Sen Trong Bình

Chương 14



Không còn nỗi sợ hãi cái c.h.ế.t, cũng không còn một lòng một dạ nghiên cứu việc hòa ly, ta và Đàn Liên bắt đầu sống như một cặp phu thê mới cưới thực sự.

Mặc dù vẫn chưa quen lắm, nhưng ta cũng không còn né tránh những cử chỉ thân mật của Đàn Liên nữa.

Mấy trò vặt của người nào đó mượn cớ uống t.h.u.ố.c ta đều chấp nhận hết, dù sao hôn riết rồi cũng quen.

Sau này đã đến mức, chỉ cần Đàn Liên vừa đưa tay ra, ta liền theo bản năng nhắm mắt áp vào.

“Bảo Bình, thực ra ta muốn làm phiền nàng giúp ta thay quần áo, ta hơi nhấc tay không nổi.”

“Vậy sao chàng không nói sớm?!”

“Vì cũng muốn hôn Bảo Bình.”

Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người mà!

Ngày hôm sau, trong cung gửi thư đến các nhà, quan viên Ngũ phẩm trở lên, vào giờ Dậu người nhà đều phải vào cung tham dự yến tiệc.

Đàn Liên từ trước đã thích khoe ân ái trước mặt người khác, chỉ là ta vì tham sống sợ c.h.ế.t nên quá không hợp tác, thành ra cũng không quá phô trương.

Bây giờ ta đã hoàn toàn nằm thẳng, dáng vẻ Đàn đại nhân cùng phu nhân phu thê tình thâm liền chọc tức rất nhiều người.

Theo kinh nghiệm xem thoại bản nhiều năm của ta, những dịp như cung yến này là nơi dễ nảy sinh sự cố nhất.

Không chừng có một hai ba bốn năm nam phụ thấy ta chướng mắt, dự định hãm hại ta.

Vì vậy ta cực kỳ cảnh giác, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, lễ nghi cử chỉ không sai chút nào, khiến người ta không thể bắt bẻ được nửa lời.

Trái ngược với ta, lại là Đàn Liên vô cùng ngốc bạch ngọt.

Ta ngồi thẳng thắt lưng, ngay cả một ngụm rượu cũng không dám chạm vào, ngược lại Đàn Liên không ngừng gắp thức ăn cho ta, coi cung yến như gia yến.

Dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người, ta không thể không giữ thể diện cho phu quân nhà mình, thế là ta chịu đựng ánh mắt như kim châm sau lưng của mọi người, mỉm cười ăn hết những món Đàn Liên gắp cho.

Lại khiến những người xung quanh thêm một phen đỏ mắt.

Cứ thế, ta liền… no bụng.

Kết quả là cho đến khi ta cơm ngon rượu say, cũng không có chuyện gì xảy ra, không có ai kiếm chuyện, không có ai hạ độc, cũng không có ai giả vờ té ngã hắt rượu lên người ta.

Lẽ nào là vì trong nguyên tác không còn cốt truyện của ta nữa, nên ta coi như đã có được kim bài miễn tử? Ta đang suy nghĩ tại sao đêm nay lại bình an đến vậy, thì từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét thất thanh vô cùng kinh hoàng.

Mọi người di chuyển đến thiên điện nơi tiếng hét phát ra, chỉ thấy trước cửa thiên điện có một nữ quan đang co quắp.

Cửa điện mở hé, khiến mọi người đều có thể nghe rõ tiếng th* d*c dồn dập bên trong, cùng với vài tiếng gọi “Đàn Liên” xen lẫn trong tiếng nước ái muội.

Sắc mặt Đàn Liên tức khắc trắng bệch, nhưng mỹ nhân dù trong bộ dạng xấu hổ tức giận cũng vẫn đẹp.


Hoàng đế nhìn Đàn Liên ngây người một lát, được thái giám bên cạnh gọi nhỏ vài lần mới hoàn hồn, sau đó để chữa thẹn, giận dữ ra lệnh cho thị vệ xông vào, bắt hai người đang điên loan đảo phượng bên trong ra ngoài.

Cho đến khi bị ấn xuống trước mặt mọi người, cơ thể dính vật dơ bẩn của Cố Nam Chu vẫn còn hơi run rẩy.

Thị vệ kia thì tinh thần tỉnh táo, vừa thấy Hoàng đế liền điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ, miệng không ngừng nói là bị Cố Nam Chu rù quến.

Mà Cố Nam Chu lại làm ngơ, tay vẫn muốn sờ vào h* th*n của thị vệ kia, vừa giãy giụa vừa gọi tên Đàn Liên với vẻ mặt si mê.

Cảnh tượng này, người nào cũng đã nhìn ra rốt cuộc là chuyện gì.

Ta lén lút hít mũi, trong mùi tanh tưởi gây buồn nôn kia, quả nhiên có một mùi ta nhớ rất rõ.

Đó là mùi của thôi tình d.ư.ợ.c mà Thẩm Hoài Hoan bị lừa bỏ vào trà của ta đêm tân hôn hôm ấy.

Chỉ là liều lượng còn đậm đặc hơn nhiều so với ta uống, d.ư.ợ.c tính tự nhiên cũng đáng sợ hơn nhiều.

Tình huống gì đây?

Ai mà gan to mật lớn đến vậy, dám hạ loại t.h.u.ố.c này cho Nhiếp Chính Vương?

Không phải, đã có gan và thủ đoạn này rồi, ngươi hạ độc chẳng phải tốt hơn sao, hạ xuân d.ư.ợ.c làm gì?

Ta lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn giả vờ như không phát hiện ra, trên mặt bày ra vẻ ngơ ngác và ghê tởm giống như những người khác.

Bên phía Cố Nam Chu vẫn thấp thỏm gọi tên Đàn Liên, Đàn Liên bất đắc dĩ bước lên, nhưng lại là hướng về phía Hoàng đế.

Không biết có phải vì có chút tức giận hay không, giọng hắn dường như lạnh hơn ngày thường rất nhiều.

“Bệ Hạ, thần không bằng Nhiếp Chính Vương tài trí hơn người, cũng không muốn chịu sỉ nhục này. Thần xin nguyện từ quan, ngày mai sẽ dẫn thê t.ử về quê, mong Bệ Hạ ân chuẩn.”

Hoàng đế tự nhiên không muốn để Đàn Liên đi.

Người đã tuổi trung niên thân thể không còn như trước, nhưng vẫn tham luyến sắc đẹp như thường, đối với Đàn Liên cũng là thèm muốn trăm bề, chỉ là vì thân phận thần t.ử của Đàn Liên, nên mới không động thủ.

Trong nguyên tác ta từng xem, chính là lúc Hoàng đế sắp không nhịn được ra tay với Đàn Liên, thân phận thật của Đàn Liên mới bị phát hiện, cũng nhờ đó mà thoát khỏi kết cục đáng sợ là trở thành cấm luyến của Hoàng đế.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng dù sao đi nữa, Hoàng đế đối với Đàn Liên đều là dung túng.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tuy là lần này Cố Nam Chu rõ ràng bị người ta tính kế, nhưng ai bảo hắn ta xui xẻo bị phát hiện, ai bảo hắn ta làm Đàn Liên không vui cơ chứ?

Thế là Hoàng đế tùy tiện ngụy tạo một tội danh mất lễ nghi trước điện, phạt Cố Nam Chu ở trong phủ đóng cửa kiểm điểm.

Mà Cố Nam Chu một khi bị cấm cửa, quyền thế trong tay hắn ta, tự nhiên sẽ bị những kẻ rình rập trong bóng tối thừa cơ gặm nhấm.

Có thể nói Cố Nam Chu lần này đã vấp ngã một cú chưa từng có trong tiền lệ.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...