Say Mộng Giang Sơn
Chương 13: Hai huynh đệ ngồi trên tường
- Trẫm muốn sống đấy. Võ hậu trầm giọng quát, tiểu cung nữ ném thương liền bay người phóng ra ngoài. Tốc độ nhanh không chậm kém thích khách, thân hình lóe lên hai cái, cô đã xuất hiện ở chỗ thích khách trúng thương. Trên dọc đường cô đã bắt lấy mãnh thương mà thích khách trở tay ném lại, nhanh nhẹn bay tới tiếp tục đuổi theo thích khách. Một tiểu cung nữ khác vẫn lui về phía sau Võ hậu, ấn lên cán quạt ở tay một cái. “Xoảng” một tiếng, mũi thương nhọn hoắt đã tra vào cán quạt. Sứ mạng của cô là bảo vệ an toàn của Võ hậu, nếu Võ hậu bị đâm, cho dù cửu tộc của thích khách bị diệt, cũng không thể làm nên chuyện gì. Cho nên hai thị vệ phụ trách hộ vệ Võ hậu trước giờ không cùng lúc rời khỏi Võ hậu. Binh tào tham quân sự Ô Hữu Đạo đang trực đêm đó nghiêng ngả chạy tới, chưa tới một trượng liền “phịch phịch” một tiếng tê liệt quỳ xuống đất. Cái đầu nặng nề dập xuống, nơp nớp lo sợ nói: - Thần hộ giá chậm! Thái hậu thứ tội! Lúc này lông chim bay lượn đầy trời tung bay như tuyết trắng, xoay múa lên. Võ Tắc Thiên không có liếc nhìn y, chỉ hỏi Thượng Quan Uyển Nhi: - Tối nay nhất vệ nào trực cấm cung? Người nào thống quân? Thượng Quan Uyển Nhi hạ thấp người nói: - Vũ lâm hữu trung lang tướng Vương Như Phong! - Toàn bộ quân tốt hữu vệ trực tối đày đi biên ải Doanh Châu. Từ Vương Như Phong trở xuống, toàn bộ tướng tá tống vào tù tra xét. Vũ lâm vệ đại tướng quân Tuyền Hiến Thành ngày mai ở điện Hàm Nguyên gặp trẫm! Chuyện này không được truyền ra ngoài, ai dám làm loạn cắt lưỡi, giết không tha! Võ Tắc Thiên căn dặn xong, liền phẩy tay áo bỏ đi. Võ công của thích khách rất cao minh, đặc biệt là thân pháp mơ hồ quỷ mị khiến người ta kinh hãi. Hơn nữa hoàng cung đại nội được cảnh giới nghiêm mật nhất ở trong cung, bởi vìhoàng cung đại nội chính là nơi ở của Đế hậu, là nơi duy nhất họ có thể bỏ mặt nạ thả lỏng nghĩ nơi. Ai mà bố trí trọng binh khắp nơi từng ngọn cây cọng cỏ trong nhà mình chứ. Ngoài chặt trong lỏng, phòng ngự chủ yếu của hoàng cung bố trí ở bên ngoài. Đế cung chín tầng lớp, cung điện cao chọc trời, nội ngoại cung tương trong vòng trăm trượng không có một gốc cây, cả ngọn cỏ nào. Người không phải chim, làm sao vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng trống trải mà không bị người ta phát hiện chứ? Bao bọc bên ngoài hoàng thành ba bước một trạm năm bước một gác, đều là thị vệ đại nội tinh minh can luyện, thích khách làm sao có thể không chút tiếng động mà qua được? Thích khách có thể ở trước mặt bà quát tháo không xem ai ra gì. Càng lạ là, y làm thế nào có thể xuất hiện trước mặt bà? Giải thích duy nhất chỉ có một, trong cung có người tiếp ứng! Giây khắc Võ Tắc Thiên gần như bị đâm, thì nghĩ tới vấn đề này: Tuy mấy vị chư vương Lý Đường đã chết hết, nhưng còn có người tâm tà thì chưa chết! Lúc nãy thích khách đâm đến, trong mắt Uyển nhi đáng sợ nhất không phải là lưỡi kiếm, mà là người cầm kiếm. Có nghĩa là trong mắt Đế hậu đáng sợ nhất không phải là thích khách đó mà là người khống chế thích khách đó. Võ hậu ngậm nụ cười lạnh, sát khí dần dần tràn đầy nhập vào chân mày cong dài. Binh tào tham quân sự Ô Hữu Đạo quỳ trong “hoa tuyết” bay đầy trời, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có nhìn y, chỉ phất tay áo một cái, giống như đám mây trắng từ từ mà đi. Hai tên giáp sĩ đi tới, cánh tay to nặng nề đặt lên vai y! Thiên hậu giận dữ, một trận máu tươi tanh hôi sắp bắt đầu. *** Thành Lạc Dương giống như bàn cờ lớn ngay ngắn chỉnh tề. Lạc Thủy chính là đường ranh giới phân chia trong bàn cờ, chia thành Lạc Dương thành hai phần. Hai bên bờ sông đều là dọc ngang thẳng tắp, mỗi một đường phố chính là đường kẻ trên bàn cờ. Mỗi một phường chính là ô vuông trên bàn cờ. Người trong trong phường này chính là quân cờ trong bàn cờ này. Cung thành và hoàng thành thuộc phía bắc Lạc Thủy. Phía bắc Lạc Thủy ngoại trừ hoàng cung còn có 28 phường, một chợ bắc. Phía nam Lạc Thủy lại có 81 phường và 1 chợ tây, 1 chợ nam. Đường lớn hẻm nhỏ tung hoành ở giữa 109 phường, giao thông tiện lợi. Ngoại trừ Lạc Thủy xuyên qua thành Lạc Dương, giữa phường thị cũng là sông ngòi đan xen, giao thông thủy bộ rất tiện lợi. Thành Lạc Dương tuy nơi nơi là hình dạng một bàn cờ, nhưng bên trong tự có Càn Khôn. Trong này có tòa lầu “Thiên đường” cao nhất thiên hạ, tòa lầu “Minh đường” cao thứ hai thiên hạ. có thể ngồi ở đây mà thấy được hơn mười tượng phật thật lớn bé như ngón tay út được xây dựng bên trong “ Thiên Đường “ , cũng là tòa có tượng phật trong thành thị lớn nhất. Nơi này có cực lớn, có đồ sộ, có hoa lệ, đương nhiên cũng có đẹp đẽ, tinh xảo và lung linh. Ví dụ như gốc cây cổ thụ quạ ngủ, cầu nhỏ nước chảy, còn có hộ gia. Nơi Dương Phàm ẩn thân chính là có cây có quạ, có cầu, có nước, còn có con người. Trên nước thậm chí còn có một guồng nước gần hồ nước tinh khiết có thể thưởng thức Tiếng nước róc rách chảy xuôi dòng, guồng nước lật qua, phát ra âm thanh rầm rập, cứ nằm phục dưới bóng cây trên tường có thể nhìn tất cả người đi đường qua lại trêncác đường lớn ngỏ nhỏ, còn người khác đừng mơ nhìn thấy được hắn. Tiếng nước chảy đều đều rầm rập, ở đây nói chuyện thế nào cũng không sợ người ta nghe thấy. Tối nay, Dương Phàm và Mã Kiều ra ngoài ăn trộm. Mã Kiều là một phường đinh, thu nhập của phường đinh kỳ thực rất ít ỏi. Cho nên gã ban ngày giúp đỡ Võ Hầu duy trì trị an trong phường, tối lại lắc người một cái biến thành một tiểu tặc, trốn Võ Hầu trộm đồ trong phường. Gã trộm đồ cũng không phải là tham lam, không phải ngày nào cũng đi ăn trộm và cũng không trộm đồ vật đáng giá. Cho nên tuy án trộm liên tiếp nhưng Võ Hầu cũng không quan tâm,cùng lắm láng giềng chỉ là đứng ở cửa chửi mắng mấy tiếng rồi thôi. Kéo Dương Phàm nhập bọn hoàn toàn là vì Mã Kiều tội nghiệp tiểu huynh đệ này. Thấy một mình hắn kiếm ăn ở Lạc Dương là không dễ dàng, chỉ dựa vào chút thu nhập phường đinh miễn cưỡng lắm chỉ đủ miếng cơm, chứ đừng nói dành dụm tiền cưới vợ, ngay cả ăn thịt uống rượu cũng khó khăn. Do đó có lòng dẫn tiểu huynh đệ này gia nhập nhằm kiếm vớt bên ngoài bù vào chi phí trong nhà. Thế là một buổi tối hôm nọ Mã Kiều cắt nữa cân đầu heo, một bình rượu Lục Nghĩ, chạy tới nhà Dương Phàm làm công tác thuyết phục. Kỳ thực Mã Kiều rất thông thuộc phường này, thường một mình gây án hoàn toàn không cần giúp đỡ, đây chỉ là lòng tốt muốn giúp huynh đệ. Thịnh tình khó có thể từ chối, Dương Phàm cảm thấy đối với chuyện này vừa lúc mình có thể thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm để thăm dò, cho nên liền nhận lời, đi làm lại nghề cũ, theo Mã Kiều bắt đầu làm tiểu tặc mà rất nhiều năm rồi hắn không làm nữa, đồ ăn trộm vẫn là đồ vặt vãnh không đáng giá. Dương Phàm ngồi trên đầu tường đang đợi Mã Kiều trở về. Hắn ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn bầu trời sao, ánh mắt sáng như sao. Dưới ánh sáng của các vì sao, mũi của hắn thẳng tắp, đôi môi dầy dặn, thanh tú giống như con gái. Trong sắc đêm, diện mạo hắn hiện lên rõ ràng, gương mặt tuấn lãng rất khó bảo người ta tin đây lại là tiểu tặc. - Tiểu Phàm, Tiểu Phàm! Một bóng người lén lút từ trong tiểu viện chui ra, thò đầu nhìn xung quanh. Dương Phàm ngồi trên đầu tường đang trầm tư chợt bừng tỉnh, vẫy tay với gã, nhẹ giọng hô: - Ta ở đây. Mã Kiều rất nhanh chạy tới dưới tường, Tiểu Phàm giơ tay kéo gã lên đầu tường. Tường đó là đất vàng đắp thành, thời gian lâu, gió thổi mưa dầm đã mục nát, bị Mã Lục đạp mấy khối đất bung ra. Cũng may gần đây có con suối, nước suối ào ào, che âm thanh góc đất rơi xuống. Mã Kiều ngồi ở trên đầu tường, liền khen ngợi nói: - Tiểu Phàm, ngươi thật là tinh mắt, chọn được chỗ thật là bí ẩn, cả ta đi ra cũng tìm không được ngươi. Sẽ có một ngày ngươi sẽ trò giỏi hơn thầy đấy. Tiểu Phàm cười khan nói: - Làm một tiểu tặc trò giỏi hơn thầy à? Ta thấy hay là thôi đi. Mã Lục hừ hừ hai tiếng, hỏi: - Võ Hầu có tới chưa? Tiểu Phàm nói: - Bọn họ luôn tuần tra trên đường Thập Tự, ít khi tới trong hẻm tuần tra, không cần lo lắng. Ngươi trộm được những gì, nhanh lấy ra xem. Trong ngực Mã Kiều căng phồng, gã ngồi vững trên đầu tường, từ trong ngực móc ra một cái đĩa rộng miệng, hai cái bình cắm cành liễu tươi, nói: - Thật xúi quẩy, vốn tưởng rằng Hoàng viên ngoại này giàu có thế nào. Ai biết ông ta là chỉ có cái mã bên ngoài, ngoài bóng bẩy trong không bóng bẩy, nhìn xa xỉ màtrong nhà cũng không có vật gì đáng giá, chỉ lấy được mấy món đồ thế này. Dương Phàm cười ha ha, nhét cái đĩa đó vào trong ngực, nói: - Cái này thuộc về ta, cái bình thuộc về ngươi. Mã Kiều nói: - Được. Gã đưa tay vào ngực lại móc ra hai món đồ, đưa lên trước mặt Dương Phàm, đắc ý nói: - Ngươi xem đây là cái gì? - Cái gì vậy? Dương Phàm vưa giơ tay, từ trong tay gã đoạt lại. Tròn tròn, lớn hơn trứng vịt một chút, chạm vào tay có chút mềm, đặt lên mũi ngửi, bất giác vui vẻ nói: - Quả cam! Mã Kiều ngạc nhiên nói: - A, ngươi cũng biết hàng đấy, không được ăn, trả lại cho ta. Dương Phàm cười ha ha, ngăn cánh tay của Mã Kiều, tách mạnh quả cam ra, đưa một múi vào miệng trước. Múi cam nhiều nước, hơi có chút chua, vừa cắn nước tràn đầy miệng, lại cảm thấy chỉ vị thơm ngon. Mã Kiều mắt nhìn hắn, hỏi: - Thế nào, ngon không? Dương Phàm tách một nửa đưa vào tay Mã Kiều, Mã Kiều nhẹ nhàng tách ra tiếp, trước tiên đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt vui vẻ. Sau đó đem múi cam bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một cái, chân mày giật lên một cái nói: - Ngon, quả nhiên ngon! Dương Phàm không đồng ý nói: - Cam này còn chưa chín, có chút chua, ta không thích ăn, hai cái này cho ngươi đó. Mã Kiều nói: - Nếu ngươi không ăn thì nói sớm đi, sao lột ra rồi. Vừa giận dỗi, vừa nhận lấy cam trong tay Dương Phàm. Loại người nhí nhố như bọn họ, cơ hội ăn được quả cam không nhiều. Tuy sau này cam quýt có số lượng lớn trên thị trường nhưng giá cả vẫn hết sức đắt đỏ, vẫn không phải thứ bọn họ có thể mua được, hoặc là nói không nở bỏ tiền đi hưởng thụ loại xa xỉ phẩm này. Lúc này cam quýt còn chưa có số lượng lớn trên thị trường, trong thành Lạc Dương có thể ăn được cam quýt là hoàng thất và quan viên, tiếp theo đó là thân sĩ và thương nhân có tiền, những tiểu dân như bọn họ không có lộc ăn loại quả này. Dương Phàm cũng không phải không thích ăn cam, chỉ là hắn biết Mã Kiều tuy có chút tật xấu trộm vặt móc túi, nhưng là người chí hiếu. Quả cam mà gã để lại nhất định là muốn mang về hiếu kính mẹ. Lúc nãy cho gã nữa quả cam, gã cũng không nỡ ăn, tất nhiên cũng muốn hiếu kính mẫu thân. Cho nên mới kêu không thích ăn camđể Mã Kiều cũng có thể nếm thử mùi vị của quả cam. Mã Kiều chí hiếu, hiếu tới mức độ Dương Phàm không thể tưởng tượng nổi. Cha của Mã Kiều tên Mã Lạc, vì trong cái tên này có chữ “lạc” cho nên Mã Kiều trước giờ chưa bao giờ cười. Chính lúc nãy, gã muốn cười, thì hừ hừ hai tiếng tỏ ý cười. Tuy người khác nghe cổ quái, nhưng gã từ nhỏ dùng loại này thay cho tỏ ý vui mừng, làm tới mức rất tự nhiên. Tục danh của cha tất nhiên là phải tránh, nhưng tránh tới mức như vậy thì không thể tưởng tượng được, Dương Phàm thấy mà chán ngán. Tuy vậy nhưng hắn cũng rất tôn trọng hành vi hiếu tâm như vậy. Thậm chí Mã Kiều còn có mẹ có thể hiếu kính, còn hắn thì sao? Dương Phàm ngẩng đầu, vọng nhìn bầu trời thần bí, sâu kín phát ra một tiếng thở dài: Muốn nuôi dưỡng mà người thân không đợi! Có một sự tiếc nuối, là mãi mãi cũng không thể bù đắp được Dương Phàm còn đang cảm khái bỗng nhiên phát hiện trong bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Giữa các vì sao, có một đường bóng đen lưng mang trường kiếm, tay áo bồng bềnh, giống như con chim to giương cánh đang muốn xuyên qua bầu trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương