Mặc dù không đến nỗi không thể nói, nhưng lời nói ra chắc chắn sẽ không được hay.
Thế là trong lúc trang điểm, Khúc Thiên Dao bắt đầu tự kiểm điểm, làm một nghệ sĩ, việc tự quản lý bản thân vô cùng quan trọng, đổi lại lúc trước cậu tuyệt đối không làm loại chuyện như vậy, từ lúc xuyên qua tới giờ dường như cậu có hơi buông thả.
Nhưng xiên nướng thực sự rất ngon.
Nhìn thấy Khúc Thiên Dao thở dài, chuyên gia trang điểm không khỏi chêm thêm vài câu, Khúc Thiên Dao cũng chỉ trả lời ngắn gọn, mặc dù lúc này cậu không thể giả giọng được nữa, nhưng giọng nói khàn khàn cũng không thể phân biệt được giới tính, nên nói như vậy cũng không sao.
Nhiều lúc Khúc Thiên Dao rất muốn cảm ơn cái tính không coi ai ra gì của nguyên chủ, bởi vì như vậy đa số mọi người đều có ấn tượng không tốt về cô, nhưng không đến mức để ý, cũng không đi phân biệt giọng nói của cô – Mặc dù người nhà cô và Trần Đan Mạn đã từng hoài nghi.
Nhưng có vẻ như giọng nói của nguyên chủ không khác mấy so với giọng nói khi cậu giả giọng, cậu nói cổ họng mình bị tổn thương, họ thật sự đã tiếp thu.
Điểm này chắc là do hành vi ngỗ ngược, tùy hứng và làm xằng làm bậy của nguyên chủ gây ra..
Nghe nói sáng sớm có một trận mưa nhỏ, mặt đất lúc này ẩm ướt, nhưng không khí lại trong lành, bọn họ đều thực hiện tất cả các cảnh quay buổi sáng ở trong nhà nên không ảnh hưởng nhiều, chờ đến chiều chắc là mọi thứ sẽ khô ráo trở lại.
Khúc Thiên Dao đứng ở bên ngoài hít thở không khí trong lành, cậu đang loay hoay với chiếc điện thoại di động trong tay, đột nhiên có một ly nước ấm đưa đến trước mặt cậu, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy là Lương Gia Hứa: “Trà hoa mộc nhĩ, tốt cho cổ họng.”
Khúc Thiên Dao nhận lấy, cười nói: “Anh đặc biệt mua cho tôi sao?”
“Không.” Lương Gia Hứa nói: “Trong lúc quay phim tôi sẽ pha, tôi chưa uống đâu, cô uống đi.”
“Vậy thì cảm ơn nha.” Khúc Thiên Dao quay người vỗ vỗ Tiểu Ngư đang vui vẻ lướt weibo: “Lấy cho tôi cái ly.”
Lúc này Tiểu Ngư mới phản ứng lại, đáp một tiếng rồi chạy đi lấy ly giấy, rót nước vào xong đưa cho Khúc Thiên Dao: “Chị Dao, mời!”
“Ngoan.” Khúc Thiên Dao mỉm cười nhận lấy ly nước, đem ly nước ấm trả lại cho Lương Gia Hứa, “Cám ơn.”
Nhìn Khúc Thiên Dao uống xong, Lương Gia Hứa gật đầu, dường như đang muốn nói gì đó, ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng thở dài, từ bỏ: “Cô hãy chú ý nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi.” Khúc Thiên Dao vươn vai, sau khi tiễn người đi xa, cậu cụp mắt xuống, tiếp tục chơi puzzle game của mình, khi giao diện hiện lên thông báo qua ải, một hộp giữ nhiệt được đưa tới trước mặt cậu. Cậu ngước mắt lên nhìn, thấy lần này đổi sang một người khác.
Là Mẫn Hạo Phong.
“Sao anh lại đến đây?”
Nhìn thấy Khúc Thiên Dao cau mày, Mẫn Hạo Phong cũng cau mày: “Giọng của cậu bị làm sao vậy?”
“Nóng trong người.” Khúc Thiên Dao nói: “Tối hôm qua tôi đi ăn xiên nướng.”
Mẫn Hạo Phong: “…”
Mẫn Hạo Phong mặc vest, đi giày da, phong cách cầm hộp giữ nhiệt có hơi vi diệu, hắn nhét vào tay Khúc Thiên Dao: “Cầm lấy, cho cậu đó.”
Khúc Thiên Dao nghi hoặc mở ra, bên trong là lê tuyết mộc nhĩ, vẫn còn ấm, cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh mang tới đây à?”
“Bảo đầu bếp làm.” Mẫn Hạo Phong nói: “Ăn nhanh đi.”
“Ồ.” Khúc Thiên Dao hoài nghi trong lòng bắt đầu ăn: “Anh tôi bảo anh đem tới sao?”
“Tôi tự mang tới.” Mẫn Hạo Phong nói: “Trần Đan Mạn nói cổ họng của cậu khó chịu.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy, tầm mắt hướng về Trần Đan Mạn đang đứng ở đằng xa, cô nở một nụ cười mỉm, nụ cười chỉ đọng lại trên môi hơn một giây, sau đó chủ nhân đã bỏ chạy.
Khúc Thiên Dao bảo cô đừng có nhiều chuyện, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhúng tay vào.
Bởi vì bên trên có người còn có tiếng nói hơn cả Khúc Thiên Dao, biểu thị rõ ràng là không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đưa hai người đến với nhau, cô cũng hết cách.
“Từ nay về sau anh đừng để lời chị Mạn nói ở trong lòng.” Khúc Thiên Dao thở dài, “Chị ấy bị anh tôi ép đó.”
“Lương Gia Hứa vừa mới nói gì với cậu?”
Khúc Thiên Dao bị hắn hỏi không đầu không đuôi thì hỏi vặn lại: “Làm sao anh biết anh ta nói chuyện với tôi?”
“Lương Gia Hứa vừa mới nói gì với cậu?”
Mẫn Hạo Phong lại hỏi một lần nữa, Khúc Thiên Dao càng không hiểu nói: “Anh ta cho tôi một ít trà để làm dịu cổ họng.”
Mẫn Hạo Phong mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sau này nếu cậu muốn uống thì nói với tôi.”
“Nói với anh thì sao? Anh chở bằng máy bay qua cho tôi mỗi ngày hả?” Khúc Thiên Dao hờ hững liếc nhìn Mẫn Hạo Phong, thậm chí còn muốn trợn mắt nhìn hắn, “Anh còn chưa nói cho tôi biết sao anh lại đến đây.”
“Tôi đi công tác.” Mẫn Hạo Phong nói: “Tiện đường ghé qua xem thử.”
“Lần đầu tiên tôi thấy ông chủ có tâm như anh.” Khúc Thiên Dao cũng lười dây dưa với Mẫn Hạo Phong coi hắn có thật sự đi công tác hay không, và vì sao đi công tác còn đặc biệt mang thứ này đến cho cậu. Cậu nhanh chóng ăn xong rồi đi xem mọi người quay phim.
Mẫn Hạo Phong cũng không ở lại lâu, chờ đến khi Khúc Thiên Dao kịp phản ứng thì người đã không còn ở đó nữa, cậu thuận miệng hỏi hắn đi lúc nào, sau đó không để ý tới hắn nữa, lúc trở lại khách sạn cậu cũng không có ngạc nhiên khi nhìn thấy ai đó.
Hai người gặp nhau ở cửa, Mẫn Hạo Phong hình như đang chuẩn bị đi ra ngoài, bên cạnh còn có Địa Trung Hải đi theo, khi nói chuyện với hắn, ngũ quan gần như dính sát vào nhau, không biết là đang cười hay đang làm gì đó.
Khúc Thiên Dao thấy hắn đang làm việc cũng không chào hỏi mà đi thẳng về phía thang máy, Mẫn Hạo Phong cũng không nói gì cho đến khi đi ra ngoài lên xe, sau đó mới mò điện thoại gửi tin nhắn.
Khi Khúc Thiên Dao nhìn thấy tin nhắn của Mẫn Hạo Phong đã là nửa tiếng sau đó, cậu vừa vào cửa liền đi tắm, điều này gần như đã trở thành thói quen của cậu. Không phải là bẩn hay gì, chỉ là cậu không quen mặc quần áo phụ nữ, đặc biệt là cảm giác mát mẻ khi mặc váy, cậu cảm thấy cả đời này cậu cũng sẽ không quen nỗi.
“Ở trong phòng đợi tôi, tôi có việc phải làm.”
Mẫn Hạo Phong chủ động thêm WeChat cậu cách đây không lâu, hình như trước đây ngày nào hắn cũng bị nguyên chủ quấy rối nên đã kéo cô vào danh sách đen, nhưng từ sau khi thêm wechat lại, hai người cũng không nhắn với nhau câu nào.
“Có chuyện gì?”
Khúc Thiên Dao trả lời xong liền đi sấy tóc, bộ đồ ngủ này được mua trong lúc đi mua sắm vào lần trước, màu hồng, hơi mỏng, chỉ cần nhìn dáng người là có thể biết được giới tính của cậu. Mọi khi buổi tối có khách đến cậu nhất định sẽ mặc áo khoác hoặc đơn giản là thay quần áo, nhưng Mẫn Hạo Phong là người biết rõ tình hình nên cũng không cần băn khoăn lo lắng nữa.
Sau khi sấy khô tóc, Mẫn Hạo Phong vẫn chưa đến, mà hắn cũng không trả lời tin nhắn, Khúc Thiên Dao ngồi trên ghế sô pha đơn chơi puzzle game trước cảnh đêm, sau khi qua được mấy ải, lại đọc kịch bản một hồi thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Người đến gặp cậu vào lúc này về cơ bản cũng chỉ có Mẫn Hạo Phong, nhưng xét đến đó có thể là Trần Đan Mạn, Tiểu Ngư hoặc ai đó trong đoàn phim, cậu vẫn mặc một chiếc áo khoác mỏng trước khi ra mở cửa, người ngoài cửa thế nhưng lại làm cậu bất ngờ. Cậu hoàn toàn không biết người này, nhưng cậu đã từng gặp qua, cậu vừa mới nhìn thấy hắn ta – cái tên Địa Trung Hải vừa nãy mới nói chuyện với Mẫn Hạo Phong.
Anh ta đến đây làm gì?
“Khúc Thiên Dao?”
Khúc Thiên Dao vẻ mặt thắc mắc, gật đầu: “Có việc gì sao?”
Địa Trung Hải nghe được lời này mặt vui vẻ hẳn lên, hắn tiến lên một bước muốn đi vào, Khúc Thiên Dao lập tức lên tiếng ngăn hắn lại: “Anh làm gì?!”
“Đương nhiên là có việc muốn tìm cô rồi.” Nói xong, Địa Trung Hải nhân lúc Khúc Thiên Dao chưa kịp phản ứng, trực tiếp lách vào trong phòng, Khúc Thiên Dao muốn ngăn cản cũng không kịp, cậu không hiểu, vì sao hắn cao lớn như vậy mà vẫn rất linh hoạt.
“Anh muốn làm gì?” Khúc Thiên Dao cảnh giác hỏi: “Tôi không có quen biết anh mà nhỉ?” Khúc Thiên Dao trong lòng nghi ngờ nhưng lời nói ra như đang lấy lòng đối phương.
“Không sao, tối nay coi như đã biết nhau rồi.”
“Có ý gì?”
“Sắp tới tôi định đầu tư vào một bộ phim truyền hình mới, nữ chính vẫn chưa được quyết định.”
Khúc Thiên Dao gật đầu nói: “Những việc thế này cứ liên hệ với người đại diện của tôi là được.”
“Tôi chẳng phải tới đây trước xem coi cô có thích hợp hay không đấy sao.”
Khúc Thiên Dao rủ mắt xuống, có lẽ cũng hiểu ý của hắn, có chút buồn cười: “Anh biết tôi là ai không?”
“Biết chứ” Địa Trung Hải mỉm cười nói, “Tĩnh Vân của.”
“Tuy không sai…” Khúc Thiên Dao thở dài, đột nhiên lâm vào do dự, theo như ý của hắn, dường như hắn vẫn chưa biết cậu là ai, nếu như nói ra thân phận ở đây, hẳn là có thể ngăn cản hắn, nhưng nếu có thể, cậu thật sự không muốn lôi kéo Khúc gia vào.
Nhưng Địa Trung Hải rõ ràng không có ý định để cậu suy nghĩ, hắn đột nhiên tiến tới nắm lấy tay Khúc Thiên Dao, khiến cậu giật mình, “Tối nay uống với tôi một ly đi.”
Không phải cậu chưa từng gặp phải chuyện như thế này khi mới bước vào giới giải trí, nhưng cậu là người không dễ chọc, vả lại còn từng động tay với người ta, nhưng đường cậu đi vẫn luôn suôn sẻ, công ty cũng coi trọng cậu, cộng thêm người đó chỉ là một đạo diễn nhỏ, xử lý rất dễ dàng.
Nhưng lần này có hơi khó nhằn.
Nếu đối phương dễ nói chuyện thì không sao, muốn cứng rắn cũng chỉ có hai kết quả.
Bây giờ không thể nào phục tùng được, hoặc là trực tiếp để Khúc gia ra mặt, hoặc là đánh người này một trận giống như trước đây, nhưng cuối cùng công ty vẫn phải ra tay xử lý, mà công ty của cậu thì… có Khúc gia làm hậu thuẫn.
Kết quả cho thấy hình như cũng không có gì khác biệt.
Khúc Thiên Dao vừa nghĩ đến chuyện này liền đau đầu, nếu mình là nguyên chủ, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Nhìn thấy Địa Trung Hải đang đến gần với nụ cười trên mặt, Khúc Thiên Dao bỗng nhớ tới lúc hắn và Mẫn Hạo Phong vừa mới gặp hình như cũng như thế này, chỉ là nụ cười của Địa Trung Hải khi đó có vẻ lấy lòng hơn, hiện tại nụ cười của hắn có hơi tục tĩu, tuy cũng không khác nhau là mấy.
Nói không chừng Địa Trung Hải cũng có ý như vậy đối với Mẫn Hạo Phong? Suy cho cùng thì Mẫn Hạo Phong cũng rất điển trai.
Nghĩ đến đây, Khúc Thiên Dao không khỏi bật cười, Địa Trung Hải tưởng rằng cậu đã đồng ý, hắn vui vẻ bổ nhào đến, Khúc Thiên Dao trực tiếp nghiêng người né tránh, cậu thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Tôi lịch sự nhắc nhở trước, tốt nhất anh đừng có làm xằng làm bậy, nếu không thì người thảm nhất chính là anh”.
“Cô bớt hù tôi lại đi!” Địa Trung Hải vồ không trúng người, sắc mặt rất khó coi, tức giận nói: “Đây là địa bàn của tôi, cô có gọi cảnh sát cũng vô dụng! Vương Hưng tôi ở đây đã lâu vậy rồi, chưa từng có người phụ nữ nào tôi muốn ngủ mà ngủ không được!”
Khúc Thiên Dao nghe xong liền thở dài: “Tôi đã cảnh cáo anh trước rồi.”
Vương Hưng nghe vậy chỉ cười khẩy, lại lao về phía Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Dao giơ tay định đấm hắn nhưng bị chặn lại, Vương Hưng dùng động tác kéo cậu lại, suýt chút nữa ngã vào trong ngực hắn. Cậu lập tức định dùng chân đá, nhưng Vương Hưng lại dùng tay chặn cậu lại, dùng sức áp cậu xuống đất.
Lúc này, Khúc Thiên Dao nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì hơi ngu ngốc.
Cậu từng được huấn luyện, có năng lực tự vệ nhất định và có thể đánh bại hầu hết mọi người trong xã hội hiện đại, nhưng cậu vẫn còn quá non để đối mặt với chuyên gia luyện võ, mà Vương Hưng hiển nhiên là kẻ mà cậu không thể đối phó.
“Vương Hưng, anh tốt nhất đừng có làm xằng bậy.” Khúc Thiên Dao hét lên, “Anh có biết tôi là ai không? Con gái út của Khúc gia, cho dù anh không biết tôi thì ít nhất cũng phải biết Khúc Thiên Tứ đúng không? Đó là anh trai tôi!”
Vương Hưng nghe vậy chỉ cười khẩy nói: “Khúc gia không thiếu nhất là tiền, sao lại để con gái đến đây đóng vai nữ hai? Đừng nghĩ rằng đổi cái tên thì coi mình là Khúc Thiên Dao thật. Tôi đã nghe ngóng qua, ông chủ của công ty các cô họ Quan, nghệ sĩ dưới trướng cũng chẳng được mấy người.”
“Đệt!” Khúc Thiên Dao gần như trợn trừng mắt: “Đệt con mẹ mày lúc điều tra không biết người đứng sau là ai sao?”
“Bớt hù lại giùm.” Vương Hưng bắt đầu cởi quần áo, “Giọng của cô chẳng phải là do tối qua ngủ với đàn ông nên bị khàn đó sao? Nghe nói cô được đạo diễn đưa vào đoàn phim nhỉ?”
Nhìn người đàn ông gần như đã cởi xong quần áo, Khúc Thiên Dao không biết nên tuyệt vọng hay nên cười trước sự hiểu lầm đáng chết này.
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 17
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương