Trịnh Hạng Nam mặt đen như đáy nồi, chuyện này nếu để người ngoài biết chẳng phải họ sẽ nói anh ta ăn bám sao?
Cuối cùng Trịnh Hạng Nam cũng nhận ra, Tô Nguyệt Hi không dễ lừa gạt.
"Nguyệt Hi, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, sớm muộn gì cũng là một nhà, sao em có thể ép anh như vậy?" Trịnh Hạng Nam giả vờ đau khổ.
"Tôi sắp đi làm thanh niên trí thức rồi, ai biết bao giờ mới trở về? Nếu không lâu sau đó anh cưới người khác, thì công sức tôi em chẳng phải uổng phí sao?"
Hóa ra Tô Nguyệt Hi nghĩ như vậy, chẳng trách thái độ cô ấy thay đổi.
Từ ánh mắt trìu mến, trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Biết được nguyên nhân, Trịnh Hạng Nam quyết định phải an ủi Tô Nguyệt Hi thật tốt, ít nhất phải lừa cô xuống nông thôn trước.
"Tô Nguyệt Hi, sao em có thể nhìn anh như vậy, chúng ta từ nhỏ đã đính hôn, làm sao anh có thể cưới người khác?"
"Hừ! Có hôn ước mà anh vẫn luôn đứng về phía Tô Hiểu Mai, làm sao tôi tin anh?"
Trịnh Hạng Nam muốn biện hộ, nhưng Tô Nguyệt Hi đã cắt ngang lời anh: “Thôi được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, không có thời gian nói chuyện với anh, anh mau đi kiếm tiền đi! Bây giờ chỉ có tiền mới có thể khiến tôi cảm thấy an toàn, những thứ khác tôi không tin."
Nói xong, Tô Nguyệt Hi quay người bước đi thật nhanh.
Trịnh Hạng Nam cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra Tô Nguyệt Hi cảm thấy anh ta quá quan tâm Tô Hiểu Mai, ghen tuông.
Nhưng Tô Nguyệt Hi ghen quá đáng, trong nhất thời anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Trịnh Hạng Nam tức giận đá vào tường, sau khi đau chân lại ôm chân hối hận, không nên quá nóng vội bênh vực Tô Hiểu Mai.
Giờ thì tốt rồi, khiến Tô Nguyệt Hi chỉ nghĩ đến tiền, mình phải làm sao đây?
Tô Nguyệt Hi trở về, vẻ tự đắc trên khuôn mặt Tô Hiểu Mai không hề giấu giếm.
Tô Nguyệt Hi không muốn mất thời gian với Tô Hiểu Mai như chú hề nhảy nhót này. Sau khi tắm xong, cô kéo rèm giường đi ngủ.
Một đêm không mộng, cứ như chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Trước kia, Hứa Đình thường dậy sớm mỗi ngày để chuẩn bị bữa sáng.
Đặc biệt, mỗi khi Tô Đại Vĩ làm ca đêm, Hứa Đình sẽ chuẩn bị bữa sáng phong phú hơn để bồi bổ cho ông ta.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã rõ ràng, Hứa Đình cũng không muốn phục vụ hai kẻ đầu óc hồ đồ kia nữa, bà đến căng tin mua bánh mì gạo thô và cháo bắp, chỉ chuẩn bị hai phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-18.html.]
Hứa Đình không nói gì, Tô Hiểu Mai cũng không dám ra ăn, chỉ có thể ở trong phòng, ôm bụng kêu ọc ọc, lầm bầm Hứa Đình quá keo kiệt.
Trong khi đó, Tô Đại Vĩ mệt mỏi cả đêm trở về không thấy đồ ăn ngon, thấy mẹ con Tô Nguyệt Hi ăn riêng, lại nổi giận.
"Hứa Đình, tôi mệt cả đêm, về nhà còn không có nước nóng, bà là cái loại đàn bà gì vậy? Cuộc sống này còn muốn tiếp tục không?"
Hứa Đình "cạch" một tiếng, đập đũa xuống bàn, định phản bác lại Tô Đại Vĩ sao không kêu Tô Hiểu Mai làm.
Nhưng bất ngờ, cậu Tô từ phía sau Tô Đại Vĩ bước ra.
"Tốt lắm! Chú cùng cô cháu gái vô ơn của chú cút đi, em tôi không có người phiền phức bên cạnh, không cần phải giặt giũ nấu nướng phục vụ chú, chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Đại Vĩ bị dọa sợ, nghe thấy lời của anh vợ, mặt lúc xanh lúc đỏ.
Bị làm cho lúng túng, ông ta không dám nói không sống chung với Hứa Đình nữa, cũng không dám phản bác cậu Tô, chỉ có thể vội vàng chuyển đề tài: “Anh cả, sao anh lại đến đây?"
Còn dẫn theo con trai nhỏ nữa, chẳng lẽ lại muốn đánh ông ta ư!
Nghĩ vậy, chỗ Tô Đại Vĩ bị đánh hôm qua lại bắt đầu đau nhức.
Cậu Tô không muốn lãng phí thời gian với Tô Đại Vĩ, giơ tay đẩy ông ta ra nói: “Nhà em gái tôi, tôi muốn đến thì đến."
Tô Nguyệt Hi đứng dậy chào hỏi: “Cậu ơi, cậu đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi.” Cậu Tô vừa vỗ vai cậu con trai út vừa nói: "Thằng nhóc này, mau cảm ơn em gái đi."
Hứa Quang Lượng cười to, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Cảm ơn em gái tốt của anh đã nhường công việc cho anh họ, anh không nói nhiều, sau này thiếu gì cứ viết thư, anh họ nhất định sẽ giúp em."
"Được thôi!" Anh họ nói rất nghiêm túc, Tô Nguyệt Hi cũng đồng ý rất vui vẻ, dù sao cũng là người nhà mà! Không cần phải quá khách sáo.
Họ vui vẻ bên nhau, nhưng Tô Đại Vĩ và Tô Hiểu Mai lại cùng lúc cảm thấy bất ngờ.
Tô Hiểu Mai không kịp mang giày, chạy đến cửa, mắt đầy lệ hỏi: "Bác, không phải bác bảo cháu thay chị làm việc sao?"
"Cái tên khốn nạn.” Cậu Tô không ngờ Tô Đại Vĩ dám đồng ý chuyện này, không chỉ chửi thề, nắm đ.ấ.m cũng kẽo kẹt.
Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu Tô, trán Tô Đại Vĩ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Em... em... em chỉ nghĩ là để Hiểu Mai làm việc kiếm tiền gửi cho Nguyệt Hi, nhưng, cho... cho Quang Lượng cũng... cũng... rất tốt."
Chỉ cần nhận lỗi là được, cậu Tô lại nhìn Tô Hiểu Mai đang mang vẻ mặt đen xì: "Đứa cháu gái mà anh nuôi, thật sự là quá nhiều dã tâm, Tô Đại Vĩ đừng quên, Nguyệt Hi và Hồng Hưng mới là con anh, anh già rồi chỉ có thể dựa vào chúng."
"Vả lại, tôi bảo đuổi đứa vô ơn này đi, chú lại chẳng để trong lòng chút nào cả!"
Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu
Chương 18
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương