Chương 14: Ngoảnh đầu vạn dặm, cố nhân biệt ly
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Ngọc Ánh Xuyên nói: "Nói đến thi bắn cung, vào mùa đông tháng Chạp này cũng không có vật sống nào làm bia..." Sắc mặt hắn lộ ra vẻ gian nan, chốc lát lại vui vẻ nói: "Chi bằng học theo người xưa, bắn dê hai chân cho vui."
Thẩm Kính Tùng nghe thấy ba từ "dê hai chân", mặt liền biến sắc, ngước đầu lên nhìn Ngọc Ánh Xuyên tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Dê hai chân", tức là người sống.
Hai trăm năm trước, Tây U đánh vào hàng loạt thôn Nam ở quan ải, một đường đồ sát hủy diệt cả thành, mười bốn châu xương trắng trải đầy đồng hoang, máu chảy thành sông.
Tướng lĩnh quyền quý phát minh ra một trò bắn tên, giam cầm phụ nữ và trẻ em người Cảnh như thú vật, thúc roi cho họ chạy trốn, rồi đứng trên cao phóng tên xuống, thi đấu xem ai bắn chết được nhiều dân hơn.
Người Cảnh gọi cuộc thảm sát táng tận lương tâm này là "Nỗi nhục quỷ tiễn".
Nhiều năm sau nhắc lại chuyện này, người Cảnh vẫn không khỏi thở dài nén nước mắt.
Thẩm Kính Tùng tính cách hào phóng, vui buồn thể hiện ra mặt, thế mà lúc này nghe thấy trò chơi Quỷ tiễn xuất hiện lại trên nhân gian, cơn thịnh nộ hiện ra như hàn quang ra khỏi vỏ, sấm chớp tiêu điều, khiến người ta xé rách tim gan.
Ngọc Ánh Xuyên càng cười lớn hơn, thấp giọng nhận xét: "Thẩm tướng quân nổi giận quả thật là tươi ngon... Tiểu Phi, có mắt nhìn đấy." Hắn ôn tồn khen ngợi.
Ngọc Ánh Xuyên trước nay bình phẩm con người như ăn cá, càng tươi ngon càng xứng đáng róc thịt ăn sống.
Không bao lâu sau, các thiếu nữ người Cảnh đã bị lùa như lùa dê xuống núi, hoang mang tụm thành một đống, như đóa hoa bò trên mặt đất bị gió bắc tàn phá.
Ngọc Ánh Xuyên khẽ nhấc tay, ám vệ đẩy xe lăn phía sau hắn lập tức bước ra khỏi hàng, nghiêm chỉnh quỳ bên chân hắn.
Ám vệ kia trên mặt đầy vảy da, đầu mũi bị khoét mất, chỉ còn lại hai lỗ đen thấy xương đáng sợ.
Ngọc Ánh Xuyên hờ hững nói: "Vân Khuyển, giúp ta thắng ván này đi."
Vân Khuyển không nói một lời, tháo cây cung giắt bên hông ra, xoay người nhìn xuống dưới sườn núi, lắp tên móc dây, bày ra tư thế lặng lẽ đợi tỉ thí.
Thẩm Kính Tùng vẫn quỳ tại chỗ làm thinh, rõ vẻ không muốn dùng đồng bào làm bia sống để bắn chết.
Ngọc Ánh Xuyên: "Sao thế, Thẩm tướng quân muốn nhận thua luôn ư? Chẳng thú vị gì cả."
Thẩm Kính Tùng trầm giọng nói: "Nếu ta nhận thua, họ có được thoát khỏi cái chết không?"
Ngọc Ánh Xuyên ngạc nhiên cười nói: "Trò chơi này ngươi không muốn chơi thì vẫn còn nhiều người muốn chơi. Ở đây có mấy trăm khách quý đều là nam tử hán tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó ngàn mũi tên cùng phóng ra, chết hay sống làm sao ta biết được."
Lời này đã nói rõ: Hoặc là ngươi tự ra tay, hoặc là ta cho người ra tay.
Thẩm Kính Tùng im lặng cúi đầu, cả người hơi run rẩy, giống như thanh kiếm treo trên giường, tuy vô cùng bi phẫn nhưng không thể nào bộc phát.
Căng thẳng một hồi, Ngọc Ánh Xuyên giống như đã mất kiên nhẫn, vừa định đổi giọng thì Mộ Lan thái tử ngồi bên đã nhẹ kéo tay áo của hắn, thì thầm.
Ngọc Ánh Xuyên đầu tiên là nghiêng đầu khó hiểu, sau đó cười thâm thúy nói: "Được rồi được rồi, nếu ngươi đã cầu xin..."
Nói xong quay sang Ngọc Trần Phi, "Tiểu Phi, thái tử không đành lòng làm khó đệ, bảo đổi quy tắc thi đấu, cả hai mỗi người bắn một trăm mũi tên, xem ai bắn được trúng người Cảnh nhiều hơn."
Bắn trúng và bắn chết, chỉ khác nhau một chữ, là khác biệt giữa sống và chết.
Ngọc Trần Phi lạnh lùng đáp: "Đa tạ thái tử, nhưng ta làm sao mà làm khó được. Nô bộc tự có chủ trương, chủ nhân chỉ cảm thấy gian nan mà thôi."
Hắn nói chuyện nghe tuyệt tình, nhưng lại có đôi chút giận dỗi và xót thương.
Ngọc Ánh Xuyên vừa cảm thấy tội nghiệp vừa cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Ngọc Trần Phi thấy Nhị ca của quả nhiên vẫn thương hắn, trong lòng lập tức phấn chấn lại. Tuy hắn cực kì hận Thẩm Kính Tùng, quay về nhất định phải tính sổ với y rõ ràng, nhưng việc gấp bây giờ là phải đồng tâm hiệp lực thế nào đó để thoát ra khỏi bàn tay của hoàng huynh. Nếu như vào chỗ của hoàng huynh, có lẽ hắn sẽ không còn được thấy một Thẩm Kính Tùng lành lặn nữa.
Hắn hạ giọng nói: "Nhị ca có điều không biết đấy, tuy đệ rất hận y, nhưng y đã từng cứu đệ một mạng, vì thế cánh tay mới bị thương, hạn chế dùng cung tên."
Cái gì mà có điều không biết?! Ngọc Trần Phi thấy hắn rõ ràng là nhắc đến chuyện không nên nhắc.
Hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không vạch trần nhau. Ngọc Ánh Xuyên phụ họa với hắn: "Vậy nên làm thế nào mới phải?"
Ngọc Trần Phi đáp: "Xin hoàng huynh cho đệ... giúp y một tay."
Ngọc Ánh Xuyên hào hứng hỏi: "Giúp thế nào?"
... Không ngờ "giúp một tay" là nghĩa trên mặt chữ thật.
Ngọc Trần Phi ra sân, thô bạo lôi Thẩm Kính Tùng đứng dậy, kéo y vào vòng tay, gác hai tay lên, mặt hướng về bãi đất, cùng kéo cung.
Tư thế này của hai người họ làm tóc mai quấn quýt, rất là che mắt bịt tai người ngoài. Ngọc Trần Phi hung dữ trầm giọng nói: "Ta không ra giúp ngươi, tay trái của ngươi làm sao kéo cung?"
"Dùng miệng cắn, dùng chân kéo, dù sao cũng sẽ có cách." Thẩm Kính Tùng nói giọng bình thản.
Ngọc Trần Phi nửa yêu nửa hận, cắn một cái lên cổ y, "Ngươi làm mất vui thật đấy, nhường một chút không được sao?"
Miệng ngậm cung hay chân đạp cung nghe thôi cũng thấy không được dễ coi lắm, nhưng "miệng ngậm cung" của Thẩm Kính Tùng lại được hậu thế bàn tán hăng say, thậm chí có con cháu nhà giàu vẫn còn đầy đủ tay chân nhưng cũng học theo y ngậm cung bắn tên, tự xưng là phong lưu.
Trong lịch sử hậu thế không ghi chép lại cảnh Huyền giáp Tướng quân và Bạch Long Hầu chung tay bắn cung, có lẽ đến sử quan cũng cảm thấy cảnh đẹp này quá kì lạ, quá mức vấy bẩn thanh danh anh hùng của người đi trước.
Nhưng họ vẫn không tiếc bút mực miêu tả cảnh bắn cung ngày hôm đó, những mũi tên dịu dàng như mưa xuân từ trời rơi xuống như thế nào, mấy thiếu nữ đỡ nhau bỏ chạy váy vóc tung bay rực rỡ, nhưng chẳng có một ai bị thương.
Cảnh tượng hôm đó thật ra không được lãng mạn như dã sử lưu truyền.
Lúc các thiếu nữ bỏ chạy, váy vóc quả thật tung bay theo gió như từng đóa hoa nở rộ, lung linh sắc màu, bị bắn xuyên thủng tựa như thạch lựu vỡ nứt, máu thịt tung tóe.
Mỗi mũi tên Vân Khuyển bắn ra đều không uổng phí, phóng nhanh đến lấy mạng người. Mà Thẩm Kính Tùng bởi vì sợ ngộ thương nên không khỏi suy xét lâu hơn, dần tụt lại sau.
"Vân Khuyển thật lợi hại." Ngọc Trần Phi hừ nhẹ, nói: "Tuy là nô lệ người Cảnh nhưng trước giờ rất được Nhị ca trọng dụng."
Thẩm Kính Tùng thấy Vân Khuyển phóng tên đoạt mạng như cảnh tượng Tu-la, trong lòng bỗng thấp thỏm, nhưng vẫn vững vàng kéo căng dây cung như bàn thạch, thậm chí còn tăng tốc, dần đuổi theo kịp.
Ngọc Trần Phi cũng thật sự phối hợp chặt chẽ với y, bung thả gác nhấp, chẳng khác gì cùng một cơ thể.
Để làm được như thế này thực sự rất khó, lớn thì chế thức cung tên, kĩ thuật bắn cung, nhỏ thì là sắp xếp vị trí đặt ống tên, mỗi người mỗi khác, ngàn kì bách quái.
Hợp phách như thế này, đến cả Thẩm Kính Tùng cũng không khỏi ghé mắt nhìn sang.
Ngọc Trần Phi lơ đễnh nói: "Biết người biết ta, ta đã nghiên cứu kĩ thuật bắn cung của ngươi."
Thẩm Kính Tùng lại nhìn hắn, thấy lông mi hắn rũ thấp, tầm nhìn phóng xa, tựa như có điều phiền não.
Thẩm Kính Tùng biết rõ khúc mắc trong đó, trong lòng không khỏi chua xót, như vui như buồn, không muốn suy nghĩ sâu thêm nữa.
Thẩm Kính Tùng bắn xong một trăm mũi tên, tùy tùng ra sân kiểm đếm. Vân Khuyển bắn chết bảy mươi bốn người, Thẩm Kính Tùng bắn trúng bảy mươi lăm người, khó khăn lắm mới thắng.
Thiếu nữ người Cảnh có tổng cộng ba trăm mười hai người, nay may mắn còn lại hai trăm ba mươi tám người sống sót, đang ôm chầm lấy nhau khóc lóc.
Ngọc Ánh Xuyên nhíu mày, "Vân Khuyển, ngươi nói phải làm sao đây?"
Hắn tựa như đã sớm liệu được Ngọc Ánh Xuyên sẽ hỏi điều này, khàn giọng nói: "Vân Khuyển cũng là người Cảnh."
Ngọc Ánh Xuyên nhướng mi: "Đương nhiên ta biết. Vậy ý ngươi là ngươi cố ý nhường sao?"
Trong ống tiễn của thị vệ kia vẫn còn một mũi tên, từ đầu đến cuối chưa hề bắn ra.
Vân Khuyển lắc đầu, ngước lên ngây ngốc nhìn Ngọc Ánh Xuyên một cái, ánh mắt hắn vẫn đường nét rõ ràng, con ngươi đen láy long lanh, tựa như trời đêm Giang Nam.
Vân Khuyển rút tên, đâm vào tim mình, chết ngay tại chỗ.
Ngọc Ánh Xuyên dần dần lộ ra nụ cười tà ác dị thường, giống như hung thú khát máu vùng vẫy ra khỏi lớp mặt nạ mĩ nhân.
"Con chó nghe lời..."
Quy tắc cuộc thi là trong một trăm mũi tên, ai bắn trúng được người Cảnh nhiều hơn.
Song phương hòa nhau.
Biến cố đột ngột xảy ra, các thiếu nữ người Cảnh đều cả kinh, rồi phát ra tiếng kêu khóc vô cùng chói tai.
Đến cả Ngọc Trần Phi cũng trố mắt hoang mang.
Ngọc Ánh Xuyên vẫn thong thả hỏi: "Thẩm tướng quân, ngươi thấy nên làm sao?"
Vẫn là giọng điệu ôn tồn có chừng mực.
Thẩm Kính Tùng mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra không còn cơn sóng gợn, "Nếu đã hòa nhau, xin hãy thả người Cảnh về nước, ta tự nguyện vào lều ngài."
_
Tác giả có lời muốn nói: Tình tiết ở chương này đã được chỉnh sửa, vì có chỗ logic không ổn. Ban đầu Thẩm Kính Tùng bị bức đến phải giết người thật, vừa phải giành chiến thắng vừa phải giết ít người, vì thế hắn chỉ muốn bắn nhiều hơn Vân Khuyển một mũi tên, còn mũi tên Vân Khuyển để lại chính xác là hắn chỉ muốn giết thêm một người nữa. Để lại một mũi tên để tự vẫn, cho dù thế nào cũng sẽ hòa nhau.
.
.
.