Siêu Cấp Đại Gia
Chương 951: Thôi Lão Quỷ
Đi đến cổng biệt viện, Thẩm Lãng xuống xe, lập tức đi thẳng vào trong.
Những cây bạch quả trong biệt viện lúc này che kín cả nửa sân, làm cho nơi này không cảm nhận được cái nóng gắt gao của ngày hè, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có phần lạnh lẽo
"Về Kinh Đô lâu như vậy mà giờ mới chịu đến gặp thầy!" Thẩm Lãng vừa vào cửa, giọng nói hùng hồn của một người đàn ông trung niên từ trong phòng truyền đến.
Thẩm Lãng mỉm cười, giọng nói này Thẩm Lãng không thể quen thuộc hơn được nữa, đó là giọng nói của bậc thầy giám định đồ cổ Thôi Lão Quỷ.
"Bình thường muốn gặp thầy một lần cũng rất khó khăn, những người thầy của tôi, có người nào mà không dạo quanh bốn biển, tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của thầy, không ngờ thầy không ở ẩn trong núi mà lại đến Kinh Đô, thầy ơi là thầy, đây là thầy ở ẩn giữa nơi phố thị rồi, nhưng ở chốn phồn hoa như Kinh Đô thì nơi này cũng xem như là một nơi hẻo lánh an tĩnh rồi." Thẩm Lãng nói.
Lúc này Thôi Lão Quỷ cũng từ trong phòng bước ra, trên mắt vẫn còn mang theo một kính lúp, tay cầm một cái bình sứ thanh hoa.
Mỗi ngày đều làm bạn với đồ cổ là điều mà ông ta cảm thấy vui nhất, bởi vì danh tiếng của ông, trước đây ở Kinh Đô mỗi ngày đều có vô số người dựa vào quan hệ tìm đến, muốn gặp Thôi Lão Quỷ, nhờ ông giúp bọn họ giám định những món đồ cổ
Lâu dần, việc này làm cho Thôi Lão Quỷ ngày nào cũng cảm thấy phiền phức, nên mới tìm đến một nơi hẻo lánh như vậy.
Thấy thầy bước ra, Thẩm Lãng vội vàng tiến lên phía trước, thuận tay cầm lấy chiếc bình hoa từ tay Thôi Lão Quỷ.
"Ấy ấy, đây là Sứ Vũ Hoa thời nhà Đường, con nhẹ tay một chút!" Thôi Lão Quỷ vẻ mặt lo lắng nói.
Ông ta xem trọng đồ cổ còn hơn cả tính mạng bản thân, thấy Thẩm Lãng cứ thản nhiên mà cầm lấy chiếc bình, trong lòng ông thật sự có hơi sợ hãi.
Thẩm Lãng nhìn bình hoa trong tay, không thể không thừa nhận, từ chất liệu, họa tiết cho đến niên đại, chiếc bình hoa này phải thuộc hàng tốt nhất trong số những loại tốt nhất, chỉ tính riêng giá trị đã có thể lên đến hàng trăm tỷ, chẳng trách Thôi Lão Quỷ lại để ý đến việc mình tự ý cầm lấy như thế
"Thầy ơi, thời gian gần đây thầy có vật gì hay ho không lấy ra để con mở mang tầm mắt xem nào?" Thẩm Lãng đặt bình hoa lại trên bàn, mở miệng hỏi.
Thôi Lão Quỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút không vui nói: "Con tìm thầy trừ việc muốn vật này vật kia, con còn làm cái gì nữa, lần này con đừng hòng mà lấy đi vật gì của thầy nhé!"
Thẩm Lãng có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, cười nói: "Thầy xem thầy nói kìa, có lần nào mà con không đưa tiền cho thầy, là chính thầy không cần đấy chứ!"
Thôi Lão Quỷ nhớ đến trước đây, Thẩm Lãng lấy đi mấy bức tranh, mấy bình hoa cổ, trong lòng ông đau như cắt, máu chảy đầm đìa.
"Thầy cũng đâu có thiếu tiền, nhưng bây giờ thầy thật sự là chẳng có gì cả!" Thôi Lão Quỷ nói xong, mắt còn len lén nhìn về trong góc một chút
Hành vi này làm sao mà thoát khỏi con mắt của Thẩm Lãng.
"Ồ? Thầy không được gạt con đâu đấy!" Thẩm Lãng nói xong liền đi về phía góc tường
Chính vào lúc Thẩm Lãng đi đến góc tường, lúc này Thôi Lão Quỷ mới cảm thấy có điều gì đó không ổn
"Con đừng có động vào rương của thầy!" Nhìn thấy Thẩm Lãng vươn tay mở rương, Thôi Lão Quỷ lo lắng, nhưng vẫn chậm mất một bước
Trong một cái rương không lớn không nhỏ, bên trong đựng đầy nhưng bức họa cuộn tròn lại, tuy rằng những bức họa bên trong bị cuộn lại như vậy không thể nhìn ra được là kiệt tác của ai, nhưng có thể khiến cho Thôi Lão Quỷ để ý đến như vậy, nhất định phải là những vật vô cùng giá trị
"Thầy, những thứ tốt như thế này mà cũng không chịu lấy ra cho con xem một chút!" Thẩm Lãng cười nói, tiện tay cầm lấy một bức tranh rồi mở ra
Thôi Lão Quỷ trong lòng tuyệt vọng, bởi vì những bức họa cuộn tròn này đều là những thứ do mình sưu tầm được sau nhiều năm tìm bảo vật, bây giờ bị Thẩm Lãng phát hiện, chỉ e sẽ không tránh được một đợt cướp bóc
"Mau buông ra, mấy cái này đều chẳng phải thứ gì tốt đâu…" Thôi Lão Quỷ vội vàng kêu lên
Thẩm Lãng đương nhiên không tin, sau khi mở tranh ra bèn tự mình đánh giá bức tranh.
Lúc nhìn đến bức họa trong tay, đúng là tác phẩm của Đại sư thời Tống pháp sư Nhiên Chúc, người nhìn nhiều biết nhiều như Thẩm Lãng cũng vô cùng kinh ngạc.
Bức tranh này chính là tuyệt bút của pháp sư Nhiên Chúc, nghe nói năm đó pháp sư Nhiên Chúc trước khi viên tịch đã đem tất cả những bức tranh lúc sinh thời đốt sạch, chỉ để lại một bức “Bôn câu” vậy nên giá trị của bức tranh này hoàn toàn không thể chỉ dùng tiền để đánh giá.
"Thầy ơi, như thế này mà cũng không xem là đồ tốt sao ạ?" Vẻ mặt Thẩm Lãng mang theo ý cười hỏi.
Thôi Lão Quỷ ngượng ngùng xấu hổ, cũng không biết tay Thẩm Lãng sao lại trùng hợp đến thế, tùy tiện nhặt lên một bức lại chính là bức họa đáng giá nhất trong cả chiếc rương này.
"Khụ..." Thôi Lão Quỷ thở dài một hơi, trong lòng chua xót bất đắc dĩ nói: "Con cứ xem thì cũng thôi đi, nếu vẫn xem thầy là thầy con thì đừng có mà dòm ngó đến bức họa này, con phải biết bức tranh này không thể truyền ra ngoài được, trước đây còn có người chỉ vì bức họa này mà suýt nữa hy sinh tính mạng đấy!"
Những lời của Thôi Lão Quỷ cũng không phải là nói quá, năm đó bức họa này được truyền tay một nhà sưu tầm đồ cổ có tiếng ở Hoa Hạ, kết quả là bị những người có ác ý biết được, họ bắt cóc người nhà của nhà sưu tầm, lấy điều này để gây áp lực cũng chỉ vì bức họa đó
Sau khi Thẩm Lãng thưởng thức một phen, thật ra cũng không có ý định lấy đi,chỉ là thả bức họa về lại rương, sau đó Thẩm Lãng cầm ấm trà lên, rót đầy một tách cho Thôi Lão Quỷ.
"Nói đi, hôm nay đến tìm thầy có việc gì? Đừng có nói là đến thăm thầy…" Thôi Lão Quỷ nhìn tách trà trước mặt, bất đắc dĩ nói.
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, chân thành nói: "Hôm nay chủ yếu là đến thăm thầy, dù sao cũng đã lâu không gặp rồi mà, con là học trò thể nào cũng phải đến thăm thầy một chuyến chứ!"
"Xem ra vẫn là nhắm vào mấy món bảo vật của thầy mà đến rồi, nếu là đến thăm thầy vậy thì bây giờ thăm xong rồi, có thể trở về được rồi đấy!" Thôi Lão Quỷ nói.
Bị thầy đuổi đi, Thẩm Lãng không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhưng lại hoàn toàn không có ý định rời đi
"Lần này con đến còn có một việc muốn nhờ thầy giúp đỡ" Thẩm Lãng cười nói.
Lúc này Thôi Lão Quỷ lập tức ngồi lên trên chiếc riêng có chứa đầy những bức họa ban nãy, cảnh giác nhìn Thẩm Lãng nói: "Tìm thầy nhờ giúp đỡ? Một lão già như thầy thì giúp được cái gì đâu?"
"Thật ra là con chỉ muốn chiếc bình sứ Cửu Hoa thôi!" Thẩm Lãng nói.
"Con muốn cái đó làm gì?" Thôi Lão Quỷ kinh ngạc nói, thả lỏng cảnh giác
Bình sứ Cửu Hoa được tạo ra từ thời nhà Minh, chế tác vô cùng tinh xảo!
Cả chiếc bình có chín bông hoa được sắp xếp có trật tự nên mới có tên như vậy. Tuy rằng cũng là đồ cổ, giá trị cũng rất cao, nhưng so với những thứ mà Thôi Lão Quỷ sưu tầm thật sự là vẫn vô cùng cách biệt.
"Tặng quà!" Thẩm Lãng nói.
Thôi Lão Quỷ hơi sửng sốt, khó hiểu nói: "Thân phận của con mà còn phải tặng quà à?"
"Đương nhiên, lễ mừng thọ sao có thể tay không mà đến được ạ!" Thẩm Lãng nói.
Thôi Lão Quỷ nửa tin nửa ngờ những lời của Thẩm Lãng, trước đây cũng không ít lần Thẩm Lãng lừa lấy vài vật trong tay Thôi Lão Quỷ
"Điều kiện!" Thôi Lão Quỷ nói.
"Thầy ơi, sao mà thầy keo kiệt thế, con là học trò của thầy, nói điều kiện làm gì đâu?" Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Thôi Lão Quỷ lạnh lùng cười nói: "Nếu thầy đoán không lầm, chiếc quạt Thất Tuyệt của Đường Dần vẫn còn trong tay con đúng không, mau giao ra đây vậy thì thầy sẽ tặng không cho con chiếc bình Cửu Hoa, hơn nữa những chuyện trước đây mà con lừa thầy cũng xem như xóa bỏ hết."
"Cái này... Sao mà con có được chứ?" Thẩm Lãng không khỏi có chút kinh ngạc, anh chưa từng nhắc qua việc ở thành phố Giang Nam với Thôi Lão Quỷ
"Con đánh cược với người nhà họ Tô thắng được quạt Thất Tuyệt, chỉ qua hôm sau là thầy đã biết rồi! Còn tưởng rằng tên nhóc con này sẽ đến hiếu kính mình, nhưng không nghĩ đến là con lại giấu đi, bây giờ lại còn bày đặt giả vờ không biết gì nữa?" Thôi Lão Quỷ nói.
Những cây bạch quả trong biệt viện lúc này che kín cả nửa sân, làm cho nơi này không cảm nhận được cái nóng gắt gao của ngày hè, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có phần lạnh lẽo
"Về Kinh Đô lâu như vậy mà giờ mới chịu đến gặp thầy!" Thẩm Lãng vừa vào cửa, giọng nói hùng hồn của một người đàn ông trung niên từ trong phòng truyền đến.
Thẩm Lãng mỉm cười, giọng nói này Thẩm Lãng không thể quen thuộc hơn được nữa, đó là giọng nói của bậc thầy giám định đồ cổ Thôi Lão Quỷ.
"Bình thường muốn gặp thầy một lần cũng rất khó khăn, những người thầy của tôi, có người nào mà không dạo quanh bốn biển, tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của thầy, không ngờ thầy không ở ẩn trong núi mà lại đến Kinh Đô, thầy ơi là thầy, đây là thầy ở ẩn giữa nơi phố thị rồi, nhưng ở chốn phồn hoa như Kinh Đô thì nơi này cũng xem như là một nơi hẻo lánh an tĩnh rồi." Thẩm Lãng nói.
Lúc này Thôi Lão Quỷ cũng từ trong phòng bước ra, trên mắt vẫn còn mang theo một kính lúp, tay cầm một cái bình sứ thanh hoa.
Mỗi ngày đều làm bạn với đồ cổ là điều mà ông ta cảm thấy vui nhất, bởi vì danh tiếng của ông, trước đây ở Kinh Đô mỗi ngày đều có vô số người dựa vào quan hệ tìm đến, muốn gặp Thôi Lão Quỷ, nhờ ông giúp bọn họ giám định những món đồ cổ
Lâu dần, việc này làm cho Thôi Lão Quỷ ngày nào cũng cảm thấy phiền phức, nên mới tìm đến một nơi hẻo lánh như vậy.
Thấy thầy bước ra, Thẩm Lãng vội vàng tiến lên phía trước, thuận tay cầm lấy chiếc bình hoa từ tay Thôi Lão Quỷ.
"Ấy ấy, đây là Sứ Vũ Hoa thời nhà Đường, con nhẹ tay một chút!" Thôi Lão Quỷ vẻ mặt lo lắng nói.
Ông ta xem trọng đồ cổ còn hơn cả tính mạng bản thân, thấy Thẩm Lãng cứ thản nhiên mà cầm lấy chiếc bình, trong lòng ông thật sự có hơi sợ hãi.
Thẩm Lãng nhìn bình hoa trong tay, không thể không thừa nhận, từ chất liệu, họa tiết cho đến niên đại, chiếc bình hoa này phải thuộc hàng tốt nhất trong số những loại tốt nhất, chỉ tính riêng giá trị đã có thể lên đến hàng trăm tỷ, chẳng trách Thôi Lão Quỷ lại để ý đến việc mình tự ý cầm lấy như thế
"Thầy ơi, thời gian gần đây thầy có vật gì hay ho không lấy ra để con mở mang tầm mắt xem nào?" Thẩm Lãng đặt bình hoa lại trên bàn, mở miệng hỏi.
Thôi Lão Quỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có chút không vui nói: "Con tìm thầy trừ việc muốn vật này vật kia, con còn làm cái gì nữa, lần này con đừng hòng mà lấy đi vật gì của thầy nhé!"
Thẩm Lãng có hơi xấu hổ gãi gãi đầu, cười nói: "Thầy xem thầy nói kìa, có lần nào mà con không đưa tiền cho thầy, là chính thầy không cần đấy chứ!"
Thôi Lão Quỷ nhớ đến trước đây, Thẩm Lãng lấy đi mấy bức tranh, mấy bình hoa cổ, trong lòng ông đau như cắt, máu chảy đầm đìa.
"Thầy cũng đâu có thiếu tiền, nhưng bây giờ thầy thật sự là chẳng có gì cả!" Thôi Lão Quỷ nói xong, mắt còn len lén nhìn về trong góc một chút
Hành vi này làm sao mà thoát khỏi con mắt của Thẩm Lãng.
"Ồ? Thầy không được gạt con đâu đấy!" Thẩm Lãng nói xong liền đi về phía góc tường
Chính vào lúc Thẩm Lãng đi đến góc tường, lúc này Thôi Lão Quỷ mới cảm thấy có điều gì đó không ổn
"Con đừng có động vào rương của thầy!" Nhìn thấy Thẩm Lãng vươn tay mở rương, Thôi Lão Quỷ lo lắng, nhưng vẫn chậm mất một bước
Trong một cái rương không lớn không nhỏ, bên trong đựng đầy nhưng bức họa cuộn tròn lại, tuy rằng những bức họa bên trong bị cuộn lại như vậy không thể nhìn ra được là kiệt tác của ai, nhưng có thể khiến cho Thôi Lão Quỷ để ý đến như vậy, nhất định phải là những vật vô cùng giá trị
"Thầy, những thứ tốt như thế này mà cũng không chịu lấy ra cho con xem một chút!" Thẩm Lãng cười nói, tiện tay cầm lấy một bức tranh rồi mở ra
Thôi Lão Quỷ trong lòng tuyệt vọng, bởi vì những bức họa cuộn tròn này đều là những thứ do mình sưu tầm được sau nhiều năm tìm bảo vật, bây giờ bị Thẩm Lãng phát hiện, chỉ e sẽ không tránh được một đợt cướp bóc
"Mau buông ra, mấy cái này đều chẳng phải thứ gì tốt đâu…" Thôi Lão Quỷ vội vàng kêu lên
Thẩm Lãng đương nhiên không tin, sau khi mở tranh ra bèn tự mình đánh giá bức tranh.
Lúc nhìn đến bức họa trong tay, đúng là tác phẩm của Đại sư thời Tống pháp sư Nhiên Chúc, người nhìn nhiều biết nhiều như Thẩm Lãng cũng vô cùng kinh ngạc.
Bức tranh này chính là tuyệt bút của pháp sư Nhiên Chúc, nghe nói năm đó pháp sư Nhiên Chúc trước khi viên tịch đã đem tất cả những bức tranh lúc sinh thời đốt sạch, chỉ để lại một bức “Bôn câu” vậy nên giá trị của bức tranh này hoàn toàn không thể chỉ dùng tiền để đánh giá.
"Thầy ơi, như thế này mà cũng không xem là đồ tốt sao ạ?" Vẻ mặt Thẩm Lãng mang theo ý cười hỏi.
Thôi Lão Quỷ ngượng ngùng xấu hổ, cũng không biết tay Thẩm Lãng sao lại trùng hợp đến thế, tùy tiện nhặt lên một bức lại chính là bức họa đáng giá nhất trong cả chiếc rương này.
"Khụ..." Thôi Lão Quỷ thở dài một hơi, trong lòng chua xót bất đắc dĩ nói: "Con cứ xem thì cũng thôi đi, nếu vẫn xem thầy là thầy con thì đừng có mà dòm ngó đến bức họa này, con phải biết bức tranh này không thể truyền ra ngoài được, trước đây còn có người chỉ vì bức họa này mà suýt nữa hy sinh tính mạng đấy!"
Những lời của Thôi Lão Quỷ cũng không phải là nói quá, năm đó bức họa này được truyền tay một nhà sưu tầm đồ cổ có tiếng ở Hoa Hạ, kết quả là bị những người có ác ý biết được, họ bắt cóc người nhà của nhà sưu tầm, lấy điều này để gây áp lực cũng chỉ vì bức họa đó
Sau khi Thẩm Lãng thưởng thức một phen, thật ra cũng không có ý định lấy đi,chỉ là thả bức họa về lại rương, sau đó Thẩm Lãng cầm ấm trà lên, rót đầy một tách cho Thôi Lão Quỷ.
"Nói đi, hôm nay đến tìm thầy có việc gì? Đừng có nói là đến thăm thầy…" Thôi Lão Quỷ nhìn tách trà trước mặt, bất đắc dĩ nói.
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, chân thành nói: "Hôm nay chủ yếu là đến thăm thầy, dù sao cũng đã lâu không gặp rồi mà, con là học trò thể nào cũng phải đến thăm thầy một chuyến chứ!"
"Xem ra vẫn là nhắm vào mấy món bảo vật của thầy mà đến rồi, nếu là đến thăm thầy vậy thì bây giờ thăm xong rồi, có thể trở về được rồi đấy!" Thôi Lão Quỷ nói.
Bị thầy đuổi đi, Thẩm Lãng không khỏi có chút bất đắc dĩ, nhưng lại hoàn toàn không có ý định rời đi
"Lần này con đến còn có một việc muốn nhờ thầy giúp đỡ" Thẩm Lãng cười nói.
Lúc này Thôi Lão Quỷ lập tức ngồi lên trên chiếc riêng có chứa đầy những bức họa ban nãy, cảnh giác nhìn Thẩm Lãng nói: "Tìm thầy nhờ giúp đỡ? Một lão già như thầy thì giúp được cái gì đâu?"
"Thật ra là con chỉ muốn chiếc bình sứ Cửu Hoa thôi!" Thẩm Lãng nói.
"Con muốn cái đó làm gì?" Thôi Lão Quỷ kinh ngạc nói, thả lỏng cảnh giác
Bình sứ Cửu Hoa được tạo ra từ thời nhà Minh, chế tác vô cùng tinh xảo!
Cả chiếc bình có chín bông hoa được sắp xếp có trật tự nên mới có tên như vậy. Tuy rằng cũng là đồ cổ, giá trị cũng rất cao, nhưng so với những thứ mà Thôi Lão Quỷ sưu tầm thật sự là vẫn vô cùng cách biệt.
"Tặng quà!" Thẩm Lãng nói.
Thôi Lão Quỷ hơi sửng sốt, khó hiểu nói: "Thân phận của con mà còn phải tặng quà à?"
"Đương nhiên, lễ mừng thọ sao có thể tay không mà đến được ạ!" Thẩm Lãng nói.
Thôi Lão Quỷ nửa tin nửa ngờ những lời của Thẩm Lãng, trước đây cũng không ít lần Thẩm Lãng lừa lấy vài vật trong tay Thôi Lão Quỷ
"Điều kiện!" Thôi Lão Quỷ nói.
"Thầy ơi, sao mà thầy keo kiệt thế, con là học trò của thầy, nói điều kiện làm gì đâu?" Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói.
Thôi Lão Quỷ lạnh lùng cười nói: "Nếu thầy đoán không lầm, chiếc quạt Thất Tuyệt của Đường Dần vẫn còn trong tay con đúng không, mau giao ra đây vậy thì thầy sẽ tặng không cho con chiếc bình Cửu Hoa, hơn nữa những chuyện trước đây mà con lừa thầy cũng xem như xóa bỏ hết."
"Cái này... Sao mà con có được chứ?" Thẩm Lãng không khỏi có chút kinh ngạc, anh chưa từng nhắc qua việc ở thành phố Giang Nam với Thôi Lão Quỷ
"Con đánh cược với người nhà họ Tô thắng được quạt Thất Tuyệt, chỉ qua hôm sau là thầy đã biết rồi! Còn tưởng rằng tên nhóc con này sẽ đến hiếu kính mình, nhưng không nghĩ đến là con lại giấu đi, bây giờ lại còn bày đặt giả vờ không biết gì nữa?" Thôi Lão Quỷ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương