Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!
Chương 6: Chắn Dao Cho Hứa Việt.
Hứa Việt không quen biết Kỷ Ức, nhưng cậu biết tên người này, có tiếng nổi loạn nhất năm lớp mười. Đương nhiên, cậu có thể nhớ kỹ tên "Kỷ Ức" này hoàn toàn là bởi vì đám người muốn chơi trò đánh bại cậu đều nói là Kỷ Ức trả tiền đối phó cậu. Những nữ sinh nhàm chán kia thích so sánh cậu và Tống Ngôn Đình ai mới là người đứng đầu khối, Kỷ Ức lưu luyến si mê Tống Ngôn Đình tự nhiên sẽ để trong lòng. Đúng rồi, bất kì ai đến gần cậu đều mang theo mục đích. Hứa Việt khom người nhặt cầu lông dưới chân lên, dùng sức đá ra ngoài.. Mọi người bị ánh mắt hung ác nham hiểm dọa sợ, lại thấy Hứa Việt im lặng xoay người rời khỏi sân thể dục. Bên kia, Tống Nhan Khả ôm cánh tay Kỷ Ức lắc qua lại. Tống Nhan Khả đã hoàn toàn hóa thân thành fan cuồng, hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Ức đều đang tỏa sáng: "Thì ra cậu là cao thủ giấu nghề nha! Vừa rồi cậu làm động tác xoay tròn kia như thế nào vậy? Cậu biết võ sao? Có thể dạy cho tớ được không hả đại thần?" Kỷ Ức: "..." Nên giải thích cho cô nhóc này như thế nào để cô ấy hiểu rằng cô không hề biết võ gì cả! "Đó không phải võ thuật, chỉ là một động tác trong vũ đạo mà thôi." Khi còn nhỏ ba mẹ cô cảm thấy nên bồi dưỡng thêm một số sở thích, vì thế cho cô đi tham quan các khóa học nghiệp dư liên quan đến đàn, cờ vua, thơ ca, vẽ tranh.. Cuối cùng cô chọn nhảy và đàn, tập trung vào nhảy dân tộc và đàn dương cầm, nhưng cũng có tiếp xúc với các loại vũ đạo và nhạc cụ khác. Giáo viên dạy vũ đạo cho họ là một nhân vật rất thần kỳ, thích dùng cách dạy không theo lẽ thường huấn luyện các cô, yêu cầu động tác cao độ, đá xoay tròn về phía sau chỉ là một trong những động tác quan trọng nhất. Lại nói tiếp nữ phụ trước kia sống chết muốn tranh giành với Kỷ Tâm Phi cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thân thể này rất mềm mại, mới có thể làm cô phát huy được kỹ năng của mình. Một màn của Kỷ Ức làm cho một số bạn học trong lớp một lần nữa nhìn lại cô, duy nhất chỉ có Hứa Việt so với phía trước lạnh lùng hơn. "Hứa Việt, cậu.." "Câm miệng, im lặng." "Nga.." Kỷ Ức nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra bản thân trêu chọc cậu ta chỗ nào. Tiếp theo là tiết tiếng Anh. Kỷ Ức nhìn dòng chữ trong sách tiếng Anh, tay phải cầm bút có hình đầu mèo bên trên rồi đặt ở khóe miệng, đầu óc xoay vòng vòng, làm sao cũng không hiểu được. Ánh mắt không yên phận nhìn về phía Hứa Việt, phát hiện cậu ta lại đang đọc sách tiếng Anh rất dày, hơn nữa cũng không giống cuốn sách trước đó. "Thật lợi hại." Trong vô thức, cô nói ra tiếng lòng. Hứa Việt liếc mắt qua bên này một cái, cô theo bản năng ngồi thẳng, hàm răng cắn đầu mèo trên bút, run một cái cắn trúng đầu lưỡi, đau đến khóe miệng đều run rẩy. "Aaa.." Cô vội vàng lấy tay che lại miệng mình, yên lặng mà quay đầu ra phía cửa sổ. Tình cờ ngay lúc Tống Ngôn Đình đi qua ngoài cửa sổ. Kỷ Ức bởi vì tò mò nam chính nên hai mắt nhìn chằm chằm, đối với cô mà nói, vẫn là Hứa Việt đẹp trai hơn. Trong lòng cô đang so sánh, lại nghe được người nói thầm: "Các ngươi nhìn Kỷ Ức kìa, lại đang nhìn chằm chằm Tống Ngôn Đình." Kỷ Ức: ! Các người muốn bịa đặt cũng nói nhỏ thôi được không? Nhịn xuống cảm giác muốn đứng lên cãi lại, Kỷ Ức bực bội đóng sách tiếng Anh lại, cô dùng ngón tay đỡ cằm, hướng về người ngồi bên cạnh giải thích: "Tôi nhìn cậu ta không phải bởi vì cậu ta đẹp." Hứa Việt ngước mắt. Lại nghe giọng nói mềm mại kia vang lên: "Tôi cảm thấy cậu đẹp trai hơn cậu ta." Trong lòng dường như bị thứ gì cào một cái, khóe miệng hơi hơi gợi lên, đáy mắt trong một giây lướt qua tia sáng khác thường. "Nông cạn." Cậu nói. Kỷ Ức không thích nghe lời này, nhỏ giọng cãi lạo: "Nông cạn thì thế nào, người nông cạn đều thích nhìn mặt cậu." Thứ bảy, Kỷ Ức nhận được một tin nhắn của lớp nhảy, thông báo 8 giờ 30 phút ngày chủ nhật đến phòng học nhảy. Kỷ Ức đặt đồng hồ báo thức 7 giờ 30 phút, cô mới vừa xuống lầu liền thấy Kỷ Tâm Phi cầm theo một cái túi từ cửa nhà đi ra ngoài. Cô và Kỷ Tâm Phi tuy rằng trên danh nghĩa là chị em nhưng phần lớn đều giống người xa lạ, tự làm chuyện của chính mình, rất ít trò chuyện. "Cô ấy đi sớm như vậy sao?" "Cô cả vẫn luôn đi sớm." Dì Tô nghĩ đến gần đây Kỷ Ức thay đổi rất nhiều, thử dò hỏi: "Cô hai, cô còn đi học vũ đạo không?" "Đi." Kỷ Ức trả lời sảng khoái, dì Tô gật gật đầu, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho cô. Kỷ Ức cắn một miếng bánh ngọt, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: "Con không phải đăng ký học dương cầm sao? Cái đó khi nào đi học, bỗng nhiên con quên mất." "Ai.. Nhưng lúc nghỉ hè cô hai có nói không muốn đi học dương cầm." "Đúng không.." Là cô đọc thiếu cốt truyện, hay là bởi vì cô đã đến đây nên trong truyện dần thay đổi? Tạm thời Kỷ Ức tìm không ra đáp án, nhưng cô dự tính sẽ nói chuyện với Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi, cô muốn tiếp tục học cho kỳ thi tới. Triệu Thục Nghi nghe được Kỷ Ức muốn đăng ký học dương cầm, chỉ do dự một chút liền vui vẻ đồng ý. Kỷ Ức muốn nói rõ mọi chuyện trong một lần, mang theo giọng điệu dò hỏi: "Ba mẹ, con muốn tiếp tục học vũ đạo, nhưng lần này không phải nhảy quý tộc, mà là nhảy dân tộc. Có thể chứ?" Kỷ Quốc Thịnh đặt tờ báo trên tay xuống, đẩy đẩy mắt kính nhìn Kỷ Ức, nghiêm túc nói: "Không cần làm càn." Kỷ Ức giải thích: "Lần này không phải làm càn, con suy nghĩ rất kỹ." Kỷ Quốc Thịnh: "Ba thấy con không có gì làm, muốn cái gì được cái đó, ai biết được ngày mai con đổi ý không? Chuyện này ba không đồng ý." "Ba hiểu suy nghĩ của con, tính tình con thích cạnh tranh và cứng đầu, cái gì cũng muốn giống Tâm Phi. Tâm Phi là chị của con, chị con rất ưu tú, con nên vì thế mà tự hào, chứ không phải tranh giành giỏi hơn Tâm Phi." Kỷ Quốc Thịnh càng nói về sau đã có chút tức giận. Thật giống như là cảm xúc lâu ngày cuối cùng không nhịn được mà nói ra. Có lẽ bởi vì nữ phụ tiêu tiền quá nhiều, hiện giờ đều trách lên đầu cô. Kỷ Ức lẳng lặng mà nghe không có lập tức cãi lại. Triệu Thục Nghi nhìn thấy con gái cúi đầu, trong lòng đau xót: "Anh đừng nói như vậy, Tiểu Ức muốn học thì cho con học, nhà chúng ta lại không thiếu phần tiền này." Triệu Thục Nghi bất luận ra sao cũng đứng về phía con gái ruột: "Tiểu Ức yên tâm, mẹ lập tức liên hệ, nếu con không thích học dương cầm, chúng ta học cái khác." Bộ dáng kiên trì bảo vệ cô như vậy dường như làm Kỷ Ức thấy được bóng dáng mẹ cô trên người bà, tim cô mềm đi, cô quay đầu lại an ủi Triệu Thục Nghi: "Không sao đâu mẹ, lớp dương cầm trước đó vẫn học tiếp." "Ba, lúc này con không vì người khác, chỉ vì chính mình. Con hy vọng ba và mẹ có thể tin tưởng con." Kỷ Ức chủ động và kiên định, hơn nữa có Triệu Thục Nghi khuyên nhủ, Kỷ Quốc Thịnh cuối cùng cũng gật đầu. Học cấp ba, mỗi tuần chỉ nghỉ nửa ngày thứ bảy và một ngày chủ nhật, nếu muốn tham gia học vũ đạo và dương cầm, trên cơ bản không có dư thời gian đi chơi. Kỷ Ức thích học các kiến thức khác nhau, điều đó sẽ khiến cho cô cảm thấy vui vẻ. Nhưng cô đã quên chính mình còn có mấy cái phiền phức chưa giải quyết. Chiều chủ nhật, cô định chuẩn bị ra cửa đi lớp học vũ đạo, nửa đường nhận được tin nhắn của Lý Kinh Mỹ. Lý Kinh Mỹ: Muốn xem kịch vui tới đường Nam Hưng, lần này Hứa Việt chết chắc rồi! Hứa Việt? Kỷ Ức đang khó hiểu thì lại nhận được một tin nhắn của Lý Kinh Mỹ: Mày đừng quên trả thù lao cho tao như đã nói trước đó. Thù lao? Không xong! Cô đã quên một chuyện rất quan trọng, nữ phụ bởi vì thích Tống Ngôn Đình mà đối đầu với Hứa Việt, thậm chí bỏ tiền ra tìm người đánh bại Hứa Việt. Chuyện này do cô khởi đầu, cô cần phải đi xử lý. Kỷ Ức vội vàng đi đến ven đường, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe trống chỗ đang ngừng đèn đỏ, cô vẫy tay cho xe dừng lại rồi cúi người ngồi vào trong: "Bác tài, đến đường Nam Hưng." Kỷ Ức gọi cho giáo viên vũ đạo xin nghỉ, vừa chạy đến đường Nam Hưng, tay cầm chặt di động có chút run. Bởi vì Hứa Việt là vai phụ, cho nên chỉ nói giản lược quá trình bị thương, chỉ biết nữ chính từng một lần tình cờ giúp cậu ta khi bị thương, từ đó Hứa Việt nhớ kỹ ân tình của nữ chính. Nếu lần này chạy tới nơi, nói không chừng có thể kịp thời ngăn cản, như vậy Hứa Việt liền sẽ không bị thương. Kỷ Ức sốt ruột gọi cho Lý Kinh Mỹ: "Mấy người đừng đụng vào cậu ta, chờ tớ qua đã!" Lý Kinh Mỹ nghe xong chỉ cảm thấy không thể hiểu được. "Như vậy sao được, nếu như Hứa Việt chạy mất thì làm sao bây giờ? Mày nhanh chạy lại đây, khẳng định giữ lại đến cuối cùng cho mày." Xe đến địa chỉ của Lý Kinh Mỹ gửi không thể trực tiếp đi qua, sau khi Kỷ Ức xuống xe đi theo hướng dẫn, càng đi bước chân càng nhanh hơn. Mấy trăm mét không xa lắm, nhưng tình huống hiện tại nguy cấp, không cho phép cô lãng phí một phút một giây nào. Hối hận trước đó không có xin số điện thoại của Hứa Việt, hiện tại muốn thông báo trước cũng không được. "Hứa Việt, ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì nha.." Lần này xảy ra chuyện, người khởi đầu như cô nhất định sẽ bị Hứa Việt hận chết! Vậy kết quả sẽ trở nên vô cùng thê thảm. Sống lại lần hai không dễ dàng gì, cô không thể lại lãng phí! Thế nhưng địa chỉ là ở một cái xưởng sửa chữa cũ nát gần đó, Kỷ Ức dần dần thấy một ít bóng người. Cô liếc mắt một cái liền thấy Hứa Việt đứng ở giữa đám người, vóc dáng rất cao, khí chất rất đặc biệt. Kỷ Ức hét to vào di động: "Lý Kinh Mỹ kêu bọn họ dừng tay! Dừng tay!" "Mày nói cái gì?" Lý Kinh Mỹ nghe không hiểu. Kỷ Ức chạy nhanh tới, cảm giác như trong cổ họng sắp phun ra máu. "Dừng tay! Không được làm bị thương.. Khụ!" Vẫn không có thể ngăn cản được mọi chuyện xảy ra, chỉ thấy trong đó có người móc ra một cây dao đâm tới phía sau lưng Hứa Việt, Kỷ Ức tiến lên dùng sức đẩy cậu ta ra phía trước. Dao nhọn sắc bén vẽ ra một đường rõ rệt trên cánh tay cô. Máu đỏ tươi tràn ra bên ngoài, Kỷ Ức đau đến nước mắt ngập tràn trong khóe mắt, cố nén không khóc thành tiếng. Đám người Lý Kinh Mỹ thấy một màn này rất bất ngờ. "Kỷ Ức mày điên rồi sao?" Không chỉ có Lý Kinh Mỹ nghĩ như vậy, mà Hứa Việt cũng không thể hiểu được. Kỷ Ức bỏ tiền ra tìm người hại cậu, cuối cùng lại chạy tới chắn dao cho cậu? Điên rồi sao? Thật sự điên rồi! "Lý Kinh Mỹ, cô nói với bọn họ, những lời trước kia đều không tính." Kỷ Ức dùng tay trái ấn cánh tay phải bị thương, cố nén đau đớn: "Các người không thể làm Hứa Việt bị thương." "Vậy mày nói cho chúng tao tiền thì sao?" "Tôi sẽ cho các người." Lý Kinh Mỹ chỉ muốn đòi tiền, nghe Kỷ Ức hứa hẹn cũng liền theo ý cô mà gật đầu. Lúc Kỷ Ức cho rằng sự việc được giải quyết xong rồi, người vừa rồi cầm dao giờ đây giơ dao dính máu nói với cô: "Mày cho rằng ông mày thật sự để ý chút tiền ấy? Lăn xa một chút, tao và Hứa Việt còn có nợ cũ phải thanh toán!" Kỷ Ức hồi hộp mà nhìn Hứa Việt, lại phát hiện thế nhưng cậu ta cũng đang nhìn chằm chằm chính mình, dường như không thèm để ý giờ phút này đang gặp nguy hiểm. Tiếng còi xe cảnh sát dần dần tới gần, không biết ai hét lên một tiếng "Là xe cảnh sát", mọi người chạy tứ phương tám hướng. Kỷ Ức cắn răng chịu đau, cái trán đã chảy ra mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên có người nâng cánh tay cô lên, dùng băng gạc đè lại miệng vết thương. Bên tai vang lên giọng nói của Hứa Việt: "Đi theo tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương