Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
Chương 5
24.
Tôi phải xác nhận lại với ma nữ tới 3 lần, kiểm tra tên tuổi của Quan Ý, cuối cùng nhận được kết quả, những gì cô ấy nói đều đúng.
Trái tim tôi cảm thấy thật lạnh lẽo.
Quan Ý, thực sự là anh ấy.
Rõ ràng anh đã có hôn thê, vì sao lại đến quấn lấy tôi?
Nghĩ lại khoảnh khắc thân mật trên giường đêm qua, những ngọt ngào đó bất ngờ tát vào mặt tôi.
Nó đau quá.
Tôi không do dự đi đến văn phòng của âm phủ, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của Quan Ý và tôi.
Một khi âm hôn hoàn thành, trong sổ sinh tử của tôi sẽ tự động có thêm tên của Quan Ý.
Hệ thống luật pháp của âm phủ cũng giống như trên trần gian, chế độ một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng, không thể phản bội hay lừa dối.
Bây giờ Quan Ý đã quay lại trần gian nhưng mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hiệu lực.
Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này bỏ qua cũng không sao, dù sao rất có thể tôi sẽ không tìm được người chồng khác.
Tin tức vừa mới nhận được khiến tôi tức giận, chỉ muốn nhanh chóng chia tay anh ta và không bao giờ gặp lại anh ta nữa!
Tôi nhờ luật sư soạn đơn ly hôn cho tôi, bây giờ tôi sẽ lên trần gian tìm Quan Ý và ly hôn với anh ta!
25.
Buổi chiều ở khoa nội trú rất yên tĩnh, bóng cây nhảy múa ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc giường bệnh màu trắng, Quan Ý đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Khí sắc của anh ấy đã tốt hơn nhiều.
Tôi lang thang trên trần nhà một lúc và chọn một chú thỏ búp bê màu hồng để bám vào.
Con thỏ nhỏ này là của 1 người thực vật nằm ở giường bên cạnh.
Có vẻ như người nhà của Quan Ý thực sự đối với anh ta không được tốt cho lắm, thậm chí còn không sắp xếp khu VIP cho anh ta nữa.
Thỏ búp bê bị tôi chiếm hữu, ô ô a a, lạch bạch đi đến bên giường Quan Ý nằm, túm lấy ga trải giường bò lên giường từng chút một.
Tôi ngồi lên gối, giơ bàn chân trước đầy lông chọc vào mặt anh ta.
Quan Ý cau mày, tỉnh dậy.
Bây giờ tôi chính là 1 con thỏ nhỏ chạy trốn, đôi long mày vô hình của tôi nhíu lại, đáng tiếc không nói được, nếu không nhất định sẽ mắng anh ta.
Đôi mắt của Quan Ý trống rỗng trong vài giây, rồi anh ta nhếch miệng.
"Nhược Nhược?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp quẩn quanh gọi tên tôi một cách trìu mến giống hệt cái đêm cuồng nhiệt ấy.
Tôi choáng váng, suýt nữa lại rơi vào bẫy của anh ta.
Tôi bò lên người anh ta.
Anh ta cũng giúp tôi được nửa đường rồi đặt lòng bàn tay lên đầu tôi xoa xoa.
Tôi hất tay anh ta ra và đứng trước mặt anh ta với hai tay chống nạnh.
“Anh!” Tôi chỉ vào anh ta.
“Tôi!” sau đó tôi chỉ vào bộ ngực nhỏ nhắn của mình.
Cuối cùng, hai tay tạo thành chữ “X”, làm động tác chia tay.
Quan Ý kiên nhẫn nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười không kiềm chế được.
Tôi hiếm khi thấy anh ấy như thế này,
Được rồi, sau này anh sẽ khóc!
Tôi đưa tay ra sau lưng, mở khóa kéo con búp bê và lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn ra khỏi lớp vải.
Tôi thậm chí còn chuẩn bị sẵn bút.
26.
Quan Ý mở tờ giấy ra đọc lại, lông mày dần dần nhướng lên.
Tôi bắt chéo chân sốt ruột chờ đợi anh ta, lén liếc nhìn biểu cảm của anh ta.
Anh ta đọc xong, bình tĩnh gấp đôi bản thỏa thuận ly hôn lại và nói với tôi: “Nhược Nhược, anh là chồng của em, anh sẽ không ly hôn với em”.
Tôi lắng nghe những gì anh ta nói!
Tôi thực sự tức giận rồi!
Xem ra tôi cần phải bám vào thứ gì đó có thể nói chuyện được để đối đầu với anh ta một cách dễ dàng.
Tôi quay đầu tìm kiếm khắp phòng, đột nhiên có một giọng nói từ giường bên từ từ nói: “anh ấy không muốn ly hôn, mỗi đêm trong giấc mơ đều gọi tên chị, và nó gần như khiến em suy nhược thần kinh."
Ai!
Sau đó tôi kinh hãi nhìn thấy người sống thực vật ở giường bên cạnh… không, nói chính xác hơn hẳn là hồn ma của cô ấy, ngồi cạnh cơ thể thật của cô ấy, bất lực nhìn tôi và Quan Ý.
Quan Ý không nhìn thấy cô ấy nên vẫn chưa nhận ra điều gì không ổn.
Tôi thấy choáng váng.
Cô gái lại nói: "Vậy chị là Nhược Nhược? Anh ấy gọi tên chị mỗi ngày. Nhìn xem ban ngày anh ấy là 1 soái ca vô cùng yên tĩnh, nhưng vào ban đêm khi ngủ thì anh ấy ồn ào hơn 100 con vịt! Đúng rồi," cô ấy chỉ tay, "Con thỏ nhỏ mà chị đang bám vào là của em."
Mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng rời khỏi bé thỏ bông.
Con thỏ nhỏ rơi cắm đầu xuống đất sau khi linh hồn của tôi thoát ra.
Quan Ý vội vàng nhặt lên phủi nhẹ hạt bụi không tồn tại.
Rất nhanh, anh ấy đã hiểu rằng tôi không còn ở đây nữa, vẻ mặt có chút thất vọng, nhìn con thỏ nhỏ không biết đang nghĩ cái gì.
Tôi nhìn cô gái thực vật giường bên: “Em vẫn luôn ở đây à?”
Cô gái cười vô tư: “Em ở đây đã biết được rất nhiều bí mật, ví dụ như cô y tá thích anh chồng nhỏ của chị, ngày nào cũng đến tiêm thuốc cho anh ấy, và em còn biết, anh chồng nhỏ của chị không thành thật sau lưng chị, sẽ nhanh chóng cùng con gái nhà họ Tiền kết hôn.”
Tôi biết những tin đồn tôi nghe được là chính xác!
27.
Tôi và cô gái thực vật đi đến quán trà sữa gần bệnh viện.
Hai chúng tôi bám vào một đôi bạn thân đang uống trà sữa, cô gái thực vật cuối cùng cũng tìm được người có thể giao tiếp với mình, nên một khi bắt đầu thì nói không ngừng.
Cô ấy năm nay mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, sắp trở thành một nhà giáo nhân dân vinh quang, một ngày nọ cô cứu được một học sinh tiểu học đang đi ẩu trên đường, bản thân cô ấy trở thành người thực vật, nằm viện đã hơn 1 năm rồi.
Biết tìm đâu ra 1 người bạn thân đây, chúng ta thật sự cùng hội cùng thuyền.
Tôi thở dài và nói với cô ấy: “Chị cũng chết vì cứu người trên đường, điều đáng ghét là, sau khi xe tông vào chị thì họ không những không đưa chị đi bệnh viện mà đưa ra nơi hoang dã chôn, lúc đó chị vẫn chưa chết, chỉ biết nhìn bọn họ chôn sống mình!”
Cô gái thực vật rùng mình: "Không phải chứ! Làm sao có thể có người xấu như vậy? Thế chị còn nhớ bọn họ trông như thế nào không? Em ủng hộ chị trở thành quỷ để đi báo thù!"
Tôi lắc đầu, có chút buồn bã nói: “Chị không nhớ nhiều lắm, chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, nhưng có lẽ nếu gặp lại chị sẽ nhận ra kẻ đó.”
28.
Chúng tôi đúng là 1 cặp chị em khó khan, uống trà sữa xong thì quay lại bệnh viện.
Khi linh hồn của chúng tôi rời đi, hai cô gái mà chúng tôi chiễm hữu lắc lắc ly trà sữa đã chạm đáy trong chớp mắt và hoảng hốt hỏi nhau có phải mình vừa mất trí nhớ hay không.
Tôi và cô gái thực vật quay lại phòng bệnh vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Vừa đến cửa, một giọng nữ sắc bén từ bên trong truyền đến: “Buông tha ann? Tôi nói cho anh biết không dễ dàng như vậy đâu! Anh sống là người của tôi, chết là hồn ma của tôi, không tin thì thử lại lần nữa, xem ai có năng lực hơn ai!”
“Đây là vị hôn thê bá đạo của anh ấy.” Cô gái thực vật đi tới nói với tôi.
Vừa dứt lời, một bóng người lao ra.
Cô ta đi qua vai tôi, dường như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, nheo mắt nhìn về phía tôi.
Ánh mắt này khiến tôi có cảm giác như đang rơi vào hầm bang lạnh lẽo.
Đây là khuôn mặt đến chết tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
Cô gái thực vật đẩy tôi và hỏi tôi làm sao vậy.
Khi tôi định thần lại thì người đó đã bỏ đi rồi.
Tôi nhìn bóng lưng cô ta đang biến mất, khuôn mặt cô ta vẫn còn lưu lại trước mắt tôi.
Ký ức bỗng ùa về và quay lại dừng ở đêm mưa ba năm trước.
Tôi phải xác nhận lại với ma nữ tới 3 lần, kiểm tra tên tuổi của Quan Ý, cuối cùng nhận được kết quả, những gì cô ấy nói đều đúng.
Trái tim tôi cảm thấy thật lạnh lẽo.
Quan Ý, thực sự là anh ấy.
Rõ ràng anh đã có hôn thê, vì sao lại đến quấn lấy tôi?
Nghĩ lại khoảnh khắc thân mật trên giường đêm qua, những ngọt ngào đó bất ngờ tát vào mặt tôi.
Nó đau quá.
Tôi không do dự đi đến văn phòng của âm phủ, lấy ra giấy đăng ký kết hôn của Quan Ý và tôi.
Một khi âm hôn hoàn thành, trong sổ sinh tử của tôi sẽ tự động có thêm tên của Quan Ý.
Hệ thống luật pháp của âm phủ cũng giống như trên trần gian, chế độ một vợ một chồng, vợ chồng bình đẳng, không thể phản bội hay lừa dối.
Bây giờ Quan Ý đã quay lại trần gian nhưng mối quan hệ hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hiệu lực.
Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này bỏ qua cũng không sao, dù sao rất có thể tôi sẽ không tìm được người chồng khác.
Tin tức vừa mới nhận được khiến tôi tức giận, chỉ muốn nhanh chóng chia tay anh ta và không bao giờ gặp lại anh ta nữa!
Tôi nhờ luật sư soạn đơn ly hôn cho tôi, bây giờ tôi sẽ lên trần gian tìm Quan Ý và ly hôn với anh ta!
25.
Buổi chiều ở khoa nội trú rất yên tĩnh, bóng cây nhảy múa ngoài cửa sổ chiếu lên chiếc giường bệnh màu trắng, Quan Ý đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ.
Khí sắc của anh ấy đã tốt hơn nhiều.
Tôi lang thang trên trần nhà một lúc và chọn một chú thỏ búp bê màu hồng để bám vào.
Con thỏ nhỏ này là của 1 người thực vật nằm ở giường bên cạnh.
Có vẻ như người nhà của Quan Ý thực sự đối với anh ta không được tốt cho lắm, thậm chí còn không sắp xếp khu VIP cho anh ta nữa.
Thỏ búp bê bị tôi chiếm hữu, ô ô a a, lạch bạch đi đến bên giường Quan Ý nằm, túm lấy ga trải giường bò lên giường từng chút một.
Tôi ngồi lên gối, giơ bàn chân trước đầy lông chọc vào mặt anh ta.
Quan Ý cau mày, tỉnh dậy.
Bây giờ tôi chính là 1 con thỏ nhỏ chạy trốn, đôi long mày vô hình của tôi nhíu lại, đáng tiếc không nói được, nếu không nhất định sẽ mắng anh ta.
Đôi mắt của Quan Ý trống rỗng trong vài giây, rồi anh ta nhếch miệng.
"Nhược Nhược?"
Giọng nói khàn khàn trầm thấp quẩn quanh gọi tên tôi một cách trìu mến giống hệt cái đêm cuồng nhiệt ấy.
Tôi choáng váng, suýt nữa lại rơi vào bẫy của anh ta.
Tôi bò lên người anh ta.
Anh ta cũng giúp tôi được nửa đường rồi đặt lòng bàn tay lên đầu tôi xoa xoa.
Tôi hất tay anh ta ra và đứng trước mặt anh ta với hai tay chống nạnh.
“Anh!” Tôi chỉ vào anh ta.
“Tôi!” sau đó tôi chỉ vào bộ ngực nhỏ nhắn của mình.
Cuối cùng, hai tay tạo thành chữ “X”, làm động tác chia tay.
Quan Ý kiên nhẫn nhìn tôi, trên mặt nở nụ cười không kiềm chế được.
Tôi hiếm khi thấy anh ấy như thế này,
Được rồi, sau này anh sẽ khóc!
Tôi đưa tay ra sau lưng, mở khóa kéo con búp bê và lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn ra khỏi lớp vải.
Tôi thậm chí còn chuẩn bị sẵn bút.
26.
Quan Ý mở tờ giấy ra đọc lại, lông mày dần dần nhướng lên.
Tôi bắt chéo chân sốt ruột chờ đợi anh ta, lén liếc nhìn biểu cảm của anh ta.
Anh ta đọc xong, bình tĩnh gấp đôi bản thỏa thuận ly hôn lại và nói với tôi: “Nhược Nhược, anh là chồng của em, anh sẽ không ly hôn với em”.
Tôi lắng nghe những gì anh ta nói!
Tôi thực sự tức giận rồi!
Xem ra tôi cần phải bám vào thứ gì đó có thể nói chuyện được để đối đầu với anh ta một cách dễ dàng.
Tôi quay đầu tìm kiếm khắp phòng, đột nhiên có một giọng nói từ giường bên từ từ nói: “anh ấy không muốn ly hôn, mỗi đêm trong giấc mơ đều gọi tên chị, và nó gần như khiến em suy nhược thần kinh."
Ai!
Sau đó tôi kinh hãi nhìn thấy người sống thực vật ở giường bên cạnh… không, nói chính xác hơn hẳn là hồn ma của cô ấy, ngồi cạnh cơ thể thật của cô ấy, bất lực nhìn tôi và Quan Ý.
Quan Ý không nhìn thấy cô ấy nên vẫn chưa nhận ra điều gì không ổn.
Tôi thấy choáng váng.
Cô gái lại nói: "Vậy chị là Nhược Nhược? Anh ấy gọi tên chị mỗi ngày. Nhìn xem ban ngày anh ấy là 1 soái ca vô cùng yên tĩnh, nhưng vào ban đêm khi ngủ thì anh ấy ồn ào hơn 100 con vịt! Đúng rồi," cô ấy chỉ tay, "Con thỏ nhỏ mà chị đang bám vào là của em."
Mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng rời khỏi bé thỏ bông.
Con thỏ nhỏ rơi cắm đầu xuống đất sau khi linh hồn của tôi thoát ra.
Quan Ý vội vàng nhặt lên phủi nhẹ hạt bụi không tồn tại.
Rất nhanh, anh ấy đã hiểu rằng tôi không còn ở đây nữa, vẻ mặt có chút thất vọng, nhìn con thỏ nhỏ không biết đang nghĩ cái gì.
Tôi nhìn cô gái thực vật giường bên: “Em vẫn luôn ở đây à?”
Cô gái cười vô tư: “Em ở đây đã biết được rất nhiều bí mật, ví dụ như cô y tá thích anh chồng nhỏ của chị, ngày nào cũng đến tiêm thuốc cho anh ấy, và em còn biết, anh chồng nhỏ của chị không thành thật sau lưng chị, sẽ nhanh chóng cùng con gái nhà họ Tiền kết hôn.”
Tôi biết những tin đồn tôi nghe được là chính xác!
27.
Tôi và cô gái thực vật đi đến quán trà sữa gần bệnh viện.
Hai chúng tôi bám vào một đôi bạn thân đang uống trà sữa, cô gái thực vật cuối cùng cũng tìm được người có thể giao tiếp với mình, nên một khi bắt đầu thì nói không ngừng.
Cô ấy năm nay mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, sắp trở thành một nhà giáo nhân dân vinh quang, một ngày nọ cô cứu được một học sinh tiểu học đang đi ẩu trên đường, bản thân cô ấy trở thành người thực vật, nằm viện đã hơn 1 năm rồi.
Biết tìm đâu ra 1 người bạn thân đây, chúng ta thật sự cùng hội cùng thuyền.
Tôi thở dài và nói với cô ấy: “Chị cũng chết vì cứu người trên đường, điều đáng ghét là, sau khi xe tông vào chị thì họ không những không đưa chị đi bệnh viện mà đưa ra nơi hoang dã chôn, lúc đó chị vẫn chưa chết, chỉ biết nhìn bọn họ chôn sống mình!”
Cô gái thực vật rùng mình: "Không phải chứ! Làm sao có thể có người xấu như vậy? Thế chị còn nhớ bọn họ trông như thế nào không? Em ủng hộ chị trở thành quỷ để đi báo thù!"
Tôi lắc đầu, có chút buồn bã nói: “Chị không nhớ nhiều lắm, chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, nhưng có lẽ nếu gặp lại chị sẽ nhận ra kẻ đó.”
28.
Chúng tôi đúng là 1 cặp chị em khó khan, uống trà sữa xong thì quay lại bệnh viện.
Khi linh hồn của chúng tôi rời đi, hai cô gái mà chúng tôi chiễm hữu lắc lắc ly trà sữa đã chạm đáy trong chớp mắt và hoảng hốt hỏi nhau có phải mình vừa mất trí nhớ hay không.
Tôi và cô gái thực vật quay lại phòng bệnh vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Vừa đến cửa, một giọng nữ sắc bén từ bên trong truyền đến: “Buông tha ann? Tôi nói cho anh biết không dễ dàng như vậy đâu! Anh sống là người của tôi, chết là hồn ma của tôi, không tin thì thử lại lần nữa, xem ai có năng lực hơn ai!”
“Đây là vị hôn thê bá đạo của anh ấy.” Cô gái thực vật đi tới nói với tôi.
Vừa dứt lời, một bóng người lao ra.
Cô ta đi qua vai tôi, dường như cảm nhận được điều gì đó khác lạ, nheo mắt nhìn về phía tôi.
Ánh mắt này khiến tôi có cảm giác như đang rơi vào hầm bang lạnh lẽo.
Đây là khuôn mặt đến chết tôi cũng sẽ không bao giờ quên.
Cô gái thực vật đẩy tôi và hỏi tôi làm sao vậy.
Khi tôi định thần lại thì người đó đã bỏ đi rồi.
Tôi nhìn bóng lưng cô ta đang biến mất, khuôn mặt cô ta vẫn còn lưu lại trước mắt tôi.
Ký ức bỗng ùa về và quay lại dừng ở đêm mưa ba năm trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương