Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 49: Chất Vấn
Tiếng quát lớn vang lên đột ngột doạ gã sợ hết hồn. Đến cả Tô Mang đang đứng phía sau cũng giật mình run lên, tức giận trợn mắt lườm anh. Gã to con sửng sốt hồi lâu mới tỉnh táo lại được, ngơ ngác thốt lên: “Chuyển…” Anh chủ Trần lập tức lườm gã doạ nạt. Gã to con tức thì lấy lại tinh thần, lòng thầm thấy sợ hãi. “Cái gì? Ranh con, chính mày va vào bồ tao. Bây giờ còn dám mở mồm hỏi tao nữa hả?” “Ông đây không thiếu chút tiền đó của mày! Bây giờ tao chỉ muốn đập chết mày!” Gã to con dần khôi phục lại khí thế hung hăng. Trương Minh Vũ cười phá lên. Người khác còn khó chứ loại ngu đần như này anh vẫn thừa sức chơi lại! Anh tỏ vẻ giận dữ nói: “Con mẹ nó đừng có nói láo. Anh có chắc ả ta là bồ của anh không?” Gã to con sững sờ, nổi giận quát ầm lên: “Nói nhảm! Không phải bồ của tao thì của ai? Của mày chắc?” Trương Minh Vũ chẳng hề run sợ, bộ dạng như mấy bà bán cá ngoài chợ cãi nhau: “Được thôi, thế cô ta tên gì?” Gã to sửng sốt, vô thức đáp lại: “Trương Thuý Linh”. Anh nhanh miệng hỏi tiếp: “Bao nhiêu?” Thái độ truy hỏi gấp gáp ấy khiến gã to con thấy hoảng loạn lạ thường, cũng sợ mình nói sai. “Hai mươi bảy!” Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: “Tôi không hỏi tuổi”. “Thế là…”, gã to con thấy mờ mịt. Đám người xung quanh đều thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia. Tô Mang bĩu môi khinh bỉ. Người phụ nữ kia cũng dán sát vào người gã to con thì thầm to nhỏ. “Ba mươi hai… à… B!” Gã to con nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nói ra đáp án. Anh chỉ cười lạnh phản bác: “Anh nói láo, rõ ràng là ba mươi hai A!” Gã to con ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Sao… sao mày biết được?" Ánh mắt mọi người lại càng thêm quái dị. Tô Mang cũng cấu mạnh vào phần thịt mềm trước ngực anh. Trương Minh Vũ đau điếng người suýt thì kêu thành tiếng. Anh cố nén đau đớn, lại hỏi thêm một câu: “Cô ta cao bao nhiêu?” Gã to con nghiến răng, nội tâm càng thêm lo lắng. Gã sợ mình bị bại lộ, dứt khoát chém bừa: “Một mét sáu lăm!” “Nặng bao nhiêu?” “Năm mươi kí!” Tốc độ trả lời nhanh như chớp, gần như là thốt ra theo phản xạ. Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên, lại gấp giọng hỏi: “Đại ca của anh là ai?” Gã to con cũng vội vàng đáp lời: “Anh chủ Trần! Ơ…” Vừa mới dứt lời, gã đột nhiên ý thức được có gì đó sai sai, lập tức xấu hổ đỏ cả mặt. “Ồ!” Nghe xong, mọi người đều tỉnh ngộ. Tô Mang và Dịch Thanh Thần cũng nở nụ cười. Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều tập trung lên người anh chủ Trần, trong ánh mắt còn mang theo sự tức giận. “Đồ vô dụng!” Anh chủ Trần quát khẽ một tiếng, ánh mắt cũng tràn đầy lửa giận. Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh, cũng không vội vàng, bình tĩnh chờ đợi. Gã to con rơi vào cơn hoảng loạn, vô thức giơ tay bịt kín miệng, giận dữ nhìn chằm chằm anh. Gã không ngờ anh lại phá kịch bản như vậy! Trương Minh Vũ trêu tức nói: “Thì ra là anh chủ Trần. Không phải anh nói đây là bạn anh à, sao lại thành đàn em rồi?” Anh chủ Trần hung dữ lườm nguýt gã to con rồi mới chậm chạp bước ra. Một lúc lâu sau, anh ta mới tươi cười nói: “Tôi coi đàn em như bạn bè, không được hả?” Tuy lời này rất có lý nhưng đám đông cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Tiếng bàn tán xôn xao lập tức vang lên không ngớt. “Không ngờ quán bar này lại đen tối như vậy! Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi này… Xem là trò chơi trúng thưởng vừa rồi cũng là một âm mưu xấu xa!” “Tôi đã nói rồi mà, lần nào người trúng thưởng cũng là gái đẹp, quả nhiên có âm mưu!” “Sau này tôi không thèm tới đây nữa đâu. Loại quán bar này bên báo công an gô cổ cả đi! Buồn nôn chết mất, may mà tôi không quá đỗi xinh đẹp…” … Nghe thấy tiếng bàn luận không tốt, sắc mặt anh chủ Trần tức thì tối sầm lại. Mặc dù anh ta là ông chủ nhưng kỳ thực cũng chỉ là người phụ trách việc kinh doanh mà thôi. Ông chủ thật sự của quán bar này là anh Hoa! Nếu quán bar này bị huỷ trong tay anh ta… Anh chủ Trần nghĩ tới hậu quả sau này, toàn thân mất khống chế run lẩy bẩy, ánh mắt tràn đầy căm tức. Anh ta lạnh lùng nhìn sang gã to con. Bị ánh mắt này quét tới, gã to con suýt bật khóc, hoảng loạn phân bua: “Đại ca… chuyện này không trách được em đâu! Tất cả là tại thằng ranh con kia… nó quá ranh ma!” “Nếu không bây giờ em đã bắt được hai người họ từ lâu rồi, người đẹp kia cũng đã thuộc về anh…” Gã mới nói đến đây đã hoảng hốt bịt chặt miệng mình. Gã trợn tròn mắt, khiếp sợ tột độ! Trương Minh Vũ cười giòn tan. Đúng là cực phẩm! Sắc mặt anh chủ Trần đã tối sầm tới mức có thể vắt ra nước. Anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, chỉ muốn lập tức đánh chết gã to con kia! Xung quanh vang lên một tràng cười lớn! Sau đó tiếng bàn tán cũng càng thêm vang dội, chủ đề chính là anh chủ Trần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương