Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 57: Gọi Điện Cho Đàn Em
Chuyện… quái gì đang xảy ra? Đây là con người sao? Trong đầu mọi người đồng loạt hiện ra hai câu hỏi này. Đến cả Trương Minh Vũ cũng khó nén nổi kinh ngạc. Sức chiến đấu của Long Tam lại khiến anh phải mở rộng tầm mắt. Thoáng chốc, hơn chục nhân viên đều ngã lăn ra đất, ai nấy đều kêu gào thảm thiết, đau đớn lăn lộn qua lại. Dưới ánh mắt thảng thốt của đám người, Long Tam thản nhiên đi tới bên cạnh anh, cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, chúng ta đi thôi”. Há! Nghe thấy lời này, vô số tiếng hít khí lạnh vang lên! Tất cả mọi người đều sợ ngây người! Cậu… Minh Vũ? Trương Minh Vũ… thực sự có địa vị cao sao? Đáp án này khiến đám người bàng hoàng hoảng hốt, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Nhất là đám người cô gái tóc xanh đều hối hận tới xanh cả ruột! Lâm Diểu lại càng không tin nổi vào mắt mình! Anh lại chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ kéo tay cô ta chạy thẳng tới chiếc Mercedes đang đỗ. Lẩm Diểu vẫn chưa hết kinh ngạc. Bấy giờ, mấy người cô gái tóc xanh mới kịp phản ứng lại. Bọn họ thi nhau lao về phía anh nhanh như tên bắn! “Lâm Diểu! Lâm Diểu, chúng mình sai rồi. Cậu phải giúp chúng mình mới được. Sau này chúng mình còn phải nhờ vào…” Cô gái tóc xanh túm lấy cánh tay Lâm Diểu, hoảng loạn gào lên. Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lẽo của Trương Minh Vũ cắt ngang: “Cút!” Mấy người bên phía cô gái tóc xanh giật mình ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Long Tam, bọn họ đều vô thức run lẩy bẩy. Ánh mắt ấy như sát khí bắn thẳng về phía họ. Anh không thèm để ý tới họ, chỉ chăm chăm dẫn Lâm Diểu đi về phía trước. Giám đốc thấy thế lập tức hoảng sợ, ánh mắt tràn ngập giận dữ nhưng lại chẳng nói nên lời! May mà đám người cô gái tóc xanh vẫn còn ở đây… Ngay khi mấy người Trương Minh Vũ chuẩn bị leo lên xe, bỗng có một đoàn xe sang chạy tới. Chiếc Audi A8 thuần một màu dẫn đầu, ở giữa đoàn xe là một chiếc Bentley vô cùng sang trọng. Thấy vậy, trong mắt giám đốc nổi lên vẻ hưng phấn, không chút do dự xông tới chỗ chiếc Bentley đang đỗ. Ông ta vừa chạy vừa hét lên: “Chúng mày đứng lại ngay cho tao! Không ai được đi đâu hết, ông chủ của bọn tao đến rồi!” Trương Minh Vũ cau mày dừng bước. Sắc mặt cô gái tóc xanh lập tức thay đổi, ánh mắt chợt xẹt qua một tia ác độc. Không để ý tôi à? Anh tưởng anh đi được chắc? Cửa xe Audi nhanh chóng được mở ra. Hơn chục gã vệ sĩ mặc vest đeo kính bước xuống, mặt mày hung tợn, khí thế hùng hổ. Giám đốc khúm núm tiếp đón một người đàn ông trung tiên bước ra khỏi chiếc Bentley. Trương Minh Vũ đánh giá kỹ càng rồi nở nụ cười. Thật trùng hợp. Người vừa tới chẳng phải ai xa lạ gì mà chính là ông chủ của Xe hơi Nguyên Thái, Trịnh Quốc Nguyên. Sau khi ông ta xuống xe, giám đốc cuống quýt ghé vào tai ông ta báo lại mọi chuyện. Trịnh Quốc Nguyên nhìn sang Trương Minh Vũ, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc. Ông ta được đám vệ sĩ và giám đốc hộ tống đi tới trước mặt anh. Trương Minh Vũ cười nói: “Chào ông chủ Trịnh, chúng ta có duyên thật đấy”. Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh đáp: “Gặp cậu à… không gọi là duyên phận, chỉ có thể nói là… cậu xui xẻo”. Nghe thấy thế, mấy người cô gái tóc xanh lập tức hưng phấn hẳn lên, ai cũng cười chế giễu nhìn anh. Để xem các người còn đi được nữa không! Chúng tôi không đi được thì các người cũng phải ở đây chịu tội! Lâm Diểu hoảng loạn, vô thức trốn ra sau lưng Trương Minh Vũ. Khí thế trên người Trịnh Quốc Nguyên… quá khủng bố. Anh nhếch miệng cười: “Sao ông chủ Trịnh lại chắc chắn sẽ giải quyết được tôi vậy?” “Thằng ranh con, hôm nay mày tự chui đầu vào rọ. Mày tưởng mày đi được nữa à?”, Trịnh Quốc Nguyên giễu cợt nói. Ông ta vốn đang đau đầu nghĩ cách bắt thóp của Trương Minh Vũ để cướp quyền làm chủ khách sạn Hồng Thái. Nào ngờ… hôm nay anh lại tự tìm tới cửa! Anh thản nhiên chỉ trích: “Cửa hàng xe hơi của các người làm trò lừa đảo thất đức này mà còn dám nói là tôi tự chui đầu vào rọ hả? Ông không sợ tôi phanh phui chuyện xấu của ông à?” “Ha ha ha!” Trịnh Quốc Nguyên cười phá lên, châm chọc hỏi: “Mày có chứng cứ không?” Anh ngạc nhiên, chợt vỡ lẽ nói: “Thì ra mấy chuyện này đều là ông thầm cho phép. Thảo nào một giám đốc nho nhỏ lại dám kiêu căng ngạo mạn tới vậy”. “Không có căn cứ thì không thể nói lung tung được đâu. Bây giờ là bên mày tông hỏng xe của bọn tao. Mày nghĩ tao sẽ tha cho mày chắc?”, Trịnh Quốc Nguyên đắc ý nói. Anh bật cười hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, vấn đề ở chính xe của các ông đúng không? Bây giờ đưa đi tiệm sửa xe có được tính là chứng cứ không?” Trịnh Quốc Nguyên thoáng cau mày, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Dù có bị hỏng cũng là tại chúng mày làm hỏng”. Anh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Người tông xe không phải bọn tôi. Ai tông thì ông tự tìm người đó mà đòi!” Nghe vậy, ông ta lại càng đắc ý. “Tao biết không phải mày làm, nhưng dù sao chúng mày cũng đi cùng nhau. Trước khi cô ta đền bù xong, mày đừng hòng đi đâu”. “Chỉ là trong lúc không có người quản lý khách sạn, chẳng biết quyền quản lý có bị đẩy vào tay tao không nữa, ha ha ha!” Dứt lời, ông ta điên cuồng cười lớn, ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo. Thì ra là vậy! Bất giờ anh mới hiểu ra, mục tiêu thực sự của đối phương là khách sạn Hồng Thái! Trịnh Quốc Nguyên vẫn chưa ngừng cười: “Này Trương Minh Vũ, mày ngoan ngoãn làm một con chó của nhà họ Lâm không tốt hơn à? Tại sao cứ phải chạy tới trêu ngươi tao hả?” “Tao đoán để nâng đỡ mày lên làm ông chủ của khách sạn Hồng Thái, nhà họ Lâm đã tốn không ít công sức đâu nhỉ?” “Đáng tiếc… nó sắp rơi vào tay tao rồi!” Trương Minh Vũ vẫn bình thản như cũ, cười hỏi: “Một người không có cổ phần vẫn đòi làm ông chủ khách sạn cơ à?” “Mày nói bừa!” Trịnh Quốc Nguyên giận dữ quát ầm lên: “Mày có biết tao đang giữ 30% cổ phần không?” Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Vậy nếu tôi nói cổ phần của ông đã mất hết rồi thì sao?” Anh thầm tính thời gian, chắc mẩm bây giờ Trần Đại Phú đã xử lý xong chuyện cổ phần rồi. Nhưng ông ta lại phá lên cười: “Ha ha ha! Một nhà họ Lâm bé tí cũng dám mơ tưởng đến cổ phần của tao hả? Thế mày có biết cổ phần của tao đứng trên danh nghĩa của ai không?” Mấy người cô gái tóc xanh không ngừng cười giễu cợt. Đúng là bọn họ đã được mở rộng tầm mắt. Không ngờ Trương Minh Vũ lại là ông chủ của khách sạn Hồng Thái. Nhưng cũng chẳng có ích gì. Dù anh có là ông chủ thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng hay là ông chủ cũ mà thôi! Nghĩ tới đây, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ châm chọc. Trương Minh Vũ cũng không hề luống cuống. Anh chậm rãi lấy điện thoại, ung dung gọi tới một số. Điện thoại nhanh chóng được nối máy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương