Sen Trong Bình

Chương 3



Đến Phụng Quốc Tự rồi, Đàn Liên bị mấy tiểu hòa thượng đang kích động vây quanh, dưới sự dẫn dắt của bọn họ đi chuẩn bị đồ cúng đèn.

Ta, nhân vật chính của việc cúng đèn này, bị gạt sang một bên, thấy không ai quản, ta liền tự tiện lẫn vào đại điện, muốn bái thần một chút.

Nghe nói Phụng Quốc Tự rất linh nghiệm.

Đang lúc do dự không biết có nên cúng tiền hương hỏa hay không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng "thì thầm" đầy cố ý.

"Thê t.ử của Đàn công t.ử là nàng ta ư?"

"Cảm thấy rất bình thường, chẳng có chút khí chất nào, cũng chỉ được cái mặt mũi dễ nhìn một chút, ai biết đã trát bao nhiêu lớp son phấn."

"Chẳng qua chỉ là nữ nhi nhà buôn, gươi cho rằng có thể có khí chất gì."

Rất tốt, ngay trước mặt ta mà rỉ tai chê bai ta.

Xem ta là quả hồng mềm mà n*n b*p, xem như các ngươi đã n*n b*p đúng người rồi.

Ta lập tức đứng dậy, quay đầu lại muốn đi tìm Đàn Liên, nhưng lại bị một đại tiểu thư từ phía sau đụng vào.

Dựa vào cách này để gây sự ư? Bạn bè của đại tiểu thư liền ùa lên, vừa đỡ đại tiểu thư, vừa chặn đường ta lại.

"Đồ không biết nhìn trước ngó sau, ngươi tưởng ngươi đụng phải ai? Lạc Nguyệt là tiểu thư của phủ Thượng Thư, cẩn thận Thượng Thư đại nhân trị tội ngươi!"

Lòng ta khẽ động, lập tức bắt đầu hồi tưởng lại nội dung cốt truyện.

Mỗi bước mỗi xa

Thượng Thư đại nhân. . . . . . Ừ, tất cả Thượng Thư của Lục Bộ đều là lão già râu bạc, không có nam phụ ch.ó điên tiềm tàng nào.

An toàn.

Động tác thở phào của ta có lẽ hơi rõ ràng, khiến đám đại tiểu thư kia lập tức hiểu lầm.

"Cùng lắm chỉ là nữ nhi nhà buôn, vậy mà còn coi thường phủ Thượng Thư sao!"

"Quả thực vô tri. . . . . ."

Ta đau đầu nhìn những cô nương này, những người chỉ động miệng mà không động tay, cảm giác như có mấy trăm con chim sẻ đang léo nhéo bên tai ta.

Ồn ào quá, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo phụ huynh người ta quan lớn hơn ta chứ.

Dù sao bị họ châm chọc vài câu cũng chẳng đau chẳng ngứa, cứ chờ Đàn Liên đến đón ta thì hơn.

Vừa định nằm yên chịu trận, thì Chu Lạc Nguyệt, người được vây ở vị trí trung tâm nhất, quét mắt nhìn ta một cái với vẻ trịch thượng.

"Nữ nhi Tạ gia ở thành Tây ư? Người bình thường như ngươi, sao lại vô liêm sỉ mà gả cho Đàn ca ca? Các ngươi căn bản không phải người của một thế giới."

Không hổ là đại tiểu thư, mắng người cũng nhỏ nhẹ, nhưng lại đ.â.m vào lòng người nhất.

Trái tim ta, nơi vốn đã âm ỉ không thoải mái từ khi giấc mơ kia bắt đầu, lại bị đ.â.m mạnh thêm một cái, ta trừng mắt nhìn Chu Lạc Nguyệt, thật sự không nhịn được mà nói ra lời thật lòng.

"Chu đại tiểu thư giờ đây lén lút tìm ta gây chuyện, vậy tại sao lúc trước không cố gắng theo đuổi Đàn Liên? Là không thích ư? Giờ thì hay rồi, mọi người đều không vui, ngươi hài lòng chưa?"

Nước mũi rơi vào miệng rồi mới biết hỉ.

Phàm là lúc trước trong số mấy nàng ta có người sẵn lòng chủ động đề thân, với cái ý chí tha thiết muốn cưới vợ của Đàn Liên như thế, bia ngắm sống này đã chẳng đến lượt ta phải đảm đương!

Chu Lạc Nguyệt coi toàn bộ lời ta nói là đang khoe khoang, tức giận đến mức môi run rẩy.

"Ngươi, ngươi. . . . . ."

Nàng ta giơ tay lên, rõ ràng là muốn giáng cho ta một cái tát.

Ta đang định lui về sau né tránh, thì thấy sắc mặt nàng ta thay đổi, cái tát vẫn chưa giáng xuống, ngược lại nước mắt đã rơi ra trước.


"Đàn ca ca, ta chỉ là đến chào hỏi một tiếng, vì sao Tạ tiểu thư lại ức h.i.ế.p ta đến thế, có phải Lạc Nguyệt có chỗ nào làm không tốt không?"

Ta xoa mặt một cái, quay đầu lại, phát hiện Đàn Liên đang đứng không xa, nhìn ta với thần sắc khó hiểu.

Không phải chứ, các ngươi đây là...

Cảm giác cứ như hợp sức lại diễn kịch với ta vậy.

Không chắc chắn, cứ xem thêm đã.

......

Bị nghe thấy thật ra cũng chẳng hề gì.

Nếu Đàn Liên không thể chịu đựng được sự "th* t*c" của ta, ta cũng vui vẻ mà hòa ly để thoát thân. . . . . .

Trong đầu vừa mới động ý niệm, bàn tay mang theo vài phần lạnh lẽo đã nắm lấy ta.

Trên người Đàn Liên vẫn còn mùi hương hỏa của chùa chiền, âm sắc và dung mạo đều giống như tiên nhân trên thần đài, âm thanh của hắn vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại khó hiểu mang theo vài phần cương quyết không hợp với tính cách hắn.

"Đàn mỗ đời này chỉ có duy nhất một vị thê t.ử là Bảo Bình, phu thê một thể, không có chuyện ai không xứng với ai."

"Nếu các vị chướng mắt Đàn gia, cứ việc thẳng thắn nói cho ta biết, chỉ là xin đừng gây khó dễ cho thê t.ử của ta."

Lời vừa dứt, toàn trường tĩnh mịch.

Lần này Chu Lạc Nguyệt là khóc thật rồi.

Đàn Liên nổi tiếng ngoài dung mạo diễm lệ tuyệt luân, còn có tính cách hiền dịu chu đáo, có thể nói là một đóa hoa sen trắng từ bi bác ái đối với chúng sinh.

Chưa từng có ai nghe hắn nói nửa lời nặng nề, hôm nay lại là lần đầu tiên phá lệ.

Thấy những nữ lang xung quanh không nói gì nữa, Đàn Liên làm dịu biểu cảm, hướng về ta cười dịu dàng một cái.

"Đi cúng đèn nhé?"

Nói xong, hắn trực tiếp giữ nguyên động tác nắm tay, dẫn ta đi tới đại điện.

Chỉ là nắm tay thôi, nhưng lại khiến ta mặt đỏ tim đập hơn cả nụ hôn tối qua —

Hoàn toàn là vì bị những ánh nhìn như gai nhọn đ.â.m sau lưng kia dọa sợ.

Ta sợ đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nhưng Đàn Liên lại không có vẻ gì ghét bỏ, chỉ nghi hoặc hỏi.

"Bảo Bình, nàng đang căng thẳng ư?"

Ta cười gượng: "Hơi hơi, hơi hơi."

Đàn Liên an ủi: "Không cần căng thẳng, nàng là thê t.ử ta đã nhận định, mẫu thân nhất định sẽ thích nàng."

À, không phải vì chuyện đó mà căng thẳng.

Mà là vừa nãy, khoảnh khắc gió lạnh thổi qua, ta đột nhiên nhận ra.

Sau khi đám người Chu Lạc Nguyệt xuống núi, chuyện Đàn Liên đứng ra bảo vệ ta sẽ lập tức truyền khắp cả kinh thành.

Nếu nói chỉ là cưới tức phụ, một số nam phụ ch.ó điên còn có thể ngồi yên, nhưng một khi tin tức Đàn Liên "vì hồng nhan mà nổi cơn thịnh nộ" được truyền ra...

"Hử? Bảo Bình, sao lại không đi nữa?"

Ta nhìn đại mỹ nhân đang chẳng hay biết gì, bình thản nhắm mắt lại một cái.

"Hơi mềm chân, có lẽ là trời trở lạnh rồi."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...