Siêu Cấp Đại Gia
Chương 11: Thực lực không cho phép
Lời này của Thẩm Lãng khiến người bên cạnh không khỏi bật cười.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng phải nhìn Thẩm Lãng bằng cặp mắt khác xưa, lần đầu tiên cảm thấy anh cũng không phải con mọt sách mặc cho người chém giết.
Chu Tử Hào không phục, trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Anh ta gắng gượng uống thêm một chai bia nữa rồi đổ gục…
Bốp!
Thẩm Lãng đấm một phát lên mặt Chu Tử Hào khiến cho mặt anh ta sưng vù.
“Tỉnh lại, uống tiếp!”
Mà lúc này Chu Tử Hào hoàn toàn không có phản ứng, có thể xác định anh ta đã thật sự say mèm, quên mất tối nay còn phải tỏ tình với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Thẩm Lãng, cậu đừng đánh nữa, Chu Tử Hào tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh vội vàng kéo lại.
“Cho dù anh ta không tìm tôi thì tôi cũng phải đi tìm anh ta!”
Dứt lời Thẩm Lãng lại đánh lên mặt Chu Tử Hào.
Hai tên chân chó của Chu Tử Hào là Trần Kiệt và Trương Siêu tối nay vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mà tài xế tư vẫn đang chờ trong xe, bởi vậy không có ai ngăn cản.
Cho dù có người ngăn cản thì Thẩm Lãng cũng sẽ đánh không tha.
Tối nay anh cho Chu Tử Hào một bài học nho nhỏ trước rồi sau này sẽ hành hạ anh ta từ từ.
Loại cậu chủ hung ác, không trách oan một người tốt nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu, cậu chủ chân thành có thù tất báo!
Sau đó Thẩm Lãng ngồi xuống.
“Thẩm Lãng, cậu không sao chứ? Vừa nãy cậu uống nhiều rượu vậy mà.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm hỏi.
“Không sao.” Thẩm Lãng hờ hững đáp.
Lúc này bạn thân Tôn Tịnh Nhã đang ngồi cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại không ngừng nháy mắt với cô ấy.
Khi nhìn thấy mối quan hệ có chút mập mờ giữa Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Tôn Tịnh Nhã ở bên cạnh không ngừng ám chỉ.
“Nhuyễn Nhuyễn, đàn ông sợ đi nhầm đường, đàn bà sợ gả sai chồng. Tìm bạn trai cũng cần có học thức, xã hội bây giờ rất thực tế, đừng bao giờ tin vào thứ tình yêu gì đó. Mẹ cậu bị bệnh nên gánh nặng rất lớn, đừng có làm quen với kiểu bạn trai không có tương lai như vậy, huống hồ anh ta còn là tội phạm cưỡng gian, sẽ bị người khác đàm tiếu.”
Không cần đoán cũng biết người Tôn Tịnh Nhã đang ám chỉ là Thẩm Lãng.
Mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, có chút ngượng ngùng giải thích: “Tịnh Nhã, cậu nghĩ nhiều rồi, với tình hình bây giờ của mẹ tớ, tớ làm gì còn tâm tư yêu đương, tớ chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp rồi tìm việc, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ thôi.”
“Yêu thì vẫn phải yêu, ví dụ như Chu Tử Hào, anh ấy là một sự lựa chọn rất tốt, nghe nói tối nay anh ấy định tỏ tình với cậu, còn chuẩn bị một món quà đắt giá rồi ấy, tiếc là đã bị đập vỡ!” Nói đến đây Tôn Tịnh Nhã còn lườm Thẩm Lãng.
Dường như đang oán trách Thẩm Lãng chuốc say Chu Tử Hào.
Thẩm Lãng thản nhiên cười lạnh, cười Tôn Tịnh Nhã nghĩ quá nhiều.
Quả thật Lâm Nhuyễn Nhuyễn dễ khiến anh nảy sinh ý muốn bảo vệ, có điều kiểu cậu chủ hung ác như anh, mặc dù không coi trọng truyền thống cổ xưa môn đăng hộ đối nhưng cũng không dễ dàng yêu một cô gái, trừ khi hai người đã cùng trải qua chuyện khắc cốt ghi tâm.
Kiểu bạn thân thích xoi mói như Tôn Tịnh Nhã, Thẩm Lãng biết trên đời vẫn còn rất nhiều.
“Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc cậu có nghiêm túc lắng nghe tớ nói không hả? Tớ thật sự cảm thấy cậu Chu rất được, nếu tớ có khuôn mặt xinh đẹp như cậu thì chắc chắn đã không chút do dự đồng ý với anh ấy rồi. Cậu nhìn chiếc xe Porsche của cậu Chu xem, phong cách biết bao, nhà anh ấy còn có khách sạn năm sao nữa chứ, đó chính là tổng giám đốc bá đạo chân chính đó, mạnh hơn người nào đó gấp vạn lần!”
Tôn Tịnh Nhã còn sốt ruột hơn cả Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ước gì có thể mau chóng khiến hai người thành đôi, xem ra Chu Tử Hào đã cho cô ta không ít lợi ích.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không có lòng dạ nào quan tâm chuyện tình cảm gái trai, huống hồ là với loại tiểu nhân nham hiểm như Chu Tử Hào.
“Tịnh Nhã, cậu đừng nói nữa, trong lòng tớ tự biết rõ.” Vẻ mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở nên nghiêm túc.
Cho dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút cảm giác tốt với Thẩm Lãng thì cũng xuất phát từ người cùng cảnh ngộ thì đồng cảm với nhau.
Cô rất ghét Chu Tử Hào, nhưng cũng không nói lên rằng cô rất thích Thẩm Lãng.
Nhưng mọi người đều không đoán được, quán karaoke cao cấp nhất thành phố này lại dưới danh nghĩa Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không cần thiết phải khoe, chỉ vì những người này vẫn chưa đủ tư cách trở thành mục tiêu để anh khoe khoang.
…
Khi ra khỏi quán karaoke đã là hai giờ sáng.
Chu Tử Hào đã tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.
“Đi, đi, lên xe, Nhuyễn Nhuyễn, lên xe anh đưa về, thuận tiện dẫn em đi dạo nhà của anh, nhà anh ở khu vườn hoa biệt thự Vịnh Trăng Khuyết đó.”
Tôn Tịnh Nhã hít vào một ngụm khí lạnh: “Wow! Là tiểu khu sang trọng thứ hai thành phố chỉ sau khu dân cư Vân Thuỷ Sơn thôi đó! Nhuyễn Nhuyễn, cậu có phúc rồi!”
Không chỉ Tôn Tịnh Nhã mà những người khác cũng đều ngưỡng mộ không thôi.
Tất cả đều cảm khái Chu Tử Hào không hổ là con nhà giàu có của đại học Bình An, biệt thự Vịnh Trăng Khuyết 165 triệu một mét vuông, không phải nơi để người ở mà.
Cuộc sống của con nhà giàu, ở biệt thự, đi xe Porsche thật khiến người khác ước ao, ghen tỵ!
Nhưng lúc này mọi người lại bị một chiếc siêu xe cực kỳ loá mắt đỗ ở nơi không xa thu hút.
Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra chiếc xe đó.
“Chiếc xe Hennessey Venom đang rất nổi trên Tiktok!”
“Thật trùng hơp, hôm trước cũng đỗ ở gần trường chúng ta!”
“Chiếc xe này còn trâu bò hơn cả chiếc Porsche của cậu Chu!”
“Bản giới hạn cả nước chỉ có ba chiếc, cậu nói xem?”
“Đoán chừng cũng chỉ có cấp bậc như cậu Ngô và cậu Đỗ của thành phố Bình An mới xứng thôi!”
Nghe những lời bàn luận của mọi người, Thẩm Lãng cười thản nhiên.
Cậu Đỗ chưa từng nghe, nhưng cậu Ngô chắc hẳn là chỉ Ngô Lương.
Mặc dù chiếc xe này với Thẩm Lãng mà nói không khác gì chiếc xe thay cho đi bộ, nhưng nếu là Ngô Lương thì thật sự không đủ khả năng có được chiếc xe này.
Trên thực tế, đến nay Ngô Lương chỉ vừa ý chiếc xe điện Tiểu Hoàng mà Thẩm Lãng tặng cho mình, cho dù cậu chủ Thẩm có tặng cho chiếc xe đẩy nhỏ thì Ngô Lương cũng sẽ coi như trân bảo, bao nhiêu tiền cũng không đổi.
Mọi người đều đang ngưỡng mộ không thôi còn Thẩm Lãng lại mang vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này Tôn Tịnh Nhã bạn thân của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn chụp ảnh với xe của Thẩm Lãng để đăng lên Tiktok.
Cô ta đang đứng trước xe tạo đủ mọi kiểu dáng.
Thẩm Lãng thấy vậy thì cười lạnh lùng.
Có lẽ nhìn thấy Thẩm Lãng đang cười lạnh, Tôn Tịnh Nhã liếc mắt trào phúng: “Anh cười cái gì, giả vờ thanh cao cái gì chứ, chiếc xe này đến cả bánh xe anh cũng không mua nổi đâu!”
Trong mắt Thẩm Lãng, Tôn Tịnh Nhã giống như con chuột chũi, từ khi ở trong quán karaoke đã bắt đầu chọc ngoáy, tới tận bây giờ.
Vì thế Thẩm Lãng quyết định chơi ác cô ta một chút.
Đưa tay vào túi quần, nhẹ nhàng ấn chìa khoá xe.
Omg...
Cửa xe bỗng nhiên mở ra rồi đưa lên cao giống như đôi cánh giang rộng.
Tôn Tịnh Nhã giống như gặp quỷ, giật nảy mình, thậm chí còn hét lên một tiếng.
Cửa xe bỗng mở ra, nói lên rằng chủ nhân chiếc xe đang ở gần đây.
Nhưng không ai ngờ chủ nhân chiếc xe lại chính là Thẩm Lãng mà họ coi thường nhất.
Thẩm Lãng không muốn ra vẻ, chỉ muốn trêu đùa Tôn Tịnh Nhã một chút mà thôi.
Tôn Tịnh Nhã cảm thấy thất thố, vội vàng kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên xe Chu Tử Hào.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại giãy ra.
Cho dù thế nào cô cũng sẽ không lên xe Chu Tử Hào.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau lên xe, đến xem biệt thự cậu Chu đi!” Tôn Tịnh Nhã gọi.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ mệt rồi, tớ muốn về trường.”
“Tôi đưa cậu về.” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Lời vừa dứt liền dẫn tới tiếng cười chế nhạo của đám người Chu Tử Hào và Tôn Tịnh Nhã.
“Haha, đưa về bằng gì? Ô tô hai bánh à?”
“Người ta đi giao đồ ăn bốn năm đó, xe điện đi rất êm!”
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu thật ngốc, không ngồi xe Porsche của cậu Chu mà lại muốn ngồi xe điện, ở trong phúc mà không biết phúc nha!”
Mọi người châm chọc khiêu khích khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy vẻ áy náy với Thẩm Lãng.
Cô không ngờ một lời nói khách sáo của Thẩm Lãng lại khiến nhiều bạn học trào phúng như thế.
Nhưng điều này cũng càng khiến cô thêm quyết tâm không ngồi xe Porsche.
“Các cậu về đi! Tớ thích đi xe điện!”
Hành động của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong mắt các bạn học là rất không thức thời, vì thế liền ra về trong không vui.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Bạn họ Thẩm Lãng, cậu đưa tôi về trường đi.”
“Được, lên xe.”
Thẩm Lãng kéo tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bình tĩnh đi về phía chiếc xe Hennessey Venom cực kỳ loá mắt đó.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng phải nhìn Thẩm Lãng bằng cặp mắt khác xưa, lần đầu tiên cảm thấy anh cũng không phải con mọt sách mặc cho người chém giết.
Chu Tử Hào không phục, trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không nuốt trôi cục tức này.
Anh ta gắng gượng uống thêm một chai bia nữa rồi đổ gục…
Bốp!
Thẩm Lãng đấm một phát lên mặt Chu Tử Hào khiến cho mặt anh ta sưng vù.
“Tỉnh lại, uống tiếp!”
Mà lúc này Chu Tử Hào hoàn toàn không có phản ứng, có thể xác định anh ta đã thật sự say mèm, quên mất tối nay còn phải tỏ tình với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Thẩm Lãng, cậu đừng đánh nữa, Chu Tử Hào tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở bên cạnh vội vàng kéo lại.
“Cho dù anh ta không tìm tôi thì tôi cũng phải đi tìm anh ta!”
Dứt lời Thẩm Lãng lại đánh lên mặt Chu Tử Hào.
Hai tên chân chó của Chu Tử Hào là Trần Kiệt và Trương Siêu tối nay vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mà tài xế tư vẫn đang chờ trong xe, bởi vậy không có ai ngăn cản.
Cho dù có người ngăn cản thì Thẩm Lãng cũng sẽ đánh không tha.
Tối nay anh cho Chu Tử Hào một bài học nho nhỏ trước rồi sau này sẽ hành hạ anh ta từ từ.
Loại cậu chủ hung ác, không trách oan một người tốt nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu, cậu chủ chân thành có thù tất báo!
Sau đó Thẩm Lãng ngồi xuống.
“Thẩm Lãng, cậu không sao chứ? Vừa nãy cậu uống nhiều rượu vậy mà.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm hỏi.
“Không sao.” Thẩm Lãng hờ hững đáp.
Lúc này bạn thân Tôn Tịnh Nhã đang ngồi cạnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại không ngừng nháy mắt với cô ấy.
Khi nhìn thấy mối quan hệ có chút mập mờ giữa Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Tôn Tịnh Nhã ở bên cạnh không ngừng ám chỉ.
“Nhuyễn Nhuyễn, đàn ông sợ đi nhầm đường, đàn bà sợ gả sai chồng. Tìm bạn trai cũng cần có học thức, xã hội bây giờ rất thực tế, đừng bao giờ tin vào thứ tình yêu gì đó. Mẹ cậu bị bệnh nên gánh nặng rất lớn, đừng có làm quen với kiểu bạn trai không có tương lai như vậy, huống hồ anh ta còn là tội phạm cưỡng gian, sẽ bị người khác đàm tiếu.”
Không cần đoán cũng biết người Tôn Tịnh Nhã đang ám chỉ là Thẩm Lãng.
Mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, có chút ngượng ngùng giải thích: “Tịnh Nhã, cậu nghĩ nhiều rồi, với tình hình bây giờ của mẹ tớ, tớ làm gì còn tâm tư yêu đương, tớ chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp rồi tìm việc, kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ thôi.”
“Yêu thì vẫn phải yêu, ví dụ như Chu Tử Hào, anh ấy là một sự lựa chọn rất tốt, nghe nói tối nay anh ấy định tỏ tình với cậu, còn chuẩn bị một món quà đắt giá rồi ấy, tiếc là đã bị đập vỡ!” Nói đến đây Tôn Tịnh Nhã còn lườm Thẩm Lãng.
Dường như đang oán trách Thẩm Lãng chuốc say Chu Tử Hào.
Thẩm Lãng thản nhiên cười lạnh, cười Tôn Tịnh Nhã nghĩ quá nhiều.
Quả thật Lâm Nhuyễn Nhuyễn dễ khiến anh nảy sinh ý muốn bảo vệ, có điều kiểu cậu chủ hung ác như anh, mặc dù không coi trọng truyền thống cổ xưa môn đăng hộ đối nhưng cũng không dễ dàng yêu một cô gái, trừ khi hai người đã cùng trải qua chuyện khắc cốt ghi tâm.
Kiểu bạn thân thích xoi mói như Tôn Tịnh Nhã, Thẩm Lãng biết trên đời vẫn còn rất nhiều.
“Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc cậu có nghiêm túc lắng nghe tớ nói không hả? Tớ thật sự cảm thấy cậu Chu rất được, nếu tớ có khuôn mặt xinh đẹp như cậu thì chắc chắn đã không chút do dự đồng ý với anh ấy rồi. Cậu nhìn chiếc xe Porsche của cậu Chu xem, phong cách biết bao, nhà anh ấy còn có khách sạn năm sao nữa chứ, đó chính là tổng giám đốc bá đạo chân chính đó, mạnh hơn người nào đó gấp vạn lần!”
Tôn Tịnh Nhã còn sốt ruột hơn cả Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ước gì có thể mau chóng khiến hai người thành đôi, xem ra Chu Tử Hào đã cho cô ta không ít lợi ích.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không có lòng dạ nào quan tâm chuyện tình cảm gái trai, huống hồ là với loại tiểu nhân nham hiểm như Chu Tử Hào.
“Tịnh Nhã, cậu đừng nói nữa, trong lòng tớ tự biết rõ.” Vẻ mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn trở nên nghiêm túc.
Cho dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút cảm giác tốt với Thẩm Lãng thì cũng xuất phát từ người cùng cảnh ngộ thì đồng cảm với nhau.
Cô rất ghét Chu Tử Hào, nhưng cũng không nói lên rằng cô rất thích Thẩm Lãng.
Nhưng mọi người đều không đoán được, quán karaoke cao cấp nhất thành phố này lại dưới danh nghĩa Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không cần thiết phải khoe, chỉ vì những người này vẫn chưa đủ tư cách trở thành mục tiêu để anh khoe khoang.
…
Khi ra khỏi quán karaoke đã là hai giờ sáng.
Chu Tử Hào đã tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.
“Đi, đi, lên xe, Nhuyễn Nhuyễn, lên xe anh đưa về, thuận tiện dẫn em đi dạo nhà của anh, nhà anh ở khu vườn hoa biệt thự Vịnh Trăng Khuyết đó.”
Tôn Tịnh Nhã hít vào một ngụm khí lạnh: “Wow! Là tiểu khu sang trọng thứ hai thành phố chỉ sau khu dân cư Vân Thuỷ Sơn thôi đó! Nhuyễn Nhuyễn, cậu có phúc rồi!”
Không chỉ Tôn Tịnh Nhã mà những người khác cũng đều ngưỡng mộ không thôi.
Tất cả đều cảm khái Chu Tử Hào không hổ là con nhà giàu có của đại học Bình An, biệt thự Vịnh Trăng Khuyết 165 triệu một mét vuông, không phải nơi để người ở mà.
Cuộc sống của con nhà giàu, ở biệt thự, đi xe Porsche thật khiến người khác ước ao, ghen tỵ!
Nhưng lúc này mọi người lại bị một chiếc siêu xe cực kỳ loá mắt đỗ ở nơi không xa thu hút.
Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra chiếc xe đó.
“Chiếc xe Hennessey Venom đang rất nổi trên Tiktok!”
“Thật trùng hơp, hôm trước cũng đỗ ở gần trường chúng ta!”
“Chiếc xe này còn trâu bò hơn cả chiếc Porsche của cậu Chu!”
“Bản giới hạn cả nước chỉ có ba chiếc, cậu nói xem?”
“Đoán chừng cũng chỉ có cấp bậc như cậu Ngô và cậu Đỗ của thành phố Bình An mới xứng thôi!”
Nghe những lời bàn luận của mọi người, Thẩm Lãng cười thản nhiên.
Cậu Đỗ chưa từng nghe, nhưng cậu Ngô chắc hẳn là chỉ Ngô Lương.
Mặc dù chiếc xe này với Thẩm Lãng mà nói không khác gì chiếc xe thay cho đi bộ, nhưng nếu là Ngô Lương thì thật sự không đủ khả năng có được chiếc xe này.
Trên thực tế, đến nay Ngô Lương chỉ vừa ý chiếc xe điện Tiểu Hoàng mà Thẩm Lãng tặng cho mình, cho dù cậu chủ Thẩm có tặng cho chiếc xe đẩy nhỏ thì Ngô Lương cũng sẽ coi như trân bảo, bao nhiêu tiền cũng không đổi.
Mọi người đều đang ngưỡng mộ không thôi còn Thẩm Lãng lại mang vẻ mặt bình tĩnh.
Lúc này Tôn Tịnh Nhã bạn thân của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn chụp ảnh với xe của Thẩm Lãng để đăng lên Tiktok.
Cô ta đang đứng trước xe tạo đủ mọi kiểu dáng.
Thẩm Lãng thấy vậy thì cười lạnh lùng.
Có lẽ nhìn thấy Thẩm Lãng đang cười lạnh, Tôn Tịnh Nhã liếc mắt trào phúng: “Anh cười cái gì, giả vờ thanh cao cái gì chứ, chiếc xe này đến cả bánh xe anh cũng không mua nổi đâu!”
Trong mắt Thẩm Lãng, Tôn Tịnh Nhã giống như con chuột chũi, từ khi ở trong quán karaoke đã bắt đầu chọc ngoáy, tới tận bây giờ.
Vì thế Thẩm Lãng quyết định chơi ác cô ta một chút.
Đưa tay vào túi quần, nhẹ nhàng ấn chìa khoá xe.
Omg...
Cửa xe bỗng nhiên mở ra rồi đưa lên cao giống như đôi cánh giang rộng.
Tôn Tịnh Nhã giống như gặp quỷ, giật nảy mình, thậm chí còn hét lên một tiếng.
Cửa xe bỗng mở ra, nói lên rằng chủ nhân chiếc xe đang ở gần đây.
Nhưng không ai ngờ chủ nhân chiếc xe lại chính là Thẩm Lãng mà họ coi thường nhất.
Thẩm Lãng không muốn ra vẻ, chỉ muốn trêu đùa Tôn Tịnh Nhã một chút mà thôi.
Tôn Tịnh Nhã cảm thấy thất thố, vội vàng kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên xe Chu Tử Hào.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại giãy ra.
Cho dù thế nào cô cũng sẽ không lên xe Chu Tử Hào.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau lên xe, đến xem biệt thự cậu Chu đi!” Tôn Tịnh Nhã gọi.
Nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, tớ mệt rồi, tớ muốn về trường.”
“Tôi đưa cậu về.” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Lời vừa dứt liền dẫn tới tiếng cười chế nhạo của đám người Chu Tử Hào và Tôn Tịnh Nhã.
“Haha, đưa về bằng gì? Ô tô hai bánh à?”
“Người ta đi giao đồ ăn bốn năm đó, xe điện đi rất êm!”
“Nhuyễn Nhuyễn, cậu thật ngốc, không ngồi xe Porsche của cậu Chu mà lại muốn ngồi xe điện, ở trong phúc mà không biết phúc nha!”
Mọi người châm chọc khiêu khích khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy vẻ áy náy với Thẩm Lãng.
Cô không ngờ một lời nói khách sáo của Thẩm Lãng lại khiến nhiều bạn học trào phúng như thế.
Nhưng điều này cũng càng khiến cô thêm quyết tâm không ngồi xe Porsche.
“Các cậu về đi! Tớ thích đi xe điện!”
Hành động của Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong mắt các bạn học là rất không thức thời, vì thế liền ra về trong không vui.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Bạn họ Thẩm Lãng, cậu đưa tôi về trường đi.”
“Được, lên xe.”
Thẩm Lãng kéo tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, bình tĩnh đi về phía chiếc xe Hennessey Venom cực kỳ loá mắt đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương