Buổi lễ chào cờ kết thúc, học sinh trở lại phòng học.
“Vân Hề, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, tớ tưởng rằng cậu ta chỉ ỷ mình có dung mạo xinh đẹp nên kiêu ngạo mà thôi, ngoại trừ hot boy thì ai cũng không vừa mắt. Nhưng tớ không ngờ cậu ta còn kéo bè kết phái bắt nạt bạn học… Haizz, lòng người đúng là nguy hiểm, cũng may cậu không bị cậu ta tìm tới gây chuyện….”
Thẩm Vân Hề không nói cho Hà Hủ biết việc mình bị người ta bắt nạt, bây giờ thấy bạn mình lắc đầu cảm thán, cô bèn hỏi: “Cậu biết cậu ta?”
“Biết chứ, dù gì người ta cũng là hoa khôi của trường. Nhưng tớ chưa từng tiếp xúc với cậu ta, trước khi cậu chuyển trường đến đây, tớ thấy cậu ta còn tặng quà cho Thành Ngự. Không phải ngày đặc biệt cũng tặng, tớ nhìn thấy vài lần nên mới nhớ mặt.”
“Thành Ngự… Thành Ngự từng nhận quà của cậu ta sao?”
Hà Hủ lắc đầu, “Mặc dù tớ không thân với Thành Ngự, nhưng tớ thấy cậu ấy đều từ chối, chắc chắn vì không thích cậu ta nên mới không nhận quà.”
“Sao vậy? Cậu ghen rồi hả?????????????????” Hà Hủ huých vai Thẩm Vân Hề, cô nghịch ngợm nháy mắt, “Yên tâm, Thành Ngự chỉ thích cậu!”
“Cậu đừng nói lung tung…”
“Còn không phải à?” Hà Hủ cười hì hì nói tiếp, “Bây giờ cậu ta đã bị ghi vào sổ đen, không có ai quấy rầy cậu và Thành Ngự, đường tình của hai cậu càng thêm bằng phẳng ưm… ưm…”
Thẩm Vân Hề vươn tay bịt miệng Hà Hủ, “Nếu cậu còn nói nữa thì tớ sẽ gọi Trần Tư Duy đến đây nghe cậu nói, ok?”
Hà Hủ trợn to mắt: “……..”
Nhớ tới tiệc tối ngày hôm đó, Thẩm Vân Hề chỉ thuận miệng nhắc đến Trần Tư Duy, nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của bạn mình, chẳng lẽ cô … chó ngáp phải ruồi?
Bình thường Hà Hủ lúc nào cũng phấn khích về việc cô và Thành Ngự quen nhau, thỉnh thoảng cô bạn còn lôi cô ra trêu ghẹo. Bây giờ đến lượt mình đứng ngoài quan sát, cô phát hiện ra mình cũng không nhịn được mà muốn hóng chuyện.
Thẩm Vân Hề thả tay xuống, “Thành thật khai báo, hai cậu có quan hệ gì?”
“Quan hệ gì là quan hệ gì? Tớ và cậu ấy hoàn toàn trong sạch.”
Thẩm Vân Hề không tin, “Vậy tớ đi tìm cậu ấy.”
“Này! Thật mà, bọn tớ thật sự không có gì!” Hà Hủ lắc lắc cánh tay bạn mình, “Chẳng lẽ tớ còn lừa gạt cậu nữa sao?”
Trong ấn tượng của Thẩm Vân Hề thì cô không thấy Hà Hủ và Trần Tư Duy tiếp xúc với nhau. Có khả năng hai người này có gian tình trước khi cô chuyển tới đây.
“Cậu thích Trần Tư Duy?”
Hà Hủ im lặng, một lát sau cô mới trả lời: “Tớ cũng không biết như vậy có gọi là thích hay không.”
“Vậy cậu ta đang theo đuổi cậu?”
Hà Hủ lắc đầu, “Không có.”
“Các cậu biết nhau từ trước à?”
“Không tính … là biết.” Hà Hủ nhất thời bối rối.
“Cậu ta đối với cậu thế nào?”
“Có tốt không…” Thẩm Vân Hề nói được một nửa liền dừng lại.
Trong ấn tượng của cô, Trần Tư Duy là một người đẹp trai lạnh lùng, ít nói nhưng độc mồm độc miệng, một khi đã không vừa ý thì sẽ khiến người khác phải câm nín không nói được lời nào, đặc biệt là luôn không khách khí với Hạng Cần, mặc dù thái độ của cậu ta đối với Thành Ngự có hơn những người khác, nhưng nói chung tính cách vẫn không mấy thay đổi.
Cho nên Thẩm Vân Hề rất tò mò người như Trần Tư Duy nếu thích một người thì thái độ sẽ thay đổi thế nào.
Có lẽ cậu ta và Hà Hủ còn đang trong giai đoạn phát triển, vì thế Thẩm Vân Hề không tiếp tục truy tìm nguồn gốc vấn đề.
Về việc nhà trường thông báo kỷ luật với Hứa Hồng và những người khác, Thẩm Vân Hề chắc chắn Thành Ngự nhúng tay trong việc này, nhưng điều cô tò mò chính là làm thế nào mà Thành Ngự lại có thể tố cáo thành công.
Lúc hỏi Thành Ngự thì cậu nói Hứa Hồng dẫn nhiều nữ sinh đến đánh cô ở nhà vệ sinh, có thể thấy đây không phải lần đầu tiên cô ta làm như vậy. Chắc chắn trước đó cũng từng bắt nạt những nữ sinh khác, hơn nữa không phải lúc nào địa điểm cũng ở nhà vệ sinh, trường học lại gắn nhiều camera như vậy, kiểu gì cũng có lúc “cá lọt lưới”. Cậu đi hỏi thăm vài người, sau đó nhờ Trần Tư Duy kiểm tra hệ thống camera của trường, quả nhiên “thu hoạch” được không ít thứ hay ho…
Thẩm Vân Hề không hiểu: “Làm sao Trần Tư Duy lại xem được camera?”
“Cậu ta rất giỏi về máy tính….”
Thành Ngự còn chưa nói xong mà Thẩm Vân Hề đã khen ngợi: “Trần Tư Duy thật lợi hại.”
Thành Ngự nhìn Thẩm Vân Hề rất lâu, cậu yên lặng không nói gì.
Thẩm Vân Hề biết ý, cô vươn tay ôm Thành Ngự, mặt dán vào lồng ngực ấm áp của cậu, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Cậu lợi hại hơn, cũng vất vả hơn.”
Mặc dù Thành Ngự nói vài ba câu là xong, nhưng Thẩm Vân Hề biết không trường học nào lại muốn công khai vấn đề “bạo lực học đường” đầy mẫn cảm ra bên ngoài. Sự việc còn rắc rối hơn nhiều, mà Thành Ngự của cô chắc hẳn phải phí không ít tâm tư.
Thành Ngự cũng vươn tay ôm Thẩm Vân Hề, giải quyết xong việc này thì trong lòng cậu mới thấy nhẹ nhõm.