Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 61: Lâm Kiều Hân Gặp Nguy Hiểm!
Nghe thấy thế, tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Kiều Hân. Cô cau mày, lúc này mới phát hiện ra mánh khoé của đối phương. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải. Tuy không biết anh ta có biết sự thật là gì hay không nhưng cô không ngờ anh ta lại hãm hại mình! Lý Phượng Cầm cũng sững sờ, run rẩy cất giọng hỏi: “Kiều Hân… Rốt cuộc con… con có đến đó không?” Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cũng khoá chặt ánh mắt lên người cô. Cô lạnh giọng nói: “Đúng là con có đến, nhưng lúc con đi vào ông nội đã ngủ rồi. Con chỉ nhìn ông một cái rồi ra ngoài ngay”. “Ai có thể chứng minh được?” Lâm Tuấn Khải nghiến răng chất vấn, vẻ mặt tỏ ra hoài nghi. Dường như anh ta rất khó tiếp nhận được sự thật này! “Tôi…” Lâm Kiều Hân nghẹn họng không biết nói gì. Cô cẩn thận nhớ lại mới phát hiện từ khi mình đi vào, cả biệt thự đều trống không, đến cả dì Vương cũng đi chợ rồi… Trương Minh Vũ híp mắt, nhìn chằm chằm về phía Lâm Tuấn Khải. Lý Tuấn Nhất nói không sai chút nào! Lâm Kiều Hân không giải thích khiến tất cả đều căng thẳng. Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia đắc ý. Lâm Quốc Phong giận dữ đứng bật dậy, lạnh lùng quát: “Kiều Hân, rốt cuộc có phải do cô làm không?” Cô cau mày, lập tức phản bác: “Không phải! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?” Lâm Tuấn Khải cũng vội vàng lên tiếng: “Cô đừng tưởng chúng tôi không biết cô hận ông nội đuổi gia đình cô ra khỏi nhà họ Lâm, không cho cô làm trong tập đoàn Lâm Thị!” Có động cơ giết người rồi! Bốp! Lâm Quốc Long giận dữ đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Kiều Hân, tôi thực sự không ngờ cô có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!” Cô hít một hơi thật mạnh, ánh mắt lạnh như băng. Chỉ dăm ba câu đã chụp mũ lên đầu cô! “Cháu nói rồi, không phải cháu!” Cô không hề bị yếu thế, lạnh giọng hét lên. Lâm Tuấn Khải nhếch miệng cười lạnh. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên đi vào, trên người vẫn còn mặc quần áo và tạp dề dùng để nấu cơm, gương mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng. Sau khi nhận ra người tới là ai, tất cả đều sửng sốt. “Dì Vương? Sao dì lại tới đây?”, Lâm Tuấn Khải trợn tròn mắt, cố ý tỏ ra kinh ngạc. Trương Minh Vũ cười khinh bỉ, diễn kịch giỏi đấy chứ. Dì Vương vừa vào đã lấy ra một chiếc bình, xông thẳng tới chỗ Lâm Kiều Hân. Bà ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhét chiếc bình vào tay cô. Lâm Kiều Hân cau mày, vô thức giơ tay nhận lấy. Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh toát. Chắc chắc chiếc bình này có liên quan đến thuốc độc mà ông cụ Lâm uống phải! Có dấu vân tay rồi! Kế này thật độc! Ngay sau đó, dì Vương lo lắng nói: “Đây là thuốc bổ cô chủ bảo tôi cho ông cụ dùng, tôi mang tới đây luôn. Bây giờ ông chủ có dùng được không? Tình hình ông ấy thế nào rồi?” Dứt lời, bà ta hoảng loạn nhìn sang giường bệnh. Nhưng tất cả mọi người đều ngây ngốc. Thuốc bổ… cho ông cụ Lâm dùng? Lâm Tuấn Khải lập tức bước tới giật lấy chiếc bình trong tay Lâm Kiều Hân. Cô nhíu chặt chân mày, lạnh giọng chất vấn: “Dì Vương, tôi đưa cho dì thứ này lúc nào?” Dì Vương ngơ ngác đáp: “Ơ, không phải hôm qua cô đưa cho tôi đấy à? Hôm nay cô còn tự tay đút thuốc cho ông chủ uống mà. Lúc cô vào phòng còn dặn tôi ra ngoài mua cho ông chủ mấy loại thuốc bổ nữa đấy”. Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng! Ánh mắt của Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều tràn ngập lửa giận điên cuồng. Lâm Kiều Hân vô thức lùi lại về sau, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó sai sai. Nhưng giờ đây… tất cả đều đã muộn màng. Lý Phượng Cầm cũng đờ người lại chỗ lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào… Không thể như vậy được… Kiều Hân, con sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu đúng không?” Trương Minh Vũ nhếch miệng cười châm chọc. Anh cũng không sốt ruột. Dù sao chỉ cần đợi ông cụ Lâm tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ ràng. Bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Liễu Thanh Duyệt mà thôi. Đương nhiên anh rất có lòng tin với chị tư của mình. Lâm Kiều Hân cũng nghĩ vậy, cắn răng gằn giọng nói: “Các người làm vậy là hãm hại tôi! Vu oan tôi! Đợi đến khi ông nội tỉnh lại, chân tướng sẽ được làm rõ!” Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng chúng tôi đều là đồ ngốc à?” “Cô đã dùng tới thuốc độc rồi. Chẳng lẽ cô còn để cho ông nội tỉnh lại lần nữa sao?” “Hiện giờ chiếc bình này đang nằm trong tay tôi, nhân chứng vật chứng đều có cả. Chỉ cần xác minh thứ trong bình này giống với loại độc ông nội trúng phải là được. Chắc chắn là do cô làm!” Nghe anh ta nói thế, Lâm Kiều Hân hốt hoảng lùi lại, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Cô vội vàng suy tư, trong đầu cũng dần hiện lên đáp án. Cô ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Tuấn Khải! “Hừ, mau đi xét nghiệm cái này đi! Nếu thật sự là do cô làm… hừ!” Lâm Quốc Phong vung tay ra lệnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân. Ngay sau đó liền có người ở phía sau đứng ra cầm chiếc bình bỏ ra ngoài. Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, suy nghĩ đã trở nên rõ ràng. Cô gần như xác định được chuyện này là do Lâm Tuấn Khải ra tay. Nhưng cô không thể hiểu được tại sao anh ta lại làm như vậy! Trong lúc mọi người vẫn chưa hết sững sờ, một tràng tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên. Cửa phòng được mở ra, phó viện trưởng Đường Quốc Trung đi vào. Lâm Quốc Phong lại căm hận lườm Lâm Kiều Hân thêm một cái rồi mới cất bước tiến lên, cung kính nói: “Chú Đường, bố cháu…” “Haiz”. Đường Quốc Trung nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tôi đã hiểu bệnh tình của ông ấy như thế nào rồi. Hiện giờ tình hình của ông ấy vô cùng nguy kịch”. “Loại độc này cực kỳ hiếm thấy, có tác hại rất lớn với khối u ác tính trong người ông ấy, làm khối u nhanh chóng khuếch tán hơn”. “Lúc đầu ông cụ vẫn còn bốn ngày để chữa trị, nhưng mà bây giờ… cùng lắm chỉ còn hai tiếng nữa thôi…” Nghe xong, đám người đều giật mình kinh hãi! “Cái gì?” Lâm Quốc Phong trợn trừng mắt, hoảng hốt lùi lại hai bước. Lâm Tuấn Khải cũng vội vàng lao lên đỡ lấy ông ta. Đường Quốc Trung tiếp tục nói: “Nếu trong vòng hai tiếng đồng hồ vẫn không cắt bỏ được khối u…” Tuy ông ấy chưa nói hết câu nhưng tất cả đều hiểu được. Cả phòng bệnh chìm trong sự đau thương, vẻ mặt ai cũng đau đớn xót xa. Đường Quốc Trung thở dài thườn thượt, tức giận trách móc: “Ông Lâm tốt như vậy, rốt cuộc là ai lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế?” “Phó viện trưởng, chúng tôi điều tra ra rồi. Người hạ độc ông nội tôi chính là…” Lâm Tuấn Khải nghiến răng, căm hận chỉ vào Lâm Kiều Hân tố cáo: “Chính là cô ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương