Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi
Chương 79
Nhà lớn của họ Hoắc là nhà lớn lâu đời của dòng họ. Mới đầu đó chỉ là một biệt thự của nhà họ Hoắc, sau đó xây dựng thêm nhiều lần mới có khu nhà rộng lớn chiếm gần nửa ngọn núi phía sau, thậm chí còn có một hồ nước tự nhiên trong đó.
Mười lăm năm trước ông cụ Hoắc Khải Thái thoái vị, chưởng môn mới của nhà họ Hoắc —— Hoắc Vị Bình mới chính thức là chủ của căn nhà lớn này.
Dòng họ Hoắc bao đời giàu sang phú quý, đến thế kỷ mới rồi cũng không quên theo đuổi thời đại mới, đứng trên đỉnh cao như diều gặp phải gió, bây giờ nhà họ Hoắc cũng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Giang Châu.
Nhưng so với sự giàu có của dòng họ Hoắc, con cái trong nhà lại không nhiều.
Mẹ của Hoắc Vị Bình, Thôi Hồng Đề, là vợ thứ hai của Hoắc Khải Thái.
Vợ đầu của ông đã mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái và một đứa con trai. Con gái lớn đã gả đi từ lâu, đứa con trai còn lại thì không đỡ nổi công việc, đến bây giờ còn không đạt được cái danh phó tổng trong tập đoàn của nhà họ Hoắc.
Con trai út Hoắc Vị Bình thì giỏi giang hơn nhiều, vì thế Hoắc Khải Thái mới cố tình thúc giục ông ta kết hôn với thiên kim tiểu thư duy nhất Mạnh Linh của Mạnh thị có cơ nghiệp trăm năm.
Chỉ là Hoắc Vị Bình và Mạnh Linh hay tranh cãi, kết hôn không được mấy năm đã đường ai nấy đi. Nhiều năm trôi qua như vậy, một mạch này chỉ có một hậu bối duy nhất là Hoắc Kiệu mà thôi.
Có thể nói, Hoắc Kiệu chịu sự kỳ vọng của hai nhà Hoắc Mạnh mà lớn.
Kỳ vọng đó giống như hai ngọn núi lớn đè nặng trên vai hắn vậy.
Khi còn nhỏ, Hoắc Kiệu vì chuyện này mà muốn thở không ra hơi. Nhưng sau khi nhận thức được một số chuyện rồi thì lại càng thêm phản nghịch.
Xe chạy trên đường đi lên núi đã được đổ nhựa, bầu trời hơi u ám, mây mù giăng mịt trời.
Nhìn từ xa xa, nhà lớn của họ Hoắc ẩn sau khu vườn ngọc lục bảo, kiến trúc màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện sau những tán cây che ở phía trước.
Chiếc xe đi qua hồ nước. Bờ hồ dài như một vòng những bộ xương trắng.
Thỉnh thoảng có sóng nổi lên mặt hồ, bên hồ có chiếc thuyền nhỏ, nhưng hiển nhiên hôm nay không phải là một ngày đẹp để du thuyền.
Hoắc Kiệu vô cảm nhìn bờ hồ trắng uốn lượn, trong lòng không ngừng tự hỏi nếu đó là xương thật thì sẽ là xương gì —— Nhà lớn của họ Hoắc nằm giữa sườn núi, điều đó cứ khiến Hoắc Kiệu liên tưởng rằng sẽ có dã thú hung mãnh nào đó đang ngủ đông tại nơi này.
Hắn lấy một lon nước từ trong ngăn trên ghế ngồi, "Tạch" một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn mở nắp lon ra.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn bọt khí trong lon, suy nghĩ tới chuyện tại sao Hoắc Vị Bình lại đột nhiên kêu hắn trở về làm gì.
Gần đây Hoắc Vị Bình đang bàn chuyện hợp tác ở châu Âu. Nếu đúng theo dự định thì trước đêm 30 hắn mới có thể trở về.
Nhưng bây giờ lại về trước, tại sao?
Hoắc Kiệu nhớ đến cuộc điện thoại mà Hoắc Vị Bình đã gọi cho hắn. Giọng điệu ông ta rất bình tĩnh, nghe không ra là có chuyện gì.
Biểu hiện như vậy thường có hai trường hợp.
Một là, thật sự không có việc gì cả, tâm trạng của Hoắc Vị Bình không được tốt nhưng cũng không quá tệ.
Hai là, Hoắc Vị Bình tức điên rồi.
Hoắc Kiệu không khỏi khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ gần đây hắn có làm gì khiến Hoắc Vị Bình tức giận à?
Xe đi qua khu tạm trú, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước hoa viên ở nhà lớn.
Trong miệng của tượng đầu thú còn đang phun nước ra như suối, Hoắc Kiệu bước qua nơi có âm thanh của nước, men theo hoa viên đi đến cửa chính của nhà lớn.
Ông quản gia đứng trước cửa chính, cúi người rồi làm tư thế "Mời" hắn vào trong.
Hoắc Kiệu đánh giá nhìn ông lão một cái, rồi duỗi tay, dùng lực mở ra cánh cửa chính dày nặng của nhà lớn.
Trong sảnh chính không có người hầu nào khác, chỉ có một Hoắc Vị Bình đang mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Ông ta còn chưa thay quần áo, trên người vẫn còn bộ tây trang được thiết kế riêng. Ông ta một tay ấn huyệt Thái Dương của mình, nhắm mắt suy nghĩ gì đó.
Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày, không thèm che giấu tiếng bước chân của mình.
Hoắc Vị Bình mở to mắt. Ông ta nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt nặng nề thật lâu.
Rồi sau đó ông ta duổi tay ra, chỉ một bên sô pha, "Ngồi đi."
Rốt cuộc hai người vẫn là có điểm giống nhau. Khi bọn họ đều bày ra vẻ mặt vô cảm thì trông rất giống một đôi cha con.
Hoắc Kiệu không nói chuyện, hắn ngồi xuống sô pha.
Hoắc Vị Bình hất cằm với bàn trà, bình tĩnh nói: "Giải thích."
Tầm mắt của Hoắc Kiệu quay sang thứ trên bàn trà, trên đó có một vài tấm ảnh.
Hắn duỗi tay lấy mấy tấm ảnh đó lên. Sau khi thấy rõ tấm thứ nhất, đồng tử của hắn bỗng co rút lại một chút.
—— Tấm ảnh thứ nhất là cảnh hắn và Chử Duyên hôn môi nhau dưới trời tuyết.
Hoắc Kiệu nhìn tiếp mấy tấm sau. Ảnh chụp hơi mờ, nhưng có thể loáng thoáng nhận ra hắn và Chử Duyên trong đó.
Cũng có thể nhìn ra đây là sản phẩm của các loại camera theo dõi.
Có hình ở Ngự Lan Hoa Đình, hình ở các con đường gần trường Trung học số 7, hình ở quảng trường Giang Loan, hình ở thủy cung, còn có hình mấy nơi mà hắn và Chử Duyên đã đi khi ra khỏi rạp chiếu phim nữa.
Trong hình, hắn và Chử Duyên hoặc là nắm tay nhau, hoặc là hôn môi. Hoắc Kiệu nhìn mấy tấm ảnh đó, đột nhiên cười nhẹ.
Hắn nghĩ, Hoắc Vị Bình cũng ghê gớm thật.
Hôm nay Hoắc Vị Bình vô cùng bình tĩnh, nghe Hoắc Kiệu cười, ông ta cũng không giận, chỉ hỏi, "Cười cái gì?"
Hoắc Kiệu không trả lời câu hỏi ấy.
"Không có gì cần giải thích."
Hắn nghênh đón ánh mắt của Hoắc Vị Bình, bình tĩnh nói, "Chuyện là như vậy."
Hoắc Vị Bình nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén. Ông ta trầm giọng hỏi: "Hoắc Kiệu, con biết con đang nói gì không?"
"Biết chứ."
Hoắc Kiệu thậm chí còn nở một nụ cười, "Biết rất rõ."
"Vô liêm sỉ!"
Hoắc Vị Bình lập tức bùng nổ, sự tức giận đã cố áp chế trước đó rốt cuộc không áp chế nổi nữa, ông ta đột nhiên tát Hoắc Kiệu thật mạnh!
Hoắc Kiệu không tránh.
Bàn tay của Hoắc Vị Bình tát thẳng lên mặt hắn, Hoắc Kiệu bị đánh mạnh đến mức tai đều ong ong, theo sau có một lúc không nghe được gì.
Trên gương mặt trắng ngần của hắn hiện lên một dấu bàn tay đo đỏ. Hoắc Kiệu giơ tay quẹt qua máu chảy ra từ miệng.
—— Hoắc Kiệu đánh lộn với người ta bao lâu nay, chưa bao giờ hắn phải chịu thương nặng như vậy.
Hoắc Vị Bình ném ảnh lên người Hoắc Kiệu, giận không thể nhịn được mà nói: "Ba cho mày chuyển qua trường Trung học số 7, là để mày đi yêu đương với con trai đó hả?!"
Hoắc Kiệu nhìn dáng vẻ Hoắc Vị Bình nổi giận, nhịn không được mà muốn cười.
Động tác cười làm kéo khóe miệng thấm máu, rất đau, nhưng Hoắc Kiệu giống như càng đau càng thoải mái vậy.
Hắn ngước lên nhìn Hoắc Vị Bình, bình tĩnh mà sung sướng hỏi lại, "Đến bây giờ mà ông vẫn còn cho rằng tôi sẽ làm theo những gì mà ông sắp đặt à?"
Nụ cười của hắn rơi vào mắt Hoắc Vị Bình lại trở thành sự châm chọc, câu hỏi của hắn cũng cực kỳ càn rỡ.
Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Hoắc Vị Bình.
Hoắc Vị Bình không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới lúc Hoắc Kiệu năm tuổi, ông ta không cho Hoắc Kiệu đi tìm Mạnh Linh, Hoắc Kiệu liều mạng té gãy chân cũng muốn đi tìm.
Thân hình nhỏ bé của Hoắc Kiệu năm đó dần trùng khớp với Hoắc Kiệu tràn đầy gai góc ngay trước mắt ông ta.
Hoắc Vị Bình nhắm mắt lại, nén giận nói: "Ba hỏi mày, mày chỉ chơi cho vui hay thật sự nghiêm túc?"
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt nặng nề, quanh người đều tỏa ra áp suất thấp qua bao năm rèn luyện để có được địa vị như hiện tại, giống như là đang cho Hoắc Kiệu một cơ hội cuối cùng.
Hoắc Kiệu đột nhiên cảm thấy không thú vị gì cả.
Hắn rũ mắt nhìn mấy tấm ảnh bị Hoắc Vị Bình ném rơi xuống đất, suy nghĩ một lúc, hắn khom xuống nhặt tấm ảnh hôn môi dưới tuyết lên.
Hoắc Vị Bình híp mắt nhìn hành động của hắn, liền thấy Hoắc Kiệu khẽ mỉm cười, "Ông nghĩ sao?"
Hoắc Kiệu nói rõ từng câu từng chữ, "Đời này, ngoài cậu ấy ra tôi không chấp nhận thêm ai khác nữa."
Những lời này khiến Hoắc Vị Bình muốn tăng huyết áp.
"Mày coi bây giờ mày thành cái gì rồi!"
Hoắc Vị Bình khó nén lửa giận, ông ta kéo tay áo tây trang lên, giơ tay tát lên mặt Hoắc Kiệu một cái thật mạnh.
"Ba và ông nội dạy mày lâu như vậy, đây là cách mày hồi báo chúng ta à?"
Hoắc Vị Bình không nương tay, sức lực của một người đàn ông trưởng thành đánh cho Hoắc Kiệu lảo đảo một chút.
Hoắc Kiệu nghiêng đầu, cảm giác được khóe miệng lại đau rát, có chất lỏng màu đỏ nóng hổi từ từ chảy ra.
Một giọt máu rơi xuống thảm, hòa lẫn với hoa văn phức tạp trên tấm thảm dệt tay.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hỏi: "Trước khi các người muốn tôi trở thành dáng vẻ mà các người kỳ vọng, các người có hỏi qua tôi muốn trở thành người như thế nào không."
Hoắc Vị Bình tức giận muốn điên lên, ông ta cười lạnh một tiếng.
"Ba thấy mày không tỉnh táo rồi."
Ông ta nói: "Từ hôm nay trở đi, mày không cần đến trường Trung học số 7 học nữa, chuẩn bị ra nước ngoài học đi."
Lúc bị đánh Hoắc Kiệu không nhíu mày, nhưng lúc này hắn lại như thế.
Hắn nhìn Hoắc Vị Bình, nói rõ từng chữ: "Tôi không đi."
Hoắc Vị Bình đột nhiên cảm thấy con ông ta là một cục xương cứng không thể chặt đứt được, lần nào so với trước đó cũng khiến ông ta đau đầu không thôi.
Ông ta tức giận đến mức như một con thú đi tới đi lui trong phòng khách, đá ngã đài trà làm từ gỗ nam và tơ vàng, khiến cho trà cụ quý báu vỡ nát đầy ra đất. Giữa những âm thanh vỡ vụn, Hoắc Vị Bình đột nhiên nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt lạnh băng.
"Mày không đi, vậy thì thằng nhóc kia đi."
"Không phải nhà thằng nhóc kia rất thiếu tiền à? Nghe nói còn đang mở một tiệm lẩu?"
Hoắc Vị Bình bình tĩnh nói: "Thằng nhóc đó cũng học không tồi."
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu, "Mày nghĩ xem, nếu ba tặng kèm cho nó một cơ hội đi học trường danh giá ở nước ngoài, nó sẽ chọn thế nào?"
Hoắc Kiệu căng thẳng rõ ra mặt, hắn nghe rõ Hoắc Vị Bình uy hiếp thầm, nghe rõ Hoắc Vị Bình nói là "tặng kèm".
Ánh mắt của Hoắc Kiệu giống như ẩn chứa một ngọn lửa, đôi con ngươi màu đen càng thêm thâm trầm.
Hai cha con trầm mặc nhưng không chịu nhường nhịn mà đối diện với nhau.
Bọn họ giống nhau, có sự cố chấp ở một trình độ nào đó cố định.
Hoắc Kiệu đột nhiên cười, tiếng cười rất lạnh lẽo.
Hắn bình tĩnh mà phủi vết nhăn nhỏ xíu trên quần áo, mu bàn tay dính đầy vết máu trông mà ghê người.
Mặt hắn một bên đã sưng đỏ, khóe miệng dính máu, một bên thì lại hoàn hảo như một khối ngọc quý giá, anh tuấn giống như một kiệt tác của nhà điêu khắc vậy.
Hoắc Kiệu nói: "Cần gì phải phiền phức đến vậy."
Hắn rũ mí mắt, khóe miệng lộ ra một ý cười lạnh nhạt mà lại tiêu sái.
"Không cần phải dùng những thủ đoạn đó," Hoắc Kiệu nói: "Bởi vì từ hôm nay trở đi, tôi không là người của nhà họ Hoắc nữa."
Hoắc Vị Bình nhíu mày, trong chốc lát không phản ứng lại kịp, "Mày nói cái gì?"
Hoắc Kiệu ngước nhìn ông ta, lạnh nhạt mà bình tĩnh, "Tôi tự nguyện từ bỏ quyền lợi của mình ở nhà họ Hoắc, mấy năm nay dùng đồ của ông, tôi đều sẽ trả lại hết. Ông có thể tính toán rõ ràng rồi kêu người gửi giấy tờ đến cho tôi."
Hắn cười, "Nếu ân nuôi dưỡng ông cũng muốn tôi trả, vậy thì cũng có thể ra giá tùy ý, chỉ là thời gian trả lại cho ông hơi lâu thêm một chút."
Hoắc Kiệu bình đạm, "Mong ngài Hoắc chịu đựng được."
Hoắc Vị Bình tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt. Ông ta chỉ cửa, nổi giận nói: "Mày cút đi ——"
Hoắc Kiệu nhướng mày, không nói hai lời liền đi ra khỏi cửa lớn. Từ đầu tới cuối hắn cũng không nuốt nước miếng, chỉ mang đi tấm ảnh bị hắn nhặt lên vừa nãy mà thôi.
Hoắc Vị Bình thấy Hoắc Kiệu thật sự bước chân rời đi, ông ta tức giận hừ một tiếng, "Đi rồi thì đừng có mà về, nhớ cho kỹ lời mày nói hôm nay."
Hoắc Kiệu không thèm quay đầu, chỉ nói: "Tôi nhớ rất rõ."
Giờ phút này lòng Hoắc Kiệu trống trải chưa từng có, nỗi ám ảnh mà nhà họ Hoắc đã mang đến cho hắn 18 năm qua đều như bị bao bọc bởi một tầng sương xám —— nó phai màu rồi. Hoắc Kiệu nghĩ, có lẽ rồi một ngày nào đó, sương mù kia sẽ làm tan đi nỗi ám ảnh mà thôi.
Hắn hoàn toàn có thể rời đi nơi lạnh như băng, không có chút sự sống này.
Đi đến chỗ huyền quan, Hoắc Kiệu gặp được Mạnh Linh.
Mạnh Linh mặc một cái áo khoác nhung màu nâu nhạt kết hợp với màu xanh, mặc một chiếc váy đen làm lộ một đoạn cẳng chân trắng ngần. Bà ta đang khoanh tay đứng ở huyền quan, móng tay đỏ đến chói mắt.
Cũng không biết bà ta nghe được bao lâu rồi.
Nhìn thấy Hoắc Kiệu, bà ta khẽ mỉm cười, đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn Hoắc Kiệu, chỉ nhìn vài giây liền thấy không còn hứng thú mà thu hồi ánh nhìn.
"Đừng chết ở bên ngoài, không thôi khó giải thích với ông bà."
Mạnh Linh nói ông bà tất nhiên không phải là người nhà họ Hoắc, mà là ông bà Mạnh đã mất.
Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.
Khi còn học ở trường Đức Âm, Hoắc Kiệu đã từng được người đồng tính tỏ tình.
Khi ấy hắn có một suy nghĩ thoáng qua rằng nếu hắn đồng ý rồi, vậy Mạnh Linh có để ý hắn hơn chút nào vì hắn trở thành đồng tính luyến ái hay không?
Cho dù là vì kinh ngạc hay là vì tức giận, bà sẽ nhớ tới đứa con trai này và sẽ cảm thấy đau lòng sao?
Sẽ hối hận vì nhiều năm qua đã không quan tâm vì tới hắn?
Bây giờ rốt cuộc Hoắc Kiệu đã biết rồi.
Mạnh Linh sẽ không.
Hoắc Kiệu cười, nhưng hắn đã không còn là đứa nhỏ ngây thơ muốn vớt ra một cây kim nhỏ chứa tình thương từ biển rộng mênh mông nữa rồi.
Hắn đã có được rất nhiều tình thương.
Hoắc Kiệu kiên định bước ra khỏi nhà họ Hoắc, bỏ lại thân thế lừng lẫy, bỏ lại cuộc sống giàu sang, bỏ lại nỗi buồn thời thơ ấu, bỏ cả những nỗi ám ảnh ngày xưa, tất cả đều bỏ lại phía sau ——
Không bao giờ từng quay đầu lại.
-
Mạnh Linh khoanh tay nhìn người đàn ông đang suy sút che mặt, bà ta chưa từng nhìn thấy thời khắc Hoắc Vị Bình suy sút như vậy bao giờ.
Không, vẫn có.
Mạnh Linh nghĩ tới năm ấy, bà ta đag mang thai thì phát hiện Hoắc Vị Bình ngoại tình.
Chỉ một cuộc hôn nhân thôi đã làm tan biến hết tình yêu cả đời của bà ta rồi.
Bà ta nhìn cột nhà được chạm khắc tinh xảo, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
"Anh với ông nuôi Hoắc Kiệu mười mấy năm, nhưng vẫn luôn coi nó là công cụ của mình."
Hoắc Vị Bình nghe tiếng thì ngẩng đầu lên. Ông ta không hỏi tại sao Mạnh Linh lại đến đây, chỉ hỏi: "Chẳng lẽ cô không như vậy à?"
Mạnh Linh nhìn móng tay đỏ tươi của mình, thoải mái thừa nhận: "Tôi cũng như vậy."
Với bà ta mà nói, Hoắc Kiệu là miếng thịt rơi xuống từ trong bụng bà ta, cũng chỉ là một miếng thịt.
Ông bà Mạnh lúc còn sống rất mong chờ và yêu thương đứa cháu này, Mạnh Linh lại chẳng có chút tình cảm dư thừa nào cả.
Từ lúc bà ta quyết định sinh ra Hoắc Kiệu, vận mệnh của Hoắc Kiệu cũng đã được an bài.
Bà ta sẽ không yêu hắn, nhưng hắn sẽ trở thành người duy trì huyết mạch của hai nhà Hoắc Mạnh.
Bây giờ Hoắc Kiệu đột nhiên từ bỏ thân phận người nhà họ Hoắc, điều này làm cho bà ta cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Bà ta thậm chí còn cười nói với Hoắc Vị Bình: "Không thì để Hoắc Kiệu sửa họ thành Mạnh đi, vừa hay có thể thành toàn cho di nguyện của ông nó."
Hoắc Vị Bình cười khổ mà nhìn bà ta.
"Làm sao, không bỏ được à?" Mạnh Linh khẽ nhướng mày.
"Không phải anh còn có con trai khác sao."
Lúc này Hoắc Vị Bình cười càng khổ.
Ông ta chua xót nói: "Muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu tin tôi không cùng người khác sinh con đây."
"Vậy à." Mạnh Linh không để bụng mà cười.
-
Trên bầu trời sấm rền một tiếng, đường nhựa vừa rộng vừa dài trên núi bị mây đen bao trùm.
Nhưng mưa lại không rớt hạt.
Nhà lớn của họ Hoắc chiếm vị trí của cả khúc núi này, ngoại trừ xe tư nhân ra thì những xe khác đều không lên được.
Hoắc Kiệu ra khỏi nhà lớn thì tự đi bộ xuống núi ngay.
Khi hắn đang đi trên đường thì găph được xe của Mạnh Linh chạy từ phía sau ra.
Nhưng Mạnh Linh không dừng, Hoắc Kiệu cũng không định đi tới.
Hắn đi đến chân núi, trong bóng đêm thấy được một trạm xe buýt.
Trên mặt Hoắc Kiệu nóng rát và đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe buýt lái qua đây, liền nhấc đôi chân đã rất mệt đi lên xe.
Khi hắn vừa ngồi ổn định trên xe buýt, mưa mà bầu trời ấp ủ nãy giờ bỗng nhiên rơi.
Giống như một buổi lễ thanh tẩy cuối năm vậy.
Mười lăm năm trước ông cụ Hoắc Khải Thái thoái vị, chưởng môn mới của nhà họ Hoắc —— Hoắc Vị Bình mới chính thức là chủ của căn nhà lớn này.
Dòng họ Hoắc bao đời giàu sang phú quý, đến thế kỷ mới rồi cũng không quên theo đuổi thời đại mới, đứng trên đỉnh cao như diều gặp phải gió, bây giờ nhà họ Hoắc cũng là một trong những gia tộc đứng đầu ở Giang Châu.
Nhưng so với sự giàu có của dòng họ Hoắc, con cái trong nhà lại không nhiều.
Mẹ của Hoắc Vị Bình, Thôi Hồng Đề, là vợ thứ hai của Hoắc Khải Thái.
Vợ đầu của ông đã mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái và một đứa con trai. Con gái lớn đã gả đi từ lâu, đứa con trai còn lại thì không đỡ nổi công việc, đến bây giờ còn không đạt được cái danh phó tổng trong tập đoàn của nhà họ Hoắc.
Con trai út Hoắc Vị Bình thì giỏi giang hơn nhiều, vì thế Hoắc Khải Thái mới cố tình thúc giục ông ta kết hôn với thiên kim tiểu thư duy nhất Mạnh Linh của Mạnh thị có cơ nghiệp trăm năm.
Chỉ là Hoắc Vị Bình và Mạnh Linh hay tranh cãi, kết hôn không được mấy năm đã đường ai nấy đi. Nhiều năm trôi qua như vậy, một mạch này chỉ có một hậu bối duy nhất là Hoắc Kiệu mà thôi.
Có thể nói, Hoắc Kiệu chịu sự kỳ vọng của hai nhà Hoắc Mạnh mà lớn.
Kỳ vọng đó giống như hai ngọn núi lớn đè nặng trên vai hắn vậy.
Khi còn nhỏ, Hoắc Kiệu vì chuyện này mà muốn thở không ra hơi. Nhưng sau khi nhận thức được một số chuyện rồi thì lại càng thêm phản nghịch.
Xe chạy trên đường đi lên núi đã được đổ nhựa, bầu trời hơi u ám, mây mù giăng mịt trời.
Nhìn từ xa xa, nhà lớn của họ Hoắc ẩn sau khu vườn ngọc lục bảo, kiến trúc màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện sau những tán cây che ở phía trước.
Chiếc xe đi qua hồ nước. Bờ hồ dài như một vòng những bộ xương trắng.
Thỉnh thoảng có sóng nổi lên mặt hồ, bên hồ có chiếc thuyền nhỏ, nhưng hiển nhiên hôm nay không phải là một ngày đẹp để du thuyền.
Hoắc Kiệu vô cảm nhìn bờ hồ trắng uốn lượn, trong lòng không ngừng tự hỏi nếu đó là xương thật thì sẽ là xương gì —— Nhà lớn của họ Hoắc nằm giữa sườn núi, điều đó cứ khiến Hoắc Kiệu liên tưởng rằng sẽ có dã thú hung mãnh nào đó đang ngủ đông tại nơi này.
Hắn lấy một lon nước từ trong ngăn trên ghế ngồi, "Tạch" một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn mở nắp lon ra.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn bọt khí trong lon, suy nghĩ tới chuyện tại sao Hoắc Vị Bình lại đột nhiên kêu hắn trở về làm gì.
Gần đây Hoắc Vị Bình đang bàn chuyện hợp tác ở châu Âu. Nếu đúng theo dự định thì trước đêm 30 hắn mới có thể trở về.
Nhưng bây giờ lại về trước, tại sao?
Hoắc Kiệu nhớ đến cuộc điện thoại mà Hoắc Vị Bình đã gọi cho hắn. Giọng điệu ông ta rất bình tĩnh, nghe không ra là có chuyện gì.
Biểu hiện như vậy thường có hai trường hợp.
Một là, thật sự không có việc gì cả, tâm trạng của Hoắc Vị Bình không được tốt nhưng cũng không quá tệ.
Hai là, Hoắc Vị Bình tức điên rồi.
Hoắc Kiệu không khỏi khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ gần đây hắn có làm gì khiến Hoắc Vị Bình tức giận à?
Xe đi qua khu tạm trú, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước hoa viên ở nhà lớn.
Trong miệng của tượng đầu thú còn đang phun nước ra như suối, Hoắc Kiệu bước qua nơi có âm thanh của nước, men theo hoa viên đi đến cửa chính của nhà lớn.
Ông quản gia đứng trước cửa chính, cúi người rồi làm tư thế "Mời" hắn vào trong.
Hoắc Kiệu đánh giá nhìn ông lão một cái, rồi duỗi tay, dùng lực mở ra cánh cửa chính dày nặng của nhà lớn.
Trong sảnh chính không có người hầu nào khác, chỉ có một Hoắc Vị Bình đang mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Ông ta còn chưa thay quần áo, trên người vẫn còn bộ tây trang được thiết kế riêng. Ông ta một tay ấn huyệt Thái Dương của mình, nhắm mắt suy nghĩ gì đó.
Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày, không thèm che giấu tiếng bước chân của mình.
Hoắc Vị Bình mở to mắt. Ông ta nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt nặng nề thật lâu.
Rồi sau đó ông ta duổi tay ra, chỉ một bên sô pha, "Ngồi đi."
Rốt cuộc hai người vẫn là có điểm giống nhau. Khi bọn họ đều bày ra vẻ mặt vô cảm thì trông rất giống một đôi cha con.
Hoắc Kiệu không nói chuyện, hắn ngồi xuống sô pha.
Hoắc Vị Bình hất cằm với bàn trà, bình tĩnh nói: "Giải thích."
Tầm mắt của Hoắc Kiệu quay sang thứ trên bàn trà, trên đó có một vài tấm ảnh.
Hắn duỗi tay lấy mấy tấm ảnh đó lên. Sau khi thấy rõ tấm thứ nhất, đồng tử của hắn bỗng co rút lại một chút.
—— Tấm ảnh thứ nhất là cảnh hắn và Chử Duyên hôn môi nhau dưới trời tuyết.
Hoắc Kiệu nhìn tiếp mấy tấm sau. Ảnh chụp hơi mờ, nhưng có thể loáng thoáng nhận ra hắn và Chử Duyên trong đó.
Cũng có thể nhìn ra đây là sản phẩm của các loại camera theo dõi.
Có hình ở Ngự Lan Hoa Đình, hình ở các con đường gần trường Trung học số 7, hình ở quảng trường Giang Loan, hình ở thủy cung, còn có hình mấy nơi mà hắn và Chử Duyên đã đi khi ra khỏi rạp chiếu phim nữa.
Trong hình, hắn và Chử Duyên hoặc là nắm tay nhau, hoặc là hôn môi. Hoắc Kiệu nhìn mấy tấm ảnh đó, đột nhiên cười nhẹ.
Hắn nghĩ, Hoắc Vị Bình cũng ghê gớm thật.
Hôm nay Hoắc Vị Bình vô cùng bình tĩnh, nghe Hoắc Kiệu cười, ông ta cũng không giận, chỉ hỏi, "Cười cái gì?"
Hoắc Kiệu không trả lời câu hỏi ấy.
"Không có gì cần giải thích."
Hắn nghênh đón ánh mắt của Hoắc Vị Bình, bình tĩnh nói, "Chuyện là như vậy."
Hoắc Vị Bình nhìn chằm chằm Hoắc Kiệu, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén. Ông ta trầm giọng hỏi: "Hoắc Kiệu, con biết con đang nói gì không?"
"Biết chứ."
Hoắc Kiệu thậm chí còn nở một nụ cười, "Biết rất rõ."
"Vô liêm sỉ!"
Hoắc Vị Bình lập tức bùng nổ, sự tức giận đã cố áp chế trước đó rốt cuộc không áp chế nổi nữa, ông ta đột nhiên tát Hoắc Kiệu thật mạnh!
Hoắc Kiệu không tránh.
Bàn tay của Hoắc Vị Bình tát thẳng lên mặt hắn, Hoắc Kiệu bị đánh mạnh đến mức tai đều ong ong, theo sau có một lúc không nghe được gì.
Trên gương mặt trắng ngần của hắn hiện lên một dấu bàn tay đo đỏ. Hoắc Kiệu giơ tay quẹt qua máu chảy ra từ miệng.
—— Hoắc Kiệu đánh lộn với người ta bao lâu nay, chưa bao giờ hắn phải chịu thương nặng như vậy.
Hoắc Vị Bình ném ảnh lên người Hoắc Kiệu, giận không thể nhịn được mà nói: "Ba cho mày chuyển qua trường Trung học số 7, là để mày đi yêu đương với con trai đó hả?!"
Hoắc Kiệu nhìn dáng vẻ Hoắc Vị Bình nổi giận, nhịn không được mà muốn cười.
Động tác cười làm kéo khóe miệng thấm máu, rất đau, nhưng Hoắc Kiệu giống như càng đau càng thoải mái vậy.
Hắn ngước lên nhìn Hoắc Vị Bình, bình tĩnh mà sung sướng hỏi lại, "Đến bây giờ mà ông vẫn còn cho rằng tôi sẽ làm theo những gì mà ông sắp đặt à?"
Nụ cười của hắn rơi vào mắt Hoắc Vị Bình lại trở thành sự châm chọc, câu hỏi của hắn cũng cực kỳ càn rỡ.
Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Hoắc Vị Bình.
Hoắc Vị Bình không biết sao lại đột nhiên nghĩ tới lúc Hoắc Kiệu năm tuổi, ông ta không cho Hoắc Kiệu đi tìm Mạnh Linh, Hoắc Kiệu liều mạng té gãy chân cũng muốn đi tìm.
Thân hình nhỏ bé của Hoắc Kiệu năm đó dần trùng khớp với Hoắc Kiệu tràn đầy gai góc ngay trước mắt ông ta.
Hoắc Vị Bình nhắm mắt lại, nén giận nói: "Ba hỏi mày, mày chỉ chơi cho vui hay thật sự nghiêm túc?"
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt nặng nề, quanh người đều tỏa ra áp suất thấp qua bao năm rèn luyện để có được địa vị như hiện tại, giống như là đang cho Hoắc Kiệu một cơ hội cuối cùng.
Hoắc Kiệu đột nhiên cảm thấy không thú vị gì cả.
Hắn rũ mắt nhìn mấy tấm ảnh bị Hoắc Vị Bình ném rơi xuống đất, suy nghĩ một lúc, hắn khom xuống nhặt tấm ảnh hôn môi dưới tuyết lên.
Hoắc Vị Bình híp mắt nhìn hành động của hắn, liền thấy Hoắc Kiệu khẽ mỉm cười, "Ông nghĩ sao?"
Hoắc Kiệu nói rõ từng câu từng chữ, "Đời này, ngoài cậu ấy ra tôi không chấp nhận thêm ai khác nữa."
Những lời này khiến Hoắc Vị Bình muốn tăng huyết áp.
"Mày coi bây giờ mày thành cái gì rồi!"
Hoắc Vị Bình khó nén lửa giận, ông ta kéo tay áo tây trang lên, giơ tay tát lên mặt Hoắc Kiệu một cái thật mạnh.
"Ba và ông nội dạy mày lâu như vậy, đây là cách mày hồi báo chúng ta à?"
Hoắc Vị Bình không nương tay, sức lực của một người đàn ông trưởng thành đánh cho Hoắc Kiệu lảo đảo một chút.
Hoắc Kiệu nghiêng đầu, cảm giác được khóe miệng lại đau rát, có chất lỏng màu đỏ nóng hổi từ từ chảy ra.
Một giọt máu rơi xuống thảm, hòa lẫn với hoa văn phức tạp trên tấm thảm dệt tay.
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn thấy cảnh này, đột nhiên hỏi: "Trước khi các người muốn tôi trở thành dáng vẻ mà các người kỳ vọng, các người có hỏi qua tôi muốn trở thành người như thế nào không."
Hoắc Vị Bình tức giận muốn điên lên, ông ta cười lạnh một tiếng.
"Ba thấy mày không tỉnh táo rồi."
Ông ta nói: "Từ hôm nay trở đi, mày không cần đến trường Trung học số 7 học nữa, chuẩn bị ra nước ngoài học đi."
Lúc bị đánh Hoắc Kiệu không nhíu mày, nhưng lúc này hắn lại như thế.
Hắn nhìn Hoắc Vị Bình, nói rõ từng chữ: "Tôi không đi."
Hoắc Vị Bình đột nhiên cảm thấy con ông ta là một cục xương cứng không thể chặt đứt được, lần nào so với trước đó cũng khiến ông ta đau đầu không thôi.
Ông ta tức giận đến mức như một con thú đi tới đi lui trong phòng khách, đá ngã đài trà làm từ gỗ nam và tơ vàng, khiến cho trà cụ quý báu vỡ nát đầy ra đất. Giữa những âm thanh vỡ vụn, Hoắc Vị Bình đột nhiên nhìn Hoắc Kiệu bằng ánh mắt lạnh băng.
"Mày không đi, vậy thì thằng nhóc kia đi."
"Không phải nhà thằng nhóc kia rất thiếu tiền à? Nghe nói còn đang mở một tiệm lẩu?"
Hoắc Vị Bình bình tĩnh nói: "Thằng nhóc đó cũng học không tồi."
Ông ta nhìn Hoắc Kiệu, "Mày nghĩ xem, nếu ba tặng kèm cho nó một cơ hội đi học trường danh giá ở nước ngoài, nó sẽ chọn thế nào?"
Hoắc Kiệu căng thẳng rõ ra mặt, hắn nghe rõ Hoắc Vị Bình uy hiếp thầm, nghe rõ Hoắc Vị Bình nói là "tặng kèm".
Ánh mắt của Hoắc Kiệu giống như ẩn chứa một ngọn lửa, đôi con ngươi màu đen càng thêm thâm trầm.
Hai cha con trầm mặc nhưng không chịu nhường nhịn mà đối diện với nhau.
Bọn họ giống nhau, có sự cố chấp ở một trình độ nào đó cố định.
Hoắc Kiệu đột nhiên cười, tiếng cười rất lạnh lẽo.
Hắn bình tĩnh mà phủi vết nhăn nhỏ xíu trên quần áo, mu bàn tay dính đầy vết máu trông mà ghê người.
Mặt hắn một bên đã sưng đỏ, khóe miệng dính máu, một bên thì lại hoàn hảo như một khối ngọc quý giá, anh tuấn giống như một kiệt tác của nhà điêu khắc vậy.
Hoắc Kiệu nói: "Cần gì phải phiền phức đến vậy."
Hắn rũ mí mắt, khóe miệng lộ ra một ý cười lạnh nhạt mà lại tiêu sái.
"Không cần phải dùng những thủ đoạn đó," Hoắc Kiệu nói: "Bởi vì từ hôm nay trở đi, tôi không là người của nhà họ Hoắc nữa."
Hoắc Vị Bình nhíu mày, trong chốc lát không phản ứng lại kịp, "Mày nói cái gì?"
Hoắc Kiệu ngước nhìn ông ta, lạnh nhạt mà bình tĩnh, "Tôi tự nguyện từ bỏ quyền lợi của mình ở nhà họ Hoắc, mấy năm nay dùng đồ của ông, tôi đều sẽ trả lại hết. Ông có thể tính toán rõ ràng rồi kêu người gửi giấy tờ đến cho tôi."
Hắn cười, "Nếu ân nuôi dưỡng ông cũng muốn tôi trả, vậy thì cũng có thể ra giá tùy ý, chỉ là thời gian trả lại cho ông hơi lâu thêm một chút."
Hoắc Kiệu bình đạm, "Mong ngài Hoắc chịu đựng được."
Hoắc Vị Bình tức đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt. Ông ta chỉ cửa, nổi giận nói: "Mày cút đi ——"
Hoắc Kiệu nhướng mày, không nói hai lời liền đi ra khỏi cửa lớn. Từ đầu tới cuối hắn cũng không nuốt nước miếng, chỉ mang đi tấm ảnh bị hắn nhặt lên vừa nãy mà thôi.
Hoắc Vị Bình thấy Hoắc Kiệu thật sự bước chân rời đi, ông ta tức giận hừ một tiếng, "Đi rồi thì đừng có mà về, nhớ cho kỹ lời mày nói hôm nay."
Hoắc Kiệu không thèm quay đầu, chỉ nói: "Tôi nhớ rất rõ."
Giờ phút này lòng Hoắc Kiệu trống trải chưa từng có, nỗi ám ảnh mà nhà họ Hoắc đã mang đến cho hắn 18 năm qua đều như bị bao bọc bởi một tầng sương xám —— nó phai màu rồi. Hoắc Kiệu nghĩ, có lẽ rồi một ngày nào đó, sương mù kia sẽ làm tan đi nỗi ám ảnh mà thôi.
Hắn hoàn toàn có thể rời đi nơi lạnh như băng, không có chút sự sống này.
Đi đến chỗ huyền quan, Hoắc Kiệu gặp được Mạnh Linh.
Mạnh Linh mặc một cái áo khoác nhung màu nâu nhạt kết hợp với màu xanh, mặc một chiếc váy đen làm lộ một đoạn cẳng chân trắng ngần. Bà ta đang khoanh tay đứng ở huyền quan, móng tay đỏ đến chói mắt.
Cũng không biết bà ta nghe được bao lâu rồi.
Nhìn thấy Hoắc Kiệu, bà ta khẽ mỉm cười, đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn Hoắc Kiệu, chỉ nhìn vài giây liền thấy không còn hứng thú mà thu hồi ánh nhìn.
"Đừng chết ở bên ngoài, không thôi khó giải thích với ông bà."
Mạnh Linh nói ông bà tất nhiên không phải là người nhà họ Hoắc, mà là ông bà Mạnh đã mất.
Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.
Khi còn học ở trường Đức Âm, Hoắc Kiệu đã từng được người đồng tính tỏ tình.
Khi ấy hắn có một suy nghĩ thoáng qua rằng nếu hắn đồng ý rồi, vậy Mạnh Linh có để ý hắn hơn chút nào vì hắn trở thành đồng tính luyến ái hay không?
Cho dù là vì kinh ngạc hay là vì tức giận, bà sẽ nhớ tới đứa con trai này và sẽ cảm thấy đau lòng sao?
Sẽ hối hận vì nhiều năm qua đã không quan tâm vì tới hắn?
Bây giờ rốt cuộc Hoắc Kiệu đã biết rồi.
Mạnh Linh sẽ không.
Hoắc Kiệu cười, nhưng hắn đã không còn là đứa nhỏ ngây thơ muốn vớt ra một cây kim nhỏ chứa tình thương từ biển rộng mênh mông nữa rồi.
Hắn đã có được rất nhiều tình thương.
Hoắc Kiệu kiên định bước ra khỏi nhà họ Hoắc, bỏ lại thân thế lừng lẫy, bỏ lại cuộc sống giàu sang, bỏ lại nỗi buồn thời thơ ấu, bỏ cả những nỗi ám ảnh ngày xưa, tất cả đều bỏ lại phía sau ——
Không bao giờ từng quay đầu lại.
-
Mạnh Linh khoanh tay nhìn người đàn ông đang suy sút che mặt, bà ta chưa từng nhìn thấy thời khắc Hoắc Vị Bình suy sút như vậy bao giờ.
Không, vẫn có.
Mạnh Linh nghĩ tới năm ấy, bà ta đag mang thai thì phát hiện Hoắc Vị Bình ngoại tình.
Chỉ một cuộc hôn nhân thôi đã làm tan biến hết tình yêu cả đời của bà ta rồi.
Bà ta nhìn cột nhà được chạm khắc tinh xảo, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
"Anh với ông nuôi Hoắc Kiệu mười mấy năm, nhưng vẫn luôn coi nó là công cụ của mình."
Hoắc Vị Bình nghe tiếng thì ngẩng đầu lên. Ông ta không hỏi tại sao Mạnh Linh lại đến đây, chỉ hỏi: "Chẳng lẽ cô không như vậy à?"
Mạnh Linh nhìn móng tay đỏ tươi của mình, thoải mái thừa nhận: "Tôi cũng như vậy."
Với bà ta mà nói, Hoắc Kiệu là miếng thịt rơi xuống từ trong bụng bà ta, cũng chỉ là một miếng thịt.
Ông bà Mạnh lúc còn sống rất mong chờ và yêu thương đứa cháu này, Mạnh Linh lại chẳng có chút tình cảm dư thừa nào cả.
Từ lúc bà ta quyết định sinh ra Hoắc Kiệu, vận mệnh của Hoắc Kiệu cũng đã được an bài.
Bà ta sẽ không yêu hắn, nhưng hắn sẽ trở thành người duy trì huyết mạch của hai nhà Hoắc Mạnh.
Bây giờ Hoắc Kiệu đột nhiên từ bỏ thân phận người nhà họ Hoắc, điều này làm cho bà ta cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Bà ta thậm chí còn cười nói với Hoắc Vị Bình: "Không thì để Hoắc Kiệu sửa họ thành Mạnh đi, vừa hay có thể thành toàn cho di nguyện của ông nó."
Hoắc Vị Bình cười khổ mà nhìn bà ta.
"Làm sao, không bỏ được à?" Mạnh Linh khẽ nhướng mày.
"Không phải anh còn có con trai khác sao."
Lúc này Hoắc Vị Bình cười càng khổ.
Ông ta chua xót nói: "Muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới chịu tin tôi không cùng người khác sinh con đây."
"Vậy à." Mạnh Linh không để bụng mà cười.
-
Trên bầu trời sấm rền một tiếng, đường nhựa vừa rộng vừa dài trên núi bị mây đen bao trùm.
Nhưng mưa lại không rớt hạt.
Nhà lớn của họ Hoắc chiếm vị trí của cả khúc núi này, ngoại trừ xe tư nhân ra thì những xe khác đều không lên được.
Hoắc Kiệu ra khỏi nhà lớn thì tự đi bộ xuống núi ngay.
Khi hắn đang đi trên đường thì găph được xe của Mạnh Linh chạy từ phía sau ra.
Nhưng Mạnh Linh không dừng, Hoắc Kiệu cũng không định đi tới.
Hắn đi đến chân núi, trong bóng đêm thấy được một trạm xe buýt.
Trên mặt Hoắc Kiệu nóng rát và đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng.
Hắn nhìn thấy một chiếc xe buýt lái qua đây, liền nhấc đôi chân đã rất mệt đi lên xe.
Khi hắn vừa ngồi ổn định trên xe buýt, mưa mà bầu trời ấp ủ nãy giờ bỗng nhiên rơi.
Giống như một buổi lễ thanh tẩy cuối năm vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương