân mình. Lão phu nhân nhìn thấy ngài như vậy, cũng sẽ đau lòng." Lưu quản gia nhẹ giọng an ủi.

Dụ Quân Chước hít một hơi sâu, khẽ cười: "Ừ, ta không phải đau lòng, mà là quá vui mừng." Y đưa tay lau nước mắt.

"Vương phi đã trút bỏ được tâm bệnh, nếu Vương gia biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ vui thay cho ngài."

"Ừ."

Dụ Quân Chước đưa thánh chỉ cho Lưu quản gia, sau đó bước đến dâng một nén nhang trước linh vị Hoài Vương.

Lưu quản gia đứng một bên quan sát, trong mắt cũng không khỏi ánh lên vẻ xúc động.

Trước đây, khi Chu Viễn Hồi dặn ông nhắc Dụ Quân Chước mang linh vị mẫu thân theo bên mình, cũng từng kể lại toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối. Khi đó, ông đã vô cùng đau lòng cho Dụ Quân Chước.

Giờ thấy đối phương được toại nguyện, ông tất nhiên cũng vui mừng thay.

Dụ Quân Chước trầm ngâm một lát, rồi bỗng nhiên hỏi: "Lưu quản gia, ta có chút thắc mắc. Chuyện của mẫu thân ta, khi ấy chỉ có Viễn Châu và đám hộ vệ đi cùng biết, còn lại chỉ có ông. Vậy làm sao việc này lại truyền đến tai Bệ hạ?"

Nếu nói Hoàng đế có tai mắt khắp nơi, biết những chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Nhưng điều mà Dụ Quân Chước không hiểu là—tại sao Hoàng đế không chỉ biết y muốn dời mộ mẫu thân, mà còn sẵn lòng thỏa mãn tâm nguyện của y?

"Chuyện này... ha hả." Lưu quản gia cười cười, "Lão nô không dám tùy tiện suy đoán thánh ý."

"Lúc trước, chính ông bảo ta mang bài vị mẫu thân vào Vương phủ."

"Ách... Lão nô không dám nhận công lao. Kỳ thật, chủ ý khi đó là do Viễn Châu đề ra. Hắn theo Vương phi về nhà thăm phụ mẫu, thấy ngài đứng trước mộ lão phu nhân mà đau lòng không thôi, lúc ấy mới đến tìm lão nô bàn bạc chuyện này..."

"Là hắn sao?" Dụ Quân Chước sững người, lòng bỗng nhiên chùng xuống, thoáng chốc cảm thấy cay đắng.

Viêcn Châu chưa bao giờ nói với y chuyện này. Nếu không phải hôm nay vô tình hỏi đến, có lẽ y sẽ vĩnh viễn không biết đối phương đã âm thầm làm những gì vì mình.

Vậy còn chuyện hôm nay, rốt cuộc là ai đã đứng sau thúc đẩy?

Ngoài Viễn Châu ra, còn ai có thể biết hắn đang nghĩ gì?

Chỉ có Viễn Châu.

Chỉ có hắn, mỗi lần Dụ Quân Chước đi tế bái mẫu thân, đều luôn lặng lẽ đứng bên cạnh.

Cũng chỉ có hắn biết, Dụ Quân Chước để tâm đến chuyện này đến mức nào.

Nhưng dù sao Viễn Châu cũng chỉ là một hộ vệ, tại sao có thể khiến Hoàng đế hạ chỉ vì hắn?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...