Khúc Thiên Dao bị lời nói của Mẫn Hạo Phong suýt chút nữa làm cho nghẹn chết, cậu kinh ngạc nhìn hắn: “Mẫn Hạo Phong, anh… anh có biết mình đang nói cái gì không?”
“Nói tiếng Trung.” Mẫn Hạo Phong nói: “Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu dịch sang ngôn ngữ khác.”
“Anh… anh nghiêm túc đấy à?”
“Đúng”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao hơi co người lại, nở nụ cười ngây thơ vô tội nói: “Anh coi tôi đẹp trai nhường này, đi làm tài xế cho anh chẳng phải là lãng phí sao?”
“Khúc Thiên Dao.” Mẫn Hạo Phong hạ giọng, “Đừng giả ngu với tôi.”
Khúc Thiên Dao rụt cổ lại, trên mặt lộ vẻ ấm ức: “Tôi đã rối lắm rồi, anh đừng thêm phiền phức cho tôi nữa.”
“A Dao, tôi…”
Khúc Thiên Dao giơ tay cắt ngang lời nói tiếp theo của Mẫn Hạo Phong, nhỏ giọng nói: “Coi như tôi cầu xin anh. Tôi hứa với anh, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ cùng anh nói chuyện đàng hoàng có được không?”
“Được.” Mẫn Hạo Phong giơ tay xoa đầu Khúc Thiên Dao, “Nếu cậu có cần gì thì cứ nói với tôi, vòng tay của anh luôn rộng mở với cậu.”
Khúc Thiên Dao vốn định lườm hắn, bỗng cơn buồn nôn ập đến, cậu che miệng lao vào nhà vệ sinh, nôn ra hết những gì vừa ăn vào trong bụng.
Mẫn Hạo Phong: “…”
Khi Khúc Thiên Dao đi ra, cậu thấy Mẫn Hạo Phong vẫn còn ở đó, hắn đang lo lắng hỏi thăm tình hình của mình, kết quả nhìn thấy nỗi oán hận lan tràn khắp người cậu, thậm chí còn không giấu được nụ cười giả tạo ôn hòa trên môi. Khúc Thiên Dao mím môi, xấu hổ gãi đầu nói: “Thật ngại quá, hai ngày nay tôi cảm thấy không được khỏe lắm.”
Nói xong, cậu ngồi lại trên ghế ăn cơm, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Mẫn Hạo Phong.
May mà Mẫn Hạo Phong chỉ ngồi một lúc rồi rời đi, mục đích chính của hắn đến đây là để xem Khúc Thiên Dao có chuyện gì không, thấy cậu còn có thể ăn được thì thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả xét nghiệm DNA mà Khúc Thiên Tứ nhờ người làm nhanh chóng có kết quả, đúng như Khúc Thiên Dao nghĩ, kết quả xét nghiệm DNA mà hắn làm lúc đó không có vấn đề gì, cơ thể hiện tại của cậu quả thực có quan hệ máu mủ với Khúc Thiên Tứ, nói chính xác hơn thì cậu được coi như em trai của Khúc Thiên Tứ, anh trai hắn, kết quả này lập tức khiến Khúc Thiên Tứ do dự.
Khi Khúc Thiên Dao biết chuyện đã là hai ngày sau đó, tuy rằng không thể ra ngoài, nhưng cậu muốn ăn gì có nấy, còn có mạng để coi, cho nên cuộc sống của cậu trải qua rất tốt.
Lúc Khúc Thiên Tứ và Khúc Thiên Ca bước vào cửa, thái độ của cậu rất ôn hòa, có một loại cảm giác như nhìn thấu hồng trần… từ bỏ việc điều trị, thế nhưng Khúc Thiên Dao vốn tưởng rằng mình sẽ bị đuổi ra ngoài, đã nghe thấy đáp án khiến cậu hoàn toàn không ngờ tới từ trong lời nói của Khúc Thiên Tứ.
“Bọn tôi đã liên lạc với cha mẹ và đã nói hết mọi chuyện với họ rồi, hai ngày nữa họ sẽ quay về.” Khúc Thiên Tứ nói, “Cha mẹ có ý muốn giữ cậu ở lại, cho dù sau này A Dao có trở lại thì cậu vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là A Dao, nên chúng tôi có thể sẽ đối xử với cậu không…”
Lời nói của Khúc Thiên Tứ bỗng nghẹn lại, Khúc Thiên Dao lập tức tiếp lời: “Em biết rồi, em không muốn thay thế cô ấy hay bất cứ điều gì khác, mọi người yên tâm đi.”
“Cậu hiểu được thì tốt.” Khúc Thiên Ca giọng ấm áp nói: “Tình huống của cậu tương đối đặc biệt, bọn tôi sẽ nghĩ cách khác để nói với bên ngoài, mấy ngày tới cậu cứ ở trong nhà đi, phòng này là của A Dao, bọn tôi sẽ dọn dẹp một căn phòng khác cho cậu chuyển vào đó ở.”
Khúc Thiên Dao đáp: “Được”, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Khúc Thiên Tứ thấy vậy thì bị dọa, hắn đang định bước tới an ủi thì đột nhiên dừng lại, tay hắn cứng đờ giữa không trung hồi lâu mới đưa tay tới vỗ nhẹ vào vai Khúc Thiên Dao: “Sao vậy? Cậu có chỗ nào không hài lòng sao? Sau này chúng ta là một nhà rồi, nếu cậu…”
Khúc Thiên Dao lắc đầu nói: “Không phải, là em vui quá, em còn tưởng rằng anh sẽ đuổi em đi, huhu…”
Cậu vừa nói vừa ngồi trên giường bật khóc, thấy cậu như vậy, ánh mắt của Khúc Thiên Ca dịu dàng đi rất nhiều: “Nghe nói mấy ngày nay cậu không ăn được gì?”
Khúc Thiên Dao khụt khịt mũi, nuốt xuống nước mắt: “Dạ, sức khỏe của em có vấn đề.”
Khúc Thiên Tứ nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: “Có liên quan đến việc em ngất xỉu hai ngày trước sao?”
“Đúng vậy.” Khúc Thiên Dao nói: “Bác sĩ nói sức khỏe của em bây giờ khá kém, bởi vì mấy ngày quay phim mệt mỏi nên mới như vậy.”
“Hay là chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra đi.” Khúc Thiên Ca nói: “Không phải trước đó đã nói sẽ đến bệnh viện khám sao, mặc dù đã kéo dài hai ngày.”
“Không sao đâu ạ, em không có bệnh.” Khúc Thiên Dao mím môi, thanh âm trầm thấp như đang ngâm nga: “Là do em có thai.”
Khúc Thiên Tứ không biết là không nghe thấy hay là không tin, hỏi: “Cái gì cơ?”
Khúc Thiên Dao bị hỏi vấn đề này mặt liền đỏ lên, ngập ngừng nói: “Bác, bác sĩ, nói nói em… cơ thể của em rất đặc biệt, cho…cho nên… có thể… có thể mang thai…”
Khúc Thiên Ca chết lặng, Khúc Thiên Tứ cũng ngơ ngác.
Bọn họ đã xây dựng tinh thần cho nhau rất lâu rồi mới chấp nhận việc em gái mình đã trở thành em trai, nhưng bây giờ đột nhiên nói với bọn họ, em trai mang thai rồi, họ không biết chuyện nào có tính công kích hơn.
“Em… em…” Khúc Thiên Ca không biết phải làm sao, “Em nói thật hả? Em không phải vì muốn trả thù bọn chị nên mới… mới… mới…”
“Không có.” Khúc Thiên Dao nói: “Đúng là… sự thật…”
Sắc mặt Khúc Thiên Ca thay đổi, cuối cùng lộ ra vẻ mặt dùng một từ khó có thể hình dung được: “Vậy nguyên nhân khiến em hai ngày nay không ngừng nôn mửa là…”
“Bởi vì thai nghén…” Khúc Thiên Dao sờ bụng, “Chính là… em không có khẩu vị.”
Khúc Thiên Tứ do dự một chút, nói: “Trước khi tới đây cậu đã có thai hay là…”
Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Lúc còn ở thế giới đó cơ thể của em vẫn bình thường…”
“Là của Hảo Phong?”
Khúc Thiên Dao: “…” Dễ đoán như vậy sao?
Thấy vành tai Khúc Thiên Dao đỏ bừng, vỗ nhẹ đầu cậu nói: “Bảo sao cậu ta cứ bảo anh đừng làm khó em, hóa ra là vì chuyện này.”
“Không, không phải…” Khúc Thiên Dao vội vàng phủ nhận, “Anh ta không biết… em không có nói với anh ta…”
Khúc Thiên Ca có chút kinh ngạc: “Vì sao lại không nói?”
“Hắn cũng không biết bản thân hắn có thật sự thích em hay không, hơn nữa cũng không biết hắn có chấp nhận hay không.” Khúc Thiên Dao thấp giọng nói: “Vả lại em cũng không biết có nên giữ hay không.”
Khúc Thiên Tứ hỏi: “Chuyện này đối với cơ thể em có tổn hại gì không?”
“Chắc là có.” Khúc Thiên Dao nói: “Bác sĩ nói cơ thể của em như vậy, sinh hay không sinh cũng như nhau, bác sĩ bảo em suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Cho nên em mới không nói cho Hạo Phong à.” Khúc Thiên Ca do dự nói, “Hai đứa… là từ lúc nào… em hiểu mà…”
“Khi mới vừa tới đây.” Khúc Thiên Dao mím môi, ngập ngừng nói: “Chính là cái đêm em không về, hắn cũng không tức giận lắm, lúc đó hắn tưởng em là Khúc Thiên Dao kia, cho nên mới tức giận như vậy.”
Khúc Thiên Dao giải thích ngắn gọn sự việc, sau khi nghe xong, Khúc Thiên Ca “chật” một tiếng, “Con bé đó, em biết sớm muộn gì nó cũng sẽ làm như vậy mà.”
“Một lần là trúng thưởng hả?”
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, Khúc Thiên Dao không biết trăng sao gì, cậu trả lời thế nào đây, thực ra đêm đó bọn họ không chỉ làm một lần.
“Nhưng anh nghĩ tốt hơn là nên nói chuyện này cho cậu ta biết.” Khúc Thiên Tứ cũng biết mình hỏi sai vấn đề, lập tức chuyển chủ đề, “Mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là của Hạo Phong, hắn có quyền được biết, tất nhiên, quyền quyết định vẫn nằm trong tay em, nếu em thực sự không muốn sinh thì hắn cũng không thể làm gì em.”
“Em… em cũng không biết nữa.” Khúc Thiên Dao có chút mờ mịt, “Không biết hắn có chấp nhận chuyện này hay không.”
“Nói không chừng có thể thì sao, chủ yếu là xem coi hắn suy nghĩ về em như thế nào.” Khúc Thiên Ca rủ mắt xuống, “Hạo Phong nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn vướng phải vận đào hoa nào, chắc có lẽ hắn là một người chung thủy đến dọa người kia, nếu đó là người hắn thích, chắc có lẽ dù là tình huống gì thì hắn đều có thể chấp nhận.”
Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Em cũng đâu biết hắn có thích em hay không.”
“Khó nói lắm.” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Thằng nhóc đó quan tâm em là thật, chỉ là không biết hắn quan tâm theo kiểu bạn bè hay là…”
Giọng nói của Mẫn Hạo Phong bỗng lại hiện lên trong đầu cậu, vành tai cậu càng đỏ hơn, hỏi: “Hôm nay hắn… có đến không?”
“Chắc là sẽ đến.” Khúc Thiên Tứ nói: “Ngày đó hắn về, nói hai ngày nữa sẽ tới gặp em. Nếu em muốn, anh có thể nói bóng gió giúp em.”
“Không, không cần đâu ạ.” Khúc Thiên Dao lắc đầu, “Tùy duyên đi.”
“Thôi được, phòng của em anh đã cho người dọn dẹp rồi, có cần gì thì cứ nói với anh một tiếng, Thiên Ca, em đi ra ngoài trước, đừng quấy rầy em nó nghỉ ngơi.”
Khúc Thiên Ca ừm một tiếng, xoa đầu Khúc Thiên Dao: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, cô đi theo Khúc Thiên Tứ rời khỏi phòng, vài giây sau, Khúc Thiên Dao nghe thấy tiếng “Fuck!” vang dội của Khúc Thiên Ca từ xa truyền đến, âm thanh truyền tải cảm xúc của cô đến Khúc Thiên Dao một cách rất sống động, lúc này, Khúc Thiên Dao cảm thấy mình đã lựa chọn đúng khi không đồng thời nói cả hai chuyện cùng với nhau.
Không biết Khúc Thiên Tứ thực sự đã nói bóng gió hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, đêm hôm đó Mẫn Hạo Phong thực sự đã đến, khi ấy Khúc Thiên Dao vẫn đang dọn dẹp phòng.
Nói là dọn dẹp, nhưng thực ra chỉ là thu dọn một số đồ dùng cần thiết, đồ đạc cậu để ở nhà họ Khúc cũng không nhiều, phòng ban đầu đều là đồ của Khúc Thiên Dao nguyên tác, sau này đồ đạc cậu mua phần lớn đều để ở chung cư, còn quần áo thì khi quay phim xong đã kéo về đây luôn.
“A Dao.”
Lúc Mẫn Hạo Phong gọi cậu, Khúc Thiên Dao nhất thời sững sờ, cái ly trong tay cầm không được chặt, suýt chút nữa đã đánh rơi nó, Mẫn Hạo Phong dường như còn chê cậu chưa đủ rối hay sao, hắn từ sau lưng cậu đi tới lấy cái ly trong tay cậu, “Để tôi, muốn uống nước hả?”
Khúc Thiên Dao “Ừm” một tiếng: “Tôi khát…”
Mẫn Hạo Phong đi ra ngoài rót nước cho cậu, Khúc Thiên Dao ngồi trong phòng bất an vặn vẹo cơ thể, nghe thấy Mẫn Hạo Phong quay lại thì giật mình, giống như một con mèo con quá sợ hãi.
“Nước lọc có được không.”
“Có… có thể.” Khúc Thiên Dao nhấp vài ngụm nước, nhẹ nhàng xoay cái ly trong tay, “Bọn họ…”
“Tôi biết.” Mẫn Hạo Phong nói: “Bây giờ cậu đã yên tâm chưa?”
“Vẫn chưa.” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”
“Dạ.” Mẫn Hạo Phong chậm rãi nói: “Em từng nói, chờ chuyện này xử lý xong sẽ nói chuyện tử tế với tôi.”
Khúc Thiên Dao gật đầu: “Mẫn Hạo Phong, anh có thích tôi không?”
“Mới mở đầu đã thẳng thắn như vậy?” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Trước đây tôi chưa từng thích ai, nhưng tôi cảm thấy là tôi thích em, còn em?”
“Anh cảm thấy…” Khúc Thiên Dao sờ mũi, dùng động tác che khóe miệng có chút cong lên, “Tôi… tôi cũng chưa từng thích ai, nhưng có lẽ… có một chút thích anh đi… ”
“Chỉ một chút?”
Mẫn Hạo Phong đột nhiên đưa mặt lại gần, thổi hơi thở vào mặt Khúc Thiên Dao, khiến cậu giật mình, cậu lập tức lùi lại một bước: “Anh, anh trả lời tôi một câu hỏi trước.”
“Được.” Mẫn Hạo Phong nói: “Em nói đi.”
“Có phải dù cho tôi có thế nào thì anh cũng sẽ thích tôi không?”
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 30
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương