Vào ngày thi đại học, mẹ Thành cố ý xin nghỉ hai ngày, dù Thẩm Vân Hề có nói gì thì mẹ Thành vẫn nhất quyết đưa hai người đến điểm thi.
Thành Ngự và Thẩm Vân Hề thi cùng một địa điểm nhưng khác phòng thi, một người phía đông, một người phía tây, bước vào cổng trường là không còn cùng đường.
Tiến vào phòng thi, Thẩm Vân Hề không nghĩ bất cứ thứ gì, kể cả tâm trạng thấp thỏm lo âu cũng không hề tồn tại. Cô ngồi lẳng lặng tại chỗ đợi đến giờ thi, khi tiếng chuông báo bắt đầu thì Thẩm Vân Hề lập tức chuyên chú làm bài thi.
Ba năm mài kiếm, hai ngày này cũng chính là lúc kiểm nghiệm thành quả.
Bài kiểm tra cuối cùng đã xong, cổng trường đông nghịt người, khắp nơi là ánh mắt mong mỏi và trông ngóng của phụ huynh.
Thẩm Vân Hề đã có kinh nghiệm, cô linh hoạt chen chúc trong đám người, rất nhanh đến chỗ giao hẹn với mọi người. Khi nhìn thấy cô chú vẫy tay mỉm cười với mình, không hiểu sao Thẩm Vân Hề lại thấy khóe mắt cay cay, suýt nữa thì cô đã rơi lệ.
Cảm xúc này không phải là buồn bã, cũng không phải là đa sầu đa cảm, có thể nói đây là một loại cảm động, hoặc là một loại trút được gánh nặng.
Thi đại học kết thúc là đến ngày cả lớp tụ họp gặp gỡ.
Thời gian qua do bận rộn việc học rồi áp lực thi cử, Thẩm Vân Hề không giao tiếp nhiều với bạn bè cùng lớp, hơn nữa cô còn thuộc dạng trầm tính, cho nên không quá thân quen với nhiều người.
Bởi vậy Thẩm Vân Hề chỉ yên lặng ngồi một chỗ thưởng thức đồ ăn và nhìn mọi người cười đùa náo nhiệt, thỉnh thoảng cô cũng quay sang nói chuyện với Hà Hủ, khi có người tới mời rượu thì cô mỉm cười nâng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm.
Tất cả mọi người đều thật sự dễ thương.
Sau khi tốt nghiệp, đám nam sinh lập tức không kiêng dè gì nữa, bọn họ khoác vai nhau rồi cùng nhau cạn chén như thể anh em thân thiết, thậm chí còn cùng phối hợp để chuốc rượu thầy chủ nhiệm, ngay đến nữ sinh cũng không chịu buông tha.
Dù sao đây cũng chỉ là rượu hoa quả, ai cũng có thể uống, nếu không thể uống thì nhấp môi là được.
Thành Ngự ngồi ở một bàn khác, khi nhìn thấy Thẩm Vân Hề không từ chối bất cứ người nào, chỉ cần có người mời là cô lập tức uống thì cậu thật sự không yên lòng. Thành Ngự đi qua bàn Thẩm Vân Hề, cậu đang định lấy chén rượu trong tay cô thì bị một nữ sinh ngăn lại.
Thẩm Vân Hề nhìn tình cảnh này, cô hiểu cô bạn muốn tỏ tình.
Thật ra mọi người trong lớp đều đoán được mối quan hệ của Thành Ngự và Thẩm Vân Hề, chẳng qua người trong cuộc chưa công khai nên mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau mà thôi, cũng không ai trong lớp đi mách thầy cô hay là thọc mạch chuyện của bọn họ. Tất nhiên vẫn có nữ sinh cá biệt “âm thầm” dạy dỗ Thẩm Vân Hề trong bóng tối.
Tốt nghiệp, có những người sẵn sàng chia tay, nhưng có những người chỉ muốn tạm biệt quá khứ.
Vì vậy mà Thẩm Vân Hề không ghen, bởi cô cũng được người ta tỏ tình.
Buổi liên hoan bắt đầu sớm nên kết thúc cũng sớm, dù sao cũng là liên hoan tốt nghiệp nên không thể thiếu việc đi hát, thầy chủ nhiệm phải dặn đi dặn lại hát xong thì lập tức giải tán ai về nhà người nấy.
Đêm hè, trên đường phố là tiếng người nói chuyện huyên náo. Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề, lòng bàn tay hai người hơi nhơm nhớp mồ hôi. May mà thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua, xua tan chút oi bức của mùa hè.
Kỳ nghỉ hè rất dài, bọn họ không cần phải dậy sớm mỗi ngày, kết quả thi đại học phải một thời gian nữa mới có. Thành Ngự không biết phải làm gì để khoảng thời gian này nhanh hết, thế là cậu bèn rủ Thẩm Vân Hề đi du lịch.
Tuy nhiên Thẩm Vân Hề đã sớm có ý định đi gặp bố mẹ. Mặc dù bố mẹ nói cuối tuần sẽ về, nhưng một năm không gặp, cô rất muốn gặp bố mẹ mình, cô còn muốn đến thăm quan thành phố nơi bọn họ làm việc hoặc là đi chơi đâu đó.
Với lại nếu cô và Thành Ngự ngang nhiên đi du lịch như thế… chú Thành và cô Thành sẽ nghĩ thế nào?
Thẩm Vân Hề thật sự không làm được.
Đề nghị bị từ chối khiến trong lòng Thành Ngự không được thoải mái.
Mấy tháng vừa rồi là giai đoạn quan trọng để chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên học tập được đặt lên hàng đầu.
Đổ mồ hôi trên trang giấy hay rơi nước mắt trên bài thi là sự lựa chọn của riêng mỗi người.
Còn Thẩm Vân Hề thì tránh cậu như tránh tà, vì thế bọn họ tiếp xúc thân mật càng ít hơn. Cộng thêm việc bố mẹ ở nhà quá bất tiện, bọn họ phải giả vờ để tránh bị phát hiện. Với lại ai cũng biết việc học là quan trọng nên không dám lơ là, dù ở cạnh nhau cũng cực kỳ quy củ, thậm chí quan hệ còn nhạt như lúc ban đầu.
Bây giờ đã kết thúc tháng ngày ăn chay, Thành Ngự nghĩ thôi mà đã ngứa ngáy trong lòng.
Thấy sắp về đến cửa nhà, Thành Ngự kéo Thẩm Vân Hề ra sau một gốc cây to, sau đó tiến sát lại gần cô.
“Cậu muốn làm gì?”
Lưng Thẩm Vân Hề dựa lên thân cây thô ráp, cô nhanh chóng ngửi thấy mùi nguy hiểm khi thấy khuôn mặt Thành Ngự gần mình trong gang tấc. Lâu rồi bọn họ không gần gũi như này, trái tim cô hơi loạn nhịp, cô bối rối muốn đẩy cậu ra.
Nhưng mà Thành Ngự lại không nhúc nhích tí nào.
“Hề Hề phải bồi thường cho tớ.” Môi Thành Ngự ngày càng tiến gần Thẩm Vân Hề, hơi thở nóng rực của thiếu niên khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô chưa từng nói không đi du lịch thì phải bồi thường, người này rõ ràng đang viện cớ!
Thẩm Vân Hề há mồm định giải thích, không ngờ môi cô đã bị người ta phong ấn ngay sau đó.
Đầu lưỡi Thành Ngự linh hoạt cạy mở hàm răng Thẩm Vân Hề, lưỡi cậu cuốn lưỡi cô. Chỉ trong chốc lát mà cả người Thẩm Vân Hề đã mềm nhũn, hai tay cô vô thức ôm cổ cậu giống như là đang đáp lại.
Thành Ngự khẽ cười, lồng ngực nam tính dính sát vào bầu vú mềm mại của thiếu nữ…
Thẩm Vân Hề cũng rất nhớ cậu.