Khúc Thiên Dao cảm thấy đau đầu khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mẫn Hạo Phong, nhưng Trần Đan Mạn trông rất phấn khích và đong đưa cánh tay của cậu nói: “Thiên Dao, nhìn kìa! Là Mẫn Hạo Phong!”
“Em biết, em cũng không mù.” Khúc Thiên Dao nói thì nói như vậy, nhưng cậu coi như không thấy, trực tiếp đi tìm đạo diễn, đạo diễn nói mấy câu rồi bắt đầu quay phim.
Khúc Thiên Dao quay phim phần lớn là vào buổi sáng, đến buổi trưa gần như đã quay xong, cảnh còn lại phải quay vào buổi tối, Trần Đan Mạn chuẩn bị đồ ăn cho cậu, khi nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn thì ngạc nhiên hỏi: “Đãi ngộ của đoàn phim tốt như vậy?”
“Không phải em nói em không quen ăn đồ ăn của đoàn phim sao?”
Nghe Trần Đan Mạn nói như vậy, Khúc Thiên Dao lại thở dài: “Sau này không cần phiền phức như vậy nữa, mọi người ăn gì em sẽ ăn đó.”
Trần Đan Mạn nghe vậy có chút do dự: “Nhưng cơ thể của em có thể chịu đựng được không… không phải em nói ăn những thứ này sẽ khó chịu sao…”
Khúc Thiên Dao: “…” Nên nói nguyên chủ thật sự được cưng chiều hay nói cô thật mong manh dễ vỡ đây?
“Không chết được đâu.” Khúc Thiên Dao nhanh chóng ăn xong đồ ăn, dọn dẹp xong thì vươn vai: “Em đi vài vòng cho tiêu cơm.”
“Được, nếu em mệt thì nghỉ ngơi một lát đi.” Trần Đan Mạn nói: “Có một cảnh mãi vẫn chưa qua, chắc tối nay sẽ phải ở lại đến khuya, em có muốn về trước không?”
“Không cần, lát nữa em lên xe nghỉ ngơi một chút là được.” Khúc Thiên Dao nói: “Có chuyện gì thì gọi cho em.”
“Được, em có muốn thay quần áo trước không? Dù sao buổi tối cũng phải thay.”
Khúc Thiên Dao nhìn quần áo trên người mình, lắc đầu: “Không cần đâu, cứ để vậy đi.”
Nói xong, cậu để Trần Đan Mạn lại rồi rời đi, nơi này là một phim trường rất lớn bên trong thành phố, đối với Khúc Thiên Dao mà nói, mỗi một nơi ở đây đều mới lạ, cậu sợ đạo diễn sẽ không tìm thấy mình, nên không dám đi quá xa, chỉ đi loanh quanh chỗ này.
“Khúc Thiên Dao.”
Khúc Thiên Dao còn đang thò đầu nhìn xuống giếng, đột nhiên bị hét lên suýt chút nữa té xuống dưới, cậu thở phì phì quay đầu lại trừng mắt nói: “Anh có biết người hù người cũng sẽ chết không!”
“Cậu nhìn như vậy nguy hiểm lắm có biết không?” Mẫn Hạo Phong bước ra khỏi bóng cây, hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản màu sáng, tay áo xắn lên một chút, đeo kính râm, đứng dưới ánh mặt trời như… một kẻ ngốc.
Khúc Thiên Dao nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì vui không nổi: “Anh tới đây làm gì?”
“Thị sát.”
“Anh mới đến đây ngày hôm qua.”
Mẫn Hạo Phong hơi nhướng mày: “Vậy hôm nay tôi không thể tới sao?”
“Có thể, nhưng còn công ty của anh thì sao?” Khúc Thiên Dao nói, “Anh cứ như vậy mà đi?”
Mẫn Hạo Phong cười nói: “Cậu nghĩ vì sao tôi lại trả lương cho cấp dưới?”
“Vậy anh từ từ xem, tôi về trước.” Khúc Thiên Dao nói rồi muốn đi, lại bị Mẫn Hạo Phong đột nhiên kéo lại, cậu đành phải dừng lại: “Lại làm sao nữa?”
“Tôi là tới xem cậu.” Mẫn Hạo Phong nói: “Đến giám sát coi cậu có lười biếng hay không.”
Khúc Thiên Dao rút tay lại, nhàn nhạt nói: “Khúc Thiên Dao lười biếng mới là chuyện bình thường mà nhỉ?”
“Vậy thì không phải” Mẫn Hạo Phong nói: “Khúc Thiên Dao tuy là một tiểu thư nóng tính, nhưng vẫn tận tâm với công việc, chỉ là kỹ năng diễn xuất quá kém.”
“Vậy đã rất thảm rồi đó được không?” Khúc Thiên Dao hai tay chắp sau lưng đi về phía đoàn phim, Mẫn Hạo Phong lập tức đi theo, hắn cũng không nói gì, “Tôi nghe nói khi đó anh đưa vai diễn này cho tôi là bởi vì anh trai tôi đến tìm anh hả?”
“Một tiếng anh này cậu gọi cũng thuận miệng quá nhỉ.” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Đúng vậy, Khúc Thiên Dao vì chuyện này đã tuyệt thực, bởi vậy Thiên Tứ nhường mối làm ăn lớn cho tôi.”
Khúc Thiên Dao nghe lời này rất là ghét bỏ: “Anh đây là thừa nước đục thả câu! Sau này sẽ không còn cơ hội này nữa.”
“Cái này khó nói.” Mẫn Hạo Phong nói: “Nếu cậu làm nghề này, sẽ thường xuyên gặp phải tôi.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy dừng bước chân, nở nụ cười nịnh nọt, kèm theo giọng nói yếu ớt bước đến trước mặt Mẫn Hạo Phong, kéo áo của hắn, giống như một động vật nhỏ đáng thương: “Vậy kim chủ ba ba phải giúp tôi điểm này rồi, chi bằng để tôi diễn nữ chính cho bộ phim tiếp theo đi…”
Mẫn Hạo Phong cong cong mắt, giơ tay sờ lên má Khúc Thiên Dao, hắn còn chưa kịp rút tay lại đã nhìn thấy hàm răng của Khúc Thiên Dao lao thẳng về phía mình, suýt chút nữa đã cắn hắn.
Hai hàm răng trên và dưới va vào nhau phát ra âm thanh, trên mặt Khúc Thiên Dao hiện rõ sự thất vọng: “Khúc gia cũng có công ty riêng đấy được không! Trước đây là vì yêu anh nên mới phải quay phim của anh, bây giờ thì hết rồi.”
“Khúc gia suy cho cùng cũng không làm về mảng này.” Mẫn Hạo Phong nói: “Cậu nên biết, Thiên Tứ mua lại công ty kia là vì cho cậu chơi đúng không? Người đại diện cũng là…”
“Người đại diện cũng là đào từ chỗ anh chứ gì? Tôi biết thì làm sao?” Khúc Thiên Dao nhàn nhã nói, “Dù sao, tôi có thể đi bao xa thì đi, nếu thực sự không làm được thì tôi về làm thư ký cho anh tôi, anh ấy hẳn là rất vui.”
“Cậu không sợ anh ấy nghi ngờ cậu sao?”
“Tôi sẽ nói cho anh ấy biết.” Khúc Thiên Dao nói: “Cũng không thể giấu cả đời được.”
Mẫn Hạo Phong nghe được lời này “Chậc chậc” hai tiếng, có chút tiếc nuối nói: “Vậy chẳng phải tiếc lắm sao? Tôi còn định sẽ thật sự giao nữ chính của bộ phim kế tiếp cho cậu diễn nữa.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy lỗ tai liền dựng lên: “Bộ kế tiếp?”
Thấy đã khơi dậy sự hứng thú của cậu, Mẫn Hạo Phong cười nói: “Tôi tưởng cậu rất thanh cao, không có ý định đi cửa sau.”
“Không phải đã đi rồi sao.” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi cũng không ngu ngốc đến mức cơ hội tới tay còn đánh mất được. Dù sao chỉ là buổi thử vai, tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào.”
Mẫn Hạo Phong hơi nhướng mày, bước tới trước mặt Khúc Thiên Dao.
Khúc Thiên Dao cao 1m76, hơi cao hơn so với những cô gái khác, nhưng khi đối mặt với Mẫn Hạo Phong, cậu vẫn phải ngẩng đầu lên, có thể là do cách trang điểm của cậu hoặc có thể là do góc độ nhìn, Mẫn Hạo Phong bỗng cảm thấy Khúc Thiên Dao nhìn mình có hơi… điềm đạm đáng yêu, rất làm người ta yêu thích.
“Thật ra cậu cũng không cần thử vai.” Mẫn Hạo Phong hơi cúi người, thổi nhẹ vào bên tai Khúc Thiên Dao, “Cửa sau lần trước, tôi còn chưa cẩn thận cảm thụ nữa đấy.”
Khúc Thiên Dao ban đầu còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện làm ăn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cậu mới phát hiện hắn đang nói gì với mình, mặt lập tức đỏ bừng, cậu đấm một quyền vào ngực Mẫn Hạo Phong: “Đồ lưu manh!”
Sức của cậu không hề nhỏ, nhưng trên mặt Mẫn Hạo Phong vẫn nở nụ cười, phản ứng của Khúc Thiên Dao nằm trong dự liệu của hắn nhưng cũng nằm ngoài dự đoán, thấy cậu tức giận bỏ đi, hắn lập tức đi theo: “Tôi nói thật với cậu mà, thực sự không được thì còn có bộ tiếp theo.”
“Anh còn nói nữa thì lần sau sẽ đổi vị trí!”
Lúc này, Mẫn Hạo Phong mới im lặng, tỏ thái độ nghiêm túc: “Thật ra kỹ năng diễn xuất của cậu khá tốt.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy liền khựng lại, nghi ngờ nhìn Mẫn Hạo Phong: “Anh lại muốn bày trò gì nữa?”
Mẫn Hạo Phong hất cằm về phía đoàn làm phim đang quay: “Nữ chính là do đạo diễn chọn, ông ấy đảm bảo với tôi là kỹ năng diễn xuất của cô ấy rất tốt, kết quả là sau khi phim bắt đầu quay thì cô ấy chẳng diễn được gì, chi bằng để cậu diễn.”
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 12
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương