Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng
Chương 29: Gọi vợ
Dịch: Sae Krs
***
Đưa ra nước ngoài?
Kiều Ngữ Phù vô cùng ngạc nhiên, cô vốn cho rằng Hoắc phu nhân và Hoắc Sâm đến để bàn chuyện tương lai với cô, có thể là sẽ tiếp tục ở bên nhau, hoặc cũng có thể là sẽ chia tay.
Nhưng lại không ngờ rằng, Hoắc gia muốn đưa Kiều Mạn Phàm ra nước ngoài.
“Tại sao vậy ạ?” Kiều Ngữ Phù hỏi.
Hoắc phu nhân khó chịu liếc nhìn cô, “Tại sao cái gì? Còn không phải bởi vì chuyện đó sao? Chuyện đó xảy ra, tôi cũng không thể không biết xẩu hổ mở mắt ra nhìn.”
Kiều Mạn Phàm nhìn Hoắc phu nhân, bà cô này cũng thật kỳ lạ, “Vậy thì bác cứ nhắm mắt là được rồi, không ai ép bác phải xem cả, bác nhắm mắt càng sớm thì càng tốt đó ạ.”
Dù sao thì cô cũng sắp trở thành bia đỡ đạn, còn chịu đựng cái gì chứ.
Hoắc phu nhân cũng không nằm trong danh sách cô phải chuộc tội.
Sắc mặt Hoắc phu nhân lập tức trở nên khó coi, “Đúng là thấp hèn thì mãi thấp hèn, dù bay lên cành cây cũng không thể thay đổi huyết mạch thấp kém trong người.”
“Ồ, huyết mạch của bác cao quý, vậy bác là huyết mạch Thần Long hay là huyết mạch Huyền Vũ?” Kiều Mạn Phàm chế giễu lại.
Thời nhà Thanh không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, còn ở đây huyết mạch này, huyết mạch nọ, chẳng phải đều là nhóm máu A, B, O hết sao?
Ồ, ABO?
Hoắc phu nhân à một tiếng, “Coi như tôi đã thấy được gia giáo của nhà họ Kiều.”
Kiều Mạn Phàm đảo mắt đi chỗ khác, cãi nhau như vậy là nhà bác gia giáo không tốt mới đúng, nhà cháu gia giáo tốt, không thèm cãi với bác.
Có điều hình như cô lại khiến nhà họ Kiều mất mặt, thậm chí sẽ liên lụy đến Kiều Ngữ Phù, Kiều Mạn Phàm nghĩ vậy, lập tức nói với Hoắc phu nhân: “Hoắc phu nhân, bác đừng tức giận, bác nghĩ đi, cháu là người bình thường, huyết mạch trên người cũng là bình thường, còn bác là người có huyết mạch cao quý như vậy, sẽ không tính toán với người bình thường như cháu đúng không ạ?”
Cái giọng điệu trà xanh này…
Mẹ Kiều có vẻ như trách móc Kiều Mạn Phàm: “Mạn Mạn, con không thể không lễ phép như vậy, Hoắc phu nhân là người rộng lượng, nhưng không có nghĩa là con có thể không lễ phép, phải tôn trọng trưởng bối nghe chưa?”
Kiều Mạn Phàm lập tức ngoan ngoãn: “Dạ, con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Hoắc phu nhân sắc mặt rất khó coi, hỏi thẳng: “Rồi mấy người đồng ý không? Hay là muốn dời thời gian đính hôn của Kiều Ngữ Phù với Sâm nhi?”
Đây là mang hôn sự đứa con gái bé nhỏ của bà ra uy hiếp?
Mẹ Kiều trong lòng rất giận, Hoắc phu nhân ép người quá đáng, lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải vì Kiều Ngữ Phù, bà cũng sẽ không chịu đựng.
Vừa mở miệng đã muốn đuổi đứa con gái khác của bà ra nước ngoài, quá khinh người rồi.
Buổi sáng mới ăn xíu mại của con gái làm, hơn nữa, Kiều Mạn Phàm cũng không muốn giết Kiều Ngữ Phù, cũng không làm bị thương Kiều Mạc Khiêm, lúc này, mẹ Kiều vẫn còn trái tim nhân hậu.
“Đủ rồi, Kiều Mạn Phàm không thể xuất ngoại.” Kiều Ngữ Phù hít một hơi thật sâu rồi nói.
Hoắc Sâm mở miệng: “Ngữ Phù, không nên làm loạn.”
“Em làm loạn cái gì? Còn anh, tại sao lại làm như vậy?” Kiều Ngữ Phù siết chặt bàn tay, rủ xuống hai bên.
“Anh thật sự chịu đủ Kiều Mạn Phàm rồi, em cũng không muốn hai người chúng ta bị Kiều Mạn Phàm ngăn cách đúng không? Dù sao đi nữa, anh cũng chỉ thích một mình em.” Hoắc Sâm nói.
“Ngăn cách chúng ta không phải là một người. Nhiều người trên mạng cũng mắng chửi em, sao anh không mang họ gói lại rồi ném ra ngoài vũ trụ luôn đi?” Kiều Ngữ Phù nói thẳng, tình yêu của họ chưa bao giờ suôn sẻ, bên trong có Kiều Mạn Phàm, bên ngoài có đám fan cuồng của Hoắc Sâm.
Đừng nhìn Hoắc Sâm không phải là người trong ngành giải trí, nhưng xuất thân hơn người và ngoại hình xuất chúng đã làm hắn có được một đám người hâm mộ cuồng nhiệt gọi hắn là chồng.
Đám người:???
Con bé làm sao vậy?
Hoắc Sâm há hốc mồm kinh ngạc, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cả?
Ai đó đến nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra đi?
***
Đưa ra nước ngoài?
Kiều Ngữ Phù vô cùng ngạc nhiên, cô vốn cho rằng Hoắc phu nhân và Hoắc Sâm đến để bàn chuyện tương lai với cô, có thể là sẽ tiếp tục ở bên nhau, hoặc cũng có thể là sẽ chia tay.
Nhưng lại không ngờ rằng, Hoắc gia muốn đưa Kiều Mạn Phàm ra nước ngoài.
“Tại sao vậy ạ?” Kiều Ngữ Phù hỏi.
Hoắc phu nhân khó chịu liếc nhìn cô, “Tại sao cái gì? Còn không phải bởi vì chuyện đó sao? Chuyện đó xảy ra, tôi cũng không thể không biết xẩu hổ mở mắt ra nhìn.”
Kiều Mạn Phàm nhìn Hoắc phu nhân, bà cô này cũng thật kỳ lạ, “Vậy thì bác cứ nhắm mắt là được rồi, không ai ép bác phải xem cả, bác nhắm mắt càng sớm thì càng tốt đó ạ.”
Dù sao thì cô cũng sắp trở thành bia đỡ đạn, còn chịu đựng cái gì chứ.
Hoắc phu nhân cũng không nằm trong danh sách cô phải chuộc tội.
Sắc mặt Hoắc phu nhân lập tức trở nên khó coi, “Đúng là thấp hèn thì mãi thấp hèn, dù bay lên cành cây cũng không thể thay đổi huyết mạch thấp kém trong người.”
“Ồ, huyết mạch của bác cao quý, vậy bác là huyết mạch Thần Long hay là huyết mạch Huyền Vũ?” Kiều Mạn Phàm chế giễu lại.
Thời nhà Thanh không biết đã qua bao nhiêu năm rồi, còn ở đây huyết mạch này, huyết mạch nọ, chẳng phải đều là nhóm máu A, B, O hết sao?
Ồ, ABO?
Hoắc phu nhân à một tiếng, “Coi như tôi đã thấy được gia giáo của nhà họ Kiều.”
Kiều Mạn Phàm đảo mắt đi chỗ khác, cãi nhau như vậy là nhà bác gia giáo không tốt mới đúng, nhà cháu gia giáo tốt, không thèm cãi với bác.
Có điều hình như cô lại khiến nhà họ Kiều mất mặt, thậm chí sẽ liên lụy đến Kiều Ngữ Phù, Kiều Mạn Phàm nghĩ vậy, lập tức nói với Hoắc phu nhân: “Hoắc phu nhân, bác đừng tức giận, bác nghĩ đi, cháu là người bình thường, huyết mạch trên người cũng là bình thường, còn bác là người có huyết mạch cao quý như vậy, sẽ không tính toán với người bình thường như cháu đúng không ạ?”
Cái giọng điệu trà xanh này…
Mẹ Kiều có vẻ như trách móc Kiều Mạn Phàm: “Mạn Mạn, con không thể không lễ phép như vậy, Hoắc phu nhân là người rộng lượng, nhưng không có nghĩa là con có thể không lễ phép, phải tôn trọng trưởng bối nghe chưa?”
Kiều Mạn Phàm lập tức ngoan ngoãn: “Dạ, con biết rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Hoắc phu nhân sắc mặt rất khó coi, hỏi thẳng: “Rồi mấy người đồng ý không? Hay là muốn dời thời gian đính hôn của Kiều Ngữ Phù với Sâm nhi?”
Đây là mang hôn sự đứa con gái bé nhỏ của bà ra uy hiếp?
Mẹ Kiều trong lòng rất giận, Hoắc phu nhân ép người quá đáng, lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nếu không phải vì Kiều Ngữ Phù, bà cũng sẽ không chịu đựng.
Vừa mở miệng đã muốn đuổi đứa con gái khác của bà ra nước ngoài, quá khinh người rồi.
Buổi sáng mới ăn xíu mại của con gái làm, hơn nữa, Kiều Mạn Phàm cũng không muốn giết Kiều Ngữ Phù, cũng không làm bị thương Kiều Mạc Khiêm, lúc này, mẹ Kiều vẫn còn trái tim nhân hậu.
“Đủ rồi, Kiều Mạn Phàm không thể xuất ngoại.” Kiều Ngữ Phù hít một hơi thật sâu rồi nói.
Hoắc Sâm mở miệng: “Ngữ Phù, không nên làm loạn.”
“Em làm loạn cái gì? Còn anh, tại sao lại làm như vậy?” Kiều Ngữ Phù siết chặt bàn tay, rủ xuống hai bên.
“Anh thật sự chịu đủ Kiều Mạn Phàm rồi, em cũng không muốn hai người chúng ta bị Kiều Mạn Phàm ngăn cách đúng không? Dù sao đi nữa, anh cũng chỉ thích một mình em.” Hoắc Sâm nói.
“Ngăn cách chúng ta không phải là một người. Nhiều người trên mạng cũng mắng chửi em, sao anh không mang họ gói lại rồi ném ra ngoài vũ trụ luôn đi?” Kiều Ngữ Phù nói thẳng, tình yêu của họ chưa bao giờ suôn sẻ, bên trong có Kiều Mạn Phàm, bên ngoài có đám fan cuồng của Hoắc Sâm.
Đừng nhìn Hoắc Sâm không phải là người trong ngành giải trí, nhưng xuất thân hơn người và ngoại hình xuất chúng đã làm hắn có được một đám người hâm mộ cuồng nhiệt gọi hắn là chồng.
Đám người:???
Con bé làm sao vậy?
Hoắc Sâm há hốc mồm kinh ngạc, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cả?
Ai đó đến nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương