Say Mê Vị Ngọt
Chương 8: Bánh bông lan dâu tây (2)
Edit: Tiểu Manh
____________________
Đó là miếng bánh được cắt thành hình tam giác, phần dưới được bọc giấy bạc, hai miếng bánh bông lan mềm mịn xếp chồng dính sát nhau, kẹp kem tươi màu trắng và bơ ở giữa, còn thêm một nửa quả dâu tây bên trên, đỏ tươi căng mọng, trông cực kỳ hấp dẫn.
Đới Xảo Xảo không nhịn được nuốt nước miếng.
Lục Thất hoàn hồn lại, phát hiện em ấy đang trực tiếp nhìn chằm chằm bánh bông lan dâu tây, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Hiện tại, đây là món bánh thương hiệu trong tiệm đấy, bánh bông lan dâu tây cắt miếng, con gái nhất định sẽ thích."
"Vậy em cũng muốn một phần bánh bông lan dâu tây." Đới Xảo Xảo không chút do dự nói.
"Được." Lục Thất cười cầm một hộp giấy ở trên tủ, dùng kẹp cẩn thận lấy một cái bánh bông lan dâu tây, bỏ vào trong hộp giấy, đóng hộp lại, "Thế em còn cần đồ ngọt nào khác nữa không?"
Đới Xảo Xảo nhìn chằm chằm bánh quy được đặt trên tủ kính, do dự một lúc, mới quyết định: "Em còn muốn một phần bánh quy chocolate."
Nếu không phải ví tiền không cho phép, cô ấy thật sự muốn mua một phần bánh quy của tất cả các vị trong tiệm để ăn thử, đáng tiếc chi phí sinh hoạt có hạn, mua một phần bánh quy chocolate đã rất xa xỉ rồi, chứ đừng nói đến lại mua thêm hai phần.
Đồ ngọt của tiệm bánh này ăn ngon thật đấy, nhưng mà hơi mắc.
Món rẻ nhất là bánh quy nguyên vị, 20 tệ một phần, một phần 10 cái, tương đương 2 tệ một cái, khá ổn. Còn bánh quy chocolate và bánh quy phô mai thì khác hẳn, tận 50 tệ một phần, tính ra là 5 tệ một cái.
Mức giá này có lẽ không thành vấn đề gì với người đi làm có nguồn thu nhập ổn định, nhưng mà đối với học sinh giống như Đới Xảo Xảo thì đã xem như là hàng xa xỉ.
"Được, chị đóng gói cho em rồi nhé. Tổng cộng 65 tệ." Lục Thất đưa túi giấy đựng đồ ngọt cho Đới Xảo Xảo, mỉm cười nói.
Đới Xảo Xảo vui vẻ nhận túi giấy, nhìn Lỗ Hân Đồng bên cạnh còn đang do dự: "Đồng Đồng, cậu không mua chút gì mang về ăn à?"
"Ừm......" Lỗ Hân Đồng nhìn bảng giá dán trước tủ kính, hơi do dự, "Tớ không muốn ăn gì cả......"
Giá cả trong tiệm này thật sự không rẻ, nếu thật sự vô cùng ăn ngon thì không nói, chỉ sợ Đới Xảo Xảo nói quá, trên thực tế bánh quy cũng không ăn ngon như cậu ấy nói thì sao. Nếu bỏ ra nhiều tiền mua về, chẳng phải là sẽ xót tiền muốn chết?
"Tin tớ đi, thật sự ăn rất ngon!" Đới Xảo Xảo không thấy vẻ nghi ngờ trong mắt bạn tốt, nhiệt tình nói, "Nếu không chọn được thì mua bánh quy nguyên vị tớ ăn ngày hôm qua nhé, vừa thơm ngon vừa giòn rụm, siêu ăn ngon đấy."
Lỗ Hân Đồng nhìn giá bánh quy nguyên vị, phát hiện nó là đồ ngọt rẻ nhất trong tiệm, gật đầu nói: "Vậy được, em muốn một phần bánh quy nguyên vị ạ."
"Được." Lục Thất nhanh nhẹn kẹp mười cái bánh quy nguyên vị, cất vào túi giấy, đưa cho Lỗ Hân Đồng, "Tổng cộng 20 tệ."
Lỗ Hân Đồng lấy một tờ hai mươi tệ được gấp gọn gàng trong ví tiền ra, đặt trên quầy, nhận túi giấy đựng bánh quy, nói với Đới Xảo Xảo: "Sắp không có thời gian ăn cơm, tụi mình nhanh đi thôi."
"Ừm!" Đới Xảo Xảo gật đầu, "Vậy chị chủ tiệm, tụi em đi trước nhé!"
Lục Thất cười nói: "Cảm ơn tụi em đã ủng hộ chị, hoan nghênh lần sau quay lại nhé."
Sau khi chờ hai cô gái rời khỏi, Mạnh Nghiêu mới ung dung bước ra từ sau lưng Lục Thất, vẻ mặt khó chịu nói: "Nhân loại kiến thức nông cạn, dám nhéo mặt tôi."
"Được rồi!" Lục Thất sờ đầu cậu bé, vui vẻ nói, "Ít ra chúng ta đã thành công hoàn thành đơn hàng đầu tiên! Đừng có không vui như vậy."
"Mới kiếm được 100 tệ mà thôi, có gì đáng mừng đâu cơ chứ." Mạnh Nghiêu cười khẩy, nói.
"Em nói mới kiếm được 100 tệ mà thôi là có ý gì đây? 100 tệ đối với chị mà nói đã rất nhiều được chứ?" Lục Thất tức giận nói, trừng mắt nhìn Mạnh Nghiêu, cầm tờ tiền nắm chặt trong tay bỏ vào máy tính tiền, quay đầu không hề nhìn cậu bé.
Là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cô hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc hơn bất kỳ ai. Không có tiền, cô không được đi học, không ăn nổi cơm, thậm chí phải ăn ngủ ngoài đường.
Đối với người thường mà nói, 100 tệ có thể thật sự không phải là số tiền lớn, nhưng mà đối với cô, đã là tiền ăn mấy ngày.
Câu nói khinh thường này của Mạnh Nghiêu thật sự chọc cô tức giận.
Ma Vương thấy bà xã tức giận, áy náy xoa chóp mũi, cố gắng suy nghĩ kỹ xem mình đã nói sai điều gì.
100 tệ thật sự không nhiều.
Anh nói vậy chỉ là muốn nói rõ rằng sau này Lục Thất sẽ kiếm được rất nhiều tiền, không cần phải vui vẻ quá sớm vì số tiền nhỏ như vậy, nếu không chờ thời điểm kiếm được nhiều tiền, chẳng phải sẽ vui vẻ đến mức ngất xỉu à?
Có thể là cách diễn đạt của anh đã sai.
Mạnh Nghiêu cau mày, lén nhìn một bên mặt của Lục Thất, trong lòng có chút chột dạ.
Nên dỗ dành bà xã như thế nào mới được đây?
Cô thích tiền như vậy, cứ trực tiếp cho cô tiền được không nhỉ?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, đã lập tức bị anh gạch bỏ.
Tuy rằng Lục Thất thích tiền, nhưng cô cũng rất khí phách. Sở dĩ cô chậm chạp không tìm được việc làm là bởi vì cô xinh đẹp, thời điểm phỏng vấn đã bị người phỏng vấn quấy rối tình dục nhiều lần, nhưng lại rất chính trực, cho dù đã kẹt tiền đến mức sắp nhịn đói, nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn sẽ nói lời lẽ nghiêm khắc từ chối quy tắc ngầm trong nơi làm việc, hoàn toàn không có ý định muốn bán rẻ bản thân để đổi lấy công việc.
Một cô gái kiên cường như vậy, nếu trực tiếp đưa tiền cho cô thì cô sẽ càng tức giận hơn đúng không?
Mạnh Nghiêu đau khổ suy nghĩ cách dỗ dành vợ, không chú ý đến lại có một vị khách hàng bước vào tiệm......
____________________
Đó là miếng bánh được cắt thành hình tam giác, phần dưới được bọc giấy bạc, hai miếng bánh bông lan mềm mịn xếp chồng dính sát nhau, kẹp kem tươi màu trắng và bơ ở giữa, còn thêm một nửa quả dâu tây bên trên, đỏ tươi căng mọng, trông cực kỳ hấp dẫn.
Đới Xảo Xảo không nhịn được nuốt nước miếng.
Lục Thất hoàn hồn lại, phát hiện em ấy đang trực tiếp nhìn chằm chằm bánh bông lan dâu tây, vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Hiện tại, đây là món bánh thương hiệu trong tiệm đấy, bánh bông lan dâu tây cắt miếng, con gái nhất định sẽ thích."
"Vậy em cũng muốn một phần bánh bông lan dâu tây." Đới Xảo Xảo không chút do dự nói.
"Được." Lục Thất cười cầm một hộp giấy ở trên tủ, dùng kẹp cẩn thận lấy một cái bánh bông lan dâu tây, bỏ vào trong hộp giấy, đóng hộp lại, "Thế em còn cần đồ ngọt nào khác nữa không?"
Đới Xảo Xảo nhìn chằm chằm bánh quy được đặt trên tủ kính, do dự một lúc, mới quyết định: "Em còn muốn một phần bánh quy chocolate."
Nếu không phải ví tiền không cho phép, cô ấy thật sự muốn mua một phần bánh quy của tất cả các vị trong tiệm để ăn thử, đáng tiếc chi phí sinh hoạt có hạn, mua một phần bánh quy chocolate đã rất xa xỉ rồi, chứ đừng nói đến lại mua thêm hai phần.
Đồ ngọt của tiệm bánh này ăn ngon thật đấy, nhưng mà hơi mắc.
Món rẻ nhất là bánh quy nguyên vị, 20 tệ một phần, một phần 10 cái, tương đương 2 tệ một cái, khá ổn. Còn bánh quy chocolate và bánh quy phô mai thì khác hẳn, tận 50 tệ một phần, tính ra là 5 tệ một cái.
Mức giá này có lẽ không thành vấn đề gì với người đi làm có nguồn thu nhập ổn định, nhưng mà đối với học sinh giống như Đới Xảo Xảo thì đã xem như là hàng xa xỉ.
"Được, chị đóng gói cho em rồi nhé. Tổng cộng 65 tệ." Lục Thất đưa túi giấy đựng đồ ngọt cho Đới Xảo Xảo, mỉm cười nói.
Đới Xảo Xảo vui vẻ nhận túi giấy, nhìn Lỗ Hân Đồng bên cạnh còn đang do dự: "Đồng Đồng, cậu không mua chút gì mang về ăn à?"
"Ừm......" Lỗ Hân Đồng nhìn bảng giá dán trước tủ kính, hơi do dự, "Tớ không muốn ăn gì cả......"
Giá cả trong tiệm này thật sự không rẻ, nếu thật sự vô cùng ăn ngon thì không nói, chỉ sợ Đới Xảo Xảo nói quá, trên thực tế bánh quy cũng không ăn ngon như cậu ấy nói thì sao. Nếu bỏ ra nhiều tiền mua về, chẳng phải là sẽ xót tiền muốn chết?
"Tin tớ đi, thật sự ăn rất ngon!" Đới Xảo Xảo không thấy vẻ nghi ngờ trong mắt bạn tốt, nhiệt tình nói, "Nếu không chọn được thì mua bánh quy nguyên vị tớ ăn ngày hôm qua nhé, vừa thơm ngon vừa giòn rụm, siêu ăn ngon đấy."
Lỗ Hân Đồng nhìn giá bánh quy nguyên vị, phát hiện nó là đồ ngọt rẻ nhất trong tiệm, gật đầu nói: "Vậy được, em muốn một phần bánh quy nguyên vị ạ."
"Được." Lục Thất nhanh nhẹn kẹp mười cái bánh quy nguyên vị, cất vào túi giấy, đưa cho Lỗ Hân Đồng, "Tổng cộng 20 tệ."
Lỗ Hân Đồng lấy một tờ hai mươi tệ được gấp gọn gàng trong ví tiền ra, đặt trên quầy, nhận túi giấy đựng bánh quy, nói với Đới Xảo Xảo: "Sắp không có thời gian ăn cơm, tụi mình nhanh đi thôi."
"Ừm!" Đới Xảo Xảo gật đầu, "Vậy chị chủ tiệm, tụi em đi trước nhé!"
Lục Thất cười nói: "Cảm ơn tụi em đã ủng hộ chị, hoan nghênh lần sau quay lại nhé."
Sau khi chờ hai cô gái rời khỏi, Mạnh Nghiêu mới ung dung bước ra từ sau lưng Lục Thất, vẻ mặt khó chịu nói: "Nhân loại kiến thức nông cạn, dám nhéo mặt tôi."
"Được rồi!" Lục Thất sờ đầu cậu bé, vui vẻ nói, "Ít ra chúng ta đã thành công hoàn thành đơn hàng đầu tiên! Đừng có không vui như vậy."
"Mới kiếm được 100 tệ mà thôi, có gì đáng mừng đâu cơ chứ." Mạnh Nghiêu cười khẩy, nói.
"Em nói mới kiếm được 100 tệ mà thôi là có ý gì đây? 100 tệ đối với chị mà nói đã rất nhiều được chứ?" Lục Thất tức giận nói, trừng mắt nhìn Mạnh Nghiêu, cầm tờ tiền nắm chặt trong tay bỏ vào máy tính tiền, quay đầu không hề nhìn cậu bé.
Là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cô hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc hơn bất kỳ ai. Không có tiền, cô không được đi học, không ăn nổi cơm, thậm chí phải ăn ngủ ngoài đường.
Đối với người thường mà nói, 100 tệ có thể thật sự không phải là số tiền lớn, nhưng mà đối với cô, đã là tiền ăn mấy ngày.
Câu nói khinh thường này của Mạnh Nghiêu thật sự chọc cô tức giận.
Ma Vương thấy bà xã tức giận, áy náy xoa chóp mũi, cố gắng suy nghĩ kỹ xem mình đã nói sai điều gì.
100 tệ thật sự không nhiều.
Anh nói vậy chỉ là muốn nói rõ rằng sau này Lục Thất sẽ kiếm được rất nhiều tiền, không cần phải vui vẻ quá sớm vì số tiền nhỏ như vậy, nếu không chờ thời điểm kiếm được nhiều tiền, chẳng phải sẽ vui vẻ đến mức ngất xỉu à?
Có thể là cách diễn đạt của anh đã sai.
Mạnh Nghiêu cau mày, lén nhìn một bên mặt của Lục Thất, trong lòng có chút chột dạ.
Nên dỗ dành bà xã như thế nào mới được đây?
Cô thích tiền như vậy, cứ trực tiếp cho cô tiền được không nhỉ?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, đã lập tức bị anh gạch bỏ.
Tuy rằng Lục Thất thích tiền, nhưng cô cũng rất khí phách. Sở dĩ cô chậm chạp không tìm được việc làm là bởi vì cô xinh đẹp, thời điểm phỏng vấn đã bị người phỏng vấn quấy rối tình dục nhiều lần, nhưng lại rất chính trực, cho dù đã kẹt tiền đến mức sắp nhịn đói, nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn sẽ nói lời lẽ nghiêm khắc từ chối quy tắc ngầm trong nơi làm việc, hoàn toàn không có ý định muốn bán rẻ bản thân để đổi lấy công việc.
Một cô gái kiên cường như vậy, nếu trực tiếp đưa tiền cho cô thì cô sẽ càng tức giận hơn đúng không?
Mạnh Nghiêu đau khổ suy nghĩ cách dỗ dành vợ, không chú ý đến lại có một vị khách hàng bước vào tiệm......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương