Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 56-3: ▶Con Trai Bà Liệt Dương◀
Quý Chu Chu sợ bà tức giận hỏng mất, nên vội vỗ lưng giúp mẹ Kiều thuận khí, dì Kiều Tây thấy thế lại mỉa mai châm chọc: "Chị xem xem, Quý tiểu thư này không giống người nhà quê chúng ta, làm việc cũng tốt, đáng tiếc người thành phố kia không bị cô ta ăn nhỉ, nếu không cũng không chạy đến cái chỗ nhỏ nhoi của chúng ta ở."+"Dì, lời nói này cũng khắt khe rồi. Tôi thích nơi này, cho nên ở đây, có vấn đề gì à?" Quý Chu Chu mỉm cười hỏi. Bà ta "Xì" một tiếng: "Ai biết cô là thích nơi này, hay là bị vợ lớn của người ta đuổi đến đây, có thể làm vợ bé cho người đáng tuổi ba mình, cũng không biết mất mặt." "Lưu Thúy! Dì đừng nói hươu nói vượn!" Mẹ Kiều tức giận cực điểm. Dì Kiều Tây trợn trắng mắt, dù sao ban ngày có xe trở về, bà ta mới không sợ bị đuổi đi. So với hai bà, Quý Chu Chu có thể nói là khá bình tĩnh: "Hôm qua, lúc dì tới nhà tôi, đúng là bạn trai tôi có ở trong nhà, điểm này tôi không phủ nhận, chỉ là vợ lớn vợ bé ông già gì đó, dì từ đâu biết được?" "Còn diễn?" Dì Kiều Tây cười khinh một tiếng: "Tôi hỏi cô, người đàn ông ở đối diện nhà cô, có phải chính là bạn trai mà cô nói?" "Đúng vậy." Quý Chu Chu thừa nhận khá thẳng thắn. Nghĩ thầm, nếu Cố Quyện Thư không nói đến cùng cô, thì đáng đời không nghe được những lời nói này của cô. Bà ta đắc ý: "Cô cho là tôi không biết à, người mua căn nhà đó là người đàn ông bốn năm chục tuổi, ở cái tuổi này sao có thể chưa có vợ con, cô chính là làm tiểu tam cho người ta. Tôi nói một cô gái như cô, cả ngày không ra ngoài làm việc, lấy đâu ra tiền ăn ngon mặc đẹp, hóa ra là được bao nuôi." "Dì Dưa hấu, lời này của chị hơi cay nghiệt rồi." Một người hàng xóm nhịn không được mở miệng. Tuy bọn họ không có chuyện gì thích khua môi múa mép(*), nhưng cũng không có nói trước mặt người ta, đặc biệt còn là một cô gái nhỏ. (*) Khua môi múa mép: lời nói ba hoa, khoác lác, phóng đại sự thật hoặc có thể là những điều không có nhưng lại nói như thật, cốt để khoe khoang hay phố trương..."Dám làm còn không cho nói?" Dì Kiều Tây trừng mắt. Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Dì biết cũng thật nhiều. Có điều người mua nhà chính là bạn trai tôi, nhưng cái người dì nói, là cấp dưới của bạn trai tôi, không phải anh ấy, có lẽ dì hiểu lầm." "Cô đang diễn phim truyền hình à?" Bà ta liếc Quý Chu Chu một cái. Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, có chút tiếc hận mở miệng: "Dì, không phải hôm qua tôi từ chối xem mắt con trai dì, dì cũng đừng ghi hận tôi như vậy chứ, còn bôi nhọ thanh danh của tôi khắp nơi. Dì như thế, ai dám làm con dâu dì hả?" "Phi! Lúc đó mắt tôi mù, cảm thấy tuy cô có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng coi như một cô gái tốt, không ngờ là một đứa rách nát. Cô còn chưa biết nhỉ, hôm qua Chí Cường mới vừa trúng tuyển công ty lớn, sau này một tháng có thể kiếm hơn 6000. Bây giờ cho dù cô muốn gả, nhà chúng tôi cũng chướng mắt cô!" Dì Kiều Tây cười khinh. Vốn dĩ hôm qua bà ta bị chị ruột đuổi ra ngoài, lúc đó nên đi, nhưng mà, thứ nhất là tiếc tiền khách sạn, thứ hai là con trai tìm được công việc tốt bà ta còn chưa khoe khoang, nên muốn ở đây thêm hai ngày, chờ mọi người biết hết mới đi, sau này cũng dễ cho người ta làm mai. Quý Chu Chu khẽ cười một tiếng: "Con trai dì liệt dương, cho dù tiền lương 1 vạn tôi cũng không dám gả á." Cô thốt ra lời nói này, cả sân đều bắt đầu xôn xao, rõ ràng không nghĩ tới có loại chuyện này. Dì Kiều Tây lập tức giận dữ: "Cô nói bậy bạ gì đó?!" "Tôi nói bậy? Đây là chính miệng dì nói, con trai dì ở phương diện kia không được, cho nên nhiều năm rồi cũng chưa cưới vợ, thấy tôi lẻ loi một mình, chỉ cần tôi gả đến nhà dì thì dì sẽ đối tốt với tôi. Thế nào, dì đã quên những lời này rồi?" Quý Chu Chu lạnh nhạt nhìn bà ta, nghiêm trang nói dối. Đánh rắn phải đánh bảy tấc(*), nếu bà điên này để ý nhất là hôn sự của con trai mình, thì cô nhắm chuẩn điểm này xuống tay, dù sao nghe mẹ Kiều nói, con trai bà ta cũng không tốt lành gì. Nếu bà ta đặt điều nói dối trước, vậy đừng trách cô gậy ông đập lưng ông. (*) Đánh rắn phải đánh bảy tấc: Tục ngữ TQ có câu: "Đánh rắn đánh bảy tấc", tuy nhiên cũng có người nói: "đánh rắn đánh ba tấc". Cho dù cách nói khác nhau, nhưng ở đây lại có một điểm chung là đánh rắn phải đánh đúng chỗ cho chết mới thôi.Bàn về chuyện biên kịch, còn ai có thể so sánh với cô? "Cái rắm! Mày nói bậy thêm một câu nữa, tao xé rách miệng mày!" Dì Kiều Tây giương nanh múa vuốt muốn nhào qua, nhưng bị người khác kéo lại. Quý Chu Chu cười cười. Cô biết, người phụ nữ này để ý con trai nhất, dù biết rõ mình đang nói bậy bạ, cũng sẽ không khống chế được cảm xúc, lại không biết biểu hiện này càng cho người ta nhiều cơ hội nói hơn. "Chưa kể tôi đã có bạn trai rồi, coi như không có, cũng không thể gả đến nhà bà sống như một góa phụ nha. Không ngờ bà thẹn quá hóa giận, vậy mà nói lung tung ra ngoài." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, nhìn thoáng qua hàng xóm trong sân: "Các vị cô chú, tôi là người thế nào, tin chắc mọi người nhiều ít cũng hiểu biết một chút, nếu còn chưa tin tôi, tôi có thể dẫn bạn trai đến đây cho mọi người nhìn xem, đến lúc đó ai nói dối ai nói thật, liếc mắt một cái liền sáng tỏ." Kỳ thật cô lén thay đổi một quan niệm, cho dù dì Kiều Tây nói dối, cũng không có nghĩa là cô nói thật, nhưng ở đây đã đánh dấu bằng giữa hai chuyện, chỉ cần Cố Quyện Thư xuất hiện một cái, sợ rằng cả trấn nhỏ đều biết hết chuyện con trai bà ta liệt dương,. "Cái rắm! Một đứa rách nát như mày, cũng dám bịa đặt Chí Cường nhà tao. Tao đánh chết mày con rách nát, đánh chết mày..." Dì Kiều Tây tức điên rồi, hai người đàn ông lớn mới coi như giữ chặt được bà ta. Dáng vẻ này của bà ta, rơi vào trong mắt những người khác, thì biến thành chột dạ. Lại nhìn Quý Chu Chu bên cạnh, cô mặc một chiếc váy hoa(**), tóc dài như thác nước để sau lưng, đôi mắt tròn tròn muốn ngoan bao nhiêu thì có ngoan bấy nhiêu, đâu giống cô gái làm tiểu tam. Người đều là động vật có thị giác, dần dần trái tim cũng bị lệch. Dì Kiều Tây nhìn phản ứng của mọi người một cái, cả người tức giận muốn chết: "Nó chính là đồ rách nát, các người còn tin nó, có phải các người..." "Đủ rồi!" Mẹ Kiều lạnh mặt cắt ngang lời nói của dì Kiều Tây: "Chí Cường có bệnh thì chữa, dì vu hãm một cô gái như Chu Chu, còn chửi khó nghe như vậy, cũng không thấy thẹn sao?" Quý Chu Chu kinh ngạc nhìn về phía mẹ Kiều, không ngờ bà sẽ giúp mình nói chuyện. Bà là dì ruột của Chí Cường, cũng nói như vậy, chẳng khác nào xác nhận Chí Cường có bệnh. Lần này, hai nhà thân thích cũng cắt đứt. Mẹ Kiều thấy Quý Chu Chu nhìn mình, trấn an cười cười với cô, rồi lạnh mặt nhìn dì Kiều Tây. Cho dù nó là em gái ruột của mình thì thế nào, chưa bao giờ coi người chị này là người, còn hở một tí hố người nhà mình như vậy, loại thân thích này không có cũng được. Trong lòng Quý Chu Chu cảm kích mẹ Kiều một trận, cũng bởi vậy lui một bước: "Bỏ đi, mọi người hiểu là được, việc này tôi nể mặt mẹ Kiều, lười truy cứu." "Tụi mày là đồ rác rưởi! Vu hãm con trai tao! Tụi mày còn là người sao?!" Dì Kiều Tây hiển nhiên hiểu rõ sức mạnh dư luận hơn bọn họ, lúc này đôi mắt đều đỏ, giương nanh múa vuốt giống như người điên. Ngay cả một cái liếc nhìn bà ta Quý Chu Chu cũng không muốn, đang định rời đi thì ở cửa có một người đàn ông đột nhiên kêu một tiếng: "Mẹ!" Trong nháy mắt Dì Kiều Tây giống như tìm được chỗ dựa, khóc lớn kêu to một tiếng con trai. Người đàn ông bước tới đẩy những người khác ra, đỡ bà ta. Quý Chu Chu nhìn thấy mặt người đàn ông, lập tức cười lạnh một tiếng. Mặt người đàn ông này đầy rỗ, còn có vài vết sẹo, màu da vừa đen vừa vàng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi lại lưu manh, trông còn lớn tuổi hơn chú Chu. Loại mặt hàng này, cũng dám nói là hàng quý tới cưới cô? Sau khi Chí Cường nhìn thấy Quý Chu Chu ngẩn người một chút, chớp mắt nhớ ra cô chính là người mà mẹ muốn giới thiệu cho mình, thì lập tức giật giật khóe môi, lửa giận trong lòng giảm hơn phân nửa. Quý Chu Chu nhìn ánh mắt anh ta thì cảm thấy ghê tởm, quay đầu nói với mẹ Kiều: "Nếu không có việc gì, con đi về trước." "Ừ, con về nghỉ ngơi đi." Đôi mắt mẹ Kiều cũng hơi đỏ, chuyện cắt đứt quan hệ với em gái ruột không phải không đau lòng, chỉ là càng đau lòng một cô gái nhỏ như Quý Chu Chu hơn. Bây giờ thấy giải thích lời đồn đãi cũng xong rồi, nên không muốn cô ở chỗ này nữa. Quý Chu Chu quay đầu định đi, người đàn ông ở phía sau hung tợn gọi một tiếng: "Đứng lại!" Quý Chu Chu trợn trắng mắt, không định để ý tới, kết quả anh ta hai ba bước xông tới chặn trước cô, vốn định muốn kéo tay cô. Quý Chu Chu nhíu mày lui về sau một bước, không để anh ta đụng vào mình. "Làm gì?" Quý Chu Chu không kiên nhẫn. Chí Cường che giấu tâm tình đi, nổi giận đùng đùng hỏi: "Cô nói gì với mẹ tôi? Làm mẹ tôi tức giận như vậy?" "Mẹ anh lại không chết, không biết đi hỏi bà ta à." Quý Chu Chu lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta nghẹn một chút, duy trì sự tức giận của mình: "Nói xin lỗi mẹ tôi, chuyện này bỏ qua, nếu không..." "Nếu không thì sao hả." Quý Chu Chu bực bội tới đỉnh. Cô có thể tiếp nhận xấu xí, cũng có thể tiếp nhận nhân phẩm kém, nhưng nếu hai phẩm chất này đồng thời xuất hiện trên một người, mà người đó còn muốn nói chuyện với cô, thì cô cũng chỉ muốn cầm dao chém người. Chí Cường cười lạnh: "Nếu không cô cũng đừng hòng chạy, chúng ta cần phải nói rõ chuyện này, không được tôi sẽ kéo cô về nhà tôi, chúng ta từ từ nói." Đây là muốn cướp người? Đám hàng xóm cũng cảm thấy nhân phẩm này có vấn đề, cũng không đứng bên cạnh nhìn nữa, mà là đến giúp Quý Chu Chu nói chuyện. Kết quả tên đàn ông này thẹn quá hóa giận, trực tiếp cầm cây gậy chặn ở cửa: "Tôi xem ai dám để cô ta đi!" Anh ta làm như vậy, trong lúc nhất thời mọi người cũng không dám động, có người có lòng tốt kéo Quý Chu Chu ra sau một chút, sợ cô bị đả thương. Quý Chu Chu lãnh đạm nhìn anh ta. Trong lúc đang giằng co, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, một bạn nhỏ hào hứng chạy vào: "Đại minh tinh! Có đại minh tinh!" Người trong sân đồng thời sửng sốt, đều nhịn không được ra ngoài nhìn xem. Quý Chu Chu vốn dĩ đang buồn bực, đột nhiên như có cảm giác, giây tiếp theo một đám người vừa trẻ tuổi vừa ổn trọng, nhìn một cái chính là người ưu tú có chức quyền xông vào, còn lại phía sau là vệ sĩ đồ đen. Trận chiến này dọa người trong sân khiếp sợ, cũng dọa người đàn ông đang đứng chặn ở cửa. Trong một mảnh an tĩnh, Quý Chu Chu nhìn thấy Cố Quyện Thư mặc tây trang cất bước đi vào. Khoảng thời gian này anh ở trấn nhỏ với cô, từ trước giờ đều mặc đồ thể thao áo ngắn quần đùi giá bình dân, cô cảm giác mình đã rất lâu rồi không thấy anh mặc nghiêm chỉnh như thế... Sau đó cô cười thành tiếng. Không phải cảm động, mà là thật sự cảm thấy buồn cười, cười giống như xem hài kịch vậy. Quý Chu Chu cười xong mới phát giác không thích hợp, vội banh mặt kìm nén lại. ... Nhưng thật sự cmn quá buồn cười a a a, cũng không phải đóng phim điện ảnh, đảo ngược tình thế như vậy làm gì, không sợ đám người quét hắc trừ tà này xem là người xấu bắt lại sao?!2????????????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương