Khúc Thiên Dao là một người thân cường thể tráng, cộng thêm bệnh nhẹ có thể dùng thuốc thông thường để giải quyết, cậu rất ít khi đến bệnh viện, cũng không quen với mùi ở đây, một mảng màu trắng xóa đập vào mắt khiến cậu suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.
Hình như mình đã ngất đi…
“Cậu tỉnh rồi à?” Bác sĩ mặc áo khoác trắng mỉm cười bước vào, khi đến bên giường, vẻ mặt trở nên không chắc chắn, giọng điệu cũng có chút ngập ngừng: “Cậu… Khúc…?”
Khúc Thiên Dao nghe thấy xưng hô này, trong lòng trầm xuống, cậu mím môi, trầm mặc hồi lâu mới thở dài, khẽ gật đầu hỏi: “Những người khác… có biết không?”
“Chắc là không biết.” Bác sĩ chậm rãi nói: “Trong lúc khám bệnh tôi mới phát hiện ra, tôi không biết rõ tình trạng của cậu nên không nói ra.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Khúc Thiên Dao thở phào nhẹ nhõm, “Sức khỏe của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ do dự rồi nói: “Tôi không nói cho ai biết về tình trạng của cậu, chỉ nói với họ rằng cậu bị tụt huyết áp nên mới ngất xỉu, dù sao thì chuyện này cũng khá đặc biệt.”
Khúc Thiên Dao trông như sắp khóc nói: “Bác sĩ đừng hù tôi mà, bác sĩ đừng nói là tôi mắc bệnh nan y đấy nhé!”
“Vậy thì không phải” Bác sĩ nói, “Chỉ là cơ thể của cậu rất đặc biệt, mong cậu hãy chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Không phải bệnh nan y, nhưng cần phải chuẩn bị tâm lý?” Khúc Thiên Dao cau mày nói: “Ơ… Tuy không biết cần phải chuẩn bị tâm lý như thế nào, nhưng tôi… tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi…”
“Cậu Khúc, cậu mang thai rồi.”
“Vậy à.” Khúc Thiên Dao theo bản năng đáp lại bác sĩ, chờ khi đại não ý thức được lời bác sĩ nói, trên mặt hiện cậu lên vẻ hoài nghi: “Bác sĩ nói gì cơ?”
“Tôi nói, cậu mang thai rồi.”
“Tôi?” Khúc Thiên Dao không biết nên phản ứng thế nào, trong lúc nhất thời thậm chí còn nghi ngờ đây là một trò đùa nào đó: “Bác sĩ, chắc bác sĩ cũng biết tôi là nam mà đúng không?”
“Tôi đương nhiên biết điều này.” Bác sĩ nói: “Cơ thể của cậu rất đặc biệt, mặc dù cậu là nam nhưng anh vẫn có thể mang thai.”
Sau đó, bác sĩ giải thích ngắn gọn cho Khúc Thiên Dao, để cậu hiểu được đặc điểm cơ thể của mình, và cả… chuyện cậu thực sự đang mang thai.
Khúc Thiên Dao nghe xong liền hiểu ra, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, ngón tay mấp máy hai lần, thế nhưng lại không dám sờ lên bụng.
Có thai? Mình sao?
Nếu nói cha đứa bé là ai thì có lẽ không cần phải suy nghĩ nữa… Dù sao cũng chỉ có một người đàn ông ngủ với cậu mà thôi.
Khúc Thiên Dao nghĩ đến đây lại cảm thấy đau đầu, uổng công cậu còn cảm thấy quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng bình thường trở lại, cậu còn nghĩ không chừng hai người có thể hòa hợp với nhau, kết quả lại xảy ra chuyện này.
“Cậu Khúc?”
“Hả?” Khúc Thiên Dao sửng sốt chốc lát, sau đó ngơ ngác gật đầu, “Biết… tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ nhìn thấy cậu như vậy cũng không nói gì, chỉ khám sơ qua để xác nhận là cậu không có vấn đề gì liền rời đi.
Bác sĩ vừa đi, Trần Đan Mạn cùng Tiểu Ngư liền xông vào, ngồi bên cạnh cậu hỏi han ân cần, làm Khúc Thiên Dao dở khóc dở cười, cậu nói mình mệt rồi sau đó tiễn người đi, Trần Đan Mạn còn dặn dò cậu nhớ gọi điện cho Khúc Thiên Tứ để báo bình an.
Khúc Thiên Dao đồng ý, sau đó cậu gọi điện thoại trước mặt cô, ngay sau đó cậu bị Khúc Thiên Tứ mắng cho một trận, đồng thời còn bảo cậu sau khi trở về sẽ làm kiểm tra thêm lần nữa.
Về chuyện này Khúc Thiên Dao không có lập tức đồng ý, Khúc Thiên Tứ có chút không hài lòng với sự do dự của cậu, nhưng xét thấy cậu vừa mới tỉnh lại, nên cũng không có ép buộc, chỉ nói lát nữa sẽ liên lạc với cậu sau.
Sau khi cúp điện thoại, Khúc Thiên Dao nhìn chằm chằm trần nhà ngơ ra hồi lâu, bất kể là chuyện của hiện tại, hay là chuyện của sau này, trong lòng cậu đều rất mờ mịt.
Cậu quyết tâm nói rõ mọi chuyện với Khúc Thiên Tứ, thế nhưng vào lúc này nếu biết chuyện trong bụng mình có một đứa con, cho dù hắn có thể chấp nhận sự thật rằng mình là nam, nhưng làm sao hắn có thể đối mặt với cơ thể này đây?
Đúng lúc Khúc Thiên Dao đang ngẩn người, ngoài cửa lại có một người khác xuất hiện, động tác của người này rất nhẹ, hắn đứng ở cửa thò đầu vào xem Khúc Thiên Dao không có nghỉ ngơi mới đẩy cửa đi vào.
Khúc Thiên Dao đảo mắt nhìn sang, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót.
Sao cứ phải là người mà cậu không muốn gặp nhất vào lúc này.
Mẫn Hạo Phong vốn muốn rời khỏi tỉnh G, nhưng sau khi nghe tin Khúc Thiên Dao đột nhiên ngất xỉu, hắn liền vội vàng chạy tới, sau khi vào phòng bệnh, còn chưa kịp nói chuyện thì Khúc Thiên Dao đã xoay người nằm lại trên giường, lời từ chối rất rõ ràng.
Song Mẫn Hạo Phong cũng không có ý định rời đi, hắn đi đến bên giường, trực tiếp ngồi xuống, vừa hé miệng, Khúc Thiên Dao liền nhắm mắt lại, kết quả là hai chữ “Thiên Dao” hắn thốt ra bỗng hóa hư vô, “Cậu thế nào rồi?”
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương