"Hửm?"
Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm vào vệt đỏ xuất hiện trên tờ giấy, rồi chợt hiểu ra. Điểm đỏ ấy nhanh chóng loang ra, để lại một vệt lớn bằng quả trứng chim bồ câu, rồi lại xuất hiện thêm một vệt nữa...
"Vương gia?" Y ngẩng đầu nhìn về phía Chu Viễn Hồi, lập tức cau mày, "Ta đã nói rồi, thứ đó không thể ăn mà!"
Chu Viễn Hồi hoàn hồn, đưa tay quệt nhẹ chóp mũi, lập tức trông vô cùng chật vật.
"Vương gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao." Chu Viễn Hồi cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng bước ra khỏi doanh trướng.
"Có cần gọi quân y đến xem không?" Dụ Quân Chước lo lắng hỏi.
"Không cần." Giọng Chu Viễn Hồi trầm ổn, nhưng dáng vẻ hấp tấp bước đi lại hoàn toàn trái ngược.
Dụ Quân Chước nhìn theo bóng lưng đối phương, thầm nghĩ: Vương gia còn không bằng ta nữa. Ta phải ăn đến hai mươi con mới bị chảy máu mũi, Vương gia mới ăn có hai con đã thế này rồi!
Buổi chiều, không biết Chu Viễn Hồi đi đâu, suốt nửa ngày không thấy bóng dáng.
Dụ Quân Chước lại không để tâm, một mình hoàn thiện kế hoạch chặt cây, còn vẽ thêm bản đồ mới, đánh dấu cẩn thận và ghi chú chi tiết.
"Y không chỉ vẽ sơ đồ phân chia khu vực, mà còn tính toán số thuyền và xe đẩy cần thiết để vận chuyển gỗ, thậm chí còn phân bổ nhân lực khai thác một cách rõ ràng."
Tối đến, Kỳ chưởng quầy đứng trong soái trướng, nhìn thành quả mà Dụ Quân Chước đã vùi đầu làm cả buổi chiều, càng xem càng kinh ngạc.
Những con số thống kê mà Dụ Quân Chước tính toán chỉ là ước lượng ban đầu, không thể phản ánh hoàn toàn tình hình thực tế, sau này chắc chắn sẽ cần điều chỉnh thêm. Nhưng từ bản đồ mà y vẽ ra, cùng với những kết quả sơ bộ đã tính toán, có thể thấy rõ y có tư duy mạch lạc và khả năng suy luận logic chặt chẽ.
"Tất cả đều do một mình y làm sao?" Kỳ chưởng quầy có chút khó tin.
"Bằng không thì sao? Chẳng lẽ bổn vương còn phải lén giúp y chắc?" Chu Viễn Hồi khẽ cười, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú.
"Chỉ trong một buổi chiều mà đã tính toán xong, lại còn đưa ra hai phương án." Kỳ chưởng quầy đặt tờ giấy xuống án thư. Trên đó, Dụ Quân Chước đã lập hai kế hoạch, dự tính số nhân lực và thuyền bè cần thiết để khai thác và vận chuyển gỗ trong hai khung thời gian: hai tháng và bốn tháng.
"Vương phi chỉ tùy tiện tính toán thôi, chưa chắc đã áp dụng được." Giọng điệu của Chu Viễn Hồi nghe thì có vẻ khiêm tốn, nhưng trong mắt lại không giấu được sự tự hào.
"Chuyện này không phải là vấn đề có dùng được hay không, Dụ Thiếu sư..." Kỳ chưởng quầy có chút xúc động, dường như chính ông cũng không ngờ đứa cháu ngoại mà mình từng nghĩ là yếu đuối, khi thật sự bắt tay vào làm lại có thể khiến người khác bất ngờ đến vậy.
"Giờ Kỳ chưởng quầy còn cảm thấy bổn vương không nên dìu già dắt trẻ chứ?"
"Vương gia đừng chế nhạo ta nữa." Kỳ chưởng quầy thở dài, "Nếu y không sinh ra trong Dụ gia, e rằng đã trở thành một bậc kỳ tài trong buôn bán rồi."
Chu Viễn Hồi khẽ vuốt ve tấm bản đồ một lát, rồi chậm rãi nói: "Nếu y vào triều làm quan, chỉ cần có đủ thời gian rèn giũa, chắc chắn có thể bước lên vị trí Tể tướng. Chỉ tiếc rằng, một khối ngọc thô quý giá như thế lại bị Vĩnh Hưng Hầu vứt bỏ, để mặc y sống ở vùng quê hẻo lánh suốt 16 năm."
Kỳ chưởng quầy thở dài: "Là ta sai rồi. Lúc trước ta nên đưa y đến Hoài Quận chăm sóc mới phải."
Nghe vậy, Chu Viễn Hồi chợt nghĩ, nếu Dụ Quân Chước thật sự lớn lên ở Hoài Quận, liệu bọn họ có cơ hội gặp nhau không?
Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng hộ vệ bẩm báo: "Vương gia, Vương phi tới."
"Vào đi." Chu Viễn Hồi theo phản xạ giơ tay chỉnh lại võ phục.
"Vương gia, Kỳ chưởng quầy cũng có mặt sao?" Dụ Quân Chước bước vào, hơi ngạc nhiên khi thấy Kỳ chưởng quầy cũng ở đó:
Kỳ chưởng quầy mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ hiền từ: "Ta đang xem bản đồ của Dụ Thiếu sư."
Bị ánh nhìn chăm chú ấy bao phủ, Dụ Quân Chước có chút không được tự nhiên, vội nói: "Nếu vậy, hai người cứ tiếp tục bàn bạc, ta lát nữa quay lại."
"Không sao, Kỳ chưởng quầy không phải người ngoài. Có gì thì cứ nói thẳng." Chu Viễn Hồi lên tiếng.
"Tối nay ta lại xem bản đồ mà Vương gia kia để lại, phát hiện chỗ này có đánh dấu, trông có vẻ là một con sông?" Dụ Quân Chước dùng đầu ngón tay lướt qua tấm bản đồ, "Ta xem không hiểu lắm, nên đi hỏi Đàm tướng quân. Hắn nói ký hiệu này đúng là biểu thị một dòng sông."
Chu Viễn Hồi cũng không dám chắc về chuyện này, bởi vì tấm bản đồ này được thu thập từ người Đông Châu, nét vẽ khá mơ hồ. Hơn nữa, cánh rừng này quá rộng. Dù bọn họ đã nhiều lần rà soát khu vực xung quanh, nhưng phần sâu trong rừng thì không thể kiểm tra kỹ lưỡng hết được.
Nhất là con sông kia, nếu không lớn lắm, e rằng không đến gần thì khó mà phát hiện.
"Ngày mai phái người vào rừng thăm dò." Chu Viễn Hồi nói.
"Được." Dụ Quân Chước cất bản đồ đi, không nói thêm gì nữa.
Nhưng hai người còn lại ở đó đều hiểu rõ—nếu trong rừng thực sự có một con sông, thì việc vận chuyển gỗ tròn sẽ tiết kiệm được không ít công sức.
Sau khi Kỳ chưởng quầy trở về chỗ ở, Kỳ Phong vẫn chưa ngủ.
Thiếu niên chưa quen ở trong doanh trướng, lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái.
"Quân Chước sao có thể chịu khổ thế này chứ? Giường này cứng đến mức nằm xuống là cộm cả người, sớm biết vậy con đã mang thêm mấy cái đệm rồi." Kỳ Phong than thở, "Lần này con không nên đến, hay là ngày mai xem thử có thuyền quay trở về không, chắc con vẫn nên đi theo cùng thôi."
Kỳ chưởng quầy liếc nhìn đứa con trai không có chí khí của mình, thở dài.
"Sao vậy phụ thân? Cây khó chặt à?" Kỳ Phong hỏi.
"Tối nay ta đến soái trướng của Vương gia, tình cờ gặp Quân Chước tới tìm hắn. Không biết có phải ta nghĩ nhiều không, nhưng cứ có cảm giác..."
"Cảm giác gì?" Kỳ Phong vừa nghe nhắc đến Dụ Quân Chước liền lập tức tỉnh táo.
"Phong nhi, mấy ngày trước chẳng phải con có đến phủ Tướng quân vẽ mấy bức tranh sao? Nói ta nghe xem, con thấy Quân Chước và Vương gia ở cạnh nhau thì thế nào?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
Kỳ Phong nghĩ ngợi rồi đáp: "Rất xứng đôi, Vương gia oai phong, Quân Chước cũng đẹp."
"Ai hỏi con chuyện đó? Ta đang hỏi, hai người họ trông có vẻ thân mật không?"
"Thân mật?" Kỳ Phong đảo mắt suy nghĩ rồi nói, "Cho dù họ có thân mật thì cũng đâu thể ngay trước mặt con mà thể hiện được."
"Thôi." Kỳ chưởng quầy lười đôi co với đứa con hay nói nhảm của mình.
Ông cũng không rõ tại sao, nhưng khi nhìn trạng thái chung đụng của hai người họ tối nay, bỗng nhiên có một cảm giác, phu phu này dường như không thân thiết lắm. Kỳ chưởng quầy và thê tử rất yêu thương nhau, dù đã thành thân nhiều năm, nhưng tình cảm vẫn luôn bền chặt. Dù không tỏ ra quá thân mật trước mặt người ngoài, nhưng từ lời nói, cử chỉ của họ vẫn có thể thấy được sự gắn bó sâu đậm.
"À, con nhớ ra rồi." Kỳ Phong bỗng nói, "Hôm đó biểu đệ ăn quá nhiều hàu biển, chảy máu mũi không ngừng. Vương gia vừa hay biết, liền vội vàng đến y quán, trực tiếp bế biểu đệ lên xe ngựa, còn không cho chúng con đi theo."
"Sao nữa?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Sau đó, bọn con liền chạy theo, nhưng khi đến phủ Tướng quân thì Vương gia đã đi ra rồi."
Kỳ chưởng quầy biết mình khó mà moi được gì hữu ích từ miệng thằng con này, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Đêm khuya.
Mãi đến khi Dụ Quân Chước tắt đèn trong trướng, Chu Viễn Hồi mới trở về.
"Vương gia?" Trong bóng tối, thiếu niên khẽ hỏi.
"Ừ, là ta." Chu Viễn Hồi đáp.
"Vương phi sao còn chưa ngủ?"
"Ta vẫn đang nghĩ về chuyện chặt cây." Dụ Quân Chước nói.
"Chuyện đó để mai hẵng nghĩ, bây giờ nhắm mắt lại, ngủ đi."
Chu Viễn Hồi nằm xuống chiếc giường đơn gần cửa doanh trướng.
Ánh sáng trong trướng mờ tối, nhưng Dụ Quân Chước đã quen với bóng đêm. Dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ, y lờ mờ thấy thân hình cao lớn của nam nhân, khiến chiếc giường đơn trông có phần chật chội.
"Ta còn tưởng Vương gia sẽ không về ngủ." Dụ Quân Chước nói.
Trong ấn tượng của y, từ lúc chuyển đến doanh trướng này, dường như chưa từng thấy Chu Viễn Hồi ngủ trên chiếc giường đó.
"Vương phi cảm thấy bổn vương là quái vật không cần ngủ sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Cũng không phải, có lẽ do Vương gia về muộn, mỗi lần ta đều đã ngủ rồi. Sáng sớm ta và Dung nhi còn chưa tỉnh, Vương gia đã đi huấn luyện."
Dụ Quân Chước trước nay chưa từng để ý chuyện này, nhưng lúc này cẩn thận suy nghĩ lại, y chợt nhận ra, từ khi đến Hoài Quận, dường như chưa từng thấy Hoài Vương điện hạ trong dáng vẻ nghỉ ngơi hay ngủ say. Bất kể là ban ngày hay buổi tối, nam nhân kia luôn ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng nghiêm nghị.
Chỉ có hai lần ngoại lệ—
Một lần là khi Thành Quận Vương sáng sớm kéo y đi xem huấn luyện. Khi đó đứng từ xa, y trông thấy Chu Viễn Hồi để trần nửa thân trên, cầm trường thương giao đấu với Đàm Nghiên Bang.
Lần còn lại là một đêm nào đó, y đưa Chu Dung đi nhà xí. Khi quay về, tình cờ ngang qua soái trướng của Chu Viễn Hồi, y không hỏi han gì mà cứ thế bước vào, rồi bị đối phương mắng một trận. Nếu y nhớ không lầm, tối hôm đó Hoài Vương điện hạ cũng không mặc áo. Nhưng vì chỉ lướt nhìn trong chớp mắt, y không thấy rõ gì nhiều, chỉ nhớ mang máng rằng Chu Viễn Hồi dường như bị thương.
Ngoài ra, không còn lần nào khác.
Dụ Quân Chước tò mò liếc nhìn, phát hiện lần này trên người Chu Viễn Hồi không phải bộ võ phục quen thuộc mà là một chiếc áo ngủ hơi rộng thùng thình. Chỉ tiếc ánh sáng quá mờ, y chỉ có thể thấy được dáng vẻ mơ hồ, không nhìn rõ chi tiết.
"Vương phi đang nhìn gì vậy?" Chu Viễn Hồi lên tiếng.
"Không có gì." Dụ Quân Chước sợ đánh thức Chu Dung trong lòng ng.ực, nên hạ giọng đáp, "Ta cứ tưởng Vương gia ngủ cũng mặc võ phục cơ."
Chu Viễn Hồi: ......
Nghe ý tứ của Dụ Quân Chước, chẳng lẽ đến giờ y mới để ý xem mình thường mặc gì sao?
Chu Viễn Hồi nghiêng người, ánh mắt rơi lên chiếc giường lớn ngay bên cạnh. Chiếc giường này được làm theo kích cỡ cho hai người, là dành cho hắn và Dụ Quân Chước, chứ không phải cho Dụ Quân Chước và Chu Dung. Chỉ là từ khi giường làm xong đến nay, hắn chưa từng ngủ trên đó.
Ít nhất trong mắt Dụ Quân Chước, Hoài Vương điện hạ chưa từng đặt chân lên chiếc giường đó. Hoặc, nói chính xác hơn, khi y còn tỉnh, Chu Viễn Hồi chưa từng ngủ ở đó.
"Bổn vương là võ nhân, mặc võ phục thì có gì lạ sao?" Giọng điệu của Chu Viễn Hồi không thể hiện rõ cảm xúc.
"Không lạ." Dụ Quân Chước vội nói, y cũng không dám chỉ trỏ bình luận về cách ăn mặc của Hoài Vương điện hạ.
"Bổn vương thân là quân chủ soái, tất nhiên phải làm gương cho các tướng sĩ trong doanh trại. Vì vậy, lúc nào cũng phải chỉnh tề y phục, không được lơi lỏng." Chu Viễn Hồi nói với vẻ nghiêm túc.
"Nhưng võ phục của Vương gia dường như không giống lắm với của các tướng sĩ." Dụ Quân Chước nhớ lại, hình như Hoài Vương điện hạ chưa từng mặc võ phục thủy sư.
"Không giống chỗ nào?" Chu Viễn Hồi cố ý hỏi dù biết rõ.
Y phục của hắn đều do thợ may riêng chế tác, cổ áo được may cao hơn bình thường, cổ tay áo cũng được xử lý đặc biệt để che đi những vết thương cũ trên người. Nhưng hắn không muốn Dụ Quân Chước phát hiện mình đang cố tình che giấu điều gì.
"Võ phục của Vương gia... so với bọn họ thì đẹp hơn nhiều." Dụ Quân Chước không tiện nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Y đoán, Hoài Vương điện hạ hẳn là rất chú trọng vẻ ngoài, bởi mỗi ngày y đều mặc võ phục với màu sắc khác nhau, trông chẳng khác nào một con công thích khoe mẽ. Từ nhỏ đến giờ, y chưa từng gặp ai để ý đến diện mạo hơn Chu Viễn Hồi.
"Vậy, Vương phi cảm thấy đẹp sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ừ." Dụ Quân Chước gật đầu chắc nịch, "Rất rực rỡ, sặc sỡ vô cùng."
Chu Viễn Hồi: ......